Cục xây dựng cách Học viện Xây dựng không xa, cứ chủ nhật là Bách Viễn lại sang.
Yên Nam Nam trông thấy anh, giống như vợ chồng xa cách lâu ngày mới gặp lại, động tác làm cho người khác phải đỏ mặt. Trì Tiểu Ảnh cùng mấy cô nàng chung phòng khác đành phải đỏ mặt đi ra ngoài tránh.
Bách Viễn vô cùng dịu dàng, quan tâm. Rất hiếm có người con trai nào tế nhị tình cảm như vậy, ngay cả kỳ sinh lý của Yên Nam Nam anh cũng nhớ rõ. Mấy ngày đó cô thường hay khó chịu, anh mang đồ ăn bổ máu tới.
Thường thì các công trình của công ty Kiến trúc đều ở xa, Tuyên Tiêu rất hiếm khi trở về. Chỉ cần trở về, anh đều đến thăm Trì Tiểu Ảnh, khuôn mặt phơi nắng đến nỗi đen sẫm, thân thể thì rắn chắc khỏe mạnh hơn so với trước kia.
Hai người hay ra ngoài ăn cơm, đi dạo trong vườn hoa của trường, thỉnh thoảng có phim hay cũng đi xem.
Mỗi lần như vậy, Trì Tiểu Ảnh toàn tranh trả tiền, cô nghĩ, làm như vậy tâm lý sẽ dễ chịu được một chút.
Cô không dám tiếp tục thiếu nợ Tuyên Tiêu bất cứ điều gì. Tuyên Tiêu thấy cô như vậy, thật sự là dở khóc dở cười.
Chủ nhật đó, qua nửa đêm Yên Nam Nam mới về đến phòng, một mình ngồi ở trên giường ngây ngốc cười, Trì Tiểu Ảnh nghe thấy rợn cả tóc gáy, hỏi cô làm sao vậy.
Cô chen lên giường của Trì Tiểu Ảnh, áp sát vào bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, cậu và Tuyên Tiêu đã "làm" chưa?"
"Làm cái gì?" Trì Tiểu Ảnh khó hiểu.
Yên Nam Nam cười khanh khách: "Làm tình ấy."
Thoáng một cái Trì Tiểu Ảnh đỏ mặt, đẩy cô ấy một cái.
"Nói bậy bạ gì đó, tớ cùng Tuyên Tiêu cũng không phải người yêu, cậu cùng Bách Viễn. . . . . . "làm" rồi?" Trái tim cô sợ hãi run rẩy.
Yên Nam Nam gật gật đầu, ánh mắt sáng ngời. "Ừ, ngay từ đầu rất đau, nhưng về sau rất tuyệt vời."
"Trời ạ, cậu... Không sợ mang thai sao?" Trì Tiểu Ảnh run rẩy nói.
"Bọn tớ có phương pháp tránh, Bách Viễn . . . . . . Anh ấy rất yêu tớ." Yên Nam Nam nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng.
Trong bóng tối, Trì Tiểu Ảnh im lặng không một tiếng động.
Cô xoay người, khẽ vươn tay, sờ phải nước mắt của Trì Tiểu Ảnh.
"Tớ. . . . . ." Trì Tiểu Ảnh lắp bắp, không biết nói gì cho phải.
"Tớ biết rõ cậu nhớ Tuyên Tiêu." Yên Nam Nam ôm lấy cô, tỏ vẻ thông cảm.
"Cậu đó nha, ngây ngốc, Bách Viễn nói, cậu chính là cô gái đầu tiên mà Tuyên Tiêu hẹn hò, không phải trai gái yêu nhau, chẳng lẽ là anh em?"
Làm sao cô có thể xứng đôi với Tuyên Tiêu?
Tuyên Tiêu thương cảm cô, giúp đỡ cô, là ân nhân của cô.
Ngay từ khi bước vào năm thứ ba đại học, Bách Viễn đã nhờ vả khắp nơi, vì muốn Yên Nam Nam ở lại thành phố Tân Giang. Trì Tiểu Ảnh cùng các bạn học vẫn còn chưa nghĩ xa như vậy, mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào học.
Ngày mồng một tháng mười được nghỉ dài hạn, Yên Nam Nam tới nhà trọ của Bách Viễn hưởng thụ thế giới thuộc về hai người, những bạn học khác đều về nhà.
Mẹ cô ở quê được một dì đón đi chơi cho khuây khỏa, Trì Tiểu Ảnh vẫn ở lại trường.
Tuyên Tiêu đến đây, tìm được cô ở trong thư viện. Hai người tới căng tin của Học viện ăn cơm trưa. Ăn cơm xong, sắc trời đột nhiên thay đổi, mưa to ào ào không ngừng trút xuống mặt đất. Cũng không đi đâu được nên Tuyên Tiêu cùng cô trở lại phòng, nghe một chút âm nhạc, tâm sự.
Hai người cũng không phải mẫu người nói nhiều, nói được vài câu thì trở nên im lặng, đưa mắt nhìn nhau. Ánh mắt lạnh lùng của Tuyên Tiêu bỗng chốc trở nên nóng rực.
Trong không gian nhỏ hẹp, hai người gần nhau trong gang tấc, dựa đầu vào nhau, có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau.
Bên ngoài sấm sét vang dội, mưa to như trút, ngoài trời là một mảng tối tăm âm u. Phòng sát vách có tiếng nam nữ đang đánh bài, tiếng cười rất lớn.
"Giường của em ở đâu, anh ngồi xe mấy tiếng đồng hồ nên có chút mệt." Tuyên Tiêu đột nhiên nói.
Trì Tiểu Ảnh vội vàng dọn dẹp sách vở quần áo trên giường lại, ở bên trong có vài chiếc áo lót phụ nữ rơi xuống đất, cô xấu hổ đến nỗi gần như ngừng thở.
Tuyên Tiêu mỉm cười nhặt lên cho cô, cởi giầy rồi nằm trên giường.
"Tới đây nói chuyện với anh." Tuyên Tiêu quay ra cười nói với cô vẫn còn đang lo lắng căng thẳng.
Có một khoảnh khắc cô đã do dự, cô hiểu, nếu như đi qua, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô không phải mẫu người quá bảo thủ, làm việc gì cũng cứng ngắc.
Chỉ là có một số chuyện, Yên Nam Nam cùng Bách Viễn có thể làm, nhưng cô và Tuyên Tiêu không thể.
Bọn họ không phải là người yêu, không có lý do phải làm chuyện như vậy.
Nhưng mà cô cũng không dám lên tiếng từ chối, tựa như làm vậy là có lỗi với Tuyên Tiêu.
Ơn nghĩa của Tuyên Tiêu đối với cô giống một sợi dây thừng không nhìn thấy, gắt gao siết chặt lấy cô, khiến cô không thể cử động.
Cô rụt rè đi vào bên giường ngồi xuống, Tuyên Tiêu ôm lấy cô, kéo cô vào trong ngực. Cô nhìn khuôn mặt Tuyên Tiêu sát gần mình, hô hấp gia tăng. Đôi môi nóng hổi từ trên môi cô bắt đầu trượt xuống thấp, đồng thời, đem bàn tay cô đặt ở giữa chân của mình.
Cô chạm tới vật cứng rắn của anh, lần đầu tiên mới cảm thấy đàn ông và phụ nữ khác nhau lớn như vậy, cô muốn chạy trốn, muốn giãy giụa, muốn đẩy anh ra.
"Không, không thể, mày phải báo đáp người đàn ông này, mày nợ anh ta nhiều lắm. Chờ tới khi nào báo đáp đủ, không bao giờ thiếu nợ anh ta nữa, mày mới có quyền lợi sống vì chính mình." Trong nội tâm cô có một thanh âm thở dài.
Đôi mắt sâu thẳm của Tuyên Tiêu tối sầm lại, ngón tay thon dài cởi quần áo của cô ra, cô giống như một đứa trẻ trần trụi, run rẩy dưới người anh.
Anh cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, da thịt kề sát nhau, hai người đều mãnh liệt run rẩy một chút.
Khi anh khó khăn phá tan lớp màng chắn kiên định kia thì cô khóc.
Anh cho rằng là vì cô đau, dịu dàng hôn cô, khẽ dỗ dành, mà không biết khi đó trong lòng cô đã có một người.
~ Hết chương ~