Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không thế để mình bị bắt đi như thế… Trước tiên phải tìm cách cướp lại đũa phép… Từng ý niệm lần lượt nảy lên trong đầu Harry, nó đang suy nghĩ xem biện pháp nào có khả năng thành công cao nhất. Tốt nhất là có một ai đó đánh lạc hướng đám Tử Thần Thực Tử, sau đó sẽ là thời cơ cho nó ra tay. Ngón tay Dobby lại giật giật sau lưng nó, phát ra một vài tiếng sột soạt. Harry cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Trừ nó ra, chẳng có ai chú ý đến động tĩnh bên này, các Tử Thần Thực Tử đều đang ngẩng đầu chiêm ngưỡng mấy người dân Muggle bất hạnh.
Nott quăng nó xuống đất. Một đôi giày da rảo đến trước mặt, Harry nhận ra đây là chân kẻ lấp ló rình mò ngoài bờ giậu căn nhà ban ngày. “Được rồi, hai đứa ngươi,” hắn nói một cách thiếu kiên nhẫn, “đến giờ rồi. Nhanh chân lên, Bộ Pháp Thuật sẽ nhận được tin tức về nơi này trong nháy mắt đấy. Bùa phong toả của tao không giữ được lâu đâu!”
Crabbe và Goyle hiển nhiên cực kì thất vọng, mặc dù thế, bọn chúng hình như không dám vi phạm mệnh lệnh của Nott. Cả nhà Dursley cùng vợ chồng Mason bị quăng xuống đất, đè lên đám hồng dại đang nở rộ trong vườn. Cùng với vợ chồng Dursley đã sớm chết giấc từ trước, ba người còn lại cũng bị gai hoa hồng đâm cho ngất xỉu.
Đôi giày da lại rảo bước qua hướng Harry. Nó cắn môi, gắt gao siết lấy ngón tay của Dobby, hi vọng con gia tinh hiểu được ý nóCó lẽ Merlin đã thực sự chiếu cố nó khi một âm thanh đột ngột nổ tung giữa thinh không khiến cả đám Tử Thần Thực Tử đều ngẩng đầu hoảng hốt. Harry không rõ ai tạo ra âm thanh đó, nhưng nó biết đây là một cơ hội trời cho. Vùng mạnh ra khỏi sợi dây thừng, Harry nhào vào Nott và đoạt lại được cây đũa phép của mình. Thuận thế, nó lăn qua một bên, liều mạng hét: “Petrificus Totalus!”
Thế nhưng chẳng có tên Tử Thần Thực Tử nào chú ý đến nó. Nott bị một người đàn ông tướng mạo hung hãn với con mắt phép thuật xanh lam cuốn lấy, bọn họ điên cuồng phóng ác chú tới tấp vào đối phương. Macnair đang định bắt lấy nó thì một người với bộ quần áo xám đã đứng chắn giữa hắn và Harry, ánh sáng từ mấy câu bùa chú chớp loé liên tục. Crabbe và Goyle thì đang lơ lửng trên không, tay chân vung vẩy bất lực, thoạt nhìn đây có lẽ là kiệt tác của Dobby.
“Protego!” Harry hét lên khi thấy một câu bùa chú đang nhắm thẳng hướng nó. Sau đó, một người đỡ nó đứng dậy, “Harry, con không sao chứ?” trong giọng nói hiện rõ vẻ lo lắng.
Harry ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt cha đỡ đầu: “Không sao ạ.” Bâng quơ nâng cánh tay lên lau mặt, lòng bàn tay nó lập tức dính đầy máu. “Chú nhanh đi giúp mọi người…”
Sirius đương nhiên là quan tâm đến an toàn của Harry hơn. “Không được, chú phải bảo hộ con!” Chú nói một cách kiên quyết rồi kéo Harry ra sau lưng mình. Harry đang định nhắm một câu thần chú vào tên Travers cách nó gần nhất – kẻ đang cố gắng thả Crabbe và Goyle xuống đất – nhưng rồi nó phát hiện càng lúc càng nhiều ánh sáng trắng đang hướng thẳng đến nơi này.
Bọn Tử Thần Thực Tử hiển nhiên cũng đã phát hiện. “Tiếp viện của bọn chúng đến rồi!” Nott hô lên: “Rút! Nhanh lên!” Hắn quay đầu nhìn hai tên Tử Thần Thực Tử to con vẫn đang lơ lửng, thử hét lên một cái tên “Lucius Malfoy!” Dobby giật mình kinh hãi, phép thuật của nó gián đoạn. Cuối cùng, hắn nhìn thoáng qua Harry, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Năm cột khói đen vươn thẳng lên cao rồi biến mất.
Tử Thần Thực Tử đào tẩu. Bùa hôn mê Harry nhắm vào Travers mất đi mục tiêu, xuyên qua hơn một nửa vườn hoa rồi đánh thẳng vào thanh lan can kim loại, mạnh đến nỗi mấy tia lửa toé ra bốn phía. Mắt nó vẫn nhìn trừng trừng lên trời, mãi cho đến khi chú Sirius ôm nó vào trong ngực, tay chú ấy vuốt ve lưng nó. “Harry, không có việc gì…” Người mặc bộ quần áo xám màu quay lại, là Lupin. Thầy ấy cùng với Moody đang nhìn về phía nó, biểu tình trên mặt đều lộ rõ nét sầu lo.
Mấy đạo bạch quang mới đến đáp xuống mặt đất, Dumbledore, McGonagall, và Snape làm phép hiện thân. Dumbledore nhìn khắp quang cảnh bừa bộn của vườn hoa một lượt trước khi chuyển tia nhìn của cụ xuống gương mặt Harry. Đôi mắt xanh lam của cụ mở lớn: “Ớ…” Giáo sư McGonagall càng nhìn Harry lại càng cảm thấy không yên lòng. “Trò thế nào rồi Potter?” Snape không nói gì, nhưng hắn cũng nhìn chằm chằm vào Harry.
“Không có việc gì, chỉ là chút xây xát ngoài da thôi.” Harry muốn bày ra một nụ cười, nhưng hành động ấy tác động đến vết thương nơi khoé miệng, khiến nó bật ra một tiếng rên nhẹ.
“Trò ấy cần nghỉ ngơi cho tốt!” Dumbledore quyết đoán nói. “Sirius, anh mang Harry đi thu dọn hành lý, chúng ta cần mang Harry đến một nơi khác an toàn hơn.” Cụ chuyển hướng sang những người khác: “Alastor, Remus, đem những con người đáng thương này vào một căn phòng đi.” Nhíu mày nhìn đến mấy vết thương trên người bọn họ: “Severus, anh cũng đi hỗ trợ. Phải làm nơi này khôi phục lại nguyên trạng, không được quên bùa lú…” Vừa nói cụ vừa ngẩng đầu lên trời như đang đợi cái gì.
Giống như minh chứng cho lời nói của cụ, bụp một tiếng, lại có thêm một người vừa độn thổ ở khu vườn hoa. Bà ta hiển nhiên bị cả đám người chờ đợi như dàn trận doạ sợ, hơn nữa trong số những người đó còn có Dumbledore. “Chào… chào buổi tối…” Bà ta ấp úng hỏi: “Các… các người… đều có mặt ở đây là vì sao?”
“Lời này tôi nghĩ nên dành cho chúng tôi hỏi mới đúng.” Dumbledore bén nhọn hỏi lại: “Thưa bà nhân viên Bộ Pháp Thuật, bà đang làm gì ở đây thế?”
“A, tôi là Malfada Hopkirk, trợ lý văn phòng Cấm lạm dụng pháp thuật của Bộ Pháp Thuật.” Bà ta rõ ràng có vẻ sợ hãi trước cụ Dumbledore: “Chúng tôi nhận được báo cáo là đêm nay, vào lúc chín giờ hai mươi phút, cậu Potter đã dùng hai bùa chú hôn mê ở nơi cư ngụ.” Bà lôi một tấm giấy da từ trong áo choàng ra và bắt đầu trải nó ra để đọc: “Chín giờ hai mươi hai phút: hai câu thần chú không lời, hai câu thần chú lơ lửng, hai lời nguyền tra tấn, một bùa chú ngăn trở, một bùa chú hộ thân. Chín giờ hai mươi ba phút: ba bùa chú trói buộc, một bùa giải buộc chú. Chín giờ hai mươi sáu phút: một bùa cắt sâu. Chín giờ hai mươi bảy phút: một bùa chú hoá đá, sau đó là việc sử dụng một số lượng lớn phép thuật, bao gồm rất nhiều phép thuật hắc ám…”
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, ánh mắt phẫn nộ của mọi ngườiccùng hướng về phía người đang nói. “Sự tình rất nghiêm trọng, cho nên Bộ mới phái bà tới đây… Còn có chuyện gì nữa?” Cụ Dumbledore trầm giọng hỏi.
“Ừm… Các vị cũng biết… pháp sư vị thành niên không được sử dụng pháp thuật ngoài trường học… Mặt khác, căn cứ vào điều mười ba của khoản Bảo Mật của Hội Nghị Quốc Tế Ngăn chiến thì bất cứ hoạt động pháp thuật nào có nguy cơ khiến cho thành viên cộng đồng phi-phù thuỷ (Muggle) chú ý đều được coi là vi phạm pháp luật nghiêm trọng…” Bà Hopkirk lắp bắp nói hết câu.
“Chẳng lẽ bà cho rằng tình hình mấy người Muggle kia là hậu quả mấy bùa chú hoá đá hoặc ngăn trở của Harry? Sau đó cậu bé tự biến mình thành một thân đầy thương tích?” Sirius giành phần nói trước cụ Dumbledore, ngữ khí đầy vẻ trào phúng. “Hay phải nói Harry tự ếm lời nguyền không thể tha thứ lên người mình? Hoặc là của hoặc là, bà cho rằng một mình thằng bé có thể đồng thời phát ra cả chục cái bùa ếm như vậy?”
Moody, Snape và Lupin đang ếm bùa làm cả nhà Dursley và vợ chồng Mason lơ lửng, chuẩn bị đưa họ vào trong phòng thì biến cố đột ngột này khiến mọi người dừng bước. Moody hừ lạnh một tiếng, lật người ông Vernon lại: “Nhìn đây này!” Ông quát lên khào khào: “Chẳng lẽ bà không nhận ra miệng vết thương thế này là do pháp thuật hắc ám gây ra sao? Đây là chuyện mà một học sinh năm nhất có thể làm được sao? Mà học sinh đó lại còn là Harry Potter nữa?”
Bà phù thuỷ tóc xám hiển nhiên là giật mình. Nhìn đến vết thương dài còn đang chảy máu kia, lại nhìn đến Harry Potter vừa bị Bộ ghép tội cả người cũng toàn vết máu đỏ, bà ta hoàn toàn sững sờ: “Tôi không biết…” Bà ngập ngừng nói: “Tôi không được báo…”
Moody quả thật đã tức đến sắp sùi bọt mép. Cụ Dumbledore nâng tay lên, ý bảo để cụ nói: “Thưa bà Hopkirk, cho phép tôi sửa đúng một vài sai lầm của Bộ. Đầu tiên, Harry chắc hẳn không thể phát ra nhiều bùa chú trong cùng một thời điểm như thế được.” Ánh mắt của cụ dừng lại ở mấy vệt máu loang lổ trên gương mặt Harry, giọng nói lúc này đã mang theo một tia phẫn nộ: “Thứ hai, cho dù có là pháp sư vị thành niên đi chăng nữa thì khi tính mạng bị đe doạ, bọn họ vẫn có quyền thực hiện pháp thuật phòng vệ tự cứu mình.” Cụ đặc biệt nhấn mạnh mấy từ liên quan đến an toàn cá nhân. “Thứ ba, vi phạm điều khoản Bảo Mật của Hội Nghị Quốc Tế Ngăn chiến là kẻ khác.”
Gương mặt bà Hopkirk trắng bệch: “Có kẻ nào… muốn mạng của cậu Potter?” Lời này vừa ra khỏi miệng xong sắc mặt bà ta lại càng xanh mét, vấn đề này có đáp án rất rõ ràng. Ai là kẻ muốn mạng của Cậu bé cứu thế đây?
“Vừa rồi có năm tên Tử Thần Thực Tử cùng tấn công Harry…” Moody nói một cách thô lỗ, “vậy mà bà vừa mới cho tôi hay rằng bởi vì cậu bé đã vất vả thoát hiểm mà Bộ quyết định phải thẩm tra nó? Đúng không? Chúng tôi có cần phải cảm kích bà vì chưa mang theo quyết định chính thức hay không?”
Bà Hopkirk đã hoàn toàn chẳng biết phải nói gì hơn nữa.
“Trở về mà nói cho lão Fudge, đừng có mơ đụng đến con trai đỡ đầu của tôi!” Sirius hô to giận dữ. Chú ôm lấy bờ vai Harry rồi nhẹ giọng nói: “Đi thôi, Harry… Đi thu dọn đồ đạc, theo chú về nhà…”
Trên gương mặt cụ Dumbledore bỗng hiện ra thần sắc phức tạp. Cụ nói với bà nhân viên Bộ Pháp Thuật: “Fudge vẫn không tin rằng Voldemort đã trở lại? [Bà Hopkirk khi nghe đến cái tên này đã rùng mình mãnh liệt]… Nếu ông ta muốn phán quyết Harry có tội thì chúng tôi có ít nhất ba pháp sư có thể làm nhân chứng.”
Nửa giờ sau, phòng khách nhà Dursley chật ních người. Mấy cái ghế sô pha đã được hợp lại, nhà cả nhà Dursley cùng vợ chồng Mason đang nằm ở trên. Bọn họ vẫn hôn mê như trước, nhưng những vết thương trên người đã được thầy Snape chữa trị. Đứng trước cái lò sưởi âm tường là các Thần Sáng được Bộ Pháp Thuật phái tới – bọn họ vừa mới nối mạng Floo xong – và do ông Fudge Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật đứng đầu, người lúc này đang hoảng sợ đầy mặt, đôi mắt cứ quét tới quét lui khắp mấy thành viên của Hội Phượng Hoàng đang đứng đối diện. Bọn họ đứng thành một vòng tròn hẹp, rì rầm bàn tán chuyện gì đó.
Khi Harry theo sau cụ Dumbledore xuống cầu thang, thứ nó thấy đầu tiên chính là tình hình dậy sóng căng thẳng như vậy. Sirius mang theo cái rương hành lý của nó, chú chẳng để cho Harry phải đụng tay vào bất kì việc gì cả. Vừa rồi lúc ở trên lầu, cụ Dumbledore thực hiện một bùa chú làm cho đám quần áo lẫn sách vở của Harry đều tự gấp gọn mình rồi nhảy vào trong rương; Dobby cũng đã được cụ khuyên trở về. Trong khi chú Sirius giúp nó xử lí mấy vết thương, Harry đem sự tình kể hết lại một lần.
Bọn họ vừa xuất hiện, cả phòng khách liền an tĩnh lại. Mỗi ánh mắt ở đấy đều nhìn chằm chặp vào Harry. Fudge lại càng khẩn trương, ông ta xoa xoa hai bàn tay, không biết nên nói cái gì. Harry thấy được một xíu vải bông lộ ra nơi cổ áo của ông, chắc do bị đánh thức ngay trên giường rồi chạy vội tới.
“Harry đã kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng rồi. Đêm nay cậu ta đã bị năm tên Tử Thần Thực Tử tập kích có âm mưu, nếu không phải cậu ta phản ứng nhanh nhạy thì rất có thể đã bị bắt đi hoặc giết chết.” Cụ Dumbledore nói lạnh băng.
Đám Thần Sáng trao đổi vài ánh mắt khiếp sợ. “Có thể… nhưng mà,” sắc mặt của ông Fudge đã chuyển sang màu xám, “làm sao cụ có thể chắc chắn rằng bọn chúng là Tử Thần Thực Tử chứ? Có thể là có ai đó giả mạo…”
“Tôi đã sớm nói với ông rồi, Cornelius à.” Cụ Dumbledore nghiêm giọng nói: “Voldemort đã trở lại [có tiếng hít khí đồng loạt]… Phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa ông mới chịu tin đây?”
“Cho dù lần này đúng là do Tử Thần Thực Tử làm,” ông Fudge đỏ mặt nhưng vẫn tranh cãi, “thì cũng chẳng có gì chứng minh rằng Kẻ-chớ-gọi-tên-ra kia đã trở lại.”
Cụ Dumbledore nhìn ông ta một cái thật sâu: “Ông vẫn không chịu đối mặt với hiện thực…”
“Hiện thực chính là Kẻ-chớ-gọi-tên-ra đã chết!” Fudge gần như rống lên.
“Nếu ông vẫn khăng khăng cách nghĩ của mình thì chúng ta chỉ có thể hẹn gặp lại nhau ở toà.” Cụ Dumbledore hình như không muốn dông dài với ông Fudge nữa. “Vậy nơi này tôi xin phép để lại cho các ông, mấy Muggle cùng quang cảnh điêu tàn do đám Tử Thần Thực Tử phá huỷ. Như vậy…” Cụ đem ánh mắt mình chuyển qua chỗ Giáo sư McGonagall và Snape, hình như đang xuy xét xem nên phái ai đi làm nhiệm vụ lần này. “Chúng ta cần đưa Harry quay trở lại Hogwarts.”
Harry cảm giác được bàn tay chú Sirius siết chặt lấy tay nó, tựa hồ rất không cam nguyện. Nó biết cha đỡ đầu của mình rất muốn được mang nó trở về ngôi nhà ở Quảng trường Grimmauld, nhưng cụ Dumbledore sẽ không đồng ý, bởi nơi đó hiện đang là Tổng hành dinh Hội Phượng Hoàng, trong khi cụ vẫn chưa muón cho nó biết hết mọi chuyện.
Còn chưa đợi cụ ra quyết định cuối cùng, một tiếng nổ vang thình lình bật ra từ khoảng không. Thành viên Hội Phượng Hoàng cùng Bộ Pháp Thuật đều trợn mắt nhìn một pháp sư mặc áo choàng đen hiện thân, con cú trắng như tuyết trên tay hắn ta chắp cánh bay đến đầu vai Harry.
“Hedwig!” Sau khi phát hiện thú cưng của mình mất tích, Harry lo lắng vô cùng, lúc này nhìn Hedwig cuối cùng cũng đã xuất hiện, tâm tình khẩn trương cả đêm nay của nó mới dần ổn định. “Giáo sư Rold?”
“Tôi có thể cống hiến sức lực, thưa Hiệu trưởng.” Người mới tới mở lời, hiển nhiên đã nghe được câu cuối cùng của cụ Dumbledore. Hắn ta cũng đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Harry: “Trò có con vật cưng rất thông minh đấy Harry. Khi đang săn mồi bên ngoài, nó cảm nhận được nguy hiểm nên vội vàng bay đi báo tin. Trò có lẽ không biết nhưng ngoài bùa im lặng và bùa tan ảo ảnh thì ta còn cho nó thêm một cái bùa tăng tốc nữa.”
Hèn gì tốc độ truyền tin của Hedwig nhanh đến như vậy, Harry nghĩ thầm.
“Thầy trở về từ Ireland gấp gáp như vậy sao? Vậy còn Tom thì sao?” Cụ Dumbledore hỏi.
“Vâng.” Rold gật gật đầu: “Tôi đã đưa cậu ta về Hogwarts trước rồi.” Hắn chuyển hướng sang Harry: “Chúng ta đều rất lo lắng cho trò.”
“Vậy tốt quá, làm phiền anh vậy nhé, Rold.” Cụ Dumbledore nhìn nhìn con cú tuyết của Harry, cuối cùng cụ nói.
“Tôi cũng đi cùng.” Sirius vội vàng nói: “Tôi muốn nhìn thấy Harry đến nơi an toàn.
——————————————
Không hiểu sao ở bản raw cụ Dumbledore lại gọi GS. Rold là Kard, tại tên đầy đủ của anh là Mar Veromca Rold, còn tên của Tom mới là Tom Kard King. Chắc tác giả bị sót lỗi, vậy nên ta sửa thành Rold luôn nha.