hủ đề: Phần Phiên ngoại câu hỏi
Người phỏng vấn: Mỗ Lam
Người bị phỏng vấn: Harry, V đại
Người xem: Tử Thần Thực Tử, Hội Phượng Hoàng, người ở Hogwarts, người của gia tộc Potter
Thời gian: Sau Phần
Cảnh tượng:
Mỗ Lam [thắc mắc]: Ớ, giáo sư Dumbledore đâu? Sao còn chưa trở về? Sắp bắt đầu rồi!
V [sâu xa]: Lão ta đi xa, chưa về ngay được đâu.
Harry [không hiểu]: Đi xa? [lập tức hiểu ra] À!
Hội Phượng Hoàng: Vì sao chúng ta không biết, Voldemort lại biết? Hơn nữa vì sao Harry biết lại không nói?
Tử Thần Thực Tử [hoan hô]: Chủ nhân quả nhiên không gì không biết!
Mỗ Lam: Khụ khụ, được rồi, chúng ta không đợi giáo sư Dumbledore nữa, phần cuối của Phiên ngoại câu hỏi chính thức bắt đầu! Xin nhắc nhở, bạn bè xa gần tự chuẩn bị khăn tay, nhất định phải chuẩn bị đủ!
Lúc H muốn đối phương nói gì?
V [thỏa mãn]: Em ấy không cần phải nói gì cả
H [bất mãn]: Đừng nói những lời trêu chọc ta là được!
[Lời thuyết minh [thét chói tai]: A a a, chúng tôi nghe thấy cái gì thế này?]
Hội Phượng Hoàng [chán nản]: Chuyện này không phải chỉ mới xảy ra lần đầu… Chúng ta không phải kỳ đà cản mũi chứ?
Khi H cảm thấy thích thái độ nào của đối phương nhất?
V/H [nói đồng thời]: Sở hữu!
[Trừ bỏ lời thuyết mình chói tai, Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử đều cảm thấy cả người phát nóng.]
Ngài có thể chấp nhận người yêu H với người khác chứ?
V [lắc đầu]: Không thể!
Harry [hùng hổ]: Đến cả Tiên nữ anh ấy cũng đều ném cho ta!
Mỗ Lam [chợt hiểu ra]: Cho nên đó chính là kết cục của mấy thứ dưới giường Tom?
Malfoy [đau lòng]: Thảo nào ba ta nói những lễ vật ông ấy dâng lên chưa từng được Chủ nhân khen ngợi, thì ra đều bị Kẻ Được Chọn giải quyết sao?
Ngài có hứng thú với SM không?
V [tiếp tục lắc đầu]: Ta không nỡ.
H [trừng mắt]: Ta tuyệt đối không có loại đam mê biến thái này!
Mỗ Lam: Vấn đề này thật sự là khẩu vị quá nặng, tuy chúng ta yêu nhau giết nhau, nhưng không bằng cách này.
[Lời thuyết minh: Cút! Của ngươi càng ngược tâm ngược thân chứ lương thiện cái gì!]
Nếu đối phương bỗng nhiên không ham muốn thân thể của ngài nữa, ngài sẽ làm thế nào?
V [tủm tỉm]: Ta nghĩ điều đó không có khả năng. [liếc Harry] Em ấy chủ động… Hà, ta không nói nữa.
H [hầm hè]: Nhất định lại là cái suy nghĩ ‘không nên bị liên lụy vì chuyện của ta’! [hung dữ bắt lất tay V] Bỏ em lại một mình? Đừng hòng! Linh hồn của anh đang trên người em đấy!
Hội Phượng Hoàng [khiếp sợ]: Cho nên chúng ta đang xem tàu Titanic phiên bản Pháp thuật? Ngươi ở trong lòng ta. My heart will go on?
Tử Thần Thực Tử [cũng khiếp sợ]: Hội Phượng Hoàng cũng biết tàu Titanic? Vậy tức là không chỉ có chúng ta xâm nhập thế giới Muggle?
Ngài suy nghĩ thế nào về cường j?
V [nhíu mày]: Trông ta giống người sẽ làm thế sao? Chúa Tể Hắc Ám cần phải dùng đến thủ đoạn thấp hèn thế sao?
H [trừng mắt]: Một hình thức bạo hành… Không có một xíu quan hệ gì với chúng ta đấy chứ?
Mỗ Lam [cười]: Đúng thế, hai người chỉ cần một ngón tay là có thể vào thẳng chủ đề!
H [lại thẹn quá hóa giận]: Còn không phải tại ngươi bày ra chuyện linh hồn hai hướng sao? Rồi còn ký ức thân thể? Ngươi dám nói không phải ngươi cố ý?
Mỗ Lam [vô tội]: Ngươi không cảm thấy như thế rất đáng yêu sao, Harry?
V [dịu dàng]: Đừng để ý đến cô ta, Harry. Vết thương cũng không như em tưởng.
H [lập tức bị dời đi lực chú ý]: Nhưng vết thương của anh còn chưa lành.
[xung quanh đầy hoa bách hợp trắng]
[Người phỏng vấn ngồi trong góc tường vẽ vòng tròn]
Trong lúc H, điều đối phương không vui nhất là gì?
V [cười]: Không thể nhịn.
H [phẫn nộ]: Vì sao ta lại luôn không thể trêu chọc anh ấy đến bước cuối cùng được?
Mỗ Lam [ở góc tường nói nhỏ]: Chu Du với Hoàng Cái, hai người các ngươi thật đúng là tuyệt phối!
Cho đến bây giờ, H ở nơi nào khiến ngài hưng phấn lại không thoải mái nhất?
V [trầm tư]: Đêm tuyết không tính, ta đã ếm bùa chú che chắn. Ao hồ cũng không tính, lý do giống như trên. Văn phòng cũng không tính, không ai có thể chưa được sự cho phép mà có thể vào trong, trừ Harry… Có lẽ là hội nghị?
H [đỏ bừng mặt, mạnh miệng]: Ta không biết!
Tử Thần Thực Tử [kinh sợ]: Hội nghị? Lần hội nghị nào? Sao chúng ta không biết?
Mỗ Lam [còn nói nhảm phối hợp, sau mới có phản ứng]: Ngừng! Tiết lộ tình tiết nghiêm trọng! Cắt đoạn trước!
Có từng được đối phương chủ động quyến rũ chưa?
V [cười dịu dàng]: Rồi!
H [cúi thấp đầu, chỉ hận không có mai để chui vào]: …Rồi.
Hội Phượng Hoàng [bóp trán]: Đột nhiên ta có mong ước Kẻ Được Chọn là Slytherin!
Khi đó biểu hiện của bên công như thế nào?
V [sờ sờ mặt mình]: Ta nghĩ hẳn là vẻ mặt chưa thỏa mãn.
H [phản đối]: Sao em lại không thấy? Vẻ mặt cấm dục thì có!
Mọi người: Các ngươi xác định các ngươi đang nói cùng tình huống chứ? Có là diễn viên cũng không làm được đâu!
Bên công từng có hành vi bạo lực nào không?
V [lắc đầu]: Ta đã nói rồi, Chúa Tể Hắc Ám không cần thủ đoạn thấp hèn như vậy.
H [khiếp sợ]: Chuyện này có thể được sao? [nhỏ giọng] Nhưng ta đã không thể khống chế được…
Hội Phượng Hoàng [không biết nên bày ra vẻ mặt gì]: Nguyền rủa tính cách Gryffindor một trăm lần!
Lúc ấy phản ứng của bên thụ?
Chuyển!
Đối với Ngài, đối tượng H lý tưởng là?
V [chăm chú nhìn Harry]: Chỉ cần người đó là Harry.
H [nghiêm túc]: Chỉ cần người kia là Tom Marvolo Riddle, Voldemort, Chúa Tể Hắc Ám… Những thân phận này ta đều chấp nhận.
[Lời thuyết minh: Không được, hai người này sáng quá rồi…]
Vậy đối phương có phù hợp với hình mẫu lý tưởng của Ngài không?
V: Hoàn hảo, không thể tốt hơn!
H: Ừ.
Mỗ Lam: Câu hỏi này thật sự… quá vô nghĩa.
Lúc H có dùng đạo cụ gì không?
V [suy tư]: Không tính nước? Không tính bàn? Không tính tuyết? Không tính gương?
Mỗ Lam [vội xen vào]: Gương có tính!
H [không hiểu]: Gương? Gương nào? Sao em không biết?
V [gật đầu]: Chính là Gương Ảo ảnh đó! Em có nhớ em đã nhìn thấy gì bên trong không?
H [lập tức đỏ mặt]: À…
[Lời thuyết minh: À á cái gì? Cầu giải thích chi tiết!]
Mỗ Lam [giả vờ ho khẽ]: Khụ, chuyện này xem thêm ở chương Chiếc gương Erised.
Lần đầu tiên Ngài H là lúc nào?
V: Đêm giao thừa năm thứ tư Harry học ở Hogwarts, đương nhiên là năm cấp bốn thứ hai của em ấy.
H: Ta cũng thế.
Tử Thần Thực Tử [kinh hỉ]: Chủ nhân thu phục Kẻ Được Chọn rất nhanh nha! Không hổ là Chúa Tể Hắc Ám!
Hội Phượng Hoàng [che mặt]: Đừng cho chúng ta xem nữa! Chúng ta đã nôn đến không nôn ra được nữa rồi!
Khi đó đã xác định đối phương chính là người Ngài yêu?
Thời gian, địa điểm đều giống nhau, vấn đề này còn phải hỏi nữa sao?
Thích được hôn ở đâu nhất?
V: Ngực.
H: Nơi nào cũng thích. [Lo lắng nhìn V] Nơi đó còn đau không?
V [mỉm cười]: Ngốc, đó là linh hồn bị thương, cơ thể không việc gì.
H [xù lông]: Anh ngốc thì có! Không thể nghĩ ra cách an toàn hơn sao?
V [vẫn mỉm cười]: Nhưng cuối cùng đã thành công!
H [bắt lấy tay đối phương]: Xin lỗi.
[Lời thuyết minh: Này, đợi đã! Sao đột nhiên chuyển hướng đi nơi khác thế? Kéo mãi cũng không về!]
Ngài thích hôn chỗ nào đối phương nhất?
V [cười sâu xa]: Toàn thân.
H [không chút do dự]: Ngực!
Mỗ Lam [vô cùng nghi ngờ]: Hai người không phải dựa theo câu trả lời bên trên của đối phương để trả lời đấy chứ? Ngại chưa đủ sáng khiến mọi người mù mắt sao?
[Hai người âu yếm nhìn nhau, không thèm đáp]
Lúc H, chuyện gì có thể lấy lòng đối phương nhất?
V [vẫn cười sâu xa]: Chủ động!
H [mặt đỏ bừng]: Chủ động.
Mỗ Lam [nghi hoặc]: Chờ một chút! Vậy rốt cuộc ai là người chủ động?
[Lời thuyết minh: Vấn đề này chúng ta cũng rất muốn biết!]
Khi H sẽ nghĩ gì?
V: Thật đúng là Gryffindor!
H: Không nghĩ được cái gì cả…
Mỗ Lam [hiểu ra]: Thì ra đây chính là sự khác biệt giữa Gryffindor và Slytherin?
Số lần H một đêm?
V [liếc Harry]: Tùy tình huống!
H [giọng nói rất nhỏ]: Nếu nhịn không được thì…
[Lời thuyết minh: Nhịn không được thì đừng nhịn! Nhẫn nhịn không phải đàn ông!]
Lúc H, quần áo do mình tự cởi hay đối phương hỗ trợ?
V [vẫn liếc Harry]: Đều có.
H [giọng nói vẫn nhỏ như thế]: Đều có.
[Lời thuyết minh: Vậy ai là người cởi trước? Còn nữa, ai cởi trước nhiều hơn?]
Mỗ Lam [khó chịu]: câu hỏi này sao chẳng có câu nào hỏi được trọng tâm thế?
Đối với Ngài, H là?
V [nghiêm túc]: Cậu bé của ta! [đặc biệt nhấn mạnh từ ‘của ta’]
H [điểm ngón tay]: Thuyết phục anh ấy, nhớ anh ấy, hoặc là… là… [nhìn V] chỉ đơn giản muốn gần gũi anh ấy thôi.
Mỗ Lam [máu mũi chảy dài]: Ta không được rồi, ta chết mà không uổng!
Mời Ngài nói một câu với người yêu.
V: Một câu quá dài, ta chỉ muốn nói hai từ.
H [nhanh nhảu]: Em yêu anh! [đắc ý] Em nói trước!
V [giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng rõ ràng]: Me too!
Hội Phượng Hoàng [ôm mặt]: Thật khiến chúng ta sống không nổi… Chuyện này có gì đáng tự hào hả Harry?
Tử Thần Thực Tử [hoan hô]: Quả nhiên là hai từ! Chủ nhân đúng là đoán như thần!
Mỗ Lam [hạnh phúc đến ngất đi]:…
[Lời thuyết minh: Đợi đã, lúc này không phải hai bên hôn nồng nhiệt để kết thúc sao?]
Bởi vì người chủ trì té xỉu, cho nên màn kết thúc diễn ra qua quýt. Thùng rác bên trong hội trường chất đầy khăn tay, nghe nói trên đó thấm đầy máu mũi của những người nào đó không biết tên… Về Dumbledore, đến khi kết thúc cụ ấy vẫn chưa trở về.
Hermione [vui mừng]: Phỏng vấn cuối cùng đã kết thúc, may mà lần này không có ai ngất xỉu, thật sự là Merlin phù hộ. Như vậy mình đã có thể yên tâm đi du lịch rồi?
Vợ chồng Potter [phụ họa]: Cho chúng ta đi cùng với, Hermione! Có Chúa Tể Hắc Ám làm con rể, Harry đã khiến chúng ta yên tâm đến không thể yên tâm hơn rồi!