Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đêm hôm ấy, Harry gặp ác mộng. Một cái trong số đó là Giáo sư Rold đang ngồi đối diện nó đột nhiên quay đầu lại, cái ót của hắn biến thành gương mặt rắn bèn bẹt. Một cái khác là học sinh Tom lạnh lùng đeo trên mặt nụ cười quỷ dị, vươn tay khiến cho Harry nhìn đến Dấu hiệu Hắc ám…
Nga, đủ! Harry bị mấy cảnh tượng đó làm cho tâm thần không yên, nó bật dậy, nhìn chằm chằm màn giường đỏ thẫm xung quanh. Trên cánh tay Tom chẳng có cái gì hết, đây là thứ nó tận mắt xác nhận tối hôm qua; mà sau ót Giáo sư Rold, ngoại trừ tóc còn có thứ gì khác sao?
Một tia nắng len vào qua khe hở giữa những tấm màn giường, mặt trời đã mọc. Đầu Harry bị vô số những ý nghĩ loạn thất bát tao xoay chuyển, vô luận thế nào cũng không ngủ lại được. Nhẹ nhàng đứng lên, bốn phía xung quanh là mấy tiếng thở đều đều, chứng minh đám bạn bè nó còn đang say giấc. Nó nên đi lấy tấm Bản đồ Đạo tặc, ít nhất có thể biết được tên của Tom và Giáo sư Rold có thật sự đúng như thế hay không.
Đợi cho Harry đóng cánh cửa phòng ngủ rời khỏi, một bàn tay kéo tấm màn quanh giường ra. Tom nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống rỗng bên cạnh, thanh âm rất nhỏ gần như là thì thầm: “Dùng nhiều thời gian chuẩn bị như vậy quả nhiên là hữu hiệu, ngươi nói có phải hay không, Harry Potter?” Một nụ cười in trên gương mặt hắn.
Khi điểm tâm bắt đầu hiện ra, học sinh năm nhất trên dãy bàn của nhà Gryffindor chỉ có Harry, Tom và Hermione. Cái này cũng chỉ có thể trách hệ thống thang lầu trong toà lâu đài thật sự quá phức tạp. Harry bất giác nghĩ đến nó và Ron đời trước phải dùng thời gian cả một tuần mới tìm được đường đến đại sảnh cho kịp ăn bữa sáng.
Hiện tại, nó nhắm mắt cũng đến được đúng địa điểm, nghĩ đến đây, Harry theo bản năng lại sờ sờ tấm da dê trong lòng. May mắn thầy giám thị Filch là một Squib, muốn tìm thứ gì chỉ cần bùa chú Triệu hồi là được. Đương nhiên lúc nó đến thầy ấy còn chưa tỉnh, cho nên nó phải làm đổ một bộ áo giáp khá xa hòng dẫn dụ sự chú ý của thầy và bà Norris. Nó cũng cẩn thận nhét một tấm da dê cũ vào xem như làm vật thay thế, như vậy thầy Filch sẽ không phát hiện mình mất cái gì.
Cái chấm đính tên Mar Veromca Rold đang di chuyển qua lại trong căn phòng nhỏ phía sau văn phòng của hắn, có lẽ là đang rửa mặt; mà Tom Kard King thì còn đang yên vị trên giường trong phòng ngủ Gryffindor. Harry tỉ mỉ nghiên cứu tấm Bản đồ Đạo tặc một lần nhưng chẳng phát hiện bất cứ thứ gì khác thường, trong khuôn viên trường không hề có người nào tên Voldemort hay Tom Marvolo Riddle.
Sự tình không thể an tĩnh như thế! Harry vừa nhét thịt xông khói vào miệng vừa suy đoán những chuyện đã xảy ra. Cũ Dumbledore vẫn cảnh cáo mọi người không được đi đến dãy hành lang lầu ba, mà tờ Nhật Báo Tiên Tri lại không có bất kì tin tức nào cho thấy ngân hàng Gringotts bị tập kích, Quirrell không xuất hiện, hai người mới xuất hiện thì lại chẳng ai có dấu hiệu bị ám… Harry đột nhiên có một ý nghĩ hoang đường: Voldemort không phải trong cái đêm mưu sát nó thất bại đã chết luôn rồi đấy chứ?
Nga, đương nhiên là không rồi. Harry lập tức lắc đầu phủ nhận chính mình, bất luận thế nào nó cũng phải tìm và tiêu diệt được những Trường Sinh Linh Giá rồi mới có thể diệt được Voldemort. Nó lấy thêm một miếng bánh phết mứt trái cây, trong lòng vô thức lặp đi lặp lại hai cái tên nào đấy: chiến thần, thắng lợi, Trái Đất, sao Hoả, tháng ba, huỷ hoại, gấu mèo, tình báo ngầm, vua… Không đúng, toàn là mấy ý nghĩa kì quái a! Mấy trò xếp chữ Harry không quá am hiểu, nó quyết định để lúc nào rảnh sẽ đem mấy chữ cái trong hai cái tên này sắp xếp lại thứ tự xem sao.
[Tác giả chú thích: Trong tiếng Anh, Mar có nghĩa là huỷ hoại, hoặc là viết tắt của tháng ba; Mars là Chiến Thần, hoặc sao Hoả; Veromca là biến thể của thành công; Rold là một địa danh ở Đan Mạch; Tom là tên người, bất quá trong tiếng Trung có thể hiểu như con gấu mèo; Kard là một từ trong cụm từ Kard Klub, ý chỉ bí mật; King tức là vua, vương]
Vòng nguyệt quế của Ravenclaw, cái cúp của Hufflepuff, mặt dây chuyền của Slytherin, chiếc nhẫn của Marvolo, quyển nhật kí của Tom Riddle, rắn bự Nagini, và cả chính nó nữa… tổng cộng cả thảy là bảy Trường Sinh Linh Giá.
Vòng nguyệt quế đang nằm trong Phòng Cần thiết, có lẽ là thứ dễ tìm nhất. Harry rút ra thời khoá biểu nhìn thoáng qua, sắp tới có tiết môn Thảo dược học, phải học xong mới có thể đi lấy. Chiếc cúp nằm trong hầm bạc nhà Lestrange, cái này cần có kế hoạch cụ thể bởi nó chẳng hề muốn chọc giận một con rồng đang canh giữ kho báu, ai mà biết vận khí nó có đủ tốt để có thể thoát hiểm lần thứ hai không cơ chứ. Mặt dây chuyền vẫn ở nhà chú Sirius, Harry nheo ánh mắt, đương nhiên đầu tiên nó phải giải quyết con chuột Pettigrew, vị cha đỡ đầu yêu quý của nó còn đang bị giam trong Azkaban mà.
Chiếc nhẫn, Harry nhíu mày, ngay cả cụ Dumbledore còn dính đòn, nó có thể thấy được ma pháp cạm bẫy ở đó có bao nhiêu cường đại, bây giờ còn chưa có biện pháp đối phó, cứ gác lại đã. Quyển nhật kí thì phải đợi Lucius Malfoy đưa vào tay Ginny đã. Nó bây giờ còn chưa gặp Dobby, dù có gặp được cũng đâu thể yêu cầu Dobby đi trộm đồ của chủ nhân nó đưa cho mình, phải không?
Về phần Nagini cùng chính mình, Harry âm thầm thở dài chắc phải chờ đến trong trận chiến lịch sử mới có thể tiêu diệt. Trước tiên nó giết chết con rắn, sau đó tiêu sái chịu chết. Harry lúc này thật sự có điểm hận Voldemort, làm nhiều Trường Sinh Linh Giá như vậy làm gì? Ngoại trừ đem ngoại hình anh tuấn biến thành bộ dáng của một con quái vật, một chút tác dụng cũng không có, lại còn lãng phí quá trời tinh lực nữa…
“Harry, cậu không sao chứ?” Một đầu tóc bù xù tiến vào tầm nhìn của Harry, là Hermione: “Nhìn cậu giống như có rất nhiều tâm sự nặng nề.” Nói xong, cô bé đoạt lấy ly nước bí đỏ trong tay nó.
Harry phục hồi tinh thần lại mới phát hiện nó mải suy nghĩ mà đánh đổ ly nước lên người. “Ơ…” Harry bối rối, nó đang rất cần một lý do thích hợp để trả lời cô nàng: “Tối hôm qua quá hưng phấn, ngủ không được ngon.”
“Là như vậy à?” Hermione hoài nghi nhìn nó, sau khi chú ý đến hai mắt của nó quả thật có quầng thâm mới nhẹ giọng xuống: “Về sau sẽ tốt thôi.”
Harry gật gật đầu. Tom ngồi bên cạnh không hề lên tiếng ăn xong bữa sáng, sau đó xoay người rời đi. Harry cùng Hermione hai mặt nhìn nhau: “Cậu ấy hình như không dễ tiếp xúc.” Hermione nhìn theo bóng dáng Tom: “Mình cũng thấy vậy. Nhưng cũng có thể do cậu ấy giống cậu không có ngủ ngon, biểu tình trên mặt thật là kì quái!”
Harry đang bận suy nghĩ xem nên cất cái Vòng nguyệt quế của Ravenclaw ở đâu cho tốt, trên tay nó hiện giờ chưa có thứ gì khả dĩ tiêu diệt được Trường Sinh Linh Giá, cho nên đối với mấy lời vừa rồi của Hermione nó không quá để ý. Tom và Giáo sư Rold không phải Voldemort, cũng không phải Tử thần thực tử, nó xem như bớt một gánh nặng. Thanh kiếm Gryffindor, nọc độc của Tử xà, còn có Lửa quỷ… Cuối cùng, khi bước ra sân trường tràn ngập ánh nắng, trong đầu nó đã có cái kế hoạch đầu tiên.
Buổi cuối tuần đầu tiên sau lễ khai giảng thoạt nhìn cực kì bình thường. Giáo sư Binns dạy môn Lịch sử pháp thuật vẫn là chuyên viên gây mê như trước, khiến cho Harry tuy đã học hai lần vẫn không sao hiểu được mấy quy luật vận chuyển linh tinh này; lớp Biến hình quả nhiên vẫn do Hermione làm chủ, cả lớp chỉ có mình cô nàng có thể biến cây diêm thành kim châm, làm cho Giáo sư McGonagall cao hứng cộng thêm hai mươi điểm cho nhà Gryffindor. Mặc dù là vậy, sau khi tan học Hermione lại than thở với nó, nói rằng cô nàng chắc chắn Tom cũng làm được như vậy: “Hai câu bùa chú cậu ta dùng lúc đó tớ còn không biết.”
Harry từ chối cho ý kiến. Nó cũng có thể làm được, chính là không muốn làm mà thôi. Tom đại khái chắc cũng có nguyên nhân gì đó đi.
Môn học được toàn thể học sinh hoan nghênh nhất không thể nghi ngờ chính là Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Harry từ trước đến nay chưa từng thấy nhiều nữ sinh muốn lên trước lớp làm mẫu nhiều như vậy. Bất quá nó thật tâm hoài nghi, cái này hoàn toàn là do được tiếp xúc trực tiếp với Giáo sư Rold. Hắn cử chỉ có lễ, tác phong nhanh nhẹn, bề ngoài anh tuấn rất thích hợp với nụ cười mê người kia, vừa bước vào phòng học quả nhiên đã phân phát bong bóng hồng khắp nơi. Hai anh em sinh đôi nhà Weasley sau đó ở trong phòng sinh hoạt chung đã oán hận mà nói, Giáo sư hoàn toàn đoạt đi những nổi bật của người khác, bọn họ bây giờ mà muốn tìm bạn gái quả thật là chuyện không có khả năng.
Đối với việc này Harry ôm loại thái độ không-sao-cả, thậm chí còn có chút khoái trá, bởi vì như vậy Giáo sư Rold sẽ không có cơ hội kêu nó lên bảng. Đây là chuyện tốt, nó tuy có tên tuổi của cậu bé sống sót nhưng dù sao cũng không phải thật, hơn nữa nó không thích bị người vây xem, lại càng không muốn nói đến việc người bên cạnh là một ông thầy lúc nào chỗ nào cũng có thể toả sáng.
Môn học cực kì không được các học sinh hoan nghênh, đại khái cũng chỉ có thể là Độc dược. Tiết đầu tiên buổi sáng thứ sáu, Harry không thể không tự chuẩn bị tâm lý cho mình thật đầy đủ mới bước chân vào tầng hầm, đương nhiên là trước đó nó đã phải ôn lại sách giáo khoa thật kĩ càng. Harry tìm một vị trí trống ngồi xuống, các học sinh khác cũng đang lục tục tiến vào, sau đó, một người ngồi xuống bên cạnh nó. Harry quay lại, thấy được bộ mặt lạnh lùng vạn năm không đổi.
Chính sách độc lai độc vãng của nó đã phát huy tác dụng: Ron chung nhóm với Seamus, Neville và Dean cùng một tổ, cho nên, chung nhóm với nó cũng chỉ có Tom. Chẳng lẽ còn trông cậy vào một Slytherin chung nhóm chung tổ với một Gryffindor sao? Harry hơi xấu hổ, nó vội vàng thu lại biểu tình ngạc nhiên trên gương mặt và nhích sang một bên.
Cửa tầng hầm lại bị đẩy ra, một trận hắc bào quay cuồng mà đến. Tim Harry như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nó không muốn cùng Giáo sư Snape chiến tranh lạnh hoặc đối địch, và nếu có khả năng, nó hi vọng có thể vãn hồi một chút ấn tượng về dòng họ Potter trong lòng Snape. Trải qua nhiều việc như vậy, ngay cả khi thái độ lúc trước của Snape ác liệt như vậy, Harry cũng không thể hận hắn chút nào. Dù sao thì mấy trò đùa vui của ba James không hề nhân đạo, mà thầy thì chỉ đơn giản là vì một tình yêu đơn phương không hồi đáp cũng có thể hi sinh tính mạng cho con trai người thầy yêu. Ngẫm lại những việc thầy đã làm vì mẹ Lily, Harry rất khó tưởng tượng còn có người thứ hai có thể làm được.
Đầu tiên là điểm danh. “… Harry Potter.” Ánh mắt đen âm u của Giáo sư Snape quét khắp căn hầm, sau đó chuẩn xác rơi xuống người một cậu bé tóc đen mắt xanh. Harry tận lực bảo trì lễ phép một học sinh nên có. “Một Potter danh tiếng nổi như cồn… Ta nghĩ chúng ta nên vì thế mà cảm thấy vinh hạnh, có phải hay không?” Snape lộ ra cái tươi cười tràn đầy ác ý.
Cả lớp học yên tĩnh vô cùng, mọi người hẳn đang bận đoán già đoán non Harry làm thế nào để đắc tội một Giáo sư lần đầu gặp mặt. Ngay cả Malfoy cũng không hề cười, đang lén lút phóng tầm mắt về phía Harry. Nó từ trước buổi lễ phân loại cho đến lúc sau đều luôn muốn tìm Harry, bất đắc dĩ là không có cơ hội, cậu bé cứu thế hình như phi thường điệu thấp. Harry mím chặt môi, bình tĩnh, nó nhắc nhở chính mình: ngươi không phải đã biết thầy có bao nhiêu chán ghét ba ngươi sao? Hơn nữa khả năng độc mồm độc miệng của thầy ấy không phải lần đầu lĩnh giáo, những lời độc hơn thầy còn chưa xài đâu. Muốn cùng Giáo sư Snape sửa chữa quan hệ sang loại gần gũi thân thiện còn cần thời gian, và tranh luận trong lớp thầy ấy hoàn toàn không phải là cái ý tưởng tốt đẹp gì.
Bất quá, Snape rất nhanh lại cúi đầu xuống tấm giấy da, có vẻ như năng lực nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc ấy hắn luyện chưa đạt. Đến khi lớp học chính thức bắt đầu, Harry bình tĩnh dùng thanh âm không hề gợn sóng trả lời đúng cả ba vấn đề kia thì thầy Snape trở nên phi thường mất hứng, nhưng cũng không làm gì được.
Đằng sau, Ron vụng trộm vươn một ngón tay chọc chọc lưng Harry: “Ê, cậu làm thế nào mà đắc tội thầy ấy vậy?” Harry tận lực bảo trì môi mình bất động, dùng thanh âm thật nhỏ trả lời: “Tớ cũng chẳng biết.” Giáo sư Snape đang viết bảng, Hermione ngồi bên cạnh trừng mắt hai đứa nó một cách tàn bạo.
Đến lúc bọn nó bắt đầu pha chế dung dịch mụn ghẻ, trong căn hầm tràn ngập thanh âm mấy cái vạc va chạm với nhau, thầy Snape đi tới đi lui giữa mấy cái bàn. Harry thật cao hứng phát hiện, tuy mười năm không hề đụng tới nhưng một vài thao tác kĩ thuật nó vẫn nhớ rõ. Mà cái loại dung dịch mụn ghẻ dành cho học sinh sơ cấp này, thầy Snape kiếm không ra cớ gì có thể xoi mói nó.
Quả nhiên, thời gian Giáo sư Snape lượn lờ trước bàn bọn nó đặc biệt dài, muốn gấp ba những bàn khác. Harry dưới ánh mắt chăm chú của ai đó cẩn thận bắt vạc, rồi cho gai nhím vào bên trong, dung dịch liền chuyển sang màu đen vẩn đục. Nó còn vụng trộm liếc mắt sang bên kia bàn một cái, chân thành hi vọng bạn Tom ngồi chung bàn với nó không cần vì áp lực của thầy Snape mà không làm bài được.
Dù vậy, sự thật chứng minh lo lắng của Harry chỉ là dư thừa. Tom im lặng ngồi, dung dịch của cậu đang chậm rãi bốc lên tầng tầng hơi nước màu trắng, cùng với miêu tả trong sách không sai chỗ nào, chắc chắn là được chế rất đúng mực. Harry lại liếc qua Giáo sư Snape một cái, thấy được thầy ấy đang nhìn chằm chằm vào cái vạc biểu tình không rõ, sau đó đi mất. Tuy rằng nước thuốc Tom làm cả Harry còn thấy được rất tốt, nhưng trông cậy vào việc thầy Snape thêm điểm cho nhà Gryffindor quả thật chỉ là nói nhảm, cho nên Harry phi thường may mắn vì đã bảo vệ được điểm số cho nhà mình. Nó không hề hay biết trong nháy mắt này, nó bỏ lỡ tia nhìn phức tạp của Tom đối với Giáo sư Snape.