Lưu ý: Chữ nghiêng = Xà Ngữ
Harry chưa từng ngờ được nó có thể dễ dàng đánh trúng Voldemort như vậy. Nó đứng sững người ở đó, vô số ký ức vỡ vụn thành từng hình ảnh riêng rẽ lướt qua trong đầu nó.
Luồng nhiệt nóng khi đầu ngón tay khẽ chạm nhau…
Ánh mắt chuyên chú của người kia khi bọn nó nói chuyện…
Thần Hộ Mệnh hình hươu đực dẫn đường lúc ở Thung lũng Godric…
Bóng người được hình thành từ luồng khói đen khi mở sợi dây chuyền…
Đêm đen tuyết rơi, cảm giác tuyệt vời lan tràn khắp cơ thể…
……
Harry đứng đó, vẫn giữ nguyên tư thế tay cầm đũa phép giơ cao. Nó đã hiểu, kỳ thực người kia đã đoán trước được tất cả mọi chuyện.
Lúc nó bị khống chế bắn ra Lời Nguyền Chết Chóc, con rắn kia bất ngờ nhảy lên ngăn lại, nhưng thực ra là hắn muốn nó đánh trúng con rắn;
Ở Hẻm Xéo, hai Tử Thần Thực Tử tình cờ đi ngang qua cũng là do hắn sắp xếp;
Bellatrix cũng là nhận lệnh của hắn, cho nên mới có biểu hiện kỳ quái như vậy;
Thanh gươm Gryffindor được cất vào hầm bạc gia tộc Lestrange là giả, bởi vì Snape đã trực tiếp giao Thanh gươm thật cho hắn từ trước đó;
Lệnh truy nã, với thân phận của hắn, muốn đăng báo quá dễ dàng;
Tử Thần Thực Tử canh giữ ở Bộ Pháp Thuật cũng bị hắn cố ý điều đi, không thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Cả người bí ẩn lệnh cho Kreacher chăm sóc bọn nó cũng là hắn, hắn đã biết trước bọn nó sẽ về căn nhà số Quảng trường Grimmauld;
Scrimgeour cũng là hắn, cho nên mới hỏi suy nghĩ của nó về cây đũa phép Cơm Nguội;
Trước đó nữa, người phóng thần chú Chữa lành cho nó mà nó vẫn luôn thắc mắc, cũng chính là hắn…
Đây mới là sự thật!
Cho nên trước đó hắn mới hỏi, ‘Cho dù lời nói dối vô cùng đẹp đẽ nhưng sự thật đằng sau đó lại tàn khốc đến mức cậu không thể chấp nhận được?’
Đến bây giờ Harry mới hiểu, hắn nói như thế không phải chỉ ám chỉ chuyện của thầy Dumbledore và Grindelwald, mà còn muốn ám chỉ chuyện giữa hai người bọn nó. Hắn dùng thân phận Rold để lừa dối nó, hắn cũng có thể mang theo bí mật đó mà chết đi…
Nhưng cuối cùng hắn lại khẳng định suy đoán của nó – Harry vẫn nhớ rõ câu trả lời của mình khi đó, nó đã không chút do dự mà lựa chọn biết sự thật.
Đây chính là sự lựa chọn của nó!
Nó đã hiểu hết mọi chuyện, cũng đã nghĩ thông suốt rồi, tay chân nó lúc này không khống chế được nữa mà bắt đầu phát run.
Rất có thể người kia đã biết nó muốn làm gì từ trước, cũng biết sự việc sẽ phát triển theo chiều hướng thế nào, nhưng hắn lại để mặc cho chuyện này xảy ra – thậm chí còn thúc đẩy. Tại sao hắn lại làm gì vậy? Hắn vốn có thể giành được thắng lợi hoàn toàn…
Những người xung quanh căng thẳng quan sát hai người ở giữa giằng co nhau. Bọn họ chỉ thấy Voldemort từng bước tới gần, Harry một câu lại một câu chất vấn; Nhưng từ sau khi hai người đó chuyển sang nói Xà Ngữ, mọi người liền không hiểu chuyện gì. Sau đó lại thấy Harry che mắt, không ngừng lắc đầu, giống như đang cố đối chọi với một sức mạnh vô hình nào đó. Rồi sau đó nữa, Harry giơ cao đũa phép, Voldemort ngã xuống, máu tươi phun ra từ ngực hắn. Chuyện này diễn ra hết sức kỳ quái, hết sức bất ngờ. Không một tiếng hoan hô, tất cả mọi người đều đang chờ đợi sự kiện tiếp theo.
Harry sực tỉnh từ trong những mảnh vụn ký ức, lập tức đập vào mắt là sắc đỏ tươi chói mắt. Máu không ngừng chảy ra từ ngực người kia, tạo thành vũng lớn trên mặt đất. Harry hoảng hốt, lảo đảo nhào tới: “Tỉnh lại, Voldemort!”
Không một tiếng trả lời. Trước khi nó đọc ra câu thần chú, gần như chắc chắn đó là Lời Nguyền Chết Chóc; Nhưng đúng lúc đó, Bế Quan Bí Thuật nó học bao lâu chưa thành đột nhiên lại phát huy tác dụng, chế ngự được sự khống chế, câu thần chú đọc ra đến cửa miệng đột ngột chuyển thành Cắt Sâu Mãi Mãi. Nếu nó thật sự phóng ra Lời Nguyền Chết Chóc thì… Harry nghĩ đến đây liền thấy sợ hãi. Sau đó, nó chợt nhớ lại, khi mới gặp người này, ai đã gây ra vết thương trên cổ hắn? Rốt cuộc là ai có khả năng làm được điều đó? Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, nó cũng không có thời gian để suy nghĩ xem điều gì đã khiến Voldemort thay đổi lớn đến vậy…
Những người khác không hiểu nó đang nói gì, có điều Harry lay lâu như vậy mà người nằm trên mặt đất vẫn không chút nhúc nhích. Có người bạo gan đi tới, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Không được nhúc nhích!” Harry nhận ra hành động kia, lập tức lớn tiếng quát. Nó quay đầu, Kingsley bị tiếng quát của nó làm cho dừng lại, nhưng dáng vẻ không hiểu gì, chỉ là bị giọng điệu và vẻ mặt của Harry làm cho giật mình. Hai mắt nó lúc này đỏ ngầu, dường như đang rất kích động.
Harry nhìn thấy vẻ mặt không hiểu xen lẫn khiếp sợ trên mặt bọn họ mới nhận ra, không biết từ lúc nào nó lại nói chuyện bằng Xà Ngữ. Vì thế, nó nhớ lại cảm giác khi nói tiếng Anh, sau đó mở miệng. “Không ai được can dự vào. Đây là chuyện giữa tôi và hắn.” Voldemort không thể ở đây được. Với tình trạng bây giờ của hắn, hắn không thể đối phó với nhiều người như vậy, mà nó không chắc lời nó nói ra có khiến người nào ở đây tin tưởng hay không [dùng đầu gối nghĩ cũng biết là rất khó]. Trong đầu nó lóe lên rất nhiều cách. Từ khi hiểu ra được chân tướng mọi chuyện, Harry tin chắc suy nghĩ trong đầu nó chưa từng xoay chuyển nhiều như vậy. Tay chân nó run rẩy, tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng nó phải cố gắng khống chế, không được để lộ ra chút khác thường nào.
“Hermione, thanh gươm Gryffindor còn ở chỗ bồ không?” Harry đứng lên, nhìn cô gái tóc nâu. Hermione gật đầu, sắc mặt vẫn trắng bệch, hiển nhiên là đã nhận ra được chuyện gì.
“Bồ mang nó đến phòng Hiệu trưởng đi.” Harry bình tĩnh nói. “Mình nghĩ giáo sư Dumbledore nhất định sẽ rất vui mừng khi thấy nó trở về.”
Hermione lại gật đầu. Cô bé nghe nó nói vậy liền hiểu ra, khi nhìn thấy Thanh gươm, hẳn là thầy Dumbledore sẽ vô cùng giật mình; Thanh gươm Gryffindor vẫn luôn được đặt trong phòng thầy, nếu đúng là Snape đã lấy Thanh gươm dâng cho Voldemort, thầy Dumbledore trong bức tranh không thể không biết được. Cô bé chỉ cần đến đó xác nhận xem suy nghĩ của bọn cô có đúng hay không. Nhưng về cơ bản, chuyện này đã chẳng còn là nghi ngờ… Hermione lo lắng nhìn Harry. Tiếp theo nên làm thế nào? Cô bé không dám hỏi thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi với Harry.
“Mình đưa hắn đến Rừng Cấm.” Harry lập tức nói. Từ vẻ mặt của Hermione, nó biết cô bé cũng đã hiểu, nhưng không hề có ý định nói ra. Nó có thể kéo Voldemort Độn thổ kèm, có điều không thể Độn Thổ trong phạm vi tòa lâu đài được. Tuy nhiên, dựa theo việc Voldemort đi vào tòa lâu đài như chốn không người lúc nãy, Harry cảm giác rất có khả năng hắn có thể làm được. “Đi vòng qua chỗ Tử Thần Thực Tử.” Nó nhanh trí bịa ra một lý do, “Voldemort đột nhiên biến mất, bọn chúng nhất định sẽ xông vào đây tìm kiếm. Tôi không hy vọng Hogwarts trở thành chiến trường.”
Mấy thành viên Hội Phượng Hoàng trao đổi ánh mắt với nhau. Cuối cùng Kingsley nói: “Cũng đúng. Voldemort có vẻ như đã bị thương nặng, nhưng một mình cháu có ổn không? Để vài thành viên Hội Phượng Hoàng đi cùng cháu.” Có vài người phía sau đã bước lên khỏi hàng.
“Không cần.” Harry vội vàng cự tuyệt. Dẫn theo một đám người, nó sao có thể tìm được một nơi không ai phát hiện ra? Nó nhận ra mình cự tuyệt quá nhanh, sợ bị mọi người nhìn ra sơ hở, vội vàng nói thêm: “Người nhiều mục tiêu càng lớn. Một mình cháu đi, mọi người có thể nói rằng cháu và hắn đánh nhau vào tới Rừng Cấm, sau đó mất tích.”
“Nhưng…” Kingsley vẫn có chút nghi ngờ. Tuy rằng vừa rồi Harry chỉ phóng một bùa chú là đã thành công, nhưng vẫn không thể chủ quan được. Lỡ như Voldemort tỉnh lại, Harry không được may mắn như vừa rồi nữa thì sao? Dựa vào việc Voldemort dễ dàng tiến vào lâu đài lúc nãy, chuyện này rất có khả năng.
“Nếu hắn tỉnh lại, nhiều hay ít người cũng như nhau thôi. Cho nên, chú hãy làm theo lời cháu đi.” Harry dùng bùa Trôi nổi để cho thân thể Voldemort lơ lửng giữa không trung, chất lỏng đỏ tươi chảy dọc theo cánh tay trái nhỏ xuống vũng máu trên mặt đất. “Đám Tử Thần Thực Tử hẳn là không thể kiên nhẫn đợi thêm nữa.” Harry cúi người nhặt cây đũa phép bị chủ nhân của nó buông xuống [vừa rồi bọn nó đứng rất gần nhau, người bên ngoài không thể nhìn thấy cây đũa phép của Voldemort bị rơi thế nào, hẳn là ai nấy đều nghĩ nó dùng bùa Giải Giới], cất vào trong túi áo chùng. “Không còn vấn đề gì nữa chứ? Mọi người tránh ra đi.”
Rất nhiều người vẫn cảm thấy mù mờ không rõ, bao gồm cả gia đình Weasley. Ron định gọi Harry lại, nhưng vẻ mặt của nó cho thấy nó đã hạ quyết tâm, không ai có thể ngăn cản. Đám người xúm lại vội nhường đường cho nó, bởi vì chính Voldemort đã chỉ định Harry là đối thủ của hắn, đây là trận quyết đấu một chọi một, hơn nữa Harry cũng cự tuyệt sự giúp đỡ của những người khác. Với tình hình hiện tại, tên tuổi Kẻ Được Chọn có lẽ không phải là cái danh hão? Dù thế nào, tính nguy hiểm của sự việc này rất cao, nhưng Harry lại khiến những người khác không dám trợ giúp, hơn nữa cũng chẳng thể giúp được gì.
Harry thuận lợi đi ra khỏi Đại Sảnh Đường, dọc hành lang, ra cửa lớn, đi đến sườn núi phía sau tòa lâu đài. Máu vẫn nhỏ từng giọt từng giọt xuống đường đi, nhưng kỳ lạ thay, chúng chỉ tồn tại trong chốc lát, sau đó lan rộng như pháo hoa rồi chậm rãi biến mất giống như bị chính tòa lâu đài thấm hút. Không một ai giải thích được sự việc kỳ quái này, bọn họ đi theo cách Harry một khoảng, đề phòng chuyện không hay phát sinh.
Hermione không đi cùng. Cô bé chạy một mạch lên phòng Hiệu trưởng trên tầng tám. Từ sau khi Snape rời đi, bên trong phòng liền không có người, con thú đá canh cửa cũng dễ dàng cho cô bé đi lên.
“Giáo sư! Giáo sư Dumbledore!” Hermione đẩy cửa chạy vọt vào, tay cầm Thanh gươm được khảm đá hồng ngọc. “Con tới để trả Thanh gươm Gryffindor. Ừm, chắc là nó được đặt trong tủ kính kia?” Cô nàng không có nói ra là Harry bảo mình đến.
Lúc Harry nhắc đến Lời Nguyền Độc Đoán, Hermione đã lập tức hiểu ra. Mar và Ron không thể nào thi triển Lời Nguyền Độc Đoán với Harry được, bởi vì bọn họ không có lý do gì để hại Harry cả; Nhưng rốt cuộc lại do Mar làm, còn là vì muốn Harry giết chính hắn. Mar chính là Voldemort! Hắn giúp bọn nó tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá, còn tự tay phá hủy một trong số chúng. Hắn yêu cậu ấy, tuy rằng không biết là vì điểm gì; Trái tim khó dò, nhưng Thần Hộ Mệnh không biết nói dối… Có điều, thầy Dumbledore đã làm bao nhiêu chuyện như vậy cũng vì mục đích cuối cùng là tiêu diệt Voldemort, cô nàng thực lo lắng mình không thu được tin tức thật. Chỉ có thể hy vọng có thể từ một vài tin tức rời rạc thu nhặt được mà tìm ra được chân tướng cuối cùng…
Nghe cô bé hô lên như vậy, những bức tranh trên tường vốn đang trống rỗng lập tức xuất hiện rất nhiều người, hiển nhiên là bọn họ vừa đi đến những bức tranh khác để hỏi thăm tin tức. Giáo sư Dumbledore cũng như vậy, vẻ mặt thầy vô cùng sửng sốt: “Thanh gươm Gryffindor?” Sau đó ánh mắt của thầy dừng ở vật mà Hermione đang cầm trên tay, “Nó không phải ở chỗ Vol…” Thầy chợt im bặt, ngạc nhiên nhìn Hermione chằm chằm: “Trò lấy Thanh gươm này ở đâu?”
Chỉ phản ứng này là đã đủ. Hermione chẳng hề quan tâm đến việc đặt Thanh gươm lên giá mà lập tức chạy tới chỗ cửa sổ, hét lớn: “Hắn đã lấy Thanh gươm!”
Tiếng nói vang vọng khắp tòa lâu đài, xuyên qua không trung, truyền đến tận sườn núi phía sau lâu đài, dọa cho đám chim trong Rừng Cấm hoảng sợ nháo nhác bay lên. Có vài người nhận ra được đó là giọng của Hermione, nhưng không một ai hiểu cô bé đang nói tới chuyện gì. Mà lúc này, Harry đã đi đến bìa Rừng Cấm, sau khi nghe được thì càng thêm quyết tâm. Dù có thế nào đi nữa, nó nhất định phải mang Voldemort đi. Đúng lúc này, nó nhìn thấy sâu bên trong rừng có hai con mắt vàng khè đang dõi theo từng bước đi của nó.
Harry hoảng sợ, vội lùi lại nửa bước, thiếu chút nữa đánh rơi đũa phép. Đây là con rắn của Voldemort! Không phải nó đã chết rồi sao? Sau nó lại nghĩ, có lẽ bùa chú của nó chỉ tiêu diệt được mảnh hồn ký sinh trên người con rắn mà thôi.
Đám người phía sau lập tức đề cao cảnh giác, dáng vẻ như chuẩn bị xông lên. “Harry, có chuyện gì vậy?” Ông Weasley lo lắng hỏi. Harry cách bọn họ một khoảng, nhưng động tác lùi về phía sau vừa rồi của nó rất rõ ràng, khiến bọn họ không khỏi lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
“Không có gì, con không cẩn thận bị vấp thôi.” Harry cao giọng trả lời. Sau đó nó cố gắng nhớ lại lúc nói chuyện với Voldemort khi nãy, hạ giọng hỏi: “Nagini?”
Hai chấm màu vàng kia tới gần chỗ nó hơn một chút. Harry nghe thấy một giọng nho nhỏ đáp lời: “Ngươi chính là Harry Potter? Ngươi đã làm gì Voldy? Ta cảnh cáo ngươi, nếu hắn xảy ra chuyện, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”
Harry mừng rỡ, nó đang rất cần một người hiểu rõ mọi chuyện; Mà con rắn này đã đi theo Voldemort nhiều năm, chắc chắn sẽ không làm hại hay phản bội hắn. Nó không để tâm đến sự thù ghét trong giọng nói kia, nói: “Nghe này, Nagini, giờ ta không có thời gian để giải thích mọi chuyện với ngươi. Ta cần một nơi an toàn, một nơi có thể giấu Voldemort ở đó để trị thương cho hắn mà không bị người khác phát hiện.”
Con rắn không trả lời, Harry có thể cảm nhận được con rắn đang do dự. Nó đang định lên tiếng thúc giục thì phía sau chợt xôn xao. “Đám Tử Thần Thực Tử hình như đã rút lui, không thấy một ai cả!” Một người thông báo, sau đó tin tức liền truyền đến những người khác.
Harry nghe vậy, có chút sốt ruột: “Đám Tử Thần Thực Tử rút lui rồi! Phải mau lên!” Chẳng lẽ đám Tử Thần Thực Tử cho rằng Voldemort sắp chết, cho nên chạy trốn hết rồi sao? Nó sắp không kiên nhẫn được nữa rồi, nhất định Hội Phượng Hoàng sẽ yêu cầu nó giao Voldemort ra! “Không kịp nữa rồi! Mau lên, Nagini!”
“Hòn đảo nhỏ giữa hồ ở Scotland, nơi đó tuyệt đối an toàn. Nhưng ngươi có biết chỗ đó không?” Con rắn hiển nhiên cũng nhận ra đám người đằng sau Harry đang xông tới gần. Tuy rằng nó không thích Kẻ Được Chọn, nhưng tốt xấu gì một người vẫn dễ đối phó hơn với một đám người; Hơn nữa, nó chỉ là một con rắn thôi!
Harry nhớ ra, buổi sáng trước khi bọn nó xuất phát đến thung lũng, lúc nó đi ra ngoài chợt nhận ra tuyết đã phủ kín nửa lều trại. Nơi đó chính là hòn đảo giữa hồ Scotland. Không biết có phải là nơi Nagini nói không? Nhưng giờ không có thời gian để kiểm chứng nữa. Tiếng động phía sau càng lúc càng lớn, Harry vội chạy nhanh vào sâu trong Rừng Cấm, “Nagini, mau tới đây. Ta mang cả hai ngươi Độn thổ!”
Lần này con rắn không chút do dự bò tới, quấn người lên chân Harry. Harry gỡ bỏ thần chú Trôi nổi, ôm lấy người kia. Voldemort vẫn hôn mê, đầu gục xuống bên vai Harry, nặng trĩu. Harry luồn một tay xuống nách hắn, cảm nhận dòng máu nóng thấm qua vạt áo mình, lòng càng thêm hoảng loạn.
Trong thời gian đó, sau khi người của Hội Phượng Hoàng xác định Tử Thần Thực Tử quả thật đã rút lui, liền xông tới trước định gọi Harry quay lại, nhưng chợt phát hiện ra người phía trước đã biến mất. “Harry! Harry!” Đám người chia nhau tìm kiếm khắp Rừng Cấm.
Nhưng trong rừng cây âm u không có một bóng người nào cả. Không có Voldemort, cũng chẳng thấy Harry. Kẻ Được Chọn bị bắt đi sao? Bọn họ trúng kế rồi?