Chiến Tranh Hoa Hồng

chương 66: tử chiến đến cùng (vi)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Vincy

Beta: Lữ

Hai ngày sau, Hạ Tú Phân ra viện, bay tới Bắc Kinh.

Viện điều dưỡng Thiên An nằm ở phía Đông của Bắc Kinh, do hiệp hội Trung Y cùng với tập đoàn y dược số một Đài Loan hùn vốn thành lập nhằm khôi phục chức vụ cơ quan điều trị, nơi này được đồn đại là trung tâm phục hồi trí nhớ có danh tiếng cực cao trong nước.

Trì Tiểu Ảnh cho ô tô tiến đến gần nhìn thoáng qua một cái liền thích nơi này, Hạ Tú Phân trong ánh mắt cũng có chút thích thú.

Viện điều dưỡng này là do một Vương gia thời nhà Thanh đến Sơn Trang nghỉ mát xây dựng lại, nhìn không giống gì là một trung tâm phục hồi, đúng hơn là trông giống như địa điểm du lịch dùng để an dưỡng ngắm cảnh. Cảnh xuân tươi đẹp, cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, đình đài lầu các.

Dừng xe ở làn xe sát lề đường, có thể thấy được khắp nơi đều có những bệnh nhân đang ngồi xe lăn phơi nắng, khuôn mặt của họ không biểu lộ một chút lo lắng nào, mà là nhàn nhã, thoải mái, khiến cho tất cả mỗi người bọn họ có thể hưởng thụ phần nào thời gian tốt đẹp.

Tòa nhà tổng cộng có hai mươi tầng với các phòng bệnh giống nhau, có thang máy rộng rãi tạo điều kiện cho xe lăn đi lại. Mỗi bênh nhân đều có phòng bệnh độc lập, màu sắc trong phòng bệnh không giống như bệnh viện chỉ toàn một màu trắng, mà lựa chọn phần lớn là màu lam nhạt, trong phòng đồ dùng hầu như là từ gỗ thô làm ra, mang đậm phong cách cổ xưa. Toàn bộ những mảng tường phía Nam đồng loạt được xây dựng lại, thay đổi toàn bộ bằng kính trong suốt, bắt ánh sáng cực kì tốt.

""Mẹ, có thích không?"" Trì Tiểu Ảnh cúi đầu xuống hỏi Hạ Tú Phân.

Hạ Tú Phân khẽ kêu một tiếng rồi thẳng thừng gật đầu, dùng tay sau đó khoa tay múa chân một hồi: "" Nơi này so với ở nhà chúng ta rất tốt, con có thể yên tâm quay về làm việc. Tốt nhất là nhanh chóng kết hôn, sinh cháu ngoại để cho mẹ được ôm một cái.""

Trì Tiểu Ảnh xấu hổ chăm chú nhìn đường đi hướng về phía hành lang, may mà mẹ cô không nói chuyện được, Tần Lãng đang cùng viện trưởng nói chuyện nên cái gì cũng không nghe thấy, bằng không khó mà tránh được ít nhiều thẹn thùng, Tần Lãng dường như vẫn chưa có ý định cầu hôn cô. Nhưng những cảm xúc này chỉ là thoáng qua mà thôi, chỉ cần như này là cô vui rồi.

Món nợ cực kì lớn được giải quyết một cách thần kì, mẹ lại có thể có được sự chăm sóc tốt nhất, tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng cô bỗng chốc hóa thành tro bụi, thoáng một cái đã coi như chưa có gì xảy ra. Hết thảy mọi chuyện giống như đều phát triển theo hướng tốt nhất, trong tim cô vui sướиɠ như chỉ muốn bay lên, khóe miệng xuất hiện một nụ cười tươi, gấp rút bố trí cho Hạ Tú Phân chuyển đến chỗ ở mới.

Tần Lãng vì là bạn thân với viện trưởng nên cùng đến giúp Hạ Tú Phân xử lý thủ tục, trước khi đến đây, Tần Lãng đã bên trái nhờ giúp đỡ, bên phải dặn dò đâu ra đấy. Viện trưởng chưa từng thấy một Tần Lãng lải nhải nhiều như vậy, vì để cho anh yên tâm, Hạ Tú Phân ở chỗ này nhất định sẽ được chăm sóc tốt nhất, phí thu cũng sẽ thấp nhất.

Hai người cười cười nói nói ở dưới một lúc lâu, viện trưởng hỏi Hạ Tú Phân rốt cuộc với Tần Lãng là có quan hệ như nào ?

Tần Lãng cười: "" Nếu như không có gì xảy ra, về sau sẽ là mẹ vợ của mình.""

Viện trưởng chợt sáng tỏ rồi vỗ vỗ vai của anh: "" Thì ra là thế. Chỉ có điều, hình như cậu có một đối thủ cạnh tranh không thường đâu!""

Tần Lãng chợt dừng bước, nhìn về phía người bạn thân của mình dò hỏi.

"" Buổi sáng ngày hôm qua, có một người đàn ông rất anh tuấn đến Viện điều dưỡng, tới chỗ chúng tớ hỏi thăm tình hình viện phí của Hạ Tú Phân, sau đó vì cô ấy nộp trước năm mươi vạn viện phí, kế toán hỏi có quan hệ thế nào với cô Hạ Tú Phân, anh ta nói anh ta là bạn tốt của con gái Hạ Tú Phân. Bạn tốt mà ra tay hào phóng như vậy, không thể nào chỉ là bạn tốt bình thường chứ!""

Tần Lãng chấn động cuộn chặt tay thành nắm đấm, người đàn ông trong miệng bạn thân của anh nói chẳng lẽ là Tuyên Tiêu?

Nếu như là Tuyên Tiêu, vì sao anh ta phải làm như vậy? Anh ta biết rõ thủ tục của Hạ Tú Phân là do một tay mình xử lý, anh ta lại vượt lên trước nộp tiền, Viện điều dưỡng sẽ nói lại với mình, Tiểu Ảnh sẽ không biết rõ. Anh ta muốn chốn trong bóng tối xem mình sẽ dùng thái độ gì xử lý việc này. Nói cho Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh chắc chắn sẽ cự truyệt số tiền kia, nhưng trong lòng đối với anh ta sẽ có một phần cảm kϊƈɦ, còn nếu không nói cho Tiểu Ảnh thì bản thân mình lại có chút hèn hạ.

Đây rốt cuộc là ý gì? Một loại tuyên chiến? Một loại cảnh cáo? Hay một vở kịch đùa giỡn?

Tần Lãng nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn như đông cứng lại, anh trầm ngâm một hồi: ""Trước tiên khoản tiền nộp trước đấy bảo lưu lại, không được động vào, mọi việc còn lại cứ theo như trước kia chúng ta nói mà xử lý. Nếu như lần sau anh ta tới, đem số tiền đó trả cho anh ta, để kế toán đứng ra lấy danh nghĩa chúng ta nói với anh ta một tiếng cảm ơn.""

Cuối cùng anh quyết đinh, việc này trước mắt tốt nhất vẫn không nên kϊƈɦ động tới Tiểu Ảnh là tốt nhất.

Viện trưởng giật giật khóe miệng: "" Tần Lãng này, đường tình gian nan, gánh nặng đường xa rồi.""

Tần Lãng khẽ cười, lông mày rậm hếch lên: "" Mình đối với cậu từ trước đến nay lễ nhượng ba phần, nhưng chỉ hạn một lần.""

Sau khi làm xong thủ tục nằm viện, Tần Lãng cùng viện trưởng trở lại phòng bệnh, Trì Tiểu Ảnh đã giúp Hạ Tú Phân thu dọn xong hành lý, y tá phụ trách chăm sóc Hạ Tú Phân đang đứng trong phòng bênh, cùng Trì Tiểu Ảnh trò chuyện vui vẻ.

Hạ Tú Phân lộ ra vẻ mệt mỏi, không chịu nổi mà ngáp dài một cái, khua tay ý bảo Tiểu Ảnh với Tần Lãng cùng nhau rời đi, tới nội thành dạo chơi. Y tá cũng cười lại để Trì Tiểu Ảnh yên tâm.

Lúc rời đi, Trì Tiểu Ảnh đến cuối cùng vẫn không nhin được mà nước mắt chảy xuống.

"" Tần Lãng, có phải em rất ích kỷ không, đưa một người như mẹ đến ở nơi xa lạ này.""

Tần Lãng vô cùng thương yêu mà cầm chặt lấy bàn tay của cô: "" Lại nói linh tinh rồi, bác gái bây giờ là tình huống đặc biệt, ở chỗ này đối với bác gái là tốt nhất.""

Trì Tiểu Ảnh nhất thời biểu đạt vài câu cảm khái, xe tiến về nội thành Bắc Kinh , tâm tình của cô cũng tự nhiên tốt lên.

Bắc Kinh, cô đã tới đây mấy lần, nhưng những lần trước đều không giống như hôm nay, hôm nay nhìn lại đẹp như vậy.

"" Hôm nay chúng ta ở khách sạn nào?"" Trở lại Tân Giang, phải chăm chỉ làm việc, kiếm tiền, nhàn hạ giống như bây giờ sẽ không ổn, Trì Tiểu Ảnh nghĩ kỹ rồi hưởng thụ nốt những ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ dài đằng đẵng này.

Tần Lãng trong mắt bập bềnh những tia sáng dịu dàng: "" Sao lại muốn ở khách sạn, chúng ta về nhà nhé!""

Trì Tiểu Ảnh chợt giật mình, bởi vì cô phấn khích quá mức mà quên mất Tần Lãng vốn là người Bắc Kinh.

"" Bố mẹ anh có ở nhà không?"" Cô cẩn thận hỏi từng li từng tí, vì cô còn không có thời gian chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để gặp bố mẹ Tần Lãng.

Tần Lãng nhìn thấu tâm tư của cô: "" Yên tâm, anh không ở cùng bố mẹ, trong nhà chỉ có một người phụ nữ thôi.""

""Hả?""

"" Nhân viên quét dọn phòng làm thêm giờ."" Tần Lãng nói chậm rãi.

Trì Tiểu Ảnh mặt trắng bệch không còn chút máu, thoáng chốc hai má nóng bừng.

Sau khi xuống xe, Trì Tiểu Ảnh đứng trước một cánh cổng cao cao sơn màu đỏ chót, hai mắt mở to ngạc nhiên.

"" Bắc Kinh cũng có loại tứ hợp viện này sao?""

Nhà của Tần Lãng nằm tại một con phố nhỏ, tường xanh mái cong, có một khoảng sân không nhỏ, trong sân có hoa và cây cảnh bao quanh, ở giữa có cây đại thụ cao ngất ngưởng, sân nhỏ còn đặt một cái giếng nước, xung quanh sân là một dãy hành lang uốn khúc của các căn phòng.

Loại tứ hợp viện này, không đến mức dành cho bốn thế hệ, nhưng ý vị lại không kém chút nào.

Cô vốn nghĩ rằng Tần Lãng từ nước ngoài trở về, chắc chắn phải ở những tiểu khu cao cấp thời thượng! Không nghĩ anh lại truyền thống như thế này, Trì Tiểu Ảnh trong lòng giật mình không ít, mặt khác còn một điều, cô biết rõ giá cả tứ hợp viện ở Bắc Kinh vốn có thể mua được mấy căn hộ hạng sang.

"" Đương nhiên là có rồi, người nước ngoài tới Bắc Kinh thích nhất là loại tứ hợp viện này, Bắc Kinh có rất nhiều."" Tần Lãng bước lên bậc thềm giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

"" Tiểu Ảnh, chào mừng em về nhà.""

Trì Tiểu Ảnh làm ra vẻ rất tự nhiên mà để tay lên lòng bàn tay của anh, cô biết rõ anh đang nhìn mình chăm chú, lập tức cảm giác được khuôn mặt bỏng đến mức như lửa đốt.

Tần Lãng trước khi về nhà đã gọi điện thoại, nhân viên làm thêm giờ đã làm xong cơm tối, rất long trọng mà bày đầy một bàn thức ăn, chào hỏi xong liền ra về.

Vẫn chưa tới sáu giờ, Trì Tiểu Ảnh muốn đi tham quan một lát.

Ngoại trừ phòng khách còn giữ lại chút hương vị cũ của Bắc Kinh ra, các phòng khác được bố trí theo kiểu hiện đại. Phòng sách cùng phòng ngủ được bố trí kiểu nước ngoài, phòng bếp đặc biệt theo phong cách thời thượng.

Trì Tiểu Ảnh chỉ đứng bên ngoài phòng ngủ, nhưng lúc đến phòng sách thì dừng lại rất lâu, trêи tường của phòng sách treo rất nhiều ảnh, một bức ảnh được phóng to treo phía trêи chiếc bàn đọc sách, trong tấm ảnh có sáu người, có hai cụ già tóc hoa râm đang ngồi, đứng phía sau là bốn người, một trong số họ là Tần Lãng, còn lại tuy nhìn họ trông giống như một gia đình, người bố trông có vẻ hơn ba mươi tuổi, mẹ cùng với một cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh.

Nhìn người bố trẻ tuổi, Trì Tiểu Ảnh giống như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải, khẽ chau lông mày suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra.

Một trong những chương trình trêи kênh Tài Chính và Kinh Tế là tiết mục chỉ dành cho các buổi phỏng vấn CEO, tỉ lệ xem đặc biệt cao.

Cô có xem qua vài tập, có lần giới thiệu về CEO Tần Thiên, một trong những CEO trẻ tuổi và xuất sắc nhất Trung Quốc, anh là một người có tiếng tăm trong ngành công nghiệp điện tử, được biết đến là người có xuất thân danh tiếng, bố mẹ anh là những nhà khoa học của Học viện Khoa Học Trung Quốc, kiên quyết từ bỏ cuộc sống ở nước ngoài trở về Trung Quốc.

Tần Thiên là tiến sĩ vật lý của Đại học Thanh Hoa, ở lại trường dạy học một thời gian, sau đó rời trường học để bắt đầu kinh doanh, và rồi anh đã bùng nổ, chỉ sau bốn năm ngắn ngủi, công ty do anh thành lập đã được liệt kê và trở thành một trong những người giàu nhất Trung Quốc. Trở thành đại gia trẻ tuổi.

Đồng thời trêи tiết mục người xem vô cùng phấn khích, có một nữ sinh trước mặt mọi người tỏ tình với Tần Thiên, Tần Thiên mỉm cười dịu dàng nói rằng mình đã kết hôn nhiều năm rồi, khiến cho trường quay một cảnh kêu than.

Trì Tiểu Ảnh xem xong không ngừng xuýt xoa, sự lịch thiệp và ấn tượng với Tần Thiên vô cùng sâu sắc, hiếm khi gặp được một CEO như vậy.

Tần Lãng, Tần Thiên, không cần hỏi rồi, Tần Thiên nhất định chính là em trai từ miệng của Tần Lãng đề cập qua mấy lần.

Sau khi bị tứ hợp viện của Tần Lãng khiến cô kinh hãi một phen, Trì Tiểu Ảnh lại bị chấn động một lần nữa, thế giới của anh và cô quả thực hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

Chẳng trách khi anh giới thiệu việc làm cho cô lại dễ dàng như vậy. Có bao nhiêu người để có thể dành được chỗ đứng ở Bắc Kinh, mệt mỏi cùng với thương tích đầy mình, cô không còn một chút sức lực, tin rằng sẽ có một công việc yên bình và thoải mái.

""Tiểu Ảnh, ăn cơm thôi nếu không cơm canh nguội mất."" Tần Lãng bước vào hôn nhẹ lên má cô.

Nhưng hai con mắt của cô vẫn dán chặt trêи bức ảnh không rời.

"" Đó là gia đình của anh, nửa trong số họ đang ở Anh, còn lại đều ở đây."" Tần Lãng đứng phía sau tay vòng qua ôm lấy vai cô.

"" Tiểu Ảnh, được đứng cạnh em ở đây ngày hôm nay, anh rất hạnh phúc.""

Cô quay đầu lại nhìn anh khẽ nói: "" Em cũng rất hạnh phúc, nhưng.....""

Đôi môi của Tần Lãng đã hôn lên vai cô.

Anh hôn cô, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai xinh đẹp đó: "" Anh đã mua căn nhà này sau khi về nước, anh vẫn luôn mong rằng một ngày nào đó anh có thể sống cùng với người phụ nữ anh yêu, sinh một đứa con nghịch ngợm, và sống bên nhau mãi mãi. Tiểu Ảnh, anh... có đang tham lam không?""

Cô dựa vào lồng ngực anh, có một khắc hoảng hốt, kìm lòng không được mà nhắm nghiền hai mắt.

Nụ hôn của Tần Lãng dịch chuyển từ bả vai lên bờ môi xinh đẹp của cô, cô hơi do dự nhưng rồi cũng từ từ đón nhận.

Bữa tối rất phong phú, nhưng cô không cảm thấy một chút ngon miệng nào, chỉ cảm nhận được Tần Lãng vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt ôn nhu như biển sâu, đủ để nhấn chìm cô vào trong đó.

Sau bữa tối, trời bắt đầu đổ mưa.

Trì Tiểu Ảnh đứng ở cửa sổ được làm bằng gỗ trong phòng khách, nhìn cơn mưa rơi xuống những cây cối trong sân, vang lên những thanh âm xào xạc.

Bắc Kinh cũng có mưa triền miên như vậy sao? Cô hít một hơi thật sâu, nhưng hít vào lại là một ngụm hơi lạnh.

Từ khi còn nhỏ, cô chỉ muốn trở thành một người phụ nữ của gia đình, "" theo hôn nhân đến cùng"" đối với cô mà nói là một nguyên tắc không thể lay chuyển đối với cô.

Nhưng lại không như mong muốn, cô và Tuyên Tiêu đã ly hôn rồi, sau đó Tần Lãng xuất hiện.

Trong phòng khách, ánh sáng từ ngọn đèn mờ nhạt, tiếng nhạc chảy theo tiếng mưa như tiếng suối. Tần Lãng ngồi trêи ghế salon phía sau lưng cô gọi điện thoại, cách cô rất gần, gần đến mức cô có thể thấy đường vân trêи đôi môi của anh

Cuộc điện thoại là từ bố mẹ của anh, anh hỏi thăm ân cần, không ngừng cười nói, nhưng ánh mắt vẫn luôn khóa chặt lấy thân ảnh của cô.

Âm nhạc, ánh sáng, tiếng mưa rơi, người đàn ông, người phụ nữ, tất cả đều rất tốt, tố như một gia đình.

Như vậy những điều xảy ra trong đêm nay đều rất binh thường.

Tim cô đập liên hồi, chân có chút run lên, không thể không rời khỏi cửa sổ, cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

""Có mệt không?"" Tần Lãng đã cúp điện thoại, đặt tay của cô lên trêи đầu gối mình nhẹ hàng vuốt ve.

Cô cứ ngồi im như vậy, hai đầu gối bỗng nhiên đụng phải nhau run lên: "" Ừm.. Một chút."" Cô có thể nghe ra được giọng nói khẩn trương của chính mình.

""Đồ ngốc."" Tần Lãng bật cười kéo cô cùng mình đứng dậy "" Mệt thì nghỉ ngơi sớm đi, để anh đưa em về phòng.""

Cô ngạc nhiên mở to mắt, ngây ngốc để anh dẫn đến căn phòng phía bên kia.

""Phòng tắm ở bên trong, trong đó có khăn mặt cùng kem đánh răng đều mới, em tắm nước nóng rồi ngủ sẽ thoải mải hơn."" Nói xong, anh dùng lực kéo cô vào lòng, rồi thay cô đóng cửa.

Cô nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, vì cái suy nghĩ tiểu nhân của chính mình, nhưng đồng thời cũng có một chút mất mát thoáng qua.

Vừa muốn quay người, đột nhiên nghe được một tiếng thở dài, sau đó nghe thấy tiếng bước chân Tần Lãng dần xa.

""Tần Lãng!"" Cô cắn môi sau đó mở cửa ra, khẽ gọi tên anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio