Lúc này đây Tả Thiên không hề lòng mang thương tiếc, bàn tay chế trụ thắt lưng Khương Lai, một lần lại một lần đưa mình vào thiên địa cực lạc, Khương Lai là một học sinh nghe lời, cho dù bị dạy bày ra tư thế làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng, cũng chỉ cắn môi, yên lặng một mực làm theo, mãi cho đến tối muộn, Tả Thiên mới buông tha cho Khương Lai, cho phép cô mệt mỏi ngủ đi.
Khương Lai ngủ khoảng bốn giờ, nhưng đối với cô mà nói, giống như vừa mới nhắm mắt lại đồng hồ đã vang lên, cô sợ đánh thức Tả Thiên, định xoay người tắt đồng hồ báo thức đi, sau đó sẽ ngả lưng một lúc nữa.
Tuy rằng lần trước là , nhưng di chứng sau tỉnh lại không nghiêm trọng lắm, mà lần này Tả Thiên không tiết chế cứ đòi quấn lấy cô, thân thể giống như bị một chiếc xe tải cán qua, đau nhức đến đòi mạng.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt ngủ say bên cạnh, mái tóc đen dày bởi vì buổi tối dây dưa mà hơi rối lên, bên dưới là lông mi đen như mực, lông mi dài mà hơi cong có thể làm cho phụ nữ ghen tị, đuôi mắt anh rất dài, cái mũi cao thẳng và miệng hơi nhếch lê, không biết anh đang mơ giấc mơ gì đẹp.
Thật sự anh rất đẹp trai, ngắm thế nào cũng không chán, nếu thời gian có thể dừng lại ở giờ phút này thì tốt biết mấy, không nghĩ đến công việc, không nghĩ đến tương lai, không nghĩ đến vấn đề cô yêu anh, anh có yêu cô không, dù sao giờ phút này bọn họ gần nhau như vậy, anh ở dưới đôi mắt của cô, anh thuộc về cô là đã đủ rồi.
Đồng hồ báo thức vẫn kêu, Khương Lai nhìn chằm chằm kim đồng hồ đang chuyển động, hận không thể phá hỏng đồng hồ, nhưng mà dù sao cô cũng không phải là trẻ con, đồng hồ báo thức không chạy cũng không có nghĩa là thời gian dừng lại.
Dùng sức hít sâu, Khương Lai đè lại cảm giác đau đớn, vừa muốn vén chăn đứng dậy, lại bị một bàn tay ấn trở về giường một lần nữa, cô quay đầu, đối mặt với đôi mắt còn đen hơn màn đêm của anh.
"Ngại quá đánh thức anh."
"Như vậy là tốt nhất, bằng không em đi lúc nào anh cũng không biết." Tả Thiên khoác cánh tay lên đầu vai Khương Lai, vùi đầu vào ngực mềm mại của cô: "Khương Lai, hôm nay không đi làm được không?"
Khương Lai nhớ tới bộ mặt mẹ kế của chủ quản, vội vàng nói: "Không được, thí nghiệm đã đến giai đoạn cuối cùng, nếu em bỏ qua thời gian nghiệm thu kết quả, những gì đã làm lúc trước cũng hóa thành hư không."
Tả Thiên làm nũng: "Vậy ngủ thêm hai giờ có được hay không?"
Ngày hôm qua anh như phát điên, tuyệt không thông cảm ngày hôm sau Khương Lai phải đi làm, chỉ lo thuận theo dục vọng đang bức thiết của mình, đè nặng cô mà bùng phát thú tính, làm cô mệt đến không chịu được, nhất định cô phải nghỉ ngơi cho tốt.
Tả Thiên tỏ ra yếu thế như vậy, Khương Lai đã mềm nhũn, thiếu chút nữa một lời đáp ứng, đúng lúc vẻ mặt mẹ kế của chủ quản kéo cô về thực tại: "Thật xin lỗi, anh nghỉ ngơi cho tốt, em làm việc xong hai ngày này, về sau anh chê em phiền, em cũng một tấc không rời quấn quít lấy anh."
Tả Thiên đột nhiên ngẩng đầu hôn Khương Lai một cái thật nhanh nhưng cũng rất mạnh mẽ: "Vậy thì hai giờ, dù sao hôm nay anh không có lớp, đợi anh đi cùng em tới sở nghiên cứu hỗ trợ được không?"
Khương Lai bị hôn đến đầu óc choáng váng, hỏi lại theo bản năng: "Anh có thể hỗ trợ cái gì?"
Những lời này nói bóng gió không phải là anh có thể làm cái gì, anh biết cái gì, cho dù đây là sự tật thì cũng quá đả thương người khác rồi.
Tả Thiên trả thù nhẹ nhàng cắn một cái vào môi Khương Lai, giận dỗi nói: "Chuyển dụng cụ, ghi chép biên bản cũng được, huống chi em thích anh như vậy, giả sử anh thật sự không đúng tý nào, chỉ cần anh đứng ở nơi em có thể trông thấy, em nhất định sẽ làm được việc lớn."
Nơi có thể nhìn thấy, cả một ngày làm bạn? Những thứ này đối với Khương Lai mà nói là có năng lực nhưng xa tầm với, gần như chỉ cần hỏi thì cô sẽ đồng ý, Tả Thiên nhìn đôi mắt sáng lên của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng.
"Hiện tại không cần nghĩ cái gì cả, ngủ đi, hai giờ sau anh gọi em."
"Được." Khương Lai ngoan ngoãn gật đầu.
Tả Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng in lại dấu hôn trên trán Khương Lai: "Sáng sớm an lành, công chúa của anh."
Vợ chồng cùng nhau đi về nhà, Khương Lai ngồi ở trong xe Tả Thiên, những lời này bất ngờ hiện ra trong đầu cô, nhưng mà cách nói chính xác hẳn là vợ chồng cùng nhau đi làm.
Cô nhìn nghiêng mặt của Tả Thiên khi lái xe, đều nói người đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất, hôm nay anh mặc áo sơmi trắng, tay áo tùy tiện xắn lên, hai khớp xương rõ ràng trên cổ tay thoải mái cầm tay lái, hai chân thon dài tùy ý đặt phía trước phanh, quần jean phác họa lên đường cong hoàn mỹ của anh.
"Anh thực sự đẹp trai như vậy sao? Làm em nhìn lâu vậy cũng chưa thấy chán."
Lúc nhấn phanh dừng xe chờ đèn đỏ, Tả Thiên đột nhiên quay đầu nhìn Khương Lai, Khương Lai bị ánh mắt trêu tức kia nhìn đến tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn thành thực gật đầu, nghiêm túc cho đáp án: "Cả đời cũng không chán."
"Không cần tùy tiện nói cả đời, cả đời rất dài, vĩnh viễn hay không vĩnh viễn, không phải bài hát vẫn hay viết vậy sao?"
Khương Lai rất kiên định: "Nhưng anh với em mà nói chính là thích cả đời."
Tả Thiên cười nhẹ: "Lúc nào anh sẽ tìm cái bút ghi âm để ghi lại hết những lời ngon ngọt này của em, nếu về sau em không kiên nhẫn với anh, anh bật lại cho em nghe, kiểu gì em cũng sẽ cảm thấy vừa buồn cười vừa vớ vẩn."
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Tả Thiên quay đầu, chậm rãi nhấn chân ga.
Cửa kính xe ngăn cách với người xe như nước bên ngoài, trần thế ồn ào náo động, sau đó một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ...trong không gian tĩnh lặng vang lên: "Nếu anh nguyện ý cho em thời gian chứng minh, em sẽ chứng minh cho anh xem."
Nghe nói thói quen một người chỉ cần hai mươi mốt ngày để quên một người, tập thành một thói quen khác trong cuộc sống là cũng chỉ cần hai mươi mốt ngày, cô cũng từng dùng loại loại đạo lý này khuyên mình nên buông tha cho cho đoạn tình yêu vô vọng đó, cô cùng anh ở chung thậm chí không đến bảy ngày, chỉ bằng một phần ba so với hai mươi một ngày mà thôi.
Nhưng mà trải qua thời gian mười hai năm rốt cuộc cô cũng hiểu được, đối với cô mà nói người đàn ông này không phải là vấn đề thói quen hay không phải thói quen, mà là một cơn gió lốc bất chợt kéo đến, vừa thấy mặt đã quét cô sạch sẽ đi.
Trong lòng Tả Thiên có chút rầu rĩ lại hơi đau, anh không dám nhìn biểu cảm trên mặt Khương Lai: "Không cần để ý như vậy, thật xin lỗi, anh chỉ tùy tiện nói, chỉ là cảm thấy vĩnh viễn cả đời là thứ rất hư vô mờ mịt, không có ý tứ khác."
Khương Lai cúi đầu, tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt: "Vâng."
Phòng nghiên cứu của Khương Lai là phòng thứ nhất bên phải của dãy nhà đầu tiên, hai người bọn họ đi vào từ cửa bên trái, trên hành lang trống trơ, không thấy một bóng người, trống vắng đến nỗi có thể dùng để quay phim kinh dị.
Nhưng mà chỉ cần hơi nhạy cảm sẽ phát hiện ra, cửa ở hai bên hành lang đều hé ra một khoảng nhỏ, thấp thoáng còn thấy vài đôi mắt nhìn qua khe cửa.
Con ngươi tiếp nhận được chấn động từ thị giác, gửi đi đến đầu dây thần kinh, người phía sau cửa bắt đầu không bình tĩnh, ngang nhiên nhìn thẳng mặt hai người, có người ở vài phòng còn ngó hẳn đầu ra để xem.
"Người đàn ông này là ai?"
"Đúng vậy, lại có thể làm cho băng sơn nữ vương động tâm."
"A, làm tôi giật mình nhất là, băng sơn nữ vương lại có thể động tâm."
"Đúng vậy, trước kia cô ấy là học muội của tôi, tôi theo đuổi cô ấy suốt bốn năm, chưa thấy cô ấy cho tôi sắc mặt tốt lúc nào, nhưng tôi lại nổi tiếng toàn trường, tâm địa thiện lương, tài nghệ về nhiều mặt, khí chất tuyệt hảo, diện mạo ngang với vương tử Phan An của trường học, trừ bỏ băng sơn nữ vương, toàn bộ nữ sinh không phân biệt cao thấp ai mà không động tâm tư với tôi."
"Bớt làm trò đi, tôi với anh cũng cũng học chung một trường, tôi có theo đuổi anh đâu.”
"A, cô là nữ sao? Đừng dọa tôi."
"Anh muốn chết có phải hay không?"
"Này, tôi nhớ ra rồi, chẳng lẽ năm đại học cô đi du học ở Thái Lan...... Ông trời ơi, không phải vì tôi nên cô mới đi đấy chứ, sau khi trở về lại sợ bị tôi coi là kẻ thứ ba, cho nên chậm chạp không dám thổ lộ, lại thấy không thể gặp tôi trong đám nữ sinh nổi tiếng, nên đối nghịch với tôi ở mọi nơi? Đây là không chiếm được tình yêu, thật sự là vui buồn lẫn lộn...... Cô không được phép nhúc nhích cũng không nên có suy nghĩ bá vương ngạnh thượng cung, cho dù tôi đồng tình với cô, nhưng tôi cũng không muốn cống hiến thân thể băng thanh ngọc khiết của mình.
Người rình coi từ trong cửa bị tăng huyết áp, thiếu chút nữa ngất xỉu, cô bất chấp Tả Thiên cùng Khương Lai đang đi qua cửa phòng nghiên cứu của mình, giống như thuốc nổ vọt lên tới chỗ tiện nam kia.
Người đàn ông chột dạ muốn đóng cửa, lại có một đôi chân thò vào nhanh như tia chớp, sau đó là gương mặt hùng hùng hổ hổ xuất hiện trước mặt anh, đến mức cái mũi cũng muốn chạm vào nhau rồi, khí thế bức người.
"Người không biết thức thời này, tôi cho anh biết, tôi không đánh anh tới nỗi mẹ anh cũng không nhận ra anh, tôi sẽ không mang họ Lữ!"
Người đàn ông ngoài mạnh trong yếu biện giải: "Cô vốn không phải là nữ,....."