“Nói vậy tức là, từ đầu tới cuối, Voldemort chỉ phóng ra đúng một thần chú không biết tên, còn lại chỉ chắn?” Thầy Moody lặp lại, giọng nói mang theo vẻ không sao tin được.
Harry xoa trán, nó đang thắc mắc tại sao vết thẹo không hề đau. Trước kia, mỗi lần Voldemort tới gần, vết thẹo đều đau đến mức khiến nó muốn chết đi. Việc này cũng kỳ quái như hành động của Voldemort tối nay vậy, theo lý thuyết thì hoàn toàn ngược lại mới đúng chứ?
“Vâng.” Nó khẳng định lần nữa, sau đó miễn cưỡng bổ sung thêm: “Hơn nữa còn rất thành thạo.”
Bọn nó đang ngồi thành vòng tròn. Tất cả những người tham gia cuộc ‘giải cứu’ Harry đều đã về đến Hang Sóc an toàn, trừ Hedwig và George bị mất một tai.
Lông mày thầy Moody nhíu chặt, “Chuyện này thật kỳ lạ!” Thầy cẩn thận phân tích, nhưng con mắt phép thuật lại không ngừng đảo tròn trong hốc mắt, “Trước khi Harry nhìn thấy Voldemort, không một ai trong chúng ta nhìn thấy hắn. Nếu Tử Thần Thực Tử đã mai phục chúng ta từ trước thì Voldemort hẳn là đã đến từ sớm rồi mới phải. Vậy trước đó hắn đã làm cái gì?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng nói gì cả.
“Vấn đề này để lại suy xét sau.” Cuối cùng thầy Lupin lên tiếng phá vỡ không khí trầm lặng. Dường như thầy ấy đang cố gắng ép mắt mình nhìn tập trung vào một điểm, không để nó nhìn quanh: “Có kẻ phản bội trong chúng ta! Nếu không đám Tử Thần Thực Tử không thể biết được chuyện chúng ta sẽ mang Harry đi trong hôm nay.”
Arthur Weasley, Kingsley Shacklebolt và cả những người Hội Phượng Hoàng khác đều nhẹ gật đầu.
“Ắt hẳn là có ai đó đã hông cẫn thận, ai đó đã lỡ lời đễ lộ cho người ngoài biết. Chĩ có cách đó mới giãi thích đượt tại sao hắn biết ngày nhưng hông biết toàn bộ kế hoạch.” Fleur nói, tức tối nhìn khắp tất cả mọi người, ngầm thách thức bất cứ ai dám phản bác mình.
Sự yên tĩnh lúc này còn đáng sợ hơn cả ban nãy. Không khí đông đặc đến khiến người khác hít thở cũng khó khăn.
“Không!” Harry buông tay xuống, nhìn từng người một. Tất cả mọi người đều đang vô cùng lo lắng, và người có quyền lên tiếng nhất lúc này chính là nó. Là đối tượng mà Hội Phượng Hoàng dù hy sinh cũng phải bảo vệ bằng được, cũng là đối tượng mà Tử Thần Thực Tử tìm đủ mọi cách truy bắt, dĩ nhiên nó là người có cái quyền đấy nhất. “Ý tôi là… nếu có ai đó sơ xuất,” Giọng nói của nó to hơn bình thường, “thì tôi biết người đó không cố ý làm vậy. Tôi tin tưởng tất cả mọi người, tôi tin không một ai ở đây bán đứng tôi cho Voldemort.”
Rất bất ngờ, lần này thầy Moody là người đầu tiên đồng ý với nó, “Harry nói đúng.” Thầy ấy nhìn Harry chằm chằm, sau đó chuyển sang nhìn những người khác, “Chúng ta phải tin tưởng nhau, phải đoàn kết một lòng.”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn thầy. Thầy Moody luôn nổi tiếng cố chấp và đa nghi, giờ thầy ấy lại không chút do dự mà tin những lời nói hoàn toàn mang tính chủ quan của Harry. Có điều, tình hình hiện tại rất nguy cấp, không có chứng cứ rõ ràng mà nghi ngờ lẫn nhau thì chẳng khôn ngoan chút nào.
Chỉ có mình thầy Moody biết, lần này quả đúng là có người trong Hội Phượng Hoàng để lộ tin tức, chuyện này không cần bàn cãi. Chỉ để lộ thời gian, điểm này cũng rất chính xác. Nhưng hiển nhiên người đó đã rất chọn lọc tin tức để lộ ra ngoài. Nếu thật sự có người trong Hội Phượng Hoàng phản bội thì tuyệt đối không có chuyện chỉ để lộ mỗi thời gian hành động thôi đâu.
Đó là vì người kia cố ý chỉ để lộ thời gian hành động! Hắn nói cho đám Tử Thần Thực Tử biết, sau đó bọn chúng cử người ở đây mai phục, nhưng bởi vì không biết ai là mục tiêu chính xác cho nên lúc đầu chúng mới chia nhau ra truy kích. Nói vậy tức là, người kia cũng không thật sự muốn Harry bị Voldemort bắt được. Rốt cuộc mục đích của hắn là gì? Có vẻ như hắn là gián điệp hoặc mật thám…
Có điều, nếu như đúng theo kế hoạch thì người có khả năng hy sinh lớn nhất lúc này chính là thầy Moody: Bởi vì hẳn là Voldemort sẽ truy đuổi theo người được vị Thần Sáng lão luyện nhất bảo vệ. Đó là sự hi sinh đã được vạch ra từ trước, và rất có thể cũng là kế hoạch của gián điệp kia?
Nhưng mà Voldemort có vẻ như không phát hiện ra thầy, mãi đến khi Harry đích thực bị lộ mới hiện thân. Không biết đây có nằm trong những tin tức gián điệp kia cố ý để lộ cho Voldemort hay không? Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng quá trình thì vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào? Hơn nữa, Voldemort khôi phục diện mạo từ lúc nào thế? Vì sao người của Hội Phượng Hoàng không hề hay biết tin tức gì về chuyện này? Hình như ngay cả đám Tử Thần Thực Tử cũng kinh ngạc không thua kém gì Hội Phượng Hoàng cả?
Moody cảm giác tình hình hiện tại vô cùng rối rắm.
Cùng lúc đó, tại trang viên Malfoy.
Đám Tử Thần Thực Tử đứng thành một vòng tròn bên trong phòng khách, ai nấy đều cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa. Số người bọn chúng phái đi đông gấp đôi Hội Phượng Hoàng, nhưng lại không truy bắt thành công. Điều đáng mừng duy nhất là, bọn chúng không có người chết, tuy rằng đoán chừng Chủ nhân chẳng mấy quan tâm đến chuyện này…
Voldemort chậm rãi bước quanh hai vòng, cuối cùng mở miệng. “Lại thất bại lần nữa, hử?” Giọng của hắn hết sức êm ái, nhưng không hề ít ý châm chọc.
Tất cả Tử Thần Thực Tử không ai dám đáp lời, chỉ có những tiếng hít thở gấp gáp quẩn quanh. Nhưng Voldemort cũng không tiếp tục truy cứu, mà chuyển sang chuyện khác: “Yaxley!”
Một gã đàn ông lên tiếng trả lời, bước ra khỏi hàng. Ngay tại lúc tất cả đều tưởng hắn định trừng phạt, thì Voldemort vô cùng bình thản nói: “Ngươi quay về Bộ Pháp Thuật, không cần làm gì cả, cứ án binh bất động ở đó.”
“Vâng, Chủ nhân!” Yaxley không hiểu chuyện gì. Chủ nhân muốn y thu thập tin tức tình báo từ Bộ Pháp Thuật sao? Hay là đang trách bọn y mãi vẫn chưa chiếm được Bộ Pháp Thuật?
“Nott!” Voldemort tiếp tục điểm danh, “Ngươi đi triệu tập một nhóm người, phân tiểu đội tuần tra khắp nơi trên nước Anh, địa điểm càng hoang vu càng tốt.”
“Vâng, Chủ nhân!” Nott nhận lệnh. Chủ nhân muốn làm cái gì? Nếu là bình thường, không chừng y đã lên tiếng hỏi Chủ nhân như vậy, nhưng trong không khí lúc này, y không dám làm thế. Nhìn có vẻ hiện tại Chủ nhân rất bình tĩnh, nhưng ai mà biết được một giây sau đó Ngài có đột nhiên tức giận hay không?
“Severus, ngươi làm được rất tốt. Giờ ngươi quay lại Hogwarts đi, còn có chuyện cần ngươi phải làm.” Voldemort tiếp tục nói, tuy rằng nội dung không có nhiều người muốn nghe.
“Dốc sức phục vụ Chủ nhân là vinh hạnh của kẻ bề tôi!” Severus Snape cúi mình vái chào, sau đó Độn thổ.
Voldemort nhận ra được Snape có chút chần chừ, nhưng hắn đã nói như vậy rồi, Snape cũng không dám nhiều lời mà ở lại. Đến khi Snape hoàn toàn rời đi, hắn mới tiếp tục hạ lệnh. “Rodolphus, ngươi đi cùng Nott.”
Một Tử Thần Thực Tử vạm vỡ bước ra khỏi hàng cúi đầu.
“Còn Bella…” Voldemort chuyển mắt nhìn sang người phụ nữ đang vô cùng kích động, không chút cảm xúc nói: “Gọi gia tinh nhà ngươi tới đây.” Hắn hơi ngừng lại một chút, “Gọi cả gia tinh nhà Black, tên gì đó…”
“Kreacher!” Bellatrix vội vàng bổ sung giúp hắn. Sau đó liền hỏi lại, “Chủ nhân, Ngài muốn gia tinh làm gì ạ? Có chuyện gì chúng thuộc hạ không thể làm giúp được sao?”
“Nên biết đến thời điểm ngươi sẽ tự biết.” Voldemort trả lời ngắn gọn, hắn không có nghĩa vụ phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đám thuộc hạ. “Nói với chúng nó ngoan ngoãn nghe theo mệnh, sau đó tống lại đây gặp ta.”
Bellatrix không nói, nhưng ánh mắt ả vẫn cuồng nhiệt chăm chú nhìn Voldemort, vô cùng nóng bỏng tựa như được nhìn thấy thứ tốt đẹp nhất thế giới.
“Cuối cùng, Lucius,” Voldemort chậm rãi bước tới trước mặt người đàn ông tóc bạch kim. “Coi kỹ phòng giam nhà ngươi, ta không hy vọng chuyện ở Azkaban tái diễn ở chỗ chúng ta.”
Lucius Malfoy sợ hãi thề thốt đảm bảo. Draco Malfoy đứng cạnh gã, từ sau khi lén liếc mắt nhìn dáng vẻ Voldemort một cái, nó không tự chủ được mà thường xuyên ghé mắt nhìn trộm, sắc mặt trắng đến mức dọa người. Voldemort lệnh cho Malfoy cha xong, lại nghiền ngẫm nhìn Malfoy con. Draco lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm mũi giày mình.
Chỉ vì muốn xác nhận thằng nhãi này còn sống hay đã chết mà vợ chồng Malfoy không chút do dự phản bội hắn. Thuộc hạ như vậy, hắn còn có thể trông cậy chúng làm được gì? Nếu là trước đây, hắn nhất định đã phóng Lời Nguyền Tra Tấn, có điều bây giờ, hắn còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm…
Voldemort tung áo choàng, xoay người định rời đi. Một giọng nói lập tức hỏi với theo hắn: “Chủ nhân, khuôn mặt ngài là sao thế ạ?” Vẫn là Bellatrix. Có điều câu hỏi này của ả cũng là tiếng lòng của tất cả Tử Thần Thực Tử.
“Pháp thuật hòa hợp thôi.” Voldemort thuận miệng xả một lý do, một giây sau đó hình dáng của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Đám Tử Thần Thực Tử ở lại đưa mắt nhìn nhau. Vậy tức là Chủ nhân giờ còn cường đại hơn trước? Chủ nhân trước kia rất dễ kích động, nổi giận, mà bây giờ, chỉ bình tĩnh nói cũng đã đủ khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực, bởi vì bọn chúng hoàn toàn không thể đoán được cảm xúc của Ngài dưới vẻ mặt không cảm xúc kia. Những người được Voldemort hạ lệnh nhanh chóng tản ra thực hiện nhiệm vụ, mà những người không được giao nhiệm vụ thì không ngừng suy nghĩ xem mình có làm gì khiến Chủ nhân không hài lòng hay không, rồi lại nghĩ cách làm gì đó lấy lại niềm tin của Chủ nhân…
Harry ở lại Hang Sóc vài ngày, nguyên nhân vì bà Weasley không ngừng nói muốn nó tham gia hôn lễ của Bill và Fleur. Nói thật, những ngày này nó không mấy vui vẻ. Bởi vì đã quyết định sẽ bỏ năm thứ bảy để đi tìm Trường Sinh Linh Giá, cho nên cuối năm học trước nó đã chia tay với Ginny, giờ hai đứa cả ngày nhìn thấy mặt nhau khiến nó vô cùng khó xử – chính xác mà nói thì là nó cảm thấy rất lúng túng, ngượng ngập. Mà Ginny lại tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì với nó. Điều an ủi duy nhất là nó có thể thảo luận với Hermione và Ron về Trường Sinh Linh Giá, nhưng bà Weasley lại khiến cho chuyện này cũng biến thành hy vọng xa vời – từ sau khi Harry nói nó muốn đi tìm Voldemort, bà liền tìm đủ mọi cách tách ba đứa chúng nó ra, thường thì là sai chúng nó đi làm những việc không giống nhau.
Một ngày trước khi vợ chồng Delacour đến, cũng chính là trước hôn lễ của Fleur và Bill ba ngày, rốt cuộc bọn nó cũng có được một chút thời gian trống. Bà Weasley nhờ Harry giúp ông Weasley dọn chuồng gà, nhưng ông Weasley đã dùng chuồng gà làm nơi cất giữ những máy móc linh kiện Muggle mà ông lén vớ được, cho nên Harry chẳng có việc gì để làm với lũ gà cả. Chính vì vậy, nó định đi lên cái buồng ngủ sát nóc của Ron – Ron bị bắt phải thu dọn phòng ngủ của mình – lúc đi vào phòng khách không thấy bà Weasley đâu cả, vì thế nó thành công, lên được đến lầu mà không một ai chú ý. Lúc đẩy cửa ra, Harry phát hiện Hermione đang ngồi trong góc phòng phân loại sách, còn Ron thì lười biếng nằm ườn trên giường.
Ba người bọn nó kể mình đã thoát khỏi việc sai bảo của bà Weasley thế nào trong chốc lát – Hermione nói bà Weasley đã quên mất bà đã sai cô bé và Ginny thay ga trải giường cho vợ chồng Delacour từ hôm qua rồi – sau đó bắt đầu thảo luận sang công việc mà bọn nó mới bàn bạc được không nhiều.
Rất có khả năng Voldemort chia linh hồn hắn thành bảy phần, một phần chính là hắn, còn sáu phần còn lại chính là sáu Trường Sinh Linh Giá, mà lúc này bọn nó mới đoán được ba. Cuốn nhật ký, Chiếc Nhẫn Phục Sinh, và mặt dây chuyền Slytherin. Hai cái trước đã bị hủy, cái thứ ba thì chưa thể xác định.
Harry nói nó sẽ một mình đi tìm và tiêu diệt hết những Trường Sinh Linh Giá còn lại, nhưng Hermione và Ron nhất quyết muốn đi cùng. Hermione đã thay đổi ký ức của ba má cô bé, khiến họ quên mất mình có một cô con gái, và di cư đến Úc. Còn Ron, ông Weasley và hai anh em sinh đôi đã giúp nó biến con Ma xó trong nhà thành bộ dạng của nó, lấy lý do bị bệnh trái rạ để lừa bà Weasley và người ngoài. Harry rất cảm động, nó gần như đã bị thuyết phục hoàn toàn.
Thậm chí Hermione còn chuẩn bị rất đầy đủ cho chuyến đi, ví dụ như lúc này cô bé vừa lôi ra một đống sách kếch xù được cột bằng dây da màu đen đã ngả màu. Đó là bộ sách có hướng dẫn rõ ràng về cách tạo ra một Trường Sinh Linh Giá mà cô bé triệu hồi được từ trên giá sách trong văn phòng của cụ Dumbledore. “Trong cuốn sách này có cảnh cáo là việc xé linh hồn mình ra sẽ khiến cho phần hồn còn lại bất ổn như thế nào, và ấy là chỉ mới tạo ra một Trường Sinh Linh Giá thôi đấy.”
Harry nhớ lại cụ Dumbledore từng nói, Voldemort đã vượt xa cái mức mà người ta vẫn gọi là ‘tội lỗi thông thường’. Sau đó nó lại nghĩ đến chuyện Voldemort đột nhiên lấy lại được diện mạo trước kia, không khỏi lại đưa thắc mắc: “Rốt cuộc Voldemort làm thế nào để lấy lại được diện mạo đó? Linh hồn không ổn định hẳn là cũng khiến vẻ bề ngoài bị biến chất?”
“Mình cũng không biết.” Hermione cắn môi, “Trong sách đúng là nói như vậy. Tuy mình không tận mắt nhìn thấy hình dạng kia của Voldemort, nhưng có rất nhiều người đã nhìn thấy… Đương nhiên là có cách để dung hợp linh hồn, nhưng mình không nghĩ ra mục đích của Voldemort.”
“Hơn nữa, Harry, nghe bồ nói, lần trước sở dĩ bồ có thể đào thoát là vì Voldemort cố ý tha cho bồ?” Ron không nhịn được hỏi lại.
Harry khó chịu vò loạn mái tóc vốn rối bù của nó. “Mình không nói thế, nhưng có vẻ như đúng là như vậy!”
Ron và Hermione nhìn nó, không biết nên nói gì.