Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Ta muốn trịnh trọng thanh minh một chuyện: Rold = Tom, Tom = Rold!! Chính là cùng một người a, chỉ là Voldemort dùng một loại bùa chú mà thôi. Chờ đến khi Harry hiểu được mọi chuyện, cậu ta sẽ nhận ra hình dạng thật sự của Voldemort chính là bộ dạng trong chương này.
Tâm trạng Harry đang không được tốt, đủ loại mỹ thực trên bàn ăn cũng không khiến nó cao hứng lên được. Hermione ở bên cạnh luôn nài ép nó ăn nhiều thêm một chút: “Là một cậu bé mười một tuổi trong thời kì phát triển thân thể thì Harry à, cậu ăn quá ít đó!” Vừa nói, cô bé vừa kiên quyết lấy một miếng chân giò hun khói vàng óng cho nó. Tom ngồi đối diện đang cắt đĩa thịt dê của mình thành từng miếng nhỏ nghe thấy thế cũng ngẩng cao đầu, nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi là cậu, tôi nhất định sẽ ăn thêm chút nữa.”
Harry bất đắc dĩ nhìn hai người, nếu bọn họ biết được Voldemort tặng cho nó cái gì hẳn cũng sẽ đồng tình với hiện trạng ăn không ngon miệng hiện giờ của nó. Mà thôi, dù sao chăng nữa thì ăn cho no bụng vẫn là cần thiết. Harry thở dài trong lòng, với tay lấy mấy quả cà chua bi trong cái rổ rau củ gần đấy, hi vọng món này có thể giúp nó lấy lại khẩu vị.
Sau bữa cơm, Tom nói rằng cậu ta muốn trở về ngủ sớm. Hermione vốn còn đang do dự, nhưng một khi đã nghe thần tượng của mình – học trò Tom không gì không biết – nói rằng không muốn đến thư viện, cô nàng liền quyết định đã đến lúc dành thời gian cho con thỏ nhỏ trong phòng ngủ của mình. Về phần Harry, nó biết mình có đến thư viện cũng chỉ ngẩn người suy nghĩ chuyện đâu đâu, cho nên cùng nhập bọn trở về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
Buổi tối, Harry tiến vào ổ chăn của mình, lại ngẩn người mà nhìn cái đỉnh màn giường. Quả trứng kia đã bị Harry nhét vào một chiếc vớ đặt dưới gối đầu, cùng chỗ với chiếc áo tàng hình, cây đũa phép và bản đồ Đạo tặc của nó. Hiện tại, nó càng ngày càng không rõ chiều hướng phát triển của mọi chuyện. Có lẽ chỉ có thể chờ cho Voldemort động thủ trước? Suy nghĩ một hồi, hai mí mắt của nó bắt đầu đánh nhau.
“……
Làm vật hi sinh quá lâu [Too long a sacrifice]
Có thể khiến trái tim rắn rỏi [Can make a stone of the heart]
……”
Tiếng ca như có như không truyền vào tai nó. Thanh âm rất thấp, giai điệu rất chậm, vừa trang nghiêm lại long trọng… Harry xoay người trong giấc ngủ, có giáo đường ở đâu đang hát thánh ca sao? Mệt mỏi rã rời khiến nó căn bản không chú ý lời bài hát nói cái gì, dù sao thì cũng là một tổ hợp mấy từ ngữ vô nghĩa.
Tiếng hát vẫn tiếp tục.
Mình vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu đi? Vẫn nhắm mắt, Harry sờ loạn phía đầu giường, thành công tìm được cái đồng hồ có gắn kim dạ quang của nó. Mười hai giờ khuya. Ai mà đi hát thánh ca vào cái lúc này a?
Dụi dụi mắt, Harry vẫn mơ mơ màng màng như trước nhưng dù sao cũng vẫn thanh tỉnh hơn hồi nãy. Cuối cùng thì nó cũng nghe hiểu cái mớ từ ngữ này:
“……
Ôi, khi nào mới đến hồi kết? [Oh when may it suffice?]
Đó là việc của Chúa trời, phần chúng ta [That is Heaven’s part, our part]
Là thì thào những danh tự này [To murmur name upon name]
Như mẫu thân khinh gọi hài tử [As a mother names her child]
Khi giấc ngủ say cuối cùng cũng đến [When sleep at last has come]
Trên tứ chi vẫn đang linh hoạt này [On limbs that had run wild]
……”
Cái này không phải bài thánh ca.
Bốn phía im ắng làm tiếng ngáy ngủ của Neville vang vọng cả căn phòng. Harry vạch tấm màn giường nhìn ra bên ngoài, hình như mấy đứa bạn của nó không ai nghe được tiếng hát ấy cả. Khi quay đầu về nó mới phát hiện cái gối của mình đang bắn ra mấy tia sáng bạc kì lạ. Cảm giác như thể có thanh gỗ gõ đánh boong một phát vào đầu, Harry nháy mắt thanh tỉnh hẳn. Nó xốc cái gối lên, quả nhiên là ánh sáng và âm thanh phát ra từ quả trứng đó.
“……
Không phải đêm tối thì là gì? [What is it but nightfall?]
Không phải bóng tối mà là tử vong [No, no, not night but death]
……”
Harry cơ hồ dùng đến tốc độ ánh sáng để mặc quần áo, nó cũng mặc kệ không thèm thay áo ngủ mà cứ thế tròng luôn áo chùng ra bên ngoài, sau đó nắm chặt đũa phép trong tay, phủ thêm áo khoác tàng hình, cuối cùng mới thò tay cầm lấy chiếc vớ đặc biệt kia. Ánh mắt của nó rớt xuống tấm bản đồ Đạo tặc, do dự một lát, nhưng rồi nó vẫn mở ra nhìn thử: Tom đang ở phụ cận, còn Rold… lại không thấy! Harry căng mắt ra dò hết mấy cái chấm đính tên trên tấm bản đồ nhưng nó tìm không ra ông thầy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đâu cả, mà trong quá trình này nó còn phát hiện thêm cả việc cụ Dumbledore không có mặt trong trường. Kì quái, lúc chạng vạng tụi nó còn nói chuyện với thầy mà…
Vầng sáng từ chiếc vớ đang nhạt dần, không còn nhiều thời gian nữa! Harry nhét tấm bản đồ vào ổ chăn rồi vươn tay đụng vào quả trứng bên trong chiếc vớ. Ngay lập tức, nó cảm giác được một cái giật mạnh quen thuộc ở dưới rốn.
Điểm đến của chiếc khoá cảng hình như rất xa, bởi Harry bay trong không gian một quãng thời gian dài, đủ để làm tay chân nó đông lạnh. Nhìn đến núi sông toàn một vệt đen đen mờ mờ, nó miễn cưỡng nhận ra đây là eo biển nước Anh. Thoạt nhìn thì Voldemort muốn đưa nó đến biên giới đất nước. Gió thổi trên cao rất lạnh, Harry thầm cảm thấy may mắn rằng Hermione đã ép nó ăn tối nhiều thêm một chút, bằng không thì chỉ sợ lát nữa đến sức lực cầm đũa phép nó cũng không có.
Cuối cùng thì tốc độ cũng chậm lại, Harry nhìn đến phía dưới là một mảnh hoang vu rộng lớn, phương xa lại xuất hiện ánh xanh lam của biển. Cảnh sắc yên tĩnh trải rộng trên một thảm cỏ xanh gần cánh rừng rậm gần đấy, cả mặt nước lấp lánh như gương và mấy ngọn đồi nhấp nhô phía bờ bên kia. Harry loạng choạng đáp xuống đất, phản ứng đầu tiên của nó là nắm chặt cây đũa phép trong tay.
Màn đêm bao phủ bốn phía, mặt trời còn chưa mọc. Harry thật cẩn thận bước từng bước lên phía trước, cố gắng không tác động đến đống đá vỡ nát dưới chân, đôi mắt thì điên cuồng chuyển động quan sát xung quanh. Nó đang đứng trên một mũi đất nhô ra phía biển, nhìn qua như một ngón tay thon dài đang chi thẳng vào đại dương, góc cạnh và bén nhọn, chiều rộng chỉ đủ cho hai người đứng. Harry bước lên một bước để nhìn xuống, phát hiện hai bên đều là vách đá dựng đứng, cao khoảng bảy đến mười thước Anh, sóng biển vẫn đang kịch liệt vuốt ve lớp hoa văn trên từng phiến đá. Có lẽ nó đang ở đâu đó trên đường bờ biển phía Tây Ireland, vậy bên dưới chân nó hiện giờ chính là vùng biển Bắc Đại Tây Dương.
Bốn phía xung quanh vang vọng tiếng thét của gió, đâu đây còn thoang thoảng tiếng hát như có như không. Không khí mang theo hơi thở mằn mặn đặc trưng của biển cả. Harry đang đứng ở đoạn giữa mũi đá, trên phần mũi nhọn chỉ thẳng ra biển có một thân ảnh che khuất sau bộ áo chùng đen phất phơ theo gió biển. Thần kinh nó lập tức căng như dây đàn, ngay khi nó nghĩ rằng người kia sẽ trực tiếp bắn ra một câu Avada Kedavra như lần trước thì hắn ta mở miệng:
“Ngươi đã đến rồi.”
Harry nhận ra thanh âm này ngay lập tức, nó trầm thấp, mềm nhẹ, giống với giọng nói từ quyển nhật kí nhận được hôm Giáng sinh như đúc.
“Ẩn mình dưới lớp áo khoác tàng hình sao? Cậu bé thân ái của ta?” Bóng đen xoay người, men theo con đường gập ghềnh tiến thẳng đến chỗ Harry. “Đây là một thói quen tốt!” Hắn tán thưởng: “Bởi dù sao thì ngươi cũng không giống ta, không thể chống cự trực tiếp với mấy bùa chú lợi hại được…”
Harry đang định phản bác, lại bất ngờ phát hiện nó nói không ra hơi. Voldemort càng đến gần, nó càng cảm nhận được không khí băng lạnh xung quanh, loại áp lực ma pháp này khiến nó theo bản năng lui về phía sau.
“Ây da, thật ngượng ngùng, ta nói lạc đề mất rồi!” Voldemort ảo não vỗ tay một cái, dừng lại trước Harry một khoảng ước chừng mười lăm thước Anh. “Hoan nghênh đến với lần hội họp đầu tiên trong vòng mười năm nay của Chúa Tể Hắc Ám, Cậu bé cứu thế đến đây thật khiến ta vô cùng vinh hạnh.” Nói xong hắn còn nhẹ gật đầu xem như lời chào hỏi.
Hắn làm như nó muốn làm thế lắm không bằng! Harry bị cái loại giọng nói không sao cả cùng thái độ khinh khỉnh của hắn chọc giận, đây đại khái là một chuyện tốt, bởi nó cuối cùng đã tìm lại được thanh âm của mình: “… Lần đầu tiên?”
Voldemort lại bắt đầu tiến đến gần nó. “Đúng vậy. Sau khi bị bùa chú bắn ngược, ngươi chẳng lẽ nghĩ rằng ta có thể dùng cái thân thể tàn tạ đó mà triệu tập Tử Thần Thực Tử sao?”
Ngữ khí của hắn rất tuỳ tiện, nhưng Harry biết những gì hắn nói đều không thể tin được. “Ngươi đang nói dối.” Nó vừa nói xong thì xuyên qua màn sương bạc, hình như Voldemort đang nhếch lên một bên lông mày thay cho biểu cảm.
Khoan đã!!! Lông mày của hắn?
Chân trời vừa lộ ra tia sáng đầu tiên, Harry liền trợn tròn đôi mắt. Nó thấy rõ gương mặt càng ngày càng gần của Voldemort. Nó hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng khi Voldemort hồi sinh lần trước, lần này khuôn mặt của hắn trẻ hơn rất nhiều. Nhìn qua thì hắn trông giống như quãng thời gian làm việc tại cửa hàng Borgin & Burkes, tóc đen mắt đen, ngũ quan rõ ràng, phi thường anh tuấn… Harry lắc lắc đầu, xác định thứ mình thấy không phải là ảo giác.
Đôi ngươi đỏ au đâu? Hai lỗ mũi bèn bẹt giống rắn đâu rồi? Harry thụt lùi hai bước, nó vừa mới nhận ra gương mặt đằng trước cũng không thật sự giống TomRiddle thời trẻ, tuy rằng màu tóc và màu mắt giống nhau nhưng lại có cái gì đó rất khác. Tạm thời bỏ qua gương mặt rắn thì Voldemort cũng phải hơn nó ít nhất năm chục tuổi, lấy đâu ra bộ mặt trẻ như thế? “Ngươi… thật sự là Voldemort?”
Nét hoài nghi rõ ràng trong giọng nói của Harry khiếm Voldemort bật cười. Hắn dừng lại tại một nơi cách Harry khoảng ba bước chân, hứng thú đánh giá cậu bé hắn căn bản không nhìn thấy: “Ngươi cảm thấy ta không phải Voldemort? A, vì sao?”
Harry á khẩu không trả lời được. Chính xác mà nói thì nó không biết nên nói cái gì. Mọi chứng cứ đều chỉ ra cái người trước mặt nó chính là Voldemort, cũng chính là người đã đưa quyển nhật kí và quả trứng cho nó, chẳng lẽ nó có thể căn cứ bộ dáng hắn không giống Tom Riddle mà phủ nhận việc hắn là Voldemort sao? Harry lại lùi về phía sau một bước, nó nói một cách máy móc: “Ta nghĩ rằng cuộc hội tụ lần này không chỉ có hai người chúng ta?”
Voldemort đương nhiên biết được Harry đang nói lảng sang chuyện khác, nhưng hình như hắn ta không quá bận tâm đến kĩ xảo vụng về của nó. “Đương nhiên là không.” Hắn ta nhỏ nhẹ nói: “Còn có các bằng hữu của ta nữa, bọn họ hẳn là cũng sắp đến.” Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên cao: “Có bao nhiêu kẻ can đảm trở lại? Lại có bao nhiêu tên ngu xuẩn sẽ không đến?”
Harry cũng đưa mắt theo tầm nhìn tên kia, thấy được mấy cột khói đen đang hướng về phía hai người, đích đến hẳn là ngọn núi cách đó không xa. Thật sự là không hề ít! Vừa quay đầu lại, nó đã phát hiện toàn thân mình cứng ngắc.
Voldemort đã thừa dịp nó ngắm mấy tên Tử Thần Thực Tử mà ra tay chế trụ nó, mà nó hoàn toàn không hề hay biết hắn xuất ra cây đũa phép từ bao giờ, thậm chí cả thanh âm đọc bùa chú nó cũng không nghe ra. Đương nhiên, bùa phép không lời với Voldemort mà nói chỉ là bữa ăn sáng… Harry há miệng, nhưng bi ai phát hiện ngay cả thanh âm cũng rời bỏ nó. Chết tiệt! Nó làm sao lại có thể lơ là cảnh giác đến mức bị ếm bùa cũng không hay biết như vậy chứ? Harry tức giận rủa thầm trong lòng.
Voldemort dùng cây đũa phép gỗ thuỷ tùng vén tấm áo tàng hình trên người Harry xuống, trên gương mặt hiện rõ vẻ tươi cười: “Ngươi không quên mang theo đũa phép chứ? Rất tốt!” Harry cảm thấy câu nói kia nhất định là châm chọc cha mẹ nó, khi Voldemort đến thảm sát thì bọn họ căn bản còn không ý thức được đại hoạ lâm đầu, trong tay không hề chuẩn bị đũa phép.
Thế nhưng câu tiếp theo của Voldemort lại ra ngoài dự đoán của Harry: “Cậu bé cứu thế nhà Potter đại giá quang lâm, không biết đám Tử Thần Thực Tử sẽ nghĩ thế nào đây?” Sau khi phun ra một câu nhẹ nhàng, hắn ta dạo một vòng quanh Harry còn đang bất động. Lúc này Harry mới phát hiện chân hắn đã di chuyển ra ngoài vách đá dựng đứng bên dưới, giống như không khí nơi đó đã biến thành mặt đất kiên cố. Sau đó cánh tay trái của hắn quơ một vòng trong không khí, lấy ra chiếc áo choàng liền mũ trùm cùng với một chiếc mặt nạ màu trắng bạc. “Đeo cái này lên!” Cảm giác được có thứ gì lành lạnh xẹt qua mang tai, lại liên tưởng đến chủ nhân đôi tay kia, tim Harry không khỏi run lên từng chập.
Đối với việc toàn thân nó cứng còng căng thẳng, Voldemort lựa chọn phương pháp làm như không thấy: “Tốt lắm, vậy là ta có thể mang người bạn nhỏ của ta tham dự hội nghị được rồi.” Bởi vì Harry không thể động đậy, nó chỉ có thể dùng ánh mắt là thứ duy nhất lộ ra sau tấm mặt nạ để biểu đạt sự phẫn nộ. Voldemort đang muốn túm lấy cánh tay nó, khi nhìn đến đôi mắt tức giận của nó thì ha ha cười: “Rất mất hứng sao?” Hắn tiếp tục dùng cái loại ngữ khí mềm nhẹ mà nghe vào tai rất đáng giận này để nói: “Ta e là ta bắt buộc phải nói lời xin lỗi với người bạn nhỏ này thôi, nếu sau này ngươi muốn tham gia những đợt triệu tập khác thì tất yếu phải như vậy. Ta tin tưởng ngươi sẽ không ngoan ngoãn đứng một bên làm khách mời đâu nhỉ?”
Harry thật muốn nổi trận lôi đình, nhưng nó lại chẳng thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn Voldemort nhét tấm áo khoác tàng hình vào khuỷu tay cứng ngắc của nó, rồi mới phủ lên nó cái áo choàng rộng thùng thình, phần mũ trùm cũng phải đội lên. Sau khi đánh giá tác phẩm hoàn thiện của mình, Voldemort lộ ra nụ cười vừa lòng, nắm lấy cánh tay Harry trực tiếp độn thổ.
Chờ cho cơn choáng váng lùi dần, Harry phát hiện ra nó đang đứng trên sườn một ngọn đồi nhỏ, xung quanh là cánh rừng rậm rạp cây cối, phía chân trời xa xa thấp thoáng thấy được bãi đá khổng lồ đang tắm mình trong những tia sáng đầu tiên của ngày mới. Harry quyết định ghi nhớ kĩ địa hình đặc thù này, chờ khi nào trở về sẽ nghiên cứu xem nó rốt cuộc bị đưa đến nơi nào. Voldemort đứng đằng sau nó, làm nó không thể thấy được vẻ mặt hắn lúc này.
Giọng hát trong không khí rõ ràng dần.
“……
Chúng ta biết giấc mơ của họ, đã đủ [We know their dream; enough]
Bọn họ vì giấc mộng mà tử [To know they dreamed and are dead;]
Và thứ gì vượt qua tình yêu [And what if excess of love]
Khiến họ hoang mang mãi đến khi chết? [Bewildered them till they die?]
……
Bây giờ và còn có mai sau [Now and in time to be]
Bất cứ nơi nào lục sắc lan tràn [Whenever green is worn,]
Hết thảy đều bị thay đổi, thay đổi hoàn toàn [Are changed, changed utterly;]
Một vẻ đẹp đáng sợ đã được sinh ra [A terrible beauty is born.]”
Tiếng hát dần dần tiêu tan.
Harry nghe thấy tiếng áo choàng lướt trên nền đất. Giữa những tảng đá, đằng sau những thân cây, mỗi một góc âm u đều có pháp sư hiện hình. Tất cả bọn họ đều mang mũ trùm và đeo mặt nạ. Bọn họ tiến tới, chậm, rất chậm, rất cẩn thận, như thể không tin vào đôi mắt của mình…
Dark Lord is coming back.
[Tác giả chú thích: Những câu thơ trong chương này được trích ra từ tác phẩm “Easter, ” của tác giả William Butler Yeats, và được dịch rất vụng về. Những câu thơ ở chương trước cũng là từ nhà thơ này, trong tác phẩm “Under Ben Bulben”]