Chiến Và Hòa

chương 41-2: phiên ngoại 2: 25-50/100 câu hỏi phỏng vấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả:

V đại hiện tại không còn Trường Sinh Linh Giá, muốn tiêu diệt hắn mời pk bản chính. Harry đánh không lại hắn, cũng không muốn người của Hội Phượng Hoàng đi chết thay hay đi tiền trạm gì cả.

V đại ôn nhu lên không ai chịu được cả… Bình thường hắn ở bên người thì không cảm thấy, khi hắn không có bên cạnh mới nhận ra thường ngày hắn quan tâm bao nhiêu, Harry với V đại cãi nhau không phải mới ngày một ngày hai, rốt cuộc hiểu được tâm tư V đại, nói không cảm động là không được.

Cha mẹ Harry bị V đại giết rồi, giờ muốn làm cho họ sống lại hắn cũng bó tay. Còn sống tức là còn hy vọng, V đại từ lúc trọng sinh đến giờ cũng chỉ làm sai có mỗi chuyện đó, vì sao không thể tha thứ cho hắn?

Salazar Slytherin có thể cứu hậu đại của ổng một lần, nói không chừng còn có lần thứ hai… Thực lực ổng khó lường, hơn nữa ổng rõ ràng không mong muốn hậu đại của mình bị giết ngay dưới mí mắt mình.

Cho nên, tổng kết chính là: nguyên nhân Harry tha thứ cho V đại chủ quan là vì thực lực chênh lệch, khách quan là do có áp lực bên ngoài. Cuối cùng, khúc mắc đương nhiên vẫn còn tồn tại, cái chết của cha mẹ Harry giống như lưỡi kiếm của Damocles, bất kì lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Chủ đề: Bản phỏng vấn câu hỏi

Người phỏng vấn: Mỗ Lam

Người được phỏng vấn: Harry, V đại

Khán giả: Dân chúng Tử Thần Thực Tử, Hội Phượng Hoàng, Hogwarts, gia tộc Potter, Salazar Slytherin

Thời gian: Sau khi chương của truyện kết thúc

Cảnh tượng:

[Trong khi mọi người đang ồn ào tìm chỗ ngồi, Salazar Slytherin chậm rãi lượn vào hội trường. Hắn lập tức đi lên thủ tọa (vị trí đứng đầu/cao nhất) rồi hỏi thăm với Voldemort.]

[Ánh hào quang từ ghế ngồi khảm đá quý thành công khiến mọi người lóa mắt, cả hội trường nhất thời yên tĩnh.]

Mọi người [tiếng lòng]: Con ma nào ở đâu đến đây? Còn nữa, cái kia mà là ghế dựa hả? Kì thật nó là ngai vàng đúng không?

Tử Thần Thực Tử [rất thắc mắc, nhưng không dám mở miệng]: Từ trước đến nay chưa thấy lord lễ phép với con ma nào bao giờ! Con ma đó là ai vậy?

Hội Phượng Hoàng [khiếp sợ]: Sau Âm binh, Người khổng lồ, Giám Ngục, giờ Chúa Tể Hắc Ám bắt đầu mượn sức của Ma nữa à?

Dân chúng Hogwarts [kinh ngạc]: Wow, đây là ma hả? [Slytherin lúc này đang ngồi một cách ưu nhã trên cái ghế quen thuộc của mình, ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mấy viên đá quý] Sao nó không bị xuyên qua cái ghế?

Mỗ Lam [hắng giọng lớn tiếng]: Hoan nghênh mọi người trở lại hội trường câu hỏi, hiện tại bắt đầu sang phần thứ hai… [bỗng có âm thanh không biết từ đâu truyền đến: Tụi tui muốn xem mấy câu hỏi sau số à!] [cố gắng bảo mọi người bình tĩnh] Bánh mì sẽ có, sữa cũng có luôn, mọi người cứ bình tĩnh…

V [gõ gõ tay vịn cái ghế, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Harry]: Ta cũng có chút chờ mong.

Harry [không thấy quá hồi hộp]: … Ta có thể biết trước câu hỏi sẽ hỏi cái gì không?

Mỗ Lam [giả vờ nghiêm trang]: Ngươi biết liền à! Hiện tại phần thứ hai chính thức bắt đầu!

. Nơi thường xuyên hẹn hò là?

Harry [nhất thời đỏ mặt]: Hình như còn chưa chính thức hẹn hò mà.

V [bình tĩnh]: Bất cứ lúc nào ở cạnh cậu ấy đều cảm thấy như đang hẹn hò. Nói vậy thì địa điểm là mọi nơi trong trường Hogwarts.

Hội Phương Hoàng [hộc máu]: Sao lại thế này? Harry đi hẹn hò với đối thủ một mất một còn của nó à?

Tử Thần Thực Tử [hai mắt tỏa sáng]: Không hổ danh là Lord, ngay cả Cậu bé cứu thế Ngài cũng thu phục được.

. Hai người sẽ vì sinh nhật đối phương mà chuẩn bị cái gì?

Harry [lo lắng]: Ta hình như không nhớ đến sinh nhật của hắn… Xong rồi xong rồi…

V [nghĩ nghĩ]: Chỉ cần thứ gì khiến cậu ấy hứng thú ta đều chuẩn bị được.

Mỗ Lam [nháy nháy mắt]: V đại, ngươi quả nhiên rất ngầu~~

Tử Thần Thực Tử [thì thầm khe khẽ]: Đây vẫn là Lord phải không? Dịu dàng đến không còn là người nữa rồi!

. Ai tỏ tình trước?

Harry [lại đỏ mặt]: Ta.

V [mỉm cười]: Là cậu nhóc. Ta rất hài lòng về chuyện này.

Hội Phượng Hoàng [che mặt]: Cái tính sư tử Gryffindor nhiều lúc cũng quá là không được!

Sirius [tức giận đứng bật dậy]: Voldemort, ngươi rốt cuộc dùng cách gì lửa gạt Harry vậy hả?

[V còn chưa kịp mở miệng, một bóng người đội mũ trùm màu đen khụ khụ vài tiếng, Sirius biến sắc mặt, không cam tâm ngồi xuống.]

. Thích đối phương bao nhiêu?

Harry [nhìn dưới khán đài người đông nghìn nghịt, có chút do dự]: Muốn cùng một chỗ với hắn.

V [nhìn Harry dịu dàng]: Ta cũng vậy.

Quần chúng phía dưới [choáng váng đến hoa mắt chóng mặt]: Tụi mình vừa mới nghe được cái gì đó?

. Vậy là, yêu đối phương hả?

Harry [nhìn lại V, gật đầu]: Ừm.

V [cầm tay Harry]: Nếu đây không phải yêu thì ta vĩnh viễn cũng không hiểu thế nào mới là yêu.

[Mọi người chết đứng như thể bị sét đánh ngang tai.]

Dumbledore [nhìn hai người thật lâu]: Có lẽ chỉ có Harry mới làm được điều này…

. Đối phương làm chuyện gì sẽ khiến hai người cảm thấy bế tắc?

Harry [trừng mắt]: Lúc nào cũng gạt ta! Ta đâu phải một thằng nhóc!

V [dịu dàng]: Lúc lên án ta giết chết cha mẹ cậu ấy.

Harry [quay mặt sang một bên]

V [hờ hững]: Harry, vậy ta cho ngươi thấy lại cha mẹ có được không?

Harry [gần như nhảy dựng lên]: Đương nhiên là được rồi! Ngươi có cách nào hả?

V [quơ quơ bàn tay có đeo một chiếc nhẫn chạm khắc hình thù kì quái]

Quần chúng dưới khán đài [như lọt vào trong sương mù]: Voldemort [Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy/Chủ nhân] khi nào thì có bản lĩnh hồi sinh người chết?

. Nếu cảm thấy đối phương có khả năng thay lòng đổi dạ thì sẽ làm gì?

Harry [tức giận]: Hắn dám?

V [mỉm cười]: Harry không vậy đâu.

Mỗ Lam [nói thầm trong lòng]: Nhìn là biết người nào sẽ bị ăn rồi…

. Có thể tha thứ nếu đối phương thay lòng đổi dạ không?

Harry [không thèm suy nghĩ câu trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào V]

V [lộ ra vẻ mặt trấn an]: Loại chuyện như thế không có khả năng xảy ra.

Harry [cao hứng lên, quăng người qua hôn cái chụt lên mặt V]

V [ôm lấy Harry, hôn lại một cái lên trán cậu bé]

Mọi người [toàn bộ bị thiên lôi bổ trúng, biểu tình dại ra]: Tui… Tụi tui vừa mới nhìn thấy cái gì vậy?

. Nếu hẹn hò mà đối phương đến muộn một tiếng thì sao?

Harry [khẳng định]: Không đâu, vừa nãy hắn đã nói rồi đó.

V [bất mãn]: Vậy khẳng định luôn là lại chạy đi giúp đỡ ai cái gì rồi.

Harry [cười gượng]: Ha ha…

. Biểu tình khêu gợi của đối phương?

Harry [có chút nhăn nhó]: Khi tỏ ra nghiêm trọng… rồi khi liếm môi nữa [nói xong vụng trộm liếc qua chỗ V một cái]

V [thoải mái cho cậu ta nhìn]: Lúc đỏ mặt, ờ, còn có lúc thất thần thương tâm nữa…

. Khi hai người ở cạnh nhau, cảm thấy tim đập tăng tốc lúc nào?

Harry [sắc mặt càng ngày càng đỏ]: Lúc khoảng cách hai người rất gần…

V [xoay người tới sát Harry]: Giống như vầy?

Harry [âm thanh nhỏ đến gần như nghe không được]: Ừa…

V [thật sự nhịn không được, biểu diễn một nụ hôn sâu đạt chuẩn]: Ta cũng vậy. [còn tiếc nuối liếm môi]

[Hội trường vang đủ tiếng thét chói tai, tiếng mắng tức giận, kinh hô, máu mũi]

[Cái gì? Ngươi hỏi ta máu mũi là của ai á? Phật viết: không thể nói~]

. Làm chuyện gì sẽ cảm thấy cực kì hạnh phúc?

Harry [sắc mặt còn chưa khôi phục lại]: Khi nghĩ đến những chi tiết nho nhỏ ấy, sẽ thấy một cảm giác rất dễ chịu trong lòng.

V [nhìn Harry sâu sắc]: Tựa như bây giờ…

Hội Phượng Hoàng [trừng mắt]: Ai nói Voldemort không hiểu được tình yêu? Ngươi nhìn mà coi, rõ ràng là cấp bậc tình thánh!

Tử Thần Thực Tử [mắt lòe lòe sáng]: Lord thật sự là càng ngày càng ngầu! Thật muốn ngay lập tức quỳ gối dưới chân Ngài, hôn lên áo chùng của Ngài là vinh dự của chúng tôi.

. Từng cãi nhau chưa?

Harry [gật đầu]: Thường xuyên.

V [lắc đầu]: Hy vọng về sau không vậy nữa.

Mỗ Lam [cảm thấy mấy câu hỏi này thật chán]: …

. Cãi nhau vì lý do gì thế?

Harry [ảm đạm]: Thì toàn về những chuyện hắn đã làm… Hắn ta không có chịu hối hận!

V [thở dài một hơi, cố gắng an ủi]: Quan trọng là sau này sống thế nào, đúng không?

Harry [vui mừng ngẩng đầu]: Ý của ngươi là…?

V [nháy mắt mấy cái]: Sau này sẽ biết.

Hội Phượng Hoàng [nghi hoặc]: Voldemort lại muốn làm cái gì?

. Làm lành với nhau như thế nào?

Harry [xòe ngón tay]: Chiến tranh lạnh, tiếp tục cãi nhau, cuối cùng do ta nghĩ thông.

V [mỉm cười]: Chúng ta đều là những kẻ thông minh, tuy Harry có đôi khi rất dễ bị lừa.

Harry [mắt lộ sát khí]: Ngươi thừa nhận là ngươi cố ý gạt ta?

V [cưng chiều]: Ta chỉ muốn khiến cho ngươi hiểu được, sau này không thể nào hối hận. [nghiêm túc] Ta sẽ không cho phép ngươi rời khỏi ta đâu.

Harry [nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nhào vào trong lòng hắn]

Hội Phượng Hoàng [giật mình]: Cái con sư tử Gryffindor một khi đã xúc động lên thì đúng là chịu không nổi aaa….

. Kiếp sau có còn mong được làm người yêu?

Harry [cười]: Hình như phải đến kiếp sau mới được làm người yêu mà.

V [ôm Harry thật chặt]: Hỏi câu này không thấy lãng phí hả?

Mỗ Lam [cảm thán]: Tuổi thanh xuân thật đẹp nha! [bị hội đồng: Sến súa cái gì vậy!]

. Khi nào sẽ cảm thấy mình được yêu?

Harry [quay mặt, đưa lưng về phía mọi người]: Vốn vẫn nghĩ mọi thứ đều là giả, nhưng trên thực tế thì hắn luôn quan tâm chăm sóc ta.

V [nhẹ nhàng vỗ lưng Harry]: Lúc cậu ta thẳng thắn… Nhưng hầu như lúc nào tâm tình cậu nhóc cũng viết hết lên mặt.

Harry [cảm thấy quá mất mặt, vùi đầu càng sâu]

V [nhoẻn miệng cười]: Bất luận thế nào ta cũng thích.

[Bên dưới cả đám thét chói tai]

Tử Thần Thực Tử [hoan hô]: Lord, Lord, tôi yêu Ngài, tựa như chuột yêu gạo. Chỉ cần một nụ cười của Ngài, khiến chúng tôi cam tâm chịu chết…

Hội Phượng Hoàng [mồ hôi lạnh chảy ròng ròng]: Voldemort… hình như cũng… rất ngầu…

. Cách thức biểu đạt tình yêu của mỗi người?

Harry [đúng lý hợp tình]: Nói thẳng.

V [cưng chiều sờ sờ mái đầu rối của Harry]: Có thể tế thủy trường lưu (= biểu đạt nhẹ nhàng, thầm kín), cũng có thể… [nhìn Harry một cái đầy hàm súc]

Harry [lại đỏ mặt]

Mọi người [tức giận]: Hai cái người này lại úp úp mở mở!

. Khi nào thì cảm thấy Hắn không yêu ta nữa?

Harry [tức giận bất bình]: Lúc mới đầu đó, nói cái gì mà trò chơi, làm hại ta còn tưởng thật…

V [xin lỗi]: Tại ta thấy ngươi vẫn còn quá nhỏ.

Harry [trừng mắt]: Ý ngươi là ta chưa thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình à? Ta thành niên rồi đó nha!

Quần chúng [mù mờ]: Cậu bé cứu thế nói cái gì vậy? Mới mười hai tuổi thôi mà?

. Cảm thấy đối phương hợp với loài hoa nào?

Harry [suy nghĩ rất rất lâu]: …Anh túc?

V [mỉm cười]: Cúc dại.

[Cúc dại… Sói tru đầy hội trường… Không nên hỏi ta sói ở đâu mà đến]

. Giữa hai người có chuyện gì giấu nhau không?

Harry [tức giận]: Giấu thế quái nào được? Suy nghĩ của ta đều bị hắn xem hết.

V [trầm tư]: Đương nhiên là có.

Harry [lập tức bốc hỏa]: Là cái gì?

V [mỉm cười]: Cứ tin ta, sau này ngươi sẽ biết.

. Cảm thấy tự ti là do?

Harry [nhỏ giọng]: Hắn lợi hại hơn ta nhiều lắm.

V [nhướn mày]: Harrty, ngươi đây đang ép ta nói chính mình âm hiểm giả dối không nhân tính đó hả?

Mọi người [trợn mắt]: Voldemort [Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy/Chủ nhân] đang ám chỉ Cậu bé cứu thế chính trực, thiện nghĩa, giàu lòng trách nhiệm khiến cho hắn tâm sinh mặc cảm hả?

. Quan hệ giữa hai người là công khai hay bí mật?

Harry [hắng giọng]: Theo tình tiết truyện thì vẫn là bí mật.

V [không nhanh không chậm bổ sung thêm]: Ta rất chờ mong cái ngày được công khai.

Mọi người [không nói gì đưa mắt nhìn nhau]: Theo cốt truyện thì lúc đó dàn diễn viên quần chúng tụi mình sẽ có phản ứng thế nào nhỉ? Hay luyện tập thử một lần trước đi, bằng không chắc chắn hộc máu…

. Cảm thấy tình yêu với đối phương có thể duy trì vĩnh viễn không?

Harry [kiên định]: Có thể.

V [vẫn đang nhìn Harry]: Ta nói rồi: Ta sẽ không buông tay, hắn cũng không có cơ hội hối hận.

[Slytherin nãy giờ không nói chuyện, chỉ quan sát hai nhân vật chính bỗng dưng đứng dậy, mọi người đều nhìn về phía con ma]

SS [mỉm cười]: Cuộc phỏng vấn hôm nay ta rất vừa lòng.

Mỗ Lam [nịnh nọt gật đầu]: Phải phải, được nghe lời khích lệ của Salazar Slytherin khiến cho mỗ thật thụ sủng nhược kinh.

SS [nói với Voldemort]: Nhớ kĩ những lời vừa rồi ta nói.

V [nghiêm túc gật đầu]: Đương nhiên.

SS [nhấc chân muốn đi, đột nhiên nhớ ra gì đó]: Đúng rồi, tuy rằng hiện tại ta chỉ là một con ma bán trong suốt, nhưng ta có ánh mắt tư tưởng. Lát nữa các ngươi muốn làm cái gì thì nhớ đóng cửa lại.

Harry [chậm nửa giây mới hiểu ra vấn đề, xấu hổ đến suýt nữa chui xuống đất]

[Màn hạ xuống]

Theo thông lệ, tan cuộc là thời gian để hai vị lãnh tụ phát biểu.

Hội Phượng Hoàng [bàn tán xôn xao]: Rốt cuộc thì chuyện sao lại thành ra thế này? Harry muốn cùng với Voldemort sao? Vậy chúng ta phải làm thế nào? Làm sao mà thanh trừ Voldemort với đám Tử Thần Thực Tử được?

Nửa ngày sau bọn họ mới phát hiện vị lãnh tụ vĩ đại của nhóm mình nãy giờ chưa mở miệng câu nào.

Dumbledore [sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế, nghĩ đến cảnh tượng ban nãy chỉ thì thào nói nhỏ]: Năm đó có phải ta đã sai lầm rồi hay không, Gellert? Nếu lòng ta được một nửa như Harry, có phải chúng ta sẽ không đi đến kết cục thế này không?

Tử Thần Thực Tử [ân cần]: Lord à, Ngài có đói bụng không? Có khát nước không? Có mệt hay không? Theo lời Ngài phân phó, chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ. [Ê ê ê, lời thoại này sao giống lời tuyên thệ khi vào Đảng vậy?]

V [lười biếng xua tay]: Ta không sao, các ngươi đến hỏi thăm ông ấy đi. [chỉ chỉ cái bóng xám xám đằng xa] Ông ấy là Salazar Slytherin, thủy tổ của ta.

Không cần nói đến tiếng thứ hai, đám Tử Thần Thực Tử đã hai mắt tỏa sáng xếp hàng mà đi.

V [ôm Harry lại, giải thích]: Slytherin đã hơn ngàn tuổi rồi, tâm trạng luôn luôn không thoải mái, đại khái để bọn họ đến giải sầu cho ổng đi.

Harry [nhìn nụ cười sủng nịch trên môi Voldemort, không khỏi cảm thấy cảm thông cho mấy vị Tử Thần Thực Tử, bọn họ phải phục vụ một ông chủ cỡ nào lận!]

Editor: Ừm, có một vài câu hỏi không có là do tác giả chứ không phải do editor đâu nha:”( Mà mọi người cho ý kiến về xưng hô giữa Voldemort-Harry với Tom-Harry dùm chủ nhà với, trước đây còn kẻ thù thì ta-ngươi, giờ không chỉ là bạn mà còn làm người yêu nữa, kêu tôi-cậu hay xưng anh-em luôn đây???? Chớ xét theo tuổi nhau thì hai người có gọi ông-cháu cũng rất là đúng lý hợp tình rồi còn gì…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio