Hạo Nhiên vốn là một người cầm được thì buông được, nếu đã tiễn Phật tới tận tây rồi, thì những chuyện khác không hề nghĩ ngợi thêm nữa.
Về đến chỗ ở trong cung, ngã thẳng đầu xuống, ngủ cho tới xế chiều mới dậy. Rửa mặt xong tinh thần phấn chấn, bèn truyền một bàn thức ăn ngon lành đến, tự mình đút no Tử Tân, rồi tự mình bới hai chén cơm lớn, xong mới bò lên giường tháp, tiếp tục vỗ giấc, để bù trừ cho mấy ngày đi sứ vất vả trước đó.
Cứ thế ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, mỗi ngày đều hết sức nhàm chán. Bèn nảy sinh một kế, thuận tay vẽ mấy bức tranh lên lụa trắng, bắt Bạch Khởi làm chân chạy, ra ngoài cung chiếu theo kiểu họa hồ lô mà mua ngọc thạch về khắc chữ.
Dù sao hết thảy chi tiêu trong cung đều do Doanh Chính bỏ tiền, mà tiền của Doanh Chính lại xuất từ trên mình Lã Bất Vi, cứ việc phung phí đi.
Đang chờ Bạch Khởi trở lại, thì chợt có cung nhân tới truyền, Chu Cơ triệu kiến, Hạo Nhiên bèn vác Hiên Viên kiếm đi tới hậu điện.
Thương thế của Tử Tân vẫn chưa khỏi hẳn, ngày nào cũng mỏi mệt vô cùng, phải để cho tiểu tức phụ cõng, cũng vừa lúc miễn gặp phải nữ nhân phiền phức Chu Cơ kia trêu ghẹo.
Thời gian này trong hoa viên trước cửa tẩm điện của thái hậu lại hết thức náo nhiệt, trên bếp lò nhỏ nấu một cái ấm đồng, hương trà bên trong ngây ngất. Chu Cơ thuận tay chỉnh sửa một chậu mai vàng, cười dài nói gì đó cùng với Trâu Diễn, thấy Hạo Nhiên, bèn vờ đứng dậy nghênh tiếp: “Thái phó vẫn còn nhớ tới ta sao a?”
Hạo Nhiên vội nói: “Thôi thôi, ngươi cứ ngồi đi, không dám nhọc phiền thái hậu tiếp giá, mới trở về, còn chưa nghỉ ngơi cho hảo, y như con quỷ bệnh lao, nên đâu dám tới đụng chạm nương nương”
Hạo Nhiên lại làm lễ với Trâu Diễn: “Trâu sư tới Hàm Dương khi nào vậy?”
Trâu Diễn hắc hắc cười nói: “Lão hủ tới sớm hơn Thái phó mười ngày. Vừa lúc thái hậu nương nương nhàn rỗi, nên ngày ngày tới trò chuyện chơi”
Hạo Nhiên thấy một nam tử vươn người mà đứng ở phía sau Chu Cơ, gã mũi ưng mày kiếm, làn da ngăm đen, hai mắt trong trẻo, ngón tay thon dài, đang tất cung tất kính mà bê kéo tỉa hoa, khăn này nọ. Nghĩ chắc đó là vị nhân huynh Lao Ái tiếng xấu lan xa kia, bèn không khỏi nghiêm túc đánh giá.
Lao Ái ngoại trừ không có sống mũi cao thẳng đẹp đẽ như Tử Tân ra, còn lại giữa mi mục cũng có một vẻ anh vĩ khí phách, tay chân thon dài, dường như xấp xỉ một mét chín như Tử Tân, quả thực là nhất biểu anh tài hiếm có trong niên đại này.
Hạo Nhiên ngắm nghía Chu Cơ Lao Ái, vốn định chế nhạo hai người một phen, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng có người dưng Trâu Diễn bên cạnh, nên đành phải giữ lại vài phần mặt mũi cho Chu Cơ. Đoạn câu có câu không hàn huyên cùng Trâu Diễn.
Chu Cơ đích thân châm trà, bê cho Hạo Nhiên, nói: “Ngươi quay về có từng gặp Chính nhi và Bất Vi chưa?”
Hạo Nhiên bưng trà, nhíu mày nói: “Nước gì thế, sao thấy chua chua. Đừng bảo lại hạ đoạn trường thảo cho ta nữa nhé”
Chu Cơ dịu dàng cười nói: “Là trà dùng nước tuyết mới trong vò pha ra đấy, trên Thạch đầu ký Tử Tân chép cho ta ghi vậy”
Hạo Nhiên phun phèo trà ra, tức giận nói: “Trên sách đều là bịa đặt đó! Vậy mà cũng học theo! Uống vào coi chừng tiêu chảy! Đi lấy nước suối đổi bình khác mau, Trâu sư tuổi cao, đừng có hại người ta uống xong trên nôn dưới tả”
Trâu Diễn thấy vị Thái phó này quyền cao chức trọng, dường như rất thân quen với Chu Cơ, tức khắc rùng mình một cái, không dám cư xử với Hạo Nhiên như hàng hậu bối nữa.
Chu Cơ vốn định làm thiếu nữ duyên dáng một lần, nhưng ai ngờ bị sách kia lừa, nên buồn bực vô cùng, phong thái thục nữ chẳng còn sót lại gì, vung tay áo nói: “Đổi đi đổi đi, hiếm khi giả bộ đứng đắn một lần…”
Hạo Nhiên cười muốn tắt thở, lát sau Lao Ái bưng nước suối tới, pha ấm trà khác, Hạo Nhiên cũng không ngại Trâu Diễn Lao Ái, tử tế kể lại chuyện xung đột với Doanh Chính vào mấy ngày trước.
Chu Cơ nghe xong liền khó chịu, nhướng mày liễu, nói: “Ta thân nữ nhân, vốn không muốn quản chuyện triều chính, cứ nghĩ ném cho Bất Vi thì sẽ luôn có kế sách. Hôm trước nghe bảo liên quân lục quốc tới Hàm Cốc quan, xem ra vẫn phải lâm triều nghe rõ mọi việc, đi, đi thôi, ngươi lấy phượng tỷ trong phòng ta ra đây, hai ta gọi bách quan tới…”
Hạo Nhiên kêu khổ không ngừng: “Ngươi đừng có gây phiền thêm cho ta nữa, ngoan ngoãn ở trong hậu cung trải qua cuộc sống gia đình yên ổn mới đúng đấy”
Chu Cơ sẳng giọng: “Vậy sao được, tốt xấu gì ta cũng là thái hậu mẫu nghi thiên hạ mà”
Hạo Nhiên hiểu quá rõ bản lĩnh không chuyện hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa to của Chu Cơ, chỉ sợ vị tiện nghi thái hậu này vừa lâm triều, mọi việc sẽ càng bị khuấy cho hỏng bét hơn, đành phải nói: “Ngươi đừng quản là được, ta cũng không quản, buông tay mặc nó dằn vặt đi, Tử Tân bảo, để nó ăn chút khổ mới biết ngoan được. Ngươi hãy viết một đạo ý chỉ, phái thị tỳ kêu Cơ Đan tới, ta muốn nói mấy lời với nó”
Thế là Hạo Nhiên khuyên can mãi mới khiến cho vị thái hậu chỉ sợ thiên hạ bất loạn này chịu an phận, chẳng khác nào đã gián tiếp cứu vãn được tính mạng của mấy vạn người. Lúc Hồ Tự mê hoặc Ân Thụ Đức, Ân Thương dân chúng lầm than, người chết đói đầy đồng, để nàng ta trực tiếp cầm quyền cho tiêu luôn chắc?! Nghĩ tới nghĩ lui, Lã Bất Vi sai Lao Ái nhập cung, thực đúng là một chuyện đại phúc may mắn vạn dân.
Nhưng Hạo Nhiên không quản, Tử Tân mặc kệ, Chu Cơ cũng chẳng màng, chuyện này chỉ dựa vào Lã Bất Vi, là tuyệt đối lo không nổi.
Dưới sự phi bạo lực bất hợp tác của Doanh Chính, Hàm Cốc quan quả nhiên rơi vào tay giặc.
Lấy sức của một mình Mông Vũ đối kháng với tinh binh dũng tướng lục quốc, lại thêm vô số cơ quan Mặc gia, thì sao không bại cho được?
Chưa tới nửa tháng, Mông Vũ đại bại, liên quân lục quốc phá Hàm Cốc quan, tiến quân thần tốc, Hàm Cốc là tấm chắn trọng yếu nhất của Tần quốc, một khi bị phá, thì từ Hàm Dương cho tới bình nguyên Quan Trung không cách nào bố trí phòng tuyến lại được nữa, tức khắc Tín Lăng quân suất đại quân lục quốc công thành lược địa, chiếm thành nhỏ, vượt thành lớn, hơn nữa còn thu biên bại binh Tần quốc, ùn ùn mà giết tới bờ nam sông Vị.
Cách con sông chính là Hàm Dương.
Đại quân từ Hàm Cốc quan tới Hàm Dương, chỉ mất mấy ngày, mà Mông Vũ đánh đánh ngừng ngừng, chiến liên miên bại liên tục, lui mãi, lui tới trước sông Vị thì không còn đường lui nữa.
Sau lưng là sông, trong tay chỉ có bảy vạn Tần binh, trước mặt là bốn mươi lăm vạn liên quân, cùng với gần ngàn cơ quan tiễn lâu, diều máy đầy trời; xe công thành khắp đất của Mặc gia. Chỉ còn chờ một trận đại đồ sát là liên quân sẽ có thể vượt sông.
Tình thế lần này thực sự rất khẩn cấp, Lã Bất Vi hoảng loạn. Doanh Chính cũng không còn lòng dạ giấu đầu bó chân nữa, bèn khua chiêng gõ trống thượng triều.
Nhưng vào thời khắc này, quân tình so với mười ngày trước đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hàm Dương lâm vào nguy cơ nghiêm trọng nhất từ trước tới nay. Lã Bất Vi chẳng còn lo đấu đá với phe thế lực không thuộc bên mình nữa, trong nguy nan Vương Tiễn lãnh binh xuất chinh, tới tiếp quản quân đội ở sông Vị cách đó không xa.
Lý Tư theo quân xuất chinh, ngay cả Vương Hột sớm đã giải giáp cũng bị gọi về, trong triều văn võ bách quan tề tựu đầy đủ, chỉ thiếu hai vị Thái phó.
Lòng Doanh Chính nóng như lửa đốt, nói: “Thái phó đâu? Mau đi mời Chung Thái phó và Hiên Viên Thái phó!”
Ánh mắt quần thần liếc về phía Trữ quân đều có chung một ý tứ: “Sớm biết như thế, thì trước đó nên làm cái gì đi”bg-ssp-{height:px}
Nhưng lúc này Thái phó lại thỉnh không tới.
Cung nhân phái đi thông báo trở về bẩm: “Thái hậu nương nương giữ Chung Thái phó lại nói chuyện, không cho Thái phó tới thượng triều, đã có ý chỉ” Nói xong mở bức mặc bảo xấu như gà bới kia của Chu Cơ ra, bên trong còn đóng một cái đại ấn đỏ rực.
Doanh Chính xụi lơ trên kim ỷ, chợt minh bạch lời Chu Cơ nói trước lúc Dị Nhân chết.
“Chung Hạo Nhiên chính là dị loại duy nhất giữa thiên địa này, cho hắn công danh hắn cũng chẳng cần. Nếu không phải ngươi đã được chú định là thiên tử nhân gian, hắn sẽ không giúp ngươi đăng vị. Hạo Nhiên chỉ hành sự tuân theo thiên đạo, lời nói của người này chính là thiên ý, ngươi cần phải lắng nghe, kêu ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, nhất định không sai được”
Chuyện Doanh Chính nên làm lúc này là phải tự thân xuất mã, đi thỉnh Thái phó, nhưng thiếu niên chung quy quật cường, trong lòng đang dao động bất định, vạn nhất Vương Tiễn có thể thắng thì sao?
Cứ thế dao động mấy ngày, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, Doanh Chính chợt phát hiện đâu cần phải phiền toái như vậy.
Vương Tiễn không có tinh binh, bại rồi lại bại, cắn răng khổ sở chống đỡ, phát quân báo tới Hàm Dương, đại quân lục quốc đã bắt đầu vượt sông, thỉnh Trữ quân chuẩn bị dời đô.
Trong tích tắc thiên lôi vạn khoảnh, lời của Hạo Nhiên thành sự thật, tay chân Doanh Chính lạnh như băng, run bây bẩy.
Đầu óc của quân chủ Tần quốc đã trống rỗng, vứt bỏ văn võ toàn triều, mờ mịt thất tha thất thểu đi về phía tẩm điện của thái hậu ở hậu cung.
Vào ngự hoa viên, đất trời lại khác hẳn đi, cứ như tình cảnh vạn dân hoảng hốt bên ngoài kim điện cách không xa mấy bước chẳng chút nào ảnh hưởng tới cuộc vui của gian thần và thái hậu.
Trong đình, Hạo Nhiên, Bạch Khởi, Trâu Diễn và Chu Cơ bốn người vây quanh một cái án kỷ bốn góc, bính bài đến khí thế ngất trời.
Lao Ái đứng sau lưng Chu Cơ, Cơ Đan chẳng biết được thả ra khi nào, cung kính đứng sau lưng Hạo Nhiên, bưng chung trà cho sư phụ.
Bạch Khởi hờ hững nói: “Tám vạn”
Trâu Diễn cười hắc hắc: “Bính!”
Chu Cơ cười duyên nói: “Trên bính dưới tự mò…Trâu sư bính hay ghê” Đoạn vươn ngón tay ngọc thon dài ra, nhặt một cái thẻ mạt chược ngọc thạch, xoa không ngừng.
Hạo Nhiên thấy Doanh Chính đứng ở ngoài đình, thất hồn lạc phách mà nhìn bốn người mình, bèn liếc Doanh Chính một cái, nói: “Sao hôm nay Trữ quân rảnh rỗi xuất điện vậy? Thân thể có tốt hơn chưa? Sắp dời đô rồi hả?”
Chu Cơ chà bài liên tục, ném ra, nói: “Phi, không có hồ, lại là hồng trung, đánh cái gì ra cái đó, lúc phát bài không ném miếng trắng kia, giờ gần như được đại tam nguyên rồi!” [bính, tự mò (hay mò bài), hồ, hồng trung, đại tam nguyên đều là thuật ngữ bài mạt chược, ta ko rành, nên để nguyên luôn, tại có biết nghĩa đâu :P]
Hạo Nhiên cười đưa tay mò bài, Chu Cơ nói với Doanh Chính: “Đây là thứ Thái phó bày ra đấy, kêu là ‘Mạt chược’, Chính nhi qua đây cho mẫu hậu mò bài, mượn vận may của ngươi một chút nào? Bên ngoài đánh ra sao rồi?”
Doanh Chính nuốt nước miếng, khó khăn nói: “Tín Lăng quân suất liên quân lục quốc đánh bại tướng quân Vương Tiễn ở sông Vị, không bao lâu nữa sẽ vượt sông, hài nhi tới thỉnh mẫu hậu xuất phát, dời tới Ung đô” Nói xong đưa mắt nhìn Hạo Nhiên, lộ ra thần sắc khẩn cầu.
Hạo Nhiên duỗi eo, nói: “Đã bảo là phải dời nhà mà, ngươi còn không tin”
Chu Cơ nói: “Dời thì dời, Lao khanh giúp ta thu dọn đồ đạc, nhớ mang theo ấm trà lá Trâu sư mang tới…”
“…”
Lúc này Doanh Chính mới mười lăm tuổi, lửa giận công tâm, suýt nữa đã rớt nước mắt, đứng bên ngoài đình, lát sau nói: “Bạch tiên sinh…Thái phó…”
Doanh Chính chẳng nói được lời nào nữa, Trâu Diễn nhìn vào trong mắt, rốt cuộc không đành lòng, hai bên đều không thể đắc tội, đành phải giảng hòa: “Nếu đã tới sông Vị, hẳn là hết sức khẩn cấp…Thái phó có kế gì đẩy lùi địch không?”
Trâu Diễn chợt ý thức được gì đó, bèn quay đầu lại hỏi: “Sông Vị?”
Doanh Chính gật đầu, đờ đẫn nói: “Không còn sức xoay chuyển nữa, chỉ cách đây hơn mười dặm thôi”
“…”
Trâu Diễn tức khắc bị dọa đến đụng lật bàn, cờ mạt chược vương vãi đầy đất, run giọng nói: “Thế thì tiêu rồi! Sao không nói sớm! Các ngươi hợp kế lừa ta!”
Hạo Nhiên cười muốn rớt nước mắt, thấy Doanh Chính đã được giáo huấn, bèn không nói gì nhiều nữa, cởi đại kiếm sau lưng xuống, giao cho Doanh Chính. Nói: “Nhận lấy”
Doanh Chính không hiểu ý, tiến tới cúi người, hai tay tiếp lấy thanh kiếm Hạo Nhiên đưa qua, Hạo Nhiên lại nói: “Kiếm này không thể giao cho người bên cạnh, ngươi chỉ việc thân chinh thượng trận, trước trận cứ rút kiếm này ra là được”
Doanh Chính mờ mịt hỏi: “Sau đó?”
Hạo Nhiên cúi người giúp Trâu Diễn nhặt bài, thờ ơ nói: “Không có sau đó, rút được kiếm này, ngươi sẽ thắng, liên quân lục quốc sẽ lui”
Doanh Chính gật gật đầu, hỏi: “Lỡ rút không ra thì sao?”
Hạo Nhiên như cười như không, đáp: “Kiếm này tên ‘Hiên Viên’, chính là bội kiếm hoàng đế, ngoại trừ ta, trong nhân gian chỉ có chân long thiên tử mới có thể dùng nó, nếu rút không ra, thì ngươi vô duyên cùng với long ỷ kia, chuyện nhất thống thiên hạ mai sau càng là vọng tưởng, chỉ còn kết cục phơi thây trước trận. Muốn trốn chạy hay muốn đánh cược vận khí, tùy ngươi”
Doanh Chính dường như minh bạch gì đó, cúi người thật sâu, nói: “Tạ sư phụ ban kiếm!” Đoạn mang Hiên Viên kiếm chạy về phía kim điện.
Chu Cơ an ủi: “Trâu sư chớ sợ, tên này rất lợi hại, thánh nhân đến còn phải nhường hắn ba phần, có hắn ở đây, Hàm Dương có phá cũng chẳng tổn hại đến nửa cục gạch của ngôi đình này, cứ an tâm chơi cờ của chúng ta đi”
Trâu Diễn kinh hồn chưa định gật gật đầu, không ngừng đánh giá Hạo Nhiên.