Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ đề: Bản phỏng vấn câu hỏi.
Người phỏng vấn: Mỗ Lam.
Người được phỏng vấn: Harry, V đại.
Khán giả: dân chúng Tử Thần Thực Tử, Hội Phượng Hoàng, Hogwarts, và gia tộc Potter.
Thời gian: Sau khi chương của truyện kết thúc.
Cảnh tượng: Bởi vì nhân số quá đông, phe phái không rõ, cho nên Dumbledore cùng hai vị Big boss V đại liên thủ thực hiện bùa chống sử dụng pháp thuật toàn diện cho hội trường, nhằm xây dựng hoàn cảnh thăm hỏi an toàn, hoà bình và hữu nghị.
. Xin hỏi tên của ngài?
Harry: Harry James Potter.
V [không kiên nhẫn]: Nhiều lắm! Ngươi hỏi lúc trước hay hiện tại?
Mỗ Lam [ân cần]: cái nào dùng thường xuyên nhất là được.
V: Lord Voldemort.
. Tuổi là?
Harry [xoè ngón tay]: Tính tổng cộng là…
V [mỉm cười]: Ngươi cảm thấy thế nào?
Mỗ Lam [lau mồ hôi]: [cảm thấy vấn đề này không cần quá chú trọng, nói lảng sang chuyện khác] Kì thật chúng ta đều rất tò mò, ngài thế nào càng ngày càng trẻ?
V [lười biếng vung tay lên]: Cái đấy là spoil, ta không bình luận gì cả.
. Giới tính là?
Harry: Nam
V [cực độ không kiên nhẫn]: Còn chưa có người nào dám hỏi ta vấn đề ngu ngốc thế này!
Mỗ Lam [kinh hách]: Bỏ qua!
. Xin hỏi tính cách ngài thế nào?
Harry: Tích cực, luôn hướng về phía trước… có đôi khi hơi bị nhiệt huyết quá.
V: Nội liễm, khéo léo, thâm sâu.
Chúng dân Hội Phượng Hoàng [nói nhỏ]: Không phải còn có tính cách bạo ngược thất thường sao…
Mỗ Lam [nhìn thấy V đại có xu hướng nổi bão, vội vàng chạy ra hoà giải]: Đó là lúc trước, hiện tại là hiện tại.
. Tính cách của đối phương là?
Harry: Tàn bạo không nhân tính [V đại trừng mắt]… nhưng hình như lần này có chút là lạ.
V: Lòng từ bi lan tràn khắp nơi, là một con sư tử Gryffindor nóng máu lại hay xúc động.
Harry [bất mãn]: Ta làm sao lại là lòng từ bi lan tràn khắp nơi? Là do ngươi quá lãnh huyết mới đúng! Rốt cuộc thì vì lý do gì mà ta lại nhận lời phỏng vấn với ngươi nhỉ?
V [bất đắc dĩ than thở trong lòng]: Ngươi sẽ biết ngay thôi.
Quần chúng Tử Thần Thực Tử [nội tâm thì thầm]: [Cư nhiên dám rống to với Chúa Tể Hắc Ám, vậy mà Chủ nhân còn không Crucio hắn… Chẳng lẽ chỉ cần là những lời do Cậu bé cứu thế nói thì sẽ không bị gì sao?]
. Hai người gặp nhau lần đầu vào lúc nào? Ở nơi nào?
Harry [vẻ mặt cứng ngắc]: Lễ Phục sinh năm thứ nhất, hạt Sligo ở Ireland.
V: Khi Harry mới một tuổi, ở thung lũng Godric.
Thành viên gia tộc Potter [hoảng sợ]: Từ lúc đó mà hắn đã chú ý đến Harry?
. Ấn tượng đầu tiên đối với đối phương là?
Harry [nhìn trộm V bên cạnh]: Đó không thể nào là Voldemort được, ta chắc đang bị lừa…
V [cười]: Một vật nhỏ muốn dùng ánh mắt giết chết ta… Về sau mới biết ta quả thật không bị hoa mắt.
Harry [phẫn nộ]: Đừng có nói về cuộc mưu sát của ngươi với cái giọng bâng quơ nhẹ nhàng như thế! [chuyển sang nghi hoặc] Vì sao phải về sau mới biết?
V [lấy ngón tay chạm nhẹ lên trán Harry]: Ngươi quên mảnh hồn phiến rồi à?
Harry [ngưỡng hết mức ra phía sau, nhưng vẫn không trốn thoát ngón tay kia]: Cho dù có là vậy thì cũng là ta biết suy nghĩ của ngươi chứ! [kinh hoảng] Chẳng lẽ… [hoảng sợ]
V [tiếp tục cười]: Ngươi nghĩ đúng rồi đấy.
Quần chúng [tò mò]: Chẳng lẽ cái gì? Không cần phải úp úp mở mở như thế!
. Thích đối phương ở chỗ nào nhất?
Harry [nhảy dựng lên, cảm xúc đang rất kích động]: Ta thích hắn? Làm sao có khả năng đó được?
V [vuốt cằm trầm tư]: Nếu cái cảm giác này gọi là thích thì… hình như là ta thích hết.
Harry [khiếp sợ]: Ngươi thật sự là Voldemort? [vươn tay ra nhéo mặt V đại] Tên nào giả trang đây?
V [bình tĩnh cầm lấy tay Harry]: Có ai dám giả trang ta?
Đám Tử Thần Thực Tử [hít phải ngụm khí lạnh]: Chủ nhân, Ngài… cũng quá là dung túng thằng nhóc ấy đi!
Những người khác [mê hoặc]: Quan hệ hai người kia thế nào lại thấy là lạ?
. Chán ghét điểm nào của đối phương nhất?
Harry [tiếp tục kích động]: Cái này cần phải hỏi sao? Hắn giết chết cha mẹ ta!
V [nhíu mày]: Đại khái chính là những lúc thế này… [quay đầu] Harry, không cần lúc nào cũng nhắc đến sai lầm của ta.
Harry [khiếp sợ]: ……Hả? Ngươi vừa mới nói cái gì?
Mọi người [đồng dạng khiếp sợ]: Voldemort [Chủ nhân/ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy] vừa mới nói gì đó?
. Ngài cảm thấy quan hệ giữa mình và đối phương có thể xem như tốt không?
Harry [trừng mắt]: Ta và Voldemort có cái quan hệ gì đáng nói sao?
V [bình tĩnh]: Cái này có thể bồi dưỡng vun đắp… [nhướn lông mày] Cái gì mà yêu nhau lắm cắn nhau đau nghe cũng không thấy tệ.
Mọi người [ngất]: Rốt cuộc thì cuộc phỏng vấn này còn tiến đến mức độ quỷ dị thế nào nữa đây?
. Ngài xưng hô đối phương thế nào?
Harry [nghiêm mặt lại]: Voldemort.
V [mỉm cười]: Cậu bé của ta, người bạn nhỏ của ta, cậu bé cứu thế… [trầm tư] kì thật ta rất chờ mong cái ngày ta dùng thân phận chính thức của mình gọi tên Harry…
Harry [mẫn cảm truy vấn]: Ngươi còn có thân phận khác?
V [cười mà không đáp].
Dân chúng Hội Phượng Hoàng [hoảng sợ]: Chúa Tể Hắc Ám còn có thân phận khác? Mau kiểm tra lại một lần xem có người nào bị trà trộn vào hay không!
Đám Tử Thần Thực Tử [sùng bái]: Không hổ là Lord, ngay cả chúng ta cũng không biết…
. Ngài hi vọng được đối phương xưng hô thế nào?
Harry [tức giận]: Vì cái gì ta lại đi hi vọng cái này chứ?
V [tiếp tục cười]: Như bây giờ cũng rất tốt. Bất quá về sau trong mấy tình huống đặc thù, ta mong là… [những chữ về sau âm thanh càng nhỏ, người dưới sân khấu nghe không được]
Harry [càng tức giận]: Vì cái gì muốn như vậy? Ta thân quen gì với ngươi à?
Mỗ Lam [nghi hoặc]: Tình huống đặc thù? [đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ] A… ta hiểu rồi…
Mọi người [rất thắc mắc]: Cái gì? Cái gì?
. Nếu so sánh với động vật thì ngài thấy đối phương là?
Harry [không chút do dự]: Rắn! Cái loại nguy hiểm nhất ấy!
V [do dự]: Đại khái là… mèo.
Harry [thật không hiểu]: Vì sao?
Mọi người [đồng dạng không hiểu]: Cầu chân tướng!
. Nếu muốn tặng quà cho đối phương ngài sẽ đưa?
Harry [nghiến răng nghiến lợi]: Nếu bùa lấy mạng được tính là quà thì ta rất muốn tặng hắn một cái.
V [nhíu mày]: Nói như vậy mới nhớ, sắp đến sinh nhật Harry rồi… Giống như ta đưa cho hắn món quà, hắn thích quyển sách kia nhất… Chẳng lẽ cứ tặng quyển sách hoài?
Harry [nghi hoặc]: Không phải ngươi mới tặng có món thôi sao? món đâu ra? Quyển sách gì?
V [tiếp tục cười mà không đáp].
Quần chúng [phẫn nộ]: Phỏng vấn cái kiểu gì vậy nha? Chẳng hỏi cái gì cho ra lẽ hết!
. Như vậy chính ngài thích món quà thế nào?
Harry [bên ngoài cung kíng bên trong giễu cợt]: Hắn? Voldemort tặng quà cho ta? Chỉ cần hắn không muốn giết ta ta đã phải cảm tạ Merlin rồi!
V [nhướn lông mày]: Cái này dễ, ta sẽ không ra tay trước. Về phần món quà ta muốn nhận… [liếc mắt sang Harry một cái] thật khó nói…
Harry [bị cái liếc mắt kia khiến cho toàn thân phát lạnh]: Ngươi… Cái gì gọi là ngươi sẽ không ra tay trước chứ? Chẳng lẽ ngươi thật lòng mong muốn ta tặng quà cho ngươi sao?
V [tiếc hận]: Nhìn qua thì thấy hơi khó…
Harry [giận]: Cái gì mà gọi là hơi khó chứ? Đây khẳng định là không!
Quần chúng Hội Phượng Hoàng [vỗ tay]: Không hổ danh cậu bé cứu thế của chúng ta nha! Rất có khí thế!
Đám Tử Thần Thực Tử [đã không biết nói gì]: Lord à, nhóc con này cũng quá kiêu ngạo rồi… Ngài thật sự không muốn giáo huấn nó một chút sao? Hay là ngài muốn vô hạn dung túng nó?
. Có bất mãn gì với đối phương không? Thường là về chuyện gì?
Harry [giận]: Ta trước nay vốn chưa từng vừa lòng hắn bất cứ cái gì hết! Bộ mấy người không thể hỏi mấy câu có giá trị chút sao?
V [bất đắc dĩ]: Câu hỏi này xuất hiện quá sớm… Nếu chờ thêm một ít thời gian nữa là hỏi được mấy vấn đề giá trị rồi.
Mỗ Lam [vểnh tai]: Ý của ngài là… Hiểu rồi, ta sẽ an bài! [hai người đồng thời nhìn nhau cười quỷ dị]
Mọi người [bỗng cảm thấy gió lạnh ở đâu thổi tới bốn phía]: Hai người này lại có âm mưu gì đây?
. Tật xấu của ngài là?
Harry: Dễ dàng xúc động, chắc là thế… [đột nhiên phát hiện nãy giờ mình rống rất to, vội vàng giảm nhỏ âm lượng lại]
V [trầm tư]: Sợ hãi thất bại.
Mỗ Lam [vỗ tay]: Ngài đã hiểu được, vậy về sau nhất định sẽ vô địch!
Đám Tử Thần Thực Tử [kinh ngạc]: Lord từng thất bại sao?
. Tật xấu của đối phương là?
Harry [không chút do dự]: Lãnh khốc, ích kỉ, cuồng vọng, tự đại……
V [bất đắc dĩ]: Mỗi lần nhắc tới ta đều kích động… [quay đầu lại] Ta đã nói rồi, Harry, không nên cứ nhắc tới sai lầm của ta.
Harry [trừng mắt]: Ai cho ngươi gọi ta Harry! Khoan! Ta nghe được một câu hai lần… Ta thật sự không bị lãng tai sao?
Mọi người [lặng ngắt như tờ]: … Chúng ta cũng muốn biết vấn đề này…
. Đối phương làm chuyện gì sẽ khiến ngài thấy không thoải mái?
Harry [phiền táo]: Ta nói nhiều lần lắm rồi, sao cứ bắt ta phải lập lại vấn đề?
Mỗ Lam [đồng phiền táo]: Không phải lỗi của ta! Nghe nói đây là mẫu câu hỏi bản gốc rồi, ta chỉ sử dụng nó thôi.
V [bình tĩnh]: Ảo tưởng muốn lấy tử vong của ta làm ra bùa chú gọi thần hộ mệnh.
Harry [kinh hãi]: Cái này ngươi cũng biết?
Dân chúng Hội Phượng Hoàng [vui mừng]: Cậu bé cứu thế thật là biết phấn đấu!
. Ngài làm chuyện gì sẽ khiến đối phương thấy không thoải mái?
Harry [hoài nghi]: Cái này có khả năng à? Hắn hoàn toàn khinh thường ta…
[Lời thuyết minh: Cậu bé cứu thế luôn rất biết tự lượng sức mình nha!]
V [cười khổ]: Hắn vừa rồi có nói đó… Ta xem nhẹ lực ảnh hưởng của hắn.
Quần chúng [khiếp sợ]: Này xem như biến thành thổ lộ sao?
. Quan hệ giữa hai người đến trình độ nào rồi?
Harry [suy nghĩ rất cẩn thận]: Trước kia gặp mặt liền Avada Kedavra, hiện tại hình như có cải thiện, ít nhất có thể bình thản chào hỏi nhau một câu.
V [nhìn môi Harry, ngữ khí mềm nhẹ]: Nụ hôn đầu tính không?
Trên dưới sân khấu đều ồ lên náo nhiệt.
Harry [mặt đỏ bừng]: Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?
Mọi người [sụp đổ]: Ai tới nói cho chúng ta biết, hai người kia không phải đối thủ một mất một còn sao? Lại còn kiss nhau nữa!!!
. Nơi hẹn hò đầu tiên là ở đâu?
Harry [mặt vẫn còn đỏ]: Không có!
V [vuốt cằm]: Hạt Sligo ở Ireland, nơi ta tự mình chọn lựa.
Hội Phượng Hoàng [hoảng sợ]: Cái gì? Harry cùng với Voldemort đến Ireland? Sao chúng ta không biết gì cả?
Tử Thần Thực Tử [bừng tỉnh đại ngộ]: Thì ra vị khách quý đặc biệt kia chính là cậu bé cứu thế nha! Hèn gì…
. Khi đó không khí giữa hai người thế nào?
Harry [nổi giận]: Đã nói là không có!
V [mặt mang đầy vẻ hoài niệm]: Rất tốt! Nếu Harry không có ý định muốn động thủ thì càng tốt.
Harry [trừng mắt giận dữ]: Là ngươi ra tay trước mới đúng!
V [mỉm cười, chuyển xà ngữ]: Cậu bé thân ái của ta, chẳng lẽ ngươi cho là đánh nhau trên cái mỏm đá bé tí teo đó thì ngươi sẽ không ngã xuống biển sao?
Harry [nghĩ đến tình huống khi đó, nhất thời lo lắng]: Ngươi nói dối! [không ý thức được ngôn ngữ thay đổi, cũng rống trả bằng xà ngữ]
Mọi người [hai mặt nhìn nhau]: Bọn họ đang nói cái gì thế?
. Khi đó tiến triển đến trình độ nào?
Harry [triệt để vô lực]: Thật sự không có mà…
V [tiếc nuối]: Đụng tới mặt hắn.
Harry [giận]: Đừng có dùng cái loại khẩu khí đáng tiếc nói mấy lời ái muội như vậy!
[Màn hạ xuống]
Mỗ Lam [hoà giải]: Rồi rồi, hôm nay phỏng vấn đến đây thôi, mời thành viên Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử theo từng lối đi riêng đã đánh dấu mà ra khỏi hội trường. Cảm tạ mọi người đã phối hợp, hẹn lần sau tái kiến!
[Sau khi tan cuộc, hai đại boss đối với thủ hạ của mình phát lệnh tổng kết]
Dumbledore [nôn nóng]: Lập tức đi điều tra xem Harry đến Ireland khi nào! Còn có, phải thanh tra nội bộ Hội Phượng Hoàng một lần, có khả năng đã bị Tử Thần Thực Tử lẻn vào. Cuối cùng là việc Harry nói xà ngữ, cái này cũng phải điều tra cho rõ ràng, cậu ta làm sao có khả năng đó?
Hội Phượng Hoàng lo lắng lo lắng.
Voldemort [nghiêm túc]: Hiện tại nhớ rõ hết chưa? Harry Potter là của ta, trong các ngươi ai dám đụng vào hắn một cái thì cũng đừng trách ta không lưu tình bạn cũ.
Tử Thần Thực Tử sơn hô uy vũ.