Một bên khác.
Vân Vũ Thanh Cung lúc này đang dốc sức vượt qua thông đạo, mà lần này hắn kéo Mạc Hiểu Nam đến Thánh tích để cảm ngộ ai ngờ lại xảy ra chuyện.
Hắn bây giờ có chút hối hận cũng có chút chờ mong, còn phía sau hắn là mấy trăm tu sĩ Kết Đan cùng Nguyên Anh, còn có hai lão giả Hóa Thần sơ kỳ.
Làm hắn bây giờ chỉ cầu mong tên nhóc Mạc Hiểu Nam kia bình an, nếu như có mệnh hệ gì hắn không biết ăn nói sao đối với lão sư.
--------------------
Thế là ba ngày trôi qua.
Vân Vũ Thanh Cung cùng lão giả Hoá Thần kỳ là tóp người đầu tiên vượt qua thông đạo, chỉ sau Mạc Hiểu Nam.
Khi bọn hắn vượt qua cũng được quán đỉnh linh lực nhưng không kinh động bằng Mạc Hiểu Nam, nhưng cũng tiết kiệm cho bọn hắn mười lăm năm khổ tu.
Ở phía xa xa, Mạc Hiểu Nam nghe thấy động tĩnh lập tức chạy đến chỗ Vân Vũ Thanh Cung, ôm chân hắn khóc lóc kể lể.
Hai lão giả Hoá Thần bên cạnh cũng có chút khó hiểu, bọn hắn đến đây mất bao nhiêu ngày khi ra lại gặp tên nhóc con phàm nhân.
Hai người cũng âm thầm trao đổi định ra tay chế ngự Vân Vũ Thanh Cung để tra xét tên nhóc con kia, nhưng bọn hắn lại đè nén xuống vì không muốn gây ra động tĩnh lớn.
Bởi vì phía dưới vách núi truyền lên vô số tiếng gào thét của hung thú, thậm chí có uy áp của yêu thú Tứ phẩm hay Ngũ phẩm ở khắp mọi nơi.
Nên tốt nhất là không nên manh động tránh chọc ra hoạ không cần thiết.
Sau bọn họ một ngày là mấy chục Nguyên Anh hay Kim Đan từ trong thông đạo bay ra, nhưng bọn hắn chật vật không chịu nổi.
Trong đó có một người mà Mạc Hiểu Nam quen đó chính là Lâm Phi Nhi, nàng gương mặt tái nhợt ngồi xuống chỗ Vân Vũ Thanh Cung đả toạ hồi phục linh lực hao tổn trong thông đạo.
Mạc Hiểu Nam cũng có hỏi han tình hình của mấy người khác, nhưng cũng không khả thi mấy.
Lâm Phi Nhi chỉ biết đám bốn người Trác Đa vì không chịu nổi sức ép liền bỏ cuộc truyền tống ra bên ngoài tế đàn kể cả con hàng họ Dương kia.
Nhưng chỉ riêng Liễu Phi Phi thì đầu thông đạo đến cuối nàng đều không thấy.
---------
Nhưng sau một ngày một đêm nàng đã khôi phục được tám phần, do lượng linh khí bên trong Thánh tích chi cảnh này nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, nên dễ dàng cho việc khôi phục hơn.
Chờ Lâm Phi Nhi khôi phục, thì nhóm ba người bắt đầu lên đường đi thẳng vào bên trong rừng sâu.
Nhờ có sự chỉ dẫn của Tiêu Dao Tử cũng đỡ phải đụng độ với yêu thú trên Ngũ phẩm, nhưng bọn hắn nhận ra yêu thú lúc chết sẽ hoá thành tinh thuần linh khí trợ giúp rất tốt trong việc tu luyện.
Riêng chỉ có Mạc Hiểu Nam là đứng ngoài nhìn mà trong lòng chảy máu không thôi.
Nhìn tu vi ai cũng tăng rất nhiều, riêng chỉ có hắn là vẫn dậm chân tại phía sau vạch xuất phát, do một pha chơi ngu lúc trước.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, hai mắt xanh thẳm như nước, khiến cho người khác nhìn vào cảm giác được sự bao la của nó.
Trong lúc hắn đang thẫn thờ, thì một bàn tay mềm mại đặt lên vai hắn cùng giọng nói ngọt ngào: "Có chuyện gì sao?"
Hắn lập tức giật bắn người, ký ức lúc trước lại nổi lên, cái đoạn ký ức lúc Tiêu Dao Tử nói thầm vào tai hắn.
"Không có gì! không có gì!! Chỉ là đang vương vấn xíu chuyện cũ thôi."
Lâm Phi Nhi từ phía sau đi đến ngồi bên cạnh hắn, hai tay đan lại ôm đôi chân dài như và trắng ngọc, nghiêng đầu nhìn hắn còn chớp chớp đôi mắt phượng, rồi mở miệng hỏi tiếp.
"Việc tu luyện gặp chuyện gì bất trắc sao? :"
Mạc Hiểu Nam nghe vậy lập tức cứng họng, nhưng vẫn điềm nhiên trong mắt còn mang theo chút cảm thán trả lời.
"Chỉ là gặp nút thắt khó thể cởi bỏ thôi, tiên tử không cần phải để tâm." Hắn nói xong thì cười một cái.
Thế là cả hai rơi vào trầm mặc, nhưng chưa được mấy phút thì tiếng của Vân Vũ Thanh Cung vọng tới: "Có chuyện gì cứ nói ra ta giúp được thì sẽ hết sức giúp đỡ!"
"Dù sao chúng ta lúc này cũng coi như là đồng môn đi."
"Không có gì thật mà hắc hắc.. Thôi thôi nếu chỗ này đã xong thì chúng ta đi tiếp, nội trong thời gian ngắn nhất phải đi qua khu rừng này để vượt qua cửa thứ hai." Mạc Hiểu Nam đứng dậy phủi phủi quần áo.
Lúc nãy nghe hai chữ đồng môn hắn cũng có chút ấm áp, nhưng trong lòng hắn lại nặng thêm một chút.
"Hắc Hắc tiểu tử ta thấy tiểu tiên tử bên cạnh ngươi cũng không tồi… ai nha ai nha." Tiêu Dao Tử từ trong cơ thể của Mạc Hiểu Nam ló đầu ra, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị hắn nhấn lại vào bên trong.
"Đi thôi!"
Thế là ba người tiếp tục lên đường, chặng đường này cũng có chút gian nan, nhưng đêm nào Lâm Phi Nhi cũng bắt chuyện với Mạc Hiểu Nam khiến độ hảo cảm của hai người tăng lên không ít.
~~~Lượt giản ngàn chữ vì bận xem đánh ba.~~~ ಡ ͜ ʖ ಡ
Trên đường gặp mấy trận tử chiến cùng yêu thú, khiến cho khí tức trên người hai người Lâm Phi Nhi với Vân Vũ, cường hãn hơn trước rất nhiều lần.
Mà theo đó cũng mang theo một chút sát khí do tử chiến sa trường mang đến.
Vân Vũ tu vi cũng tăng đến Hoá thần trung kỳ đỉnh cao, Lâm Phi Nhi cũng đạt Kim đan đỉnh cao lúc nào cũng có thể độ kiếp.
Còn Mạc Hiểu Nam cũng ăn ké được ít nhiều, lượng linh khí trong linh đan cũng nhích thêm một chút xíu từ năm phần trăm lên sáu phần trăm, khiến hắn khóc không ra nước mắt.
Sau hai tháng cũng ra khỏi khu rừng bạt ngàn này, phía trước bọn hắn lại là một toà thành trì bỏ hoang, tòa thành cao ngàn trượng dài không thấy điểm cuối, nó còn uốn éo theo sườn của những ngọn núi khiến nó giống như một con tuần long đang ngủ say.
Bên trên bức tường thành còn có văn tự cổ xưa có vẻ giống trên bia đá.
Ba người men theo bờ tường định đi vào bên trong thì tiếng của Tiêu Dao Tử lại vang lên.
"Không muốn chết thì đừng đi vào bên trong."
"Tại sao??" Mạc Hiểu Nam không hiểu nói.
"Không biết vì sao ta cảm thấy bên trong có nguy hiểm, mà loại nguy hiểm này rất nồng đậm khiến Tiêu gia ta cũng cảm thấy ớn lạnh."
"Cũng tiện nhắc ngươi một chút cái Thánh tích này sau mấy tháng dò xét ta có đưa ra một cái kết luận, đây là mảnh đất khu xưa bị Chí tôn thiên cảnh đại cường giả, đại chiến đánh rơi ra từ đại thiên thế giới.
Nên bên trong chắc chắc còn có lão quái ẩn núp, nên các ngươi phải thận trọng, nhanh chóng thi triển chiêu lúc trước ta chỉ để xuống tầng thứ ba đi." Nói xong Tiêu Dao Tử liền dập máy.
"Đại thiên thế giới, Chí tôn thiên cảnh.."
Phía trước hai người Vân Vũ đột nhiên dừng lại trước cánh cổng bị phá bỏ, kiến trúc khi nhìn vào khiến hai người phải hết hồn, bên trong không còn gì ngoài đống đổ nát, vô số tàn hồn vẫn còn đang đại chiến đỏ mắt, mà không biết mình đã chết.
Khí tức những đạo hồn phách này tản ra khiến hai người cũng phải ngao ngán, cho dù luyện hư kỳ thậm chí là hợp thể kỳ trúng phải một chút cũng hóa thành huyết vụ, thi cốt vô tồn.
"Quá ác liệt, ngay cả tàn hồn cũng có uy lực kinh thiên như thế, nếu như còn sống thì sẽ lợi hại như thế nào." Vân Vũ cùng Lâm Phi Nhi lui lại chỗ Mạc Hiểu Nam.
Vân Vũ lại gần Mạc Hiểu Nam hỏi: "Giờ chúng ta nên đi tiếp hay dừng lại, phía trước hết đường rồi!"