Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi kì nghỉ lễ chỉ còn lại vài ngày, Harry không đến căn phòng có chiếc gương Ảo Ảnh kia nữa. Nó không biết khi nào thì cụ Dumbledore sẽ cho dời chiếc gương đến chỗ khác, nhưng nó cũng không quay lại đấy lần nào. Nó không thể cứ sống trong mộng ảo mà chiếc gương mang lại được, thứ nó cần chỉ là một chút động lực cho nó thêm sức mạnh trên con đường đã chọn mà thôi.
Đã có căn bản từ đời trước, tốc độ làm bài tập của Harry tăng lên đáng kể. Cho nên, ban ngày nó văn chương lai láng, ban đêm nó sẽ khoác tấm áo tàng hình lang thang trong khu vực cấm của thư viện đi tìm mấy quyển bùa chú về Nghệ thuật Hắc ám có liên quan đến Trường Sinh Linh Giá và tử chú. Chọn lấy một vài quyển tương đối đầy đủ, Harry vụng trộm mang chúng về phòng ngủ của mình, trong đó còn có một quyển mà trước kia Hermione đã từng tìm được – Đỉnh cao của Nghệ thuật Hắc Ám.
Đối với hành vi này của Harry, Tom chọn cách mắt điếc tai ngơ. Trên thực tế, một ngày bọn nó đụng mặt nhau đúng hai lần: buổi sáng, khi Tom đến thư viện đọc sách là lúc Harry len lén bò vào tháp Gryffindor; buổi tối, khi Tom trở về từ thư viện thì Harry khoác theo chiếc áo tàng hình vụng trộm chạy ra ngoài.
Lễ Giáng sinh kết thúc cũng là lúc học sinh lần lượt trở về trường. Lúc Hermione nhìn thấy Harry và Tom đã bị doạ cho nhảy dựng: “Các cậu đã làm cái gì vậy?” Khi đó cô nàng đang bận lục lọi trong đống hành lý, moi ra hai gói kẹo chắc răng to tướng tặng cho mỗi thằng một gói.
Harry tự biết cả hai đứa bọn đó, đứa nào cũng có hai quầng thâm đen thui ngay dưới con mắt, thế nhưng nó đâu có thể cho cô nàng biết nó vì nghiên cứu pháp thuật hắc ám mới thành ra như vậy được, thế là nó hàm hồ tìm chuyện lấp liếm: “Đọc sách thôi mà.” Nói xong nó bất giác liếc mắt qua Tom, cậu ta có vẻ sa sút tinh thần, biểu tình trên mặt lại càng ít hơn thường ngày.
“Râu Merlin a!” Hiển nhiên là Hermione tự động lý giải thành hai cậu học trò chăm chỉ học tập, cô nàng kinh hãi hét to: “Trong mấy ngày nghĩ này tớ chỉ làm bài tập, hoàn toàn không xem thêm một quyển sách nào!” Phiền não giật giật tóc, Hermione lao vụt lên phòng ngủ nữ sinh, Harry suy đoán lát nữa cô nàng sẽ chạy đến thư viện ngay lập tức.
Mùa xuân đang dần tới.
Hogwarts lại tiến vào một mùa Quidditch mới. Mưa phùn kéo dài, khắp nơi đều giăng đầy một lớp sương mù trắng bạc làm cho mọi thứ đều mang theo cảm giác ẩm ướt lành lạnh đội Gryffindor sẽ phải đấu với đội Hufflepuff trong thời tiết như thế. Hầu như tất cả mọi người đều đang thảo luận về trận đấu sắp tới, ngay cả Hermione cũng khó kiềm chế được vẻ mặt chờ mong. Không bị loại không khí phấn khởi này lây nhiễm chắc chỉ có hai người – Harry và Tom.
Cá nhân Harry cảm thấy: Tom đối với chương trình học tập ở Hogwarts, bao gồm cả Quidditch, là quá quen thuộc đến mức chán ghét cho nên sinh ra tâm lý thờ ơ. Còn nó thì cũng đang mang tâm trạng u ám phiền não vì chẳng có tiến triển gì mới mẻ. Nó cơ hồ đã lật nát mấy quyển sách mượn được hoặc chôm được từ thư viện, tự ép buộc bản thân nhìn đến đủ loại hình ảnh tà ác huyết tinh, còn có thêm mấy khái niệm giữa thiện và ác mà nó tự nhận mình không có khả năng tán đồng, đã rất nhiều lần nó phải cố gắng kìm nén ghê tởm và phẫn nộ, thế nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng thu hoạch được gì cả.
Nó thật không thể tin được, không có lấy bất kì quyển sách nào nhắc đến chi tiết chế tác Trường Sinh Linh Giá, tất cả đều là những thông tin mờ mịt sơ bộ. Nếu không phải đã biết trước, nó căn bản tìm không ra chi tiết nào trong đống sách ấy nêu lên cần phải giết người mới chế tạo được. Cũng không có lấy một quyển sách nào miêu tả kĩ lưỡng về tử chú, toàn bộ đều nhất chí rằng nó là một tia sáng xanh lá, bị nó đánh trúng chắc chắn phải chết.
Harry đỡ đầu ngả người lên giường, mỗi lần lén đọc sách nó đều giả bộ ngủ. Có vẻ như lần này thư viện trường Hogwarts đã làm nó thất vọng rồi. Hoặc cũng có khả năng chưa từng có bất kì ai dính vào mấy tình huống đặc biệt như vậy để viết lại sách. Khoan nói đến Trường Sinh Linh Giá, chỉ riêng tử chú thôi nó đã là trường hợp đặc biệt rồi.
Một tiểu Harry nhảy ra trong đầu nó: năm đó, Voldemort mới mười sáu tuổi đầu đã tự mình mày mò làm ra cái Trường Sinh Linh Giá đầu tiên trong quyển nhật kí, nhìn lại bản thân, chỉ phương pháp còn xem không hiểu thì nó quả thật rất đần…
Thêm một tiểu Harry nữa nhảy ra: đó là bởi vì hắn luôn luôn suy nghĩ đến mấy thứ như vậy mà! Cừu hận với dân Muggle, hận thù với người cha đã vứt bỏ mẹ con hắn… Một học sinh Hogwarts khoẻ mạnh về cả thể xác và tinh thần sẽ nghĩ đến việc mưu sát chính cha đẻ của mình, sau đó vào tuổi thành niên đã bắt đầu mong muốn trường sinh bất tử sao?
Xoa xoa cái đầu đang đập bưng bưng, mặc kệ thế nào thì Voldemort xác thật quá thông minh, cũng có thể đổi cách dùng từ kêu hắn quá giảo hoạt, nhưng dùng cách nào thì ý tứ biểu đạt cũng đều như nhau cả. Nó không có khả năng đoán được hành động của người kia, đây là sự thật đã qua vô số lần chứng minh.
Thế nhưng nó lại đang rất muốn biết Voldemort muốn làm cái gì a! Đột nhiên có một loại xúc động muốn hỏi thẳng mặt, Harry đã định chụp ngay lấy quyển nhật kí nằm im lìm dưới gầm giường của nó, nhưng rồi nó lắc đầu phủ định suy nghĩ nông nổi của mình mới nãy. Lời Voldemort nói ra chắc gì đã là thật, nó cứ nên tự thân vận động thôi.
Trước đây, Harry chưa bao giờ ý thức được rõ ràng sự chênh lệch vĩ đại giữa nó với Voldemort như lúc này. Nó muốn tự mình giải quyết Voldemort, lại bi ai phát hiện thực lực hai người căn bản không cùng một trình độ. Nó cứ chủ quan rằng mình biết trước tương lai nên chủ động hơn, nhưng Voldemort cũng đâu có tệ, cứ nhìn quyển nhật kí kia thì biết – hắn đã đoạt lại thân thể sớm bốn năm [tuy rằng không tận mắt chứng kiến nhưng Harry tin tưởng vững chắc điều này], mấy Trường Sinh Linh Giá cũng bị nắm tìm về gần hết. Nếu hắn đã tìm được phương thức hàn gắn lại từng mảnh linh hồn rời rạc, vậy Harry lấy cái gì để chọi với một Voldemort linh hồn đầy đủ đây? Đơn đả độc đấu sao?
Harry tự suy diễn ra kết quả đáng sợ của giả thuyết này rồi tự rùng mình. Nó không có khả năng thắng! Hơn nữa giả thiết này hoàn toàn có thể xảy ra bất kì lúc nào, chỉ cần Voldemort muốn làm thế nó cũng đâu còn biện pháp nào khác? Trước Voldemort có còn ai thử nghiệm qua Trường Sinh Linh Giá để nó có cơ hội học tập kinh nghiệm đâu…
Không, không, hiện tại nói thế hẳn còn quá sớm, Harry tự động viên chính mình. Mày không thể chưa chiến đã lùi được! Vẫn còn có một cách nào đó nó có thể sài chứ… Đem quyển Đỉnh cao của Nghệ thuật Hắc ám nhét lại vào trong chăn – may mắn quyển sách này rất yên lặng, không thét chói tai cũng không cắn người – sau đó xốc tấm màn giường đỏ thẫm viền vàng ra, ánh mắt đảo qua chồng sách đặt ngay ngắn trên bàn. Nó đột nhiên chú ý đến quyển Luận về pháp thuật phòng ngự dày cui, đúng rồi, Bế quan bí thuật, đầu tiên nó phải học cho tốt thứ này đã.
Vào thời điểm mở quyển sách ra, Harry đột nhiên ý thức được người tặng nó quyển sách ấy hình như không chủ động bắt chuyện với nó một thời gian khá lâu rồi. Cho dù người chủ động mở chuyện là nó thì Tom cũng chỉ đáp lại bằng những câu cực kì giản lược. Ngay cả Hermione có lần đã ầm ầm chạy đến chất vấn nó gần đây có chuyện gì hay không mà luôn đi một mình, cuối cùng còn nghi vấn thêm một câu là nó có chọc phiền toái gì cho Tom mất hứng không nữa. Theo ý tứ của Hermione thì hình như Tom tận lực không nhắc đến tên nó khi nói chuyện. Quãng thời gian trước, cả đầu óc của nó chỉ nhồi toàn Trường Sinh Linh Giá với Avada Kedavra, cho nên nó không rõ mình có gây ra chuyện gì mích lòng người khác hay không. Hiện tại nó đã có vấn đề khác phải quan tâm, cũng đến lúc giải quyết mâu thuẫn nho nhỏ này.
Khép sách lại, nó lôi tấm bản đồ đạo tặc dưới gối ra, cái chấm nhỏ đính tên Tom đang đi ra từ thư viện, thoạt nhìn là hướng về tháp Gryffindor. Phòng sinh hoạt chung trong tháp quá nhiều người, Harry bèn khoác áo chùng xuống lầu ngăn cản Tom.
Năm phút sau.
Hai thằng con trai đứng đối mặt nhau trong một dãy hành lang hẹp dài.
Với Tom mà nói thì hắn đang khá hối hận, lúc trước hắn bị cái gì mà lại quyết định vào cùng một nhà với tên nhóc cứu thế này chứ? Khi hắn rốt cuộc ý thức được mình đang có cái loại suy nghĩ gì thì cảm giác phẫn nộ đã trào dâng trong lòng. Hắn mà cũng có lúc phải hối hận ư? Sắc mặt hắn thoáng chốc lạnh đi vài phần. Tuy hắn tinh tường hiểu rõ mình không thể ra tay động thủ trước, thế nhưng hắn vẫn phải chật vật khống chế cái cảm giác ném cho thằng bé sư tử con trước mặt một cái Avada Kedavra…
Nếu hiện tại Harry biết được kẻ đối diện sang suy nghĩ điều gì, nó sẽ không mất công đi sầu lo này nọ. Thế nhưng trên thực tế nó không thể biết, cho nên khi chú ý đến sắc mặt Tom càng nhìn nó lại càng có xu hướng đen lại, nó chỉ có thể cẩn thận hỏi thăm: “Tom, có thể nói chuyện với cậu một chút không?”
Tom không nói lời nào cũng chẳng có động tĩnh gì. Harry lại nôn nóng muốn nói chuyện, liền trực tiếp tiến lên định kéo cậu ta vào một phòng học gần đấy. Bất quá không đợi ngón tay nó kịp đụng vào thân thể Tom, cậu ta đã lùi về phía sau một bước. “Chuyện gì?” Tom lạnh lùng hỏi, hắn hiện tại chỉ nhìn đến nhóc con này thôi đã thấy phiền, đành quay đầu qua một bên.
Harry nhìn ra sự không tình nguyện của Tom, vừa vắt óc ra nhớ lại mấy tình huống ở chung gần đây, vừa đưa tay ra chỉ vào một phòng học chưa khoá gần đấy: “Chúng ta có thể vào đấy nói chuyện không?” Tom cau mày suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng gật gật đầu. Hắn rất không thích bị người khác đụng vào mình, nhất là khi hắn đoán không được tên nhóc nhà Potter này muốn nói cái gì.
Hai người một trước một sau tiến vào phòng học, Tom đóng cánh cửa sau lưng lại, sau đó quay người đối diện: “Hiện tại có thể nói rồi chứ?” Bàn tay cậu ta tuỳ ý đặt hờ lên tay nắm cửa, nhưng theo góc nhìn của Harry thì Tom đang suy nghĩ, nếu cuộc nói chuyện bị Tom nhận định là không có giá trị, cậu ta sẽ mở cửa đi ngay lập tức.
Tự bắt buộc mình đừng có nhìn đến cái tay nắm cửa kia nữa, Harry nhìn thẳng vào cặp mắt đen của đối phương, hít sâu một hơi: “Vì cớ gì cậu cứ trốn tránh tớ?”
Tom nhạc nhiên nhướn hàng lông mày. Nhãn lực cậu bé cứu thế quả không tồi, có thể phán đoán được hành động hắn sắp thực hiện không sai chút nào. Tuy nhiên, cái cách thức đặt câu hỏi đậm chất Gryffindor cũng làm người ta đau đầu không kém. Dứt khoát rút bàn tay lại, khoanh chéo trước ngực, hắn dựa người lên cánh cửa: “Là cậu suy nghĩ quá nhiều.”
Harry trừng mắt cố gắng tìm luận điểm phản bác, nhưng rồi nó nhận ra ngoại trừ cảm nhận của riêng nó và suy đoán của Hermione, nó chẳng có lấy một bằng chứng nào khả dĩ chứng minh được vấn đề Tom đang trốn tránh nó. Nó cắn cắn môi: “Nhưng tớ không cho là vậy… cả Hermione cũng nghĩ giống tớ.”
“Thế có nghĩa là cả hai người các cậu đều suy nghĩ quá nhiều.” Tom ngắt lời nó nói một cách rất nhẹ nhàng bâng quơ. Chưa từng có người nào dám nghi ngờ quyết định của Chúa Tể Hắm Ám, bọn họ chỉ biết một mực làm theo mà không bao giờ hỏi vì sao lại thế. Ngoài ra, Chúa Tể Hắc Ám vĩnh viễn cũng không có khả năng thừa nhận trước mặt Harry Potter rằng hắn đang trốn tránh nó, nếu không có tấm gương chết tiệt kia… Nghĩ đến đây Tom lại ẩn ẩn cảm thấy rắc rối.
Tom đánh chết cũng không chịu thừa nhận, Harry gắt gao nhìn thẳng vào cậu học trò tóc đen, chẳng lẽ nó và Hermione thật sự chỉ là đa tâm? Thế nhưng nó có thể cảm nhận được cái loại cảm giác không buồn cho đối phương một cái liếc mắt toả ra từ người Tom. Nó thử đổi cách hỏi: “Chúng ta là bạn bè, phải không Tom?”
Sao trước đây hắn chưa bao giờ phát hiện ra cậu bé cứu thế còn có giác quan thứ sáu nhạy đến như vậy nhỉ? Tom cười lạnh: “Tôi lại tưởng cậu mới là người đã và đang không muốn thân cận với người khác chứ?” Thật là kì quái a, trước khi đến Hogwarts Harry Potter chẳng phải muốn bảo trì một khoảng cách nhất định với tất cả mọi người sao? Đối với Granger thì có thể lý giải là nhóc ấy không đành lòng để cô bé bị bạn bè cô lập, nhưng đối với hắn thì sao? Không cần nói là nhóc ấy nổi tính thương cảm đồng tình gì đó đi… , hắn lại muốn Avada Kedavra rồi!
Harry chấn kinh. Việc nó không muốn sinh ra quan hệ quá mức thân thiết với bất kì ai không sai, thế nhưng cũng đâu có đến nỗi dễ dàng bị phát hiện như vậy chứ! Trước giờ nó vẫn cố gắng che dấu suy nghĩ trong đầu mình, tuy rằng nó thừa nhận mình làm không được hoàn mỹ, nhưng cũng không đến nỗi công khai ra mặt như vậy được. “Không… không có…” Khẽ nháy nháy mắt, nó gượng cười phủ nhận: “Đương nhiên là không rồi, điều này sao có thể chứ.”
Cậu bé cứu thế quả nhiên không biết cách nói dối. Nhìn nhóc cứu thế kia bị mình bức đến bộ dạng này hắn đột nhiên cảm thấy sung sướng, nhưng Tom tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận loại chuyện này. “Thật không?” Hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy chắc là do tôi chỉ tưởng tượng ra thôi.” Ánh mắt hắn rơi xuống gương mặt hơi đỏ lên của Harry, trong đầu lại bất giác nhớ đến hình ảnh trong gương hôm nào.
Đáng chết! Rủa thầm một câu trong lòng, tâm tình đang tốt đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Hắn rất cần bảo trì khoảng cách với tên nhóc nhà Potter, bằng không mấy ý tưởng linh tinh kì quái sẽ lại xuất hiện: “Nếu đây là những gì cậu muốn nói thì tôi nghĩ chúng ta đã nói xong rồi.” Nói xong, hắn vặn tay nắm cửa.
Harry vẫn đang mải mê suy nghĩ khi nào thì nó vô ý lộ ra vẻ không kiên nhẫn để Tom phát hiện được, kết quả nó chỉ kịp nhận ra Tom đang chuẩn bị rời đi. Theo bản năng cảm nhận được mình không được tín nhiệm, nó hướng thân ảnh trước mặt hô lớn: “Cậu chưa từng tin tưởng tớ!”
Tom thoáng ngừng lại, “Vậy cậu vẫn luôn tin tưởng tôi, phải không?” Nhóc con cứu thế có biết lúc này nó đang làm cái gì không? Nó đang cầu tin tưởng từ kẻ thù không đội trời chung của mình đó, thật nực cười! Tom thật tâm muốn nhìn thấy biểu tình của Harry khi nó biết được chuyện này.
Harry bị một câu hỏi nhẹ nhàng này làm cho nghẹn họng. Nó bắt đầu nghiêm túc tự hỏi có phải Hermione cũng cảm giác được điều này hay không. Nó muốn một mình nghiên cứu pháp thuật để toàn tâm toàn ý đối phó với Voldemort, đó là một lý do cực kì chính đáng, chỉ tiếc nó đâu thể trình bày cái lý do ấy ra với mọi người được. Nếu Hermione và tom cùng cảm thấy nó đang đối xử kiểu có lệ với bọn họ… Harry hơi phát run, nó không muốn nhìn thấy chuyện như thế xảy ra. Nó không bao giờ muốn bằng hữu xung quanh vì chính nó mà sinh ra thất vọng, chán nản hoặc bất kì cảm giác tiêu cực nào khác.
Tom – người lúc này đã đi được khá xa – đang nghiến răng nghiến lợi. Potter thật sự nghĩ rằng nó là chúa cứu thế hay sao, rằng mọi chuyện nó làm đều phải hoàn mỹ hay sao? Hắn vẫn biết Potter có thiên tính của một đấng Thượng Đế, lại không ngờ hắn cũng có ngày trở thành đối tượng bị quang huy của Thượng Đế chiếu rọi… Được, được lắm! Để hắn xem nhóc ấy làm được trò trống gì, để xem đâu mới là giới hạn của cậu bé cứu thế…