Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không có Tử Xà, không có vụ tấn công nào, năm thứ hai của nó có vẻ bình thản. Việc đáng mừng nhất chính là mấy trận Quidditch không bị hoãn lại, đội Gryffindor đã có thể đánh bại đội Slytherin đã vô địch bảy năm liên tục, giành được chiếc cúp lớn màu bạc sáng bóng. Draco Malfoy vẫn giữ chức Tầm thủ đội nhà Slytherin như trước, mấy ngày sau trận đấu đó sắc mặt u ám đến mức thấy được cả giông bão, thằng đó rốt cuộc cũng trở về bản chất của nó hệt như trong ấn tượng của Harry. Vui mừng nhất phải kể đến Giáo sư McGonagall, cuối cùng thì không còn phải chịu đựng cái bản mặt dương dương tự đắc của Giáo sư Snape nữa rồi, cho nên bà đối đãi Harry càng thêm hòa ái.
Trong bất kì trận đấu hay luyện tập nào thì Harry cũng chỉ cẩn nửa giờ là đã có thể tóm được trái Snitch, thời gian nhanh nhất của nó thậm chí chỉ có mười mấy phút. Kỉ lục mới này của nó khiến mọi người bàn tán mãi không thôi, hầu như đi đến đâu cũng có người chạy ra đòi bắt tay với nó. Anh Wood trực tiếp vỗ vai nó, vui cười nói: “Em nhất định sẽ được danh hiệu Tầm thủ xuất sắc nhất của Hogwarts trong một trăm năm trở lại đây, cái cúp trong phòng truyền thống chắc chắn có tên đội mình rồi!” Ngay cả Hermione là một kẻ ngoại đạo với Quidditch cũng tỏ ra hâm mộ nó, cuộc sống của nó ở Hogwarts chưa bao giờ tốt đẹp đến thế.
Tuy vậy nhưng Harry chỉ cười, không kích động quá mức, bởi tinh thần của nó còn đang bận tập trung vào một phương diện khác. Sau này nó nhận ra chỗ Tom đứng lần trước là khu vực tập trung các đầu sách về dân Muggle trong thư viện, như vậy nhất định là Voldemort đang kiếm tài liệu tham khảo cho môn Muggle học. Tạm thời chưa bàn đến động cơ hắn chọn môn học này, chỉ thái độ học tập thôi hắn đã xứng đáng sánh vai với Hermione. Harry nhớ đến lời cụ Dumbledore đã nói khi cụ nhìn thấy quyển nhật kí của Tom Riddle: “Rất tài giỏi, hắn có thể nói là học sinh xuất sắc nhất từ trước đến nay của Hogwarts.” Tuy rằng trí tuệ như thế dùng trên Trường Sinh Linh Giá là không đúng, nhưng khả năng học tập của hắn thì đúng là hàng chính hãng chất lượng cao.
Nếu tâm tư hắn ta không chấp nhất đặt trên Pháp thuật Hắc ám với ép buộc dụ dỗ thì sao? Nếu như hắn không có cái dã tâm tiêu diệt Muggle, thống nhất lại thế giới pháp thuật thì thế nào?
Ý nghĩ này có phải quá mức tốt đẹp rồi hay không? Trước đây nó chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, bởi chẳng có tình huống nào có thể khiến nó liên tưởng đến phương diện đó cả. nhưng hiện tại, Voldemort đã tự mình lựa chọn môn Muggle học, cho nên nó có thể nghĩ rằng chuyện này không nhất thiết không thể thực hiện được hay không? Dưới Mật thất trong Phòng Chứa Bí Mật, không phải nó cũng đã nhìn thấy một quyển sách kinh điển về kiến trúc Hy Lạp cổ của dân Muggle đó sao?
Nếu như suy nghĩ của Harry bị bất cứ ai khác biết được, người đó đảm bảo sẽ cười nó mơ mộng hão huyền. Chuyện này quả thật cũng rất gian nan… nhưng cái ưu điểm của con đường này chính là không ai phải chết, mọi chuyện đều tốt đẹp, nghe cực kì có sức dụ hoặc! Chẳng lẽ nó không thể… không thể thử một lần hay sao?
Thế nhưng hắn giết chết cha mẹ của ngươi đó! Cho dù tất cả những việc làm lúc trước của hắn nó có thể bỏ qua, có thể tha thứ, nhưng nỗi đau mất đi người thân có thể dễ dàng bù lại như vậy sao? Cha mẹ ngươi vì bảo vệ ngươi mà chết, ngươi có thể không báo thù cho họ ư? Một thanh âm vang lên trong lòng Harry.
Một thanh âm khác lên tiếng phản bác: cụ Dumbledore chẳng phải đã nói quan trọng là người còn sống đó sao? Hắn đã dung hợp các Trường Sinh Linh Giá, xem như đã bù lại sai lầm… nếu hắn ta thật sự mong muốn dừng tay, vì sao không thể cho hắn một cơ hội? Hơn nữa, luận về đấu tay đôi phép thuật, bây giờ còn có ai chiến thắng được hắn? Cho dù thắng được thì cái giá phải trả lớn đến cỡ nào? Sirius, Dumbledore, Snape, Hedwig, Lupin, Tonks… như thế chưa gọi là nhiều sao?
Harry để tay lên ngực tự hỏi. Lần trước, người nó phải chiến đấu là một Voldemort đã mất đi lý trí, tàn bạo độc ác. Hiện tại nó phát hiện Voldemort đã thay đổi, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng xác thật đã có lý trí hơn rất nhiều. Dù sao thì cái nguyên nhân quan trọng nhất chính là thực lực nó không đủ để một mình đánh bại hắn, cái kế hoạch tiêu diệt từng chiếc Trường Sinh Linh Giá của nó đã hoàn toàn vô dụng. Mà nếu kéo người khác vào kế hoạch, phải nhìn người này đau thương người khác mất mát nó chịu không được.
Nhưng ngươi làm cách nào đả động hắn đây? Thanh âm vang lên đầu tiên ban nãy lại lên tiếng. Không phải hắn ta tâm địa cứng rắn lại lạnh như băng đó sao? Hắn cũng biết chân tướng mọi chuyện rồi, bây giờ mà làm bộ tiếp cận hắn thì bị phát hiện là cái chắc!
Vậy đơn giản không cần giả bộ… Bộ ngươi chịu được cảnh hắn ta thân cận với người khác à? Thanh âm phản bác cãi lại.
Harry phiền não vò vò đầu. Nó đúng thật là chịu không được, nhưng bị phát hiện cũng là vấn đề lớn. Lấy tính cách Voldemort mà nói thì việc đầu tiên trong đầu hắn sẽ là hoài nghi động cơ mục đích. Tuy rằng hành động như thế là do lòng nó có tới hai mục đích khác nhau, nhưng nó không thể để Voldemort nghĩ rằng nó tiếp cận hắn ta chỉ vì cái kế hoạch hòa bình cho giới pháp thuật mà thôi.
Ây da! Nói một hồi phức tạp quá đi! Đối với một con sư tử Gryffindor thẳng tắp mà nói thì cái cong cong uốn lượn của con rắn Slytherin nằm ngoài tầm hiểu biết. Harry bi ai nhận ra sự thật rằng nó chẳng thể làm gì để ngăn cản Voldemort hoài nghi thái độ tiếp cận của nó, khiến nó bỗng có xúc động muốn băm vằm cái đĩa trứng chiên trước mặt.
“Sao thế? Không có khẩu vị à?” Hermione vẫn luôn cảm thấy dạo này Harry thường hay suy nghĩ một chuyện gì đó đến xuất thần, sau đó còn bỗng dưng nghiến răng nghiến lợi, làm cho cô bé không khỏi có chút lo lắng.
Harry phục hồi tinh thần lại, vừa lúc bắt gặp Ginny ngồi cách đó không xa đang nhìn nó, vẻ mặt đầy vẻ sầu lo. Phát hiện ánh mắt nó đảo qua, cô bé liền cúi gằm mặt. Lần này đành cô phụ tâm ý của cô bé vậy, Harry thở dài trong lòng một hơi, miễn cưỡng tỏ vẻ hăng hái: “Không có chuyện gì đâu, chắc là căng thẳng trước kì thi mà thôi.”
Cái lý do nó tìm cực kì không tệ, sau ba ngày nữa là bắt đầu kì thi cuối khóa rồi. Hermione nhất thời cũng khẩn trương hẳn lên. “Tớ nghĩ là mình nên xem sách giáo khoa lại một lượt.” Cô bé lầm rầm, tiện tay nhét vào tay Harry một ly nước ổi ép. “Tớ thấy mùi hương này có thể giúp cậu thanh tỉnh đầu óc.” Sau đó quay sang Tom: “Đến thư viện không?”
Tom lắc đầu, buông dao nĩa trong tay xuống. “Tớ muốn đến nhà kính số ba.”
“Nhà kính số ba?” Hermione trợn mắt nhìn nó: “Nơi đó không phải đang trồng mấy cây Nhân sâm sao?”
“Ừ, Giáo sư Sprout rất nhiệt tình chỉ bảo cho tớ một vài kiến thức về cây Nhân sâm.” Tom thản nhiên nói: “Tụi nó sắp thu hoạch được rồi.” Ánh mắt hắn đảo qua Harry, sau đó chuyển hướng đến một vị trí khác trên dãy bàn ăn.
Harry cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, người Tom nhìn lúc nãy là Ginny. Hắn đang suy nghĩ cái gì đây? Về chuyện mở cửa Phòng Chứa Bí Mật đời trước à? Harry không biết sự thật với điều nó dự đoán khác xa nhau, nó chỉ đơn giản chộp lấy hai miếng bánh mì nướng tỏi, sau đó theo Tom ra khỏi Đại Sảnh Đường.
Hermione nhíu mày cân nhắc việc ôn tập kiến thức cũ với việc cập nhật thêm kiến thức Thảo Dược Học, cuối cùng cô bé chọn cái sau. “Tom, Harry, chờ tớ với! Tớ đi nữa!”
Bà phù thủy thấp tròn lúc nhìn thấy ba đứa tụi nó liền cười đến tít mắt. Quả nhiên là học sinh xuất sắc có khác, không chỉ ôn tập xong trước các bạn cùng khóa mà còn giúp đỡ giáo sư làm một vài công việc đặc thù. “Tới đây nào!” Bà đưa cho tụi nó mấy cái chụp lỗ tai. “Lúc nào cô kêu đội lên thì phải che tai mình cho thật kĩ, nghe chưa?” Harry để ý thấy mấy cái chụp lỗ tai lần này khác hẳn cái lần trước trong giờ học, gọi nó là mũ giáp bảo hiểm cũng không vấn đề gì.
Giáo sư Sprout cầm lấy một chậu cây có lá màu tím: “Xem nè, lá tụi nó đã chuyển sang màu tím đậm, tức là trưởng thành rồi. Bây giờ tụi nó đã bắt đầu muốn được chuyển sang cái chậu mới, cho nên rút tụi nó ra cũng không tốn sức lắm đâu, chỉ cần khi rút ra thì tụi con chú ý…”
Hermione đáp lời rất nhanh: “Tiếng khóc của tụi nó.”
“Đúng vậy.” Giáo sư Sprout gật gật đầu: “Tiếng khóc của Nhân sâm trưởng thành là chí mạng. Nhưng trước khi tụi con kéo nó ra hoàn toàn thì chỉ cần lấy cái này cắt mấy chiếc lá tím ra thôi.” Bà cầm lấy một con dao mỏng sắc bén: “Trên mặt dao cô có bôi phấn hoa thủy tiên hòa với dung dịch ngải cứu…” sau đó nhìn tụi nó chờ mong.
“Thuốc ngủ cường độ mạnh, có cả chức năng giảm đau nữa.” Tom đáp rõ ràng. “Có thể bảo vệ an toàn cá nhân, đồng thời cũng ảnh hưởng đến chất lượng bột phấn Nhân sâm sau này nữa.” Trên mặt Hermione tràn ngập biểu tình thì ra là như vậy, trong khi Harry nhìn Tom đối đáp trôi chảy mà lòng không yên.
“Rất chính xác!” Giáo sư Sprout gật đầu, rồi đưa cho tụi nó mỗi người một con dao tương tự. “Đầu tiên các con mang cái chụp lỗ tai vào đi!” Cả ba đứa nghe lời, sau đó đứng nhìn Giáo sư lưu loát cắt đi mấy chiếc lá màu tím, đợi vài giây sau rồi bà rút mạnh cây Nhân sâm ra khỏi đất.
Khi tầm nhìn đã rõ, Hermione bật ra một tiếng thét không ai nghe thấy. Cái bé Nhân sâm hôm nào giờ đã trưởng thành, làn da chúng nó kể từ lần thay chậu lần trước đã chuyển từ xanh lá nhạt sang một màu xanh đậm, nhiều lốm đốm hơn mà cũng xấu xí hơn. Mí mắt rủ xuống, nó dường như đang ngủ. Giáo sư Sprout đặt nó vào một cái rương vĩ đại trong suốt, sau đó bà ra hiệu cho tụi nó tháo cái chụp lỗ tai xuống.
“Đây là một cái thùng đã được ếm bùa cách âm.” Bà nghiêm túc nói: “Cắt hết đống lá tím xong các con phải đợi chừng năm giây để thuốc phát huy tác dụng. Sau khi lấy ra thì cho vào cái thùng này cho cô, để sau đó cô mang tụi nó đi phơi nắng. Nhớ là phải chụp lỗ tai cho thật kĩ, cô không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu.”
Thế là mọi người bắt đầu làm việc. Không thể không nói rằng đây là một công việc chẳng có tính thách thức gì cả, chỉ cần nhớ đừng lôi mấy cây Nhân sâm ra khỏi chậu ngay sau khi cắt lá là xong. Harry có một lần không chú ý thời gian, kết quả là cây Nhân sâm bị nó rút ra oang oang khóc lớn. Tuy rằng thời gian quẫy đạp của nó không quá năm giây, tụi nó cũng đã đeo đầy đủ dụng cụ bảo hộ, nhưng một ít âm thanh mỏng manh truyền vào tai cũng khiến nó cảm thấy trời đất quay cuồng. Tom bên cạnh thấy nó đứng ngây người liền chộp lấy cây Nhân sâm quăng nó vào cái thùng cách âm, động tác nhanh nhẹn cực kì.
Giáo sư Sprout và Hermione đang ở đầu bên kia nhà kính nên tình hình bên này hai người đó hoàn toàn không hay biết. Harry thẫn thờ nhìn bóng dáng trước mặt, mãi một lúc sau mới nhận thấy chuyện gì vừa xảy ra. Nó chậm chạp tiếp tục cắt lá cây, tầm mắt không tự chủ cứ liếc về phía chiếc thùng trong suốt. Gần đó có một chiếc vạc đang tỏa hơi nước, dưới chân vạc là ngọn lửa pháp thuật màu xanh, còn cái đứa Nhân sâm mới nãy còn méo miệng khóc lớn nay đã ngoan ngoãn ngủ say. Có lẽ thứ trong cái vạc đó cũng không khác mấy với cái chất được bôi trên dao…
Kì thi cuối khóa đến thật nhanh. Harry cảm thấy bài tập về nhà của mỗi môn nó đều trả lời được, tuy không nói đến chuyện trọn điểm, nhưng cũng không cách số điểm đó quá xa, rồi sau đó nó đột nhiên phát hiện mình chưa từng yên tâm như vậy trước bất kì một kì thi nào cả. Cái này đương nhiên phải cảm ơn Hermione, nếu không phải cô bé chăm chỉ gọi nó lên thư viện ôn bài, chỉ sợ rằng nó học năm thứ hai tới hai lần cũng không được kết quả như thế. Mà còn một người nữa, tâm tình Harry phức tạp lên nhiều, nói rằng vì tương lai đến giết hắn mà dạy cho nó rất nhiều thứ…
Sau kì thi chính là bữa yến tiệc cuối cùng. Gryffindor với điểm số nổi trội nhất lại lần nữa chiến thắng Cúp Nhà, khiến cho đám sư tử nhỏ nhảy nhót không thôi. Fred và George quăng Harry lên giữa không trung, sau đó những người khác bắt đầu bắt chước. Khổ cho Harry bị ném đến choáng váng mặt mày, khi thấy mọi người vui vẻ đến thế, gánh nặng trong lòng nó cũng biến mất tiêu. Cụ Dumbledore nhìn tụi nó khẽ cười, đến cả Giáo sư McGonagall cũng không ngăn tụi học trò lại.
Cuối cùng, khi tất cả mọi người vây quanh Harry hưởng thụ bữa đại tiệc trên bàn, chẳng một ai chú ý bóng người đã nhẹ nhàng biến mất trong trận huyên náo ban nãy. Harry thấy nó hình như đã luyện thành một loại phản xạ có điều kiện là luôn giữ cho Tom trong tầm mắt của mình, cho nên khi nó phát hiện không thấy Tom đâu cả, hành động đầu tiên là nhìn lên phía dãy bàn giáo viên, Giáo sư Rold cũng đã biến mất.
Hắn chạy đi đâu rồi? Vấn đề này làm phiền Harry suốt thời gian yến tiệc. Nó rất muốn đi tìm, nhưng cứ luôn có người này người khác từ bốn phương tám hướng lôi kéo nó muốn nói chuyện. Đến khi trở lại kí túc xá, nó lủi ngay lên lầu thì thấy Tom cũng không có mặt trong phòng ngủ nam sinh, còn cái giường cậu ta thì được gắn thêm một cái bùa che chắn. Harry lập tức nhào lên giường đi kiếm tấm Bản đồ của Đạo tặc, hai cái chấm đề tên Tom King Kard với Mar Veromca Rold cũng không thấy đâu.
Mật thất! Nơi đó chợt lóe lên trong đầu Harry. Nó mò lấy quả trứng đen thui dưới gối đầu ra, tay kia thì nhét tấm bản đồ trở về nơi cất giấu. Một vài tiếng cười đùa vọng lên từ dưới lầu, Harry nghĩ nghĩ một lát, rồi cũng quăng một cái bùa ếm lên giường mình, để người khác nhìn vào thì chỉ thấy nó đang ngủ say.
Chuẩn bị xong hết thảy, Harry hít sâu một hơi, khởi động Khóa cảng. Sau một trận thiên hoàn địa chuyển, Harry thấy nó đã rớt xuống cái sàn đá cứng rắn bóng loáng. Là Đại sảnh của Slytherin, nơi lò sưởi góc tường thuở nào giờ đã nhiều thêm một cái vạc, một thân hình cao gầy đứng bên cạnh, hình như đang điều chế thứ gì đó. Harry chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân ảnh kia chính là Voldemort, bất giác thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Sao thế? Cậu bé cứu thế sợ ta làm cái gì?” Voldemort không quay đầu lại, thanh âm vang lên cực kì bình tĩnh.
Harry nhất thời như bị nghẹn trong lòng. Nó bước đến trước, tới gần cái vạc, bên trong là chất lỏng màu xanh lá đậm đang sủi bọt. Cảm thấy màu sắc này quá ư quen thuộc, nó không khỏi hoài nghi hỏi: “Có người… bị bệnh hả?” Đây chính là nước thuốc làm từ cây Nhân sâm, dùng để hóa giải tác dụng hóa đá của Tử Xà. Nhưng con Tử Xà chắc chắn không ở trong Hogwarts, nên Harry phải cố gắng giấu đi sự lo lắng, không cho nó biểu hiện ra giọng nói của mình.