Editor: Ếch
Long Hương không ngờ, nhị cô nương vẫn coi như ngoan ngoãn nhu thuận mà lão phu nhân đã tự làm bản thân xấu mặt trước. Cô hấp tấp đến giúp lão phu nhân vuốt ngực thuận khí.
Hoài Âm quận chúa cũng không ngờ một câu nói ra có thể làm Lý phu nhân sợ đến vậy nên đâm ngại, đành ngồi chờ lão phu nhân thuận khí.
Không thể trách Lý phu nhân được, đánh chết bà cũng không tin người cầu hôn đã an tọa trong phòng khách Lý gia nãy giờ. Muốn cưới con gái bà là ‘quỷ kiến sầu’ của Đại Sở? Thuyết thư tiên sinh có uống mê tâm tán cũng không nói được mấy câu hoang đường đến thế.
Lúc Lý phu nhân không biết ứng đối ra làm sao, Trữ Kình Phong liền mở miệng trả lời vấn đề lúc nãy: “Vãn bối năm nay hai mươi lăm, thân thể coi như khỏe mạnh, chưa từng cưới vợ, trong nhà không có thiếp thất. Vãn bối ngưỡng mộ Lý nhị tiểu thư đã từ lâu, thế nhưng nàng lúc ấy đã có hôn ước, vốn tưởng rằng đã lỡ nhau kiếp này, không ngờ nghe tin nhị tiểu thư hủy hôn ước liền đến cầu thân, mong lão phu nhân thành toàn tâm nguyện. Lão phu nhân còn điều gì muốn hỏi?”
Câu trả lời này thật tình chân ý thiết, nếu đổi người nói thành một tên nhóc choai choai phối hợp thêm vẻ mặt ngượng ngùng thì còn có chút cảm giác tương tư tận xương. Đáng tiếc, người nói là Trữ Kình Phong: nam tử anh tuấn, mặt mày lạnh như sát thần, nói ngưỡng mộ Lý nhị tiểu thư mà ngữ điệu câu vẫn đều đều, cuối cùng còn truy vấn lão phu nhân có đồng ý không. Tuy rằng lời lẽ cũng khiêm tốn đấy, nhưng khi nhìn hắn trương cái mặt lạnh tanh, Lý phu nhân áp lực đến không dám mở miệng chỉ có thể bất lực nhìn Hoài Âm quận chúa, nghẹn họng trân trối.
Hoài Âm quận chúa hiểu tâm trạng Lý phu nhân rõ lắm chứ, chính bà cũng từng bị cái mặt lạnh của biểu đệ dọa không thở nổi rồi mà, bằng không sao lại chạy từ Thư thành sang đây muối mặt cầu hôn cho đệ đệ. Bà rất hợp tình hợp lý mở miệng tiếp lời hòa hoãn không khí: “Mẫu thân ta với mẫu thân Kình Phong là chị em ruột, dì ta mất sớm, phụ thân Kình Phong qua đời năm hắn mười bảy. Phụ mẫu mất sớm, việc chung thân đại sự của biểu đệ ta không thể không lo. Chẳng qua Kình Phong tiêu chuẩn rất cao, không vừa mắt cô nương nhà ai, nay hắn lại tương tư nhị cô nương của quý phủ. Vì nhị cô nương bị bệnh, Kình Phong lo nhà họ Trữ cầu hôn không đủ thành ý nên mời ta làm mai, có chỗ nào sơ sót mong lão phu nhân thứ lỗi.”
Lý do thoái thác chuẩn bị từ trước bị chặn đứng. Nếu đơn thuần nhìn Trữ Kình Phong: Xuất thân cao không cần phải nói, giờ là Tư Mã tay cầm binh quyền, tạm bỏ qua mái đầu đầy tóc bạc, thì cũng coi như tuấn tú lịch sự, quan trọng hơn chính là vị này không thê không thiếp, quả đúng là một nam nhân cực phẩm. Nhưng chuyện tốt như mơ này không thể không khiến Lý phu nhân sinh nghi. Rồng giữa biển người, sao lại cố chấp muốn cưới Nhược Ngu đang mang bệnh, mấy ngày trước hắn còn tự mình ra lệnh giam con gái. Nhớ tới lời đồn con gái thứ hai kết thù với Trữ Tư Mã, chuyện tới cửa cầu hôn lập tức biến thành cái bẫy tinh vi.
Đầu óc ở trong phủ trạch cả nửa đời của Lý lão phu nhân chợt bị những dòng nước sông ào ào chảy vào cọ rửa, trực giác nói cho bà biết không thể đồng ý với mối hôn sự này, nhưng nếu từ chối cũng phải tìm lý do thoái thác….
Lão phu nhân dưới ánh mắt lạnh băng của Trữ Tư Mã, lọc lại câu từ, cuối cùng chọn được câu từ hoàn hảo, lễ phép mở miệng: “Khó được đại nhân yêu quý, nhưng con gái… Con gái của thảo dân tuổi còn nhỏ không xứng với đại nhân.”
Ý câu này là chê Trữ Kình Phong lớn tuổi! Hoài Âm quận chúa nghe liền không vui, nhưng không tiện quát lại, đành buông tiếng thở dài: “Kình Phong do màu tóc nên nhìn có hơi già, cũng do nghịch tặc Viên Thuật, nếu đồ quân nhu không chậm trễ, Kình Phong cũng không mạo hiểm đột phá vòng vây khiến bản thân trúng kì độc làm tóc chuyển bạc...”
Nghe Hoài Âm quận chúa nói đến đây, đầu óc Lý phu nhân ngừng gió lặng sóng, đổi thành cái mông ngồi trên đống than. Áp giải quân lương do nhà mình đảm nhiệm, theo ý quận chúa, Lý gia phải có trách nhiệm bồi thường tuổi xuân cho Tư Mã đại nhân, nếu lấy điểm ấy từ chối cầu thân là không thỏa đáng. Vừa lội dưới nước lên lại bị đẩy vào lửa, quả thật Lý phu nhân chịu không nổi, theo quán tính lại nhìn về phía nhị nữ nhi. Trước đây mỗi lần gặp phải khó khăn không giải quyết được, Nhược Ngu sẽ giải quyết ngay không để bà đau đầu ứng đối. Nhưng hiện giờ, thiếu nữ thông minh tháo vát một thời lại giống như thiếu xương, lười biếng nằm bò trên bàn, đưa đầu lưỡi liếm nước trà, Long Hương đứng bên nhìn không được nữa, kéo kéo tay áo nhị tiểu thư, nàng liền dùng miệng ngậm quả mơ trong ly rồi ngồi thẳng dậy, sau đó chu cái miệng hồng nhỏ nhắn, thổi thẳng quả mơ lên người Trữ Tư Mã….
Đầu ngập nước, mông ngồi lửa, thủy hỏa đồng thời tấn công, Lý phu nhân gấp đến phát cáu, quát Nhược Ngu: “Tại sao lại không có phép tắc như vậy, nhổ ở đâu?”
Nhược Ngu đang chơi vui vẻ, bị mẫu thân quát, mờ mịt quay đầu.
Đúng lúc này, Trữ Kình Phong đứng dậy, nói với Lý phu nhân: “Không có gì, chớ trách Lý tiểu thư, hôm nay đến đây bái phỏng nhằm thể hiện tâm ý vãn bối, nếu không cưới Lý nhị tiểu thư làm vợ, vãn bối tất nhiên thương tiếc cả đời, Lý phu nhân không cần nóng vội quyết định … Mấy ngày nữa ta lại bàn tiếp, hôm nay đến có mang theo chút quà cho Nhược Ngu, mong lão phu nhân vui lòng nhận lấy.” nói xong không đợi Lý phu nhân trả lời, cáo từ ra cửa. Hoài Âm quận chúa cũng cáo biệt ra về. Lý phu nhân tiễn hai người ra tận cửa.
Lên xe ngựa, đi được một đoạn xa, Hoài Âm quận chúa vén màn xe, nói với biểu đệ cưỡi ngựa cạnh bên:”Vốn tưởng bằng vào ta với đệ, Lý gia nhất định đồng ý, ai ngờ thiếu chút bị người ta từ chối thẳng mặt… Kình Phong, đệ thật sự muốn cưới cô ngốc đó về làm vợ? Đây là chung thân đại sự, không phải trò đùa!!”
Người ngồi trên ngựa không lên tiếng, mặt vẫn lạnh tanh, nhưng đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lại biểu thị câu trả lời: Hắn nhất quyết cưới người này. Hoài Âm quận chúa hết cách với biểu đệ, thở dài buông mành.
Trữ Kình Phong rũ mắt, nắm chặt tay, tay kia vân vê quả mơ, đây là quả mơ cô ngốc bướng bỉnh kia phun lên người hắn. Sau đó, hắn cho mơ vào miệng, lấy lưỡi lăn qua lăn lại. Quả mơ ngâm lâu trong nước trà, vỏ bị phồng lên, cắn nhẹ có thể hút được thứ nước chua lè bên trong, để nước mơ tràn khắp khoang miệng tựa như đang cùng cái lưỡi nhỏ tinh xảo kia quấn quýt….
Hôm nay tới của cầu hôn bị từ chối đều nằm trong dự liệu, dù gì cũng cản được lão phu nhân mở miệng từ chối trước khi ra về. Lý phu nhân chỉ cần liếc mắt cũng biết bà không phải là người phụ nữ khôn khéo nhanh trí, nếu bà mà bị đám bà mối lưỡi không xương lừa bịp đồng ý gả con gái, vậy quả mơ hắn ao ước đã lâu chả phải vào miệng người khác sao?
Lần này đến đây hỏi cưới rình rang, xe mang lễ vật cả hàng dài, chủ yếu không phải để ôm mỹ nhân về mà để cảnh báo đám bà mối: Lý nhị cô nương lọt vào mắt Trữ Tư Mã, chớ đến quấy rối. Về bước tiếp theo, Trữ Kình Phong sớm có dự liệu từ lâu. Đã từng nuối tiếc buông tay, giờ chính nàng chạy tới trước mặt hắn thì đừng có oán. Nghĩ đến đây, Trữ Kình Phong cố sức nuốt cả trái mơ vào bụng, yết hầu ở cổ rung rung
Chuyện Trữ Tư Mã dắt Hoài Âm quận chúa tới cầu thân Lý nhị cô nương sục sôi lan truyền. Thời gian trò chuyện trong bữa cơm tối của phụ lão Liêu thành tăng lên rất nhiều, không cần dưa ướp giòn, đề tài cô hai ngốc Lý gia thiên kim khó cầu cũng đủ làm mọi người ngon miệng. Đáng tiếc, không phải nhà nào cũng vui cả.
Không khí trên bàn ăn Thẩm phủ trầm lắng. Rót một ly trà quan âm (), Lý tuyền Nhi đem cốc trà đặt bên cạnh Thẩm Như Bách, người suốt bữa cơm chưa động đũa nào, cúi đầu nói: “Tướng công, cơm nước không hợp khẩu vị sao, có cần ta nói nhà bếp làm một chén cà băm thịt ăn với cơm?”
Thẩm Như Bách cũng không nhìn lại, gác đũa, nói với Thẩm Kiều thị mình đã ăn no xin cáo lui trước, sau đó đứng dậy đi.
Thẩm Kiều thị bất mãn liếc Lý Tuyền Nhi. Đứa con dâu này chẳng có chỗ nào làm vừa lòng bà, tân lang nhà nào mặt cũng hớn ha hớn hở, đến con trai mình thì mặt mày bí xị. Lý Tuyền Nhi trước khi qua cửa bị động thai, để cô ta dưỡng thai, con trai phải ngủ ở thư phòng đêm tân hôn. Hiện tại truyền đến tin cô hai ngốc nhà họ Lý được Trữ Tư Mã nhìn trúng, mặt con trai càng âm trầm. Nghĩ vậy, Thẩm Kiều thị nhíu mày nói: “Ngưới đừng ăn nữa, mau đi qua xem Như Bách, cố dỗ tướng công ăn mới phải…”
Lý Tuyền Nhi ủy khuất buông bát đũa, phúc lễ với Thẩm Kiều thị, đi thẳng đến thư phòng. Nếu nói trong lòng không vui, ở Thẩm gia, cô là người không vui vẻ nhất. Tuy ở hậu trạch, nhưng cô từ miệng nha hoàn biết bên ngoài đang đồn cái gì về mình, vốn tưởng có thể nở mày nở mặt thay chị lấy chồng lại thành bụng mang thai khiến Thẩm gia bất đắc dĩ bỏ chị lấy em. Cô cũng không quan tâm đến những việc kia, cô thật lòng ái mộ Thẩm Như Bách. Tuy vậy, từ lúc Như Bách biết Trữ Tư Mã tới cầu hôn thì cả người đều âm trầm, điều này làm lòng Lý Tuyền Như bốc lên ngọn lửa ghen tuông.
Đẩy cửa phòng bước vào, tưởng sẽ thấy bộ mặt tức giận của Thẩm Như Bách, không ngờ hắn đang ngồi trước bàn nghiêm túc nghiên cứu bản vẽ chiến thuyền. Vẻ mặt chuyên chú càng thêm anh tuấn.
Hắn ngẩng đầu, thấy Lý Tuyền Nhi đến thì hòa nhã nói: “Tuyền Nhi, nàng tới thật đúng lúc, chiến thuyền này có chỗ không thích hợp. Ta nhớ rõ bản vẽ trước của Nhược Ngu, chỗ khung xương thuyền đều có thêm mấy thanh ngang…”
Lý Tuyền Nhi không muốn nghe thêm tiếng Nhược Ngu nào nữa, nét mặt không đổi đáp: “Nhị tỷ trước nay lập dị, dựa theo ‘Đạp sóng lướt thuyền" cũng không có thiết kế nào như vậy, theo bản vẽ tổ tiên lưu lại là không sai. Như Bách, gần đây chàng buồn chuyện gì? Có phải vì chuyện Trữ Tư Mã cầu hôn nhị tỷ?”
Thẩm Như Bách nắm chặt cây bút trong tay, ôn hòa nói: “Chỉ là gần đây công việc bề bộn nên hơi mệt, giờ ta và nàng đã thành vợ chồng, tất nhiên nàng và đứa con trong bụng là quan trọng nhất. Nhưng vì sao Trữ Tư Mã lại đến cầu hôn với nhị tỷ nàng, có phải nàng ấy đang khôi phục hay không? Trữ Tư Mã có ý đồ muốn chiếm bí kỹ Lý gia có phải không?”
Lý Tuyền Nhi bối rối. Cô tuy thuộc nằm lòng bí tịch, nhưng nếu nhị tỷ khôi phục, lại tìm được chỗ dựa Trữ Tư Mã, dưới tài năng của nhị tỷ, bản thân cô còn ngày lành sao?
Cô suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc không phải, thị nữ Lệ Chi bên người ta có giao tình rất tốt với quản sự nội viện Lý Phúc của Lý gia, tuy theo ta gả qua đây nhưng ngày thường bọn họ vẫn hay gặp nhau ở chợ nói chuyện phiếm. Nghe Lý Phúc nói, ngày ấy lão phu nhân không đáp ứng hôn sự, hơn nữa nhị tỷ còn nhổ mơ lên người Tư Mã ngay trước mặt quận chúa.”
Con ngươi Thẩm Như Bách lóe sáng, trầm thấp hỏi: “Nếu như thế, tại sao hắn lại muốn cưới Nhược Ngu?”
Lý Tuyền Nhi không nói, lấy móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Bởi vì nghe được lời đồn Trữ Tư Mã đến của cầu hôn, đám chủ nợ tìm đến cửa đều dịu đi. Dù sao nếu Tư Mã đại nhân cưới Lý nhị cô nương thì thế lực Lý gia sẽ không nhỏ. Nhưng việc này lại không làm Lý phu nhân ngủ ngon giấc được: Vừa tiễn con sói Thẩm Như Bách ra khỏi cửa, như thế nào lại có thêm con hổ dữ đến nhà. Làm thế nào để từ chối mối hôn sự này đây.
Đúng lúc này, có thiếp của Hoài Âm quận chúa mời lão phu nhân cùng Nhược Ngu đến trang viên trong Thư thành của quận chúa. Lần đi làm khách này cũng không cách nào từ chối vì ngày thứ hai Trữ Tư Mã đã mang thị vệ đứng trước cổng hộ tống nữ quyến đi Thư thành.