Nhắc đến Khương Lai, Tả Thiên buồn cười nhưng cũng không nén được giận, "Cô ấy ở dưới lầu."
"Hả?" Con gái luôn như vậy, một khi giành được thắng lợi trên tình trường, biết được địa vị của mình không thể dao động, sẽ rảnh rỗi đi quan tâm tới chuyện của tình địch, "Cô ấy không có chuyện gì sao?"
"Anh không biết."
Lông mày Tả Thiên càng ngày càng vặn chặt, anh đứng dậy đi đến cửa sổ, nương theo ánh trăng nhìn xuống dưới, cũng không biết cô gái bên trong thương tâm thành cái dạng gì rồi.
Trương Thiến ý thức được nguy hiểm, vội vàng kết thúc đề tài này, "Được rồi, chúng ta không nói chuyện về cô ấy nữa, em chuẩn bị rượu đỏ, lại đây uống một ly đi."
Tả Thiên không nhúc nhích.
"Tả Thiên." Cô bất an lên giọng.
Tả Thiên mờ mịt quay đầu lại, "Hình như anh nghe thấy cô ấy gọi tên anh, bên cạnh đó còn vừa khóc vừa gọi tên anh”.
Trương Thiến lộ ra nụ cười miễn cưỡng, "Chỗ này của em là tầng , hơn nữa ngay cả cửa sổ anh cũng chưa mở ra, làm sao có thể nghe được thanh âm gì, nhất định là ảo giác, Tả Thiên, đừng nghĩ tới cô ấy có được không?" Cô nói xong liền kiễng mũi chân định dâng lên đôi môi mình, thân thể lại đột nhiên bị đẩy ra, cô bất ngờ không chuẩn bị, lảo đảo vài bước ngã vào sô pha, "Tả Thiên, anh làm gì thế?" Cô có chút tức giận.
"Thật xin lỗi."
Tả Thiên cũng biết phản ứng của mình có chút quá, anh định an ủi Trương Thiến bằng một cái hôn, nhưng trong đầu anh lại tràn ngập bộ dáng Khương Lai âm thầm khóc, mà Trương Thiến dưới thân tại sao lại xa lạ như vậy, làm cho anh không thể nào làm gì được.
Trương Thiến nhắm mắt lại đợi nửa ngày không thấy động tĩnh, đến khi cô mở to mắt lại nghe thấy một tiếng thật xin lỗi, nhưng một tiếng thật xin lỗi này cùng ý tứ trong đó không giống lúc trước, thông minh như Trương Thiến làm sao có thể không nghe hiểu.
Cô đã thua, nhưng mà là thua có cốt khí, cô nhanh chóng đứng lên từ sô pha, "Anh quả thật đã nói thật xin lỗi với em, kéo dài của em nhiều thời gian như vậy, rõ ràng đã sớm động tâm với người ta còn dây dưa với em, chẳng lẽ anh không biết em và cái cô nữ sinh kia không giống nhau, tuổi thanh xuân của em đặc biệt quý giá."
"Anh không hề động tâm ——" Tả Thiên bình tĩnh phản bác.
"Anh không hề? Buồn cười, anh đang gạt em hay gạt chính mình? Có lẽ nên đưa cho anh một chiếc gương để cho anh biết khi nhắc tới vẻ mặt của cô ấy, anh lo lắng hận không thể nhảy xuống cửa sổ thế nào!" Trương Thiến cười nhạo.
"Anh coi cô ấy như em gái, nếu lo lắng cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
"Anh nghĩ rằng em không biết gì đúng không, những người đàn ông em nhìn quacòn thiếu sao? Anh bớt lừa mình dối người đi, một người đàn ông không có tình cảm với một người phụ nữ, tuyệt đối sẽ không có ánh mắt như thế này, loại vẻ mặt này, em đã sớm hiểu rõ rồi, là em không chịu hết hy vọng, chỉ là em lừa mình dối người mà thôi."
Trương Thiến nhìn khuôn mặt âm trầm của Tả Thiên, lạnh lùng cười, "Em không biết anh đang kiên trì cái gì, cô ấy đúng là một cô gái nhỏ, thoạt nhìn nhỏ nhưng cũng không coi là nhỏ, cũng đã trưởng thành, lại thích anh như vậy, anh cũng thích cô ấy, tại sao lại không hẹn hò thật tốt một lần đây, nếu thật sự không được sẽ chia tay, nhiều lắm là cục diện hôm nay, được rồi, chỗ này của em không phải là chỗ tránh nạn của anh, anh hãy đi ngay đi, em thất tình, nhìn thấy anh lại thấy phiền, anh lập tức biến mất trước mắt em đi!"
Xem như cô hết lòng quan tâm giúp đỡ, những gì nên nói đều nói xong rồi, cô không có nghĩa vụ phải để anh ở chỗ này làm trở ngại, làm cản trở đôi mắt của mình.
"Thật xin lỗi." Tuy rằng đầu óc Tả Thiên loạn thành một đoàn, nhưng anh biết quả thực mình không nên đợi tiếp nữa, anh nghiêm túc nói xin lỗi lân nữa, sau đó đi ra khỏi nhà Trương Thiến.
Trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên dùng thái độ như thế nào đối mặt với Khương Lai, đứng ở cầu thang một hồi lâu nghĩ đi nghĩ lại đều là những lời nói của Trương Thiến, chẳng lẽ nói anh thật sự thích Khương Lai? Anh càng nghĩ càng phiền chán, từng tiếng gọi Tả lại vang lên trong lòng anh, giống như bị kim châm, một châm lại một châm đâm sâu vào trong lòng anh, rốt cuộc anh không đợi được nữa, lập tức chạy nhanh xuống dưới tầng.
Tả Thiên vừa mới đi đến cạnh xe, cửa xe đột nhiên bị mở ra, vừa vặn đụng vào đầu gối anh, anh đau đến mức nhíu mày, "Khương Lai, tại sao em......"
Anh chưa kịp nói xong, một bóng dáng nho nhỏ đã nhào vào trong ngực của anh, giống như vừa rồi không làm anh đau đến kêu ra tiếng thì không cam lòng, dường như hiện tại đang tiếp tục không ngừng cố gắng.
Tả Thiên hoàn toàn không hiểu được anh nên xoa đầu gối trước, hay là xem xương sườn có bị gãy không thì chợt nghe thấy cô gái trong lòng khóc nói: "Tả Thiên, Tả Thiên, Tả Thiên, Tả Thiên......" Cô cố chấp kêu tên của anh, tất cả là bi thương khó có thể kìm nén.
Anh bắt đầu thấy may mắn khi mình đi xuống, bằng không cô sẽ thương tâm đến mức nào đây.
"Anh ở đây, không có việc gì, ngoan."
Khương Lai không để ý đến anh, cũng không biết kêu bao nhiêu lần Tả Thiên, rốt cục cô không kêu nữa mà đẩy cô ra, "Tả Thiên, về sau em sẽ không quấn quít lấy anh nữa, anh được tự do."
Cô nói xong đẩy Tả Thiên ra, lần này Tả Thiên thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, đôi mắt to đã sưng đỏ hết lên, giống như quả hạch đào, quả thực không phải ảo giác của anh, vừa rồi cô khóc nhiều đến đáng thương.
Thực ra là quả óc chó
Anh đau lòng thay cô lau mặt, tay lại bị Khương Lai đẩy ra, "Không cho phép làm động tác này với em, anh đã là bạn trai của chị Trương Thiến, không nên làm chuyện có lỗi với người ta." Tuy rằng cô vẫn là rất thích rất thích Tả Thiên, nhưng đạo đức ăn sâu bén rễ mách bảo cô mình không thể làm gì mờ ám với Tả Thiên.
"Anh cùng Trương Thiến có quan hệ gì?" Tả Thiên lặng đi một lát, đột nhiên chợt nhận ra vừa thêm dầu vào lửa" Đứa ngốc, anh và Trương Thiến chưa làm bất cứ thứ gì cả."
"Gạt người, làm sao có thể." Khương Lai rất tức giận, tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, cô không thể tưởng được bản thân mình cũng có lúc nhìn nhầm, Tả Thiên lại có thể là người như thế, dám làm không dám nhận.
"Đừng kích động, nghe lời." Sau khi chia xa đây là lần đầu tiên Tả Thiên chủ động hôn trán của cô, "Em hãy nhìn anh đi, nếu thật sự làm cái việc đó, anh sẽ xuống dưới nhanh như vậy, còn ăn mặc chỉnh tề như thế này sao?"
Khương Lai nghe vậy thì hơi bình tĩnh lại, cô dùng ánh mắt thập phần nghiêm túc nghiên cứu mặt Tả Thiên, Kiều Sở nói đó là loại vận động vô cùng hao phí thể lực. Nhưng mặt Tả Thiên không đỏ cũng không thở mạnh.
"Cho nên giữa hai người chưa phát sinh bất cứ chuyện gì?"
"Đúng." Cuối cùng Tả Thiên cũng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia lại khôi phục sự xinh đẹp như ngày xưa, sáng trong như tất cả ngôi sao trên trời đều rơi vào mắt cô, từ đáy lòng anh lộ ra nụ cười.
"Đúng rồi, bên ngoài đưa đồ đến rồi đúng không? Em ăn không?"
Khương Lai gật đầu xong lại lắc, làm cho Tả Thiên cảm thấy mờ mịt, cô mở cửa xe, chỉ chỉ vào cơm hộp bên trong, "Anh lên rồi, em rất khó chịu, không có tâm tình ăn uống."
Tả Thiên vốn định trách cứ cô vài câu, nhưng xét cho cùng là anh không tốt, làm cho cô thương tâm như vậy, làm sao cô có thể nuốt trôi thứ gì, anh thở dài, "Bây giờ tâm tình tốt hơn rồi, Khương Lai, vào trong xe ăn hết đi."
"Ách."