Editor: Ếch
Trước khi xuống thuyền, Chu phu tử ra chủ đề vẽ tranh cho học sinh về nhà làm, ngày mai lên lớp bình phẩm. Đến phiên Nhược Ngu lại chẳng có đề bài gì, Nhược Ngu buồn bực nhìn Chu phu tử, nàng cười nói: “Ngươi hôm nay thích cái gì thì vẽ cái đấy.”
Chu phu tử tuổi đã gần ba mươi, nhưng da thịt nhẵn mịn, mắt phượng hơi hếch, nom như một mỹ nhân thanh lệ từ trong tranh bước ra, nàng lại đắm mình trong thi thư lâu ngày, cả người tỏa ra một loại khí chất khó nói nên lời. Nhược Ngu rất thích ngắm nàng, bình thường trong lớp cũng hay nhìn phu tử đến ngẩn người, có mấy lần phu tử gọi tên nàng đều không phản ứng kịp. Hiện tại Chu phu tử đứng bên cạnh, trên người thoảng đến một mùi hương dễ chịu, khiến nàng không tự chủ hếch mũi ngửi ngửi.
Nhìn hành động của Nhược Ngu, Chu phu tử không khỏi mỉm cười, nói: “Đây là đàn hương ta tự chế, nếu thích, ngày mai ta đưa ngươi một hộp được không?”
Nhược Ngu nghe thấy, tất nhiên vô cùng vui mừng, vội vã áp dụng lễ nghi học nhiều ngày nay, phúc thân cảm tạ Chu phu tử, sau đó nhảy nhót xuống thuyền trong nắng chiều.
Chu phu tử phiền muộn nhìn bóng lưng của nàng, lòng nhớ tới lần gặp mặt hai năm trước, cô nương trầm ổn mà thông tuệ cũng đột nhiên đến cạnh nàng ngửi ngửi như vậy, tiếp đó rốt cục trên mặt cũng hiện lên sự rực rỡ của thiếu nữ, trêu đùa hỏi: “Dùng hương liệu gì thế, thật dễ ngửi?”. Giờ đây, thiếu nữ kia đã sớm quên hết, thân thể nhỏ nhắn được nam nhân cao lớn đỡ lên xe ngựa, sau đó vội vã đi khuất trong ánh chiều tà, chỉ còn một mình nàng ‘Đứng lặng dưới tịch dương, nhớ về chuyện cũ, ngày đó chỉ là chuyện cũ bình thường’. ()
()là hai câu ‘Trầm tư vãng sự lập tàn dương, đương thì chích đạo thị tầm thường’
Nguyên văn: “Đương thì chích đạo thị tầm thường” trong tác phẩm Hoán Khê Sa (đắm mình trong dòng suối cát) – Nạp Lan Tính Đức:
Thùy niệm tây phong độc tự lương,
Tiêu tiêu hoàng diệp bế sơ song,
Trầm tư vãng sự lập tàn dương.
Bị tửu mạc kinh xuân thụy trọng,
Đổ thư tiêu đắc bát trà hương,
Đương thì chích đạo thị tầm thường.
Dịch ( bản dịch này là sưu tầm trên mạng nhá, Ếch gà lắm, dịch chả có tí thơ nào đâu:’()
Gió thu thổi lạnh, tình cảm ôm áp cô độc có người nào nhớ?
Lá vàng rền vang phủ kín song thưa,
Đứng lặng dưới tịch dương, nhớ về chuyện cũ.
Say rượu chớ kinh động giấc xuân nồng,
Đánh cuộc sách cùng nhau, hưởng thụ hương trà vẩy lên người,
Ngày đó chỉ là chuyện cũ bình thường.
Tư Mã đại nhân rất chú trọng sự điều độ trong làm việc nghỉ ngơi, nếu không phải tình huống đặc biệt, lịch trình một ngày tự nhiên sẽ tiến hành từng bước. Sáng sớm rời giường uống một cốc nước trong nhuận tràng, tiếp đó bụng rỗng đến tiểu võ trường cạnh thư phòng đánh một bộ quyền. Sau khi thu quyền, thì vừa lau sạch mồ hôi vừa đi vào phòng ngủ, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đang tham ngủ. Đợi đến khi hắn ăn xong cơm sáng, bên kia nha hoàn ma ma sẽ hầu hạ bé lười rời giường, còn mình thì chuẩn bị xuất phủ đến đại doanh làm việc. Vào buổi trưa, hắn sẽ đến giáo trường xem bộ hạ diễn binh. Mấy mươi năm thanh tâm quả dục, gần đây lại luôn gian nan vất vả nguyên tinh khó giữ, khó tránh người đầy nội hỏa, cho nên chỉ cần hắn thấy binh tướng kiệt ngạo bất tuân sẽ ra tay đánh luôn để cân bằng tâm lý một chút. Đến buổi chiều, nếu rảnh rỗi, hắn sẽ đi đón ‘biểu muội’ thân yêu. Quãng thời gian đọc đủ thi thư của thánh nhân quả không uổng phí, ‘biểu muội’ càng lúc càng hiểu chuyện động lòng người. Mỗi lần trộm hương trên đường về, giai nhân đều thở gấp liên tục, hai cánh tay nhỏ cũng tự động ôm lấy cố hắn, càng ngày càng nhiệt tình đáp lại. Tư Mã đại nhân tin tưởng ngày mây tan trăng sáng cách không xa nữa rồi. (Ếch cười lăn lộn)
Lần này, như thường ngày, đỡ Nhược Ngu lên xe xong, chờ xe ngựa chạy ổn định, Trữ Kình Phong liền kéo Nhược Ngu vào lòng, buông mắt, cúi đầu, nhưng khi chuẩn bị hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào liền cảm thấy một luồng gió lạ đột kích, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị bàn tay nhỏ của Nhược Ngu tát lệch mặt. Tư Mã đại nhân lớn đến từng này tuổi, lần đầu tiên trong đời bị ăn tát, đến lúc hắn chậm rãi quay mặt lại, vẻ mặt đã hung tợn như vừa tàn sát hàng loạt người dân trong thành xong.
Nhược Ngu cũng không ngờ mình lại có thể tát mạnh đến thế, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát là minh chứng cho việc nàng dồn bao nhiêu sức cho cú tát kia. Nhược Ngu có chút hối hận, vội vã đưa tay xoa xoa lên gương mặt Trữ ca ca. Sắc mặt Trữ Kinh Phong tái xanh, tiện tay phất một cái, đẩy tay Nhược Ngu ra. Dưới cơn tức giận, hắn hơi dùng sức khiến cả người Nhược Ngu bị đẩy ra ngoài, va mạnh vào thành xe, cái ót va mạnh vào vách làm nàng bật khóc.
Mặt cũng không đau mấy, Trữ Kình Phong vội vàng bế Nhược Ngu về, đưa tay xoa ót cho nàng, miệng thì buồn bực hỏi: “Hôm nay không phải đi dã ngoại sao, chả nhẽ học được chiêu võ nào muốn biểu diễn hả? Thế võ đó táy máy chân tay như vậy?”
Nhược Ngu chỉ thấy sau đầu nổi u, chỗ bị đụng sau đầu tựa hồ mềm hẳn ra, nàng khóc không dừng được nước mắt.
Trữ Kinh Phong vén tóc nàng ra, quả nhiên nhìn thấy chỗ sưng đỏ, ngực lập tức thắt lại, hít thở không thông. Chỉ là một cái tay nhỏ, mềm nhũn không có mấy lạng thịt, bị đánh một cái cũng giống mèo cào thôi, mình tức cái gì chứ? Làm gì ra tay không biết nặng nhẹ, khiến nàng bị thương chứ?
Ở chung lâu, hắn biết rõ bé ngốc rất láu cá, khóc cũng chia dăm ba loại: Nếu lúc giở trò, nước mắt chỉ tụ đầy trong hốc mắt, ngân ngấn nửa ngày cũng không rơi một giọt; Thế nhưng nếu đến lúc buồn, tiếng khóc tuy không có nhưng nước mắt lại tuôn như suối, dỗ cũng không dừng lại, khóc không ngừng, chỉ có thể lấy môi chậm rãi hút, rồi ôm cơ thể nhỏ bé kia vào lòng…
“Ca ca xấu xa…” Thật vất vả dỗ dành người trong lòng lại đổi lấy được một câu nhói tim.
Trữ Kình Phong chậm rãi buông tay, đẩy nàng ra xa một chút. Hắn từ trước đến nay luôn sĩ diện, nếu không phải như thế thì sao chỉ vì một lời từ chối khéo của nàng trước kia lại quyết tâm không muốn gặp lại nàng.
Cảm giác nóng rát trên mặt đúng lúc gợi lên hồi ức nàng lạnh lùng cự tuyệt. Miệng hắn đắng chát, lại thản nhiên nói: “Trong mắt nàng, ta luôn xấu xa…”
Nhược Ngu từ từ nín khóc, lúc này sắc trời nhạt dần, nắng chiều ảm đạm hắt lên những mảng sáng tối đối lập trên mặt hắn. Tuy đầu óc nàng không tốt nhưng cũng cảm nhận được hắn không vui. Hôm nay nghe những người bạn nhỏ ở trường nói, Trữ ca ca hôn môi nàng không phải vì thực sự thích nàng mà vì vui đùa, giống như nàng chơi đồ chơi, cho nên tuyệt đối không được để hắn được như ý. Nếu Tư Mã còn dám tiếp tục khinh bạc nàng thì cứ phản kháng, không cần chịu đựng, nếu hắn sợ trong phủ biết chuyện thì cứ làm lớn chuyện, con gái phải biết tự trân trọng bản thân thì hắn mới có thể thu liễm. Thế nhưng thấy Trữ ca ca tức giận, nàng lại hối hận, nàng không thích hắn xa cách như vậy, giọng nói cũng xa xăm. Nàng chậm rãi bò lại gần, học hắn lấy tay xoa nhẹ lên má vừa bị tát.
Trữ Kình Phong cụp mắt lui lại một chút, xoay người sang chỗ khác không để ý đến nàng. Nhược Ngu không ngừng cố gắng tiến gần, thế nhưng Trữ Kình Phong lại hất màn xe, nhảy lên ngựa vung roi nghênh ngang đi mất. Nhược Ngu há mồm gọi, âm thanh yếu ớt chìm ngỉm trong tiếng vó ngựa, không truyền đi xa được.
Quay về phủ, cũng không thấy hắn.
Hai chữ ‘thói quen’ đều là từ từ hình thành, Tư Mã đại nhân luôn làm việc đúng giờ giấc, bất tri bất giác cũng khiến Nhược Ngu hình thành thói quen. Cơm mỗi ngày đều là hai người cùng ăn, nàng vừa ăn vừa hớn hở kể chuyện ở trường. Cho dù Trữ kình Phong không đáp, nàng cũng không quan tâm. Nhưng hôm nay một bàn thức ăn lớn chỉ có một mình nàng ăn, lúc ăn cũng cực kỳ yên tĩnh, tựa hồ âm thanh cái thìa chạm vào bát cũng lớn hẳn. Món cá sốt tương chua ngọt, cùng với thịt xông khói được cắt thành lát cũng không làm cho nàng muốn ăn. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nàng liền ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhưng ngoài thị tì đưa đồ ăn cũng không còn ai.
Cuối cùng, Tô Tú không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, Tư Mã đại nhân nói, hôm nay ngài ấy không ăn cùng ngài, ngài tự ăn một mình…”
Tuy vậy trong lòng lại thở dài: Có cặp vợ chồng bình thường nào không cãi nhau? Đều nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, tất cả đều chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng phu nhân có khiếm khuyết làm sao hiểu được tâm tư nam nhân, cũng sẽ không biết nói lời ngọt ngào dỗ dành. Bình thường trông Tư Mã rất thương phu nhân, nhưng chốn hầu môn sao có chân tình, nếu Tư Mã đại nhân mất hết kiên nhẫn với phu nhân, không muốn tiếp tục dỗ dành phu nhân như dỗ trẻ con nữa thì cuộc sống sau này của phu nhân sẽ ra sao đây?
Ngày hôm nay, vốn nên hoàn thành bức tranh phu tử giao, nhưng Nhược Ngu cầm bút trong tay lại không vẽ được cái gì. Nàng buông bút, uể oải ngồi trên tháp ôm con hổ bằng vải. Cho đến lúc lên đèn, mặc Tô Tú, Long Hương giúp nàng rửa mặt đi ngủ nhưng nàng không chịu đi ngủ, ôm con hổ vải mang dép lụa không nói tiếng nào đi ra ngoài.
Tô Tú sốt ruột vội vã ngăn lại: “Phu nhân, ngài muốn đi đâu?”
Nhược Ngu không trả lời, đột nhiên chạy đi. Tô Tú không dám kéo nàng lại, chỉ đành chạy theo đằng sau, thì thấy phu nhân đẩy cửa thư phòng đi vào. Tô Tú chạy chậm lại, thấp thỏm đứng ngoài nghe ngóng.
Nam nhân trong thư phòng đang xử lý công vụ, dù Nhược Ngu có hổn hển xông vào thì hắn cũng không ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm xử lý giấy tờ trên bàn. Nhược Ngu biết Trữ ca ca đang tức giận, không dám quấy rối hắn, đành ôm con hổ vải leo lên nhuyễn tháp trong thư phòng vừa nằm vừa nghịch cái đuôi ngắn ngủn của nó.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, Trữ Kình Phong không thích dùng hương liệu, tuy vậy Nhược Ngu luôn ngửi được trên người hắn có một loại mùi đặc biệt khác hẳn các cô gái. Nàng không biết đây là mùi đặc hữu của nam nhân, chẳng qua ngửi thấy liền yên lòng, hiện tại cái tháp nàng đang nằm cũng toàn mùi này.
Nhược Ngu buồn bực cả đêm, giờ suy nghĩ trong lòng dần buông xuống, liền thích ý xoay người, khểnh chân lắc lắc, ngầm nga bài đồng dao luyện nhiều ngày nay: “Lôi cậu em, túm thằng bé, đập vỡ ngói, ngói nát rồi...”
Khách quan mà nói, giọng con gái Giang Nam mềm mại, thích hợp ngâm xướng, hát bài đồng dao bình thường nghe cũng rất dịu dàng, mỗi chữ đều như mỗi giọt quỳnh tương, nhẹ nhàng từ miệng chảy ra.