Chiến Và Hòa

chương 89: mở cửa phòng chứa bí mật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ditor lưu ý: Những chữ in nghiêng là nhân vật nói bằng Xà ngữ nha

Mùa đông chậm chạp đến gần. Quan hệ của Harry và Tom cũng giảm xuống như nhiệt độ không khí, không còn chút thân cận. Trước tình trạng không chút tiến triển này, Harry vô cùng lo lắng, nó không nghĩ ra được cách nào cả. Dò xét, hỏi thăm, quan tâm, tất cả đều chỉ nhận lại nụ cười giả dối trên gương mặt Tom, lòng hắn thật giống như một bức tường đá không một kẽ hở.

Rốt cuộc Harry cũng hiểu được vì sao cụ Dumbledore lại nói Voldemort không có bạn bè, bởi vì hắn không tin tưởng bất kỳ ai, cũng không cho bất kỳ ai cơ hội chứng minh sự đáng tin của mình. Thời gian sống trong cô nhi viện đã để lại cho hắn một bóng ma quá lớn, hắn đã quen bị người khác đề phòng hoặc thù ghét hoặc không thèm để ý đến, hơn nữa còn từ trong đó tìm được sự thích thú khi đứng trên người khác, hắn đã hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác. Harry không biết có đúng là trước khi Tom phát hiện ra khả năng pháp thuật của mình, những người trong cô nhi viện vẫn thường bắt nạt hắn hay không, nhưng hành động sau này của hắn thì đã quá rõ rồi.

Hắn đã tự tay trả thù ba đứa trẻ Muggle khờ khạo mang đến bóng ma thời thơ ấu cho mình! Harry nghĩ đến đây lại thấy nhức đầu. Nó nhớ lại quá trình quen biết Voldemort, kết quả chua xót phát hiện, bắt đầu của hai người bọn nó đều là nhờ công của Hermione cả. Nó không biết sao Hermione lại làm được việc này, hoặc cũng có thể là do từ đầu Voldemort đã có ý định lợi dụng Hermione nên mới cố ý tiếp cận [tuy rằng rất xin lỗi Hermione, nhưng Harry cảm giác chuyện này không có gì để nghi ngờ], nhưng ít ra sau này cô bé đã thành công. Trong cuộc thi Tam Pháp Thuật, Voldemort thậm chí còn tự mình ếm thần chú bảo vệ cho cô bé!

Đêm trước lễ Halloween, Harry nhận được giấy mời đến dùng bữa tối của giáo sư Slughorn. Trải qua nửa học kỳ, giáo sư Slughorn dường như cuối cùng cũng đã nhận ra là nó có năng khiếu pháp thuật, hơn nữa còn rất có thể có một gia thế không đơn giản [bởi vì trong lớp học Độc dược, Harry thay đổi ít nhất mười loại vạc đủ nguyên liệu, chủng loại, hình dạng, mà cái nào cũng đều rất quý giá]. Sau lần họp mặt đầu tiên của câu lạc bộ Slug hồi khai giảng, quả nhiên buổi họp mặt lần này thầy ấy đã gửi giấy mời cho nó.

Học sinh Slytherin được mời đến còn có ba người khác, Tom dĩ nhiên không cần nói đến, hai học sinh còn lại là Nott năm thứ bảy và Rosier năm thứ ba. Malfoy không có trong danh sách được mời, chẳng lẽ ngay từ thời điểm này giáo sư Slughorn đã nhận ra hắn chỉ biết khoe mẽ bề ngoài? Harry trầm tư suy nghĩ, không hề hay biết mình đang bị người khác để ý.

“Thủ lĩnh, thật sự không cần chúng tôi giúp một tay sao?” Nott và Tom đang cùng trên đường đến văn phòng của vị giáo sư Độc dược, không nhịn được mà hỏi hắn.

Bây giờ đến ngay cả kẻ mù đều biết, Harry Potter đang bám riết lấy Tom Riddle. Có người ngầm châm chọc, ngay cả những vì sao còn có lúc rời xa bầu trời, nhưng Potter không bao giờ quên đi theo sau Thủ lĩnh. Đương nhiên bọn hắn chỉ nói ngầm với nhau mà thôi. Harry đã thành công tránh thoát cạm bẫy của bọn hắn không chỉ một lần; Sau này Tom biết chuyện, lập tức yêu cầu bọn hắn ngừng ngay cái hành động khiêu khích nhàm chán này lại.

Tom không cần quay đầu cũng biết Harry ở phía sau. Hắn hừ lạnh nhìn Nott, “Giúp một tay? Đừng tưởng ta không biết các ngươi làm những gì, tự làm mình mất mặt cũng đừng làm liên lụy đến ta.” Chỉ vài trò trẻ con đem ra biểu diễn, không nói đến chuyện Potter dễ dàng tránh được, các giáo sư mà biết thì sẽ phiền phức đấy, nhất là Dumbledore. Đương nhiên Potter không có vẻ gì là muốn lôi kéo quan hệ với giáo sư cả, cả ngày chỉ cố chấp bám theo hắn thôi.

“Chuyện đó…” Nott xấu hổ. Hắn chỉ muốn Thủ lĩnh nhớ ra sự tồn tại của bọn hắn mà thôi, ai mà biết được Potter trông có vẻ ngốc nghếch lại không dễ đối phó như vậy. Rosier không lên tiếng nói gì nữa, ngoan ngoãn đi bên cạnh Tom, nhưng trong lòng thì đang không ngừng thầm nguyền rủa Harry Potter. Ngầm ngáng chân là sở trường của hắn, mà thằng nhãi Potter lại tránh thoát được nhiều lần. Điều này làm chỉ số thông minh mà hắn luôn kiêu ngạo chẳng đáng là gì…

Lại nói đến Harry, không phải nó không biết có vài học trò nhà Slytherin không vừa mắt với nó, có điều vì ngại khí chất quý tộc gì gì đó, bọn họ sẽ không làm chuyện gì quá, cũng sẽ không gây tổn thương nặng nề gì với nó. Đã từng trải qua cuộc chiến tranh tàn khốc, khả năng pháp thuật của nó lại vượt xa bọn hắn, cho nên Harry xem trò bọn hắn làm như để giải trí, nó cũng lười nói chuyện với đám thuộc hạ không phục nó của Tom.

Tuy rằng bên ngoài sân trường gió rít rất mạnh, nhưng trong hầm vẫn vô cùng ấm áp. Lò sưởi âm tường được chạm trổ công phu cháy hừng hực, chiếu rọi đồ ăn chất đầy trên chiếc bàn tròn giữa phòng. Đồ ăn đậm chất truyền thống, cá tuyết () rán giòn vàng ươm cùng với khoai tây chiên, còn cả xúc xích khoai tây nghiền, thịt quay thơm nức, bánh Pudding Yorkshire, đủ loại đồ ngọt, còn có cả đồ uống có nồng độ cồn thấp.

() cá tuyết: một loài cá, miệng có một sợi râu, trên lưng có nhiều vằn đen, có ba vây lưng, bụng màu xám trắng, gan là nguyên liệu quan trọng làm dầu cá.

Trong thời buổi chiến tranh mà được ăn những món ăn thế này, không thể không nói giáo sư Slughorn là người rất biết hưởng thụ. Thầy ấy cực kỳ nhiệt tình với Harry và Tom, hỏi bọn nó rất nhiều chuyện. Tom trả lời đâu vào đấy, không để lỡ thời cơ lấy lòng, khiến giáo sư Slughorn cười ha hả suốt buổi. Chỉ có lúc này hắn mới bày ra dáng vẻ thân thiết với Harry, bởi vì hắn không ngốc đến mức để lại ấn tượng xấu với giáo sư.

Sau bữa tối, học sinh của các Nhà khác về trước, còn mấy học sinh nhà Slytherin thì bị giáo sư Slughorn giữ lại. Giáo sư Slughorn thoải mái ngồi trên một chiếc ghế sô pha rộng có tay vịn, trên tay vịn và dựa lưng đều được thêu hoa, “Harry, thầy nhớ là chưa hỏi con,” Thầy ấy vừa hỏi, ánh mắt thì nhìn chằm chằm hộp mứt dứa, bàn tay béo múp míp chọn chọn, tay còn lại lắc lắc chiếc ly thủy tinh, chất lỏng sủi bọt bên trong suýt chút nữa thì đổ ra ngoài, “Con thấy học ở Hogwarts thế nào? Đã quen chưa?” Cuối cùng thầy cũng chọn được một miếng mứt, ngẩng đầu nhìn Tom: “Xem trí nhớ của thầy này! Những chuyện này hẳn Tom đều đã lo chu đáo, thầy hỏi thừa rồi.” Thầy nở nụ cười tất-cả-mọi-người-đều-biết.

Cả bốn cậu học trò đều chột dạ, Harry cười gượng với thầy. “Vâng, con thật lòng rất biết ơn sự giúp đỡ của Tom, còn cả sự chăm sóc của Thủ lĩnh Nam sinh Nott nữa.” Harry khó khăn lắm mới bày ra được khuôn mặt tươi cười nói mấy lời này. Ở cùng Slytherin bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo lâu như vậy, nhưng kỹ năng diễn xuất của nó vẫn còn kém Tom rất xa.

Có điều nhiêu đây là đủ rồi, Nott và Rosier nghe nó nói như thế đồng loạt trừng mắt lườm nó. Chỉ có Tom vẫn tự nhiên tiếp lời: “Harry học hỏi rất nhanh, con cũng không giúp đỡ gì được nhiều!”

“Các giáo sư khác không ngừng phàn nàn với thầy, phân hai con vào cùng một Nhà thật không công bằng.” Giáo sư Slughorn cười đến mắt híp lại chỉ còn một khe hở nhỏ, “Cúp Nhà năm nay không của Slytherin chúng ta thì còn của Nhà nào!”

Tuy rằng Harry nghe những lời này không được thoải mái cho lắm, nhưng nó không hề có phản ứng gì. Nó đang nghĩ về Voldemort và chiếc nhẫn kỳ quái kia, có điều nếu nó không thận trọng thì không thể nào che giấu được Tom, cho nên nó cũng chẳng việc gì phải nhọc lòng mà tìm cách che giấu trình độ pháp thuật của mình, vì vậy nó cũng cười mấy tiếng hòa theo đám người ở đó.

Sau đó giáo sư Slughorn lại thảo luận với Harry và Tom về chuyện Thần Hộ Mệnh của chúng nó giống nhau như đúc. Kết luận cuối cùng được rút ra là tổ tiên của Harry và Tom khẳng định là có quan hệ huyết thống [Harry nghĩ, cũng đúng, đây là sự thật, hơn nữa ai ai trong giới pháp thuật cũng đều biết chuyện này, tuy rằng bọn họ đều không biết tổ tiên của bọn nó là hai anh em nhà Peverell], cũng đưa ra một kết luận không thể xảy ra nhất là Harry và Tom cực kỳ thân thiết với nhau [Harry thật sự nghi ngờ giáo sư Slughorn biết cái gì đó].

“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, các con mau về đi. Trên đường phải chú ý an toàn, đừng làm ồn đến những người khác.” Mãi đến khi kim đồng hồ để bàn chỉ đến hơn mười một giờ, giáo sư Slughorn mới thả bọn nó rời đi.

Vừa ra đến cửa, Tom liền cùng Nott và Rosier vượt lên đi trước. Cửa vào hầm Slytherin không có bức chân dung biết nói, chỉ cần biết mật khẩu thì ra vào lúc nào chẳng ai biết. Mà lúc này chính là thời gian tốt nhất, đêm khuya bên không một bóng người, chỉ cần tránh phiên trực của các giáo sư là hắn có thể đến xem xét phòng vệ sinh nữ kia. Hắn đã tìm kiếm khắp Hogwarts, chỉ còn mỗi nơi đó là chưa vào. Mà đường đường là một Huynh trưởng Slytherin, giữa ban ngày ban mặt vào nhà vệ sinh nữ sẽ bị người ta bàn tán.

Thế nhưng Tom đương nhiên sẽ không muốn đi khi phía sau còn có một cái đuôi bám sát không rời, rất có thể hắn sẽ phát hiện ra được cửa vào Phòng Chứa Bí Mật trong lần thăm dò này. Hắn hơi liếc mắt nhìn Harry, có nên gọi cậu ta về ký túc xá cùng không? Nhưng ngay lập tức sau đó hắn liền gạt bỏ ý tưởng này, bọn hắn đã chiến tranh lạnh bao nhiêu lâu rồi chứ, đột nhiên gọi cậu ta đi cùng khác nào nói cho Potter biết hắn sắp lén lút làm chuyện gì đó? Cuối cùng Tom quyết định sẽ về ký túc xá trước, đợi Potter ngủ rồi sẽ đi ra.

Tom nghĩ như vậy, cũng làm y như vậy. Có điều hắn không biết, Harry đã có đề phòng với thần chú Hôn mê của hắn cho nên nó không hề mắc bẫy. Ngay khi hắn vừa đi ra ngoài, Harry cũng lập tức đứng dậy, niệm thần chú Tàng hình, đi theo hắn.

Ban đêm Hogwarts cực kỳ yên tĩnh, xung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng vang lên tiếng loảng xoảng của những bộ áo giáp ngoài hành lang, chắc là do Peeves lại quấy rối. Harry có thể nhận ra Tom rất vừa lòng với chuyện này, bởi vì nó có thể thu hút sự chú ý của thầy giám thị Filch và giáo sư tuần tra ban đêm, càng giúp hắn khó bị phát hiện hơn. Hắn tìm kiếm bắt đầu từ tầng một, chứng tỏ là hắn đã biết được Phòng Chứa Bí Mật nằm dưới lòng đất của Hogwarts.

Đương nhiên hắn không thu được gì cả. Sau đó hắn lên phòng vệ sinh nữ ở tầng hai. Harry nhìn Tom cẩn thận quan sát cánh cửa và vết nứt trên những viên đá hoa xếp thành hàng, vẫn không có thu hoạch. Rồi đến gương, bồn rửa tay, cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì liên quan đến Phòng Chứa Bí Mật cả. Cuối cùng hắn quan sát đến vòi nước, đưa tay sờ soạng từng chỗ một.

“Chính là ở đây!” Tom hưng phấn hô lên. Giọng của hắn vang vọng trong căn phòng vệ sinh nghe có chút đáng sợ. Tom lập tức nhận ra mình vì vui mừng quá mà thể hiện hết ra nét mặt, tay chân liền cẩn trọng hơn. Hắn gõ đũa phép lên vòi nước kia, niệm thần chú, nhưng tất cả đều không có tác dụng. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng có vẻ như đã phát hiện ra cái gì đó. Dấu hiệu khắc trên vòi nước là rắn, vậy cách mở phải là cái gì có liên quan đến rắn mới phải – là Xà ngữ!

“Mở ra.” Tom phát ra tiếng rít chói tai.

Bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch tưởng chừng như liền một khối đột nhiên tách nhau ra ở giữa, không một tiếng động tự chuyển sang bên, để lộ một lỗ sâu cực lớn tối đen. Gió lạnh mang theo hơi ẩm từ dưới lỗ thổi lên, chứng tỏ phía dưới đó còn có lối ra.

“Đóng.” Những tảng đá kia lập tức hợp thành bồn rửa tay hình cánh hoa.

Harry vốn tưởng rằng Tom sẽ kích động mà lập tức nhảy xuống, nhưng suy nghĩ này chỉ chứng minh nó là một Gryffindor thứ thiệt. Mà thiếu niên Voldemort không hổ tới cái danh người kế vị Slytherin, cẩn thận kiểm tra cách đóng mở cửa vào Phòng Chứa Bí Mật.

Sau khi phát hiện ra mình hoàn toàn điều khiển được cửa vào Phòng Chứa, trên mặt Tom mới lộ ra vẻ vui mừng. Hắn nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, xác định còn khoảng bốn tiếng nữa mọi người trong lâu đài mới thức giấc. Sau đó lại kiểm tra cửa vào phòng vệ sinh, đến khi chắc chắn không một người nào có thể nhận ra mình đã vào đây, hắn mới mở cửa Phòng Chứa ra lần nữa, trước khi rơi xuống còn không quên đóng nó lại.

Mãi đến khi Tom nhảy xuống, đóng cửa Phòng Chứa lại, Harry mới hiện thân. Nhớ ngày trước nó không hề nghĩ đến chuyện đóng cửa ra vào với cửa Phòng Chứa Bí Mật lại mà chỉ chăm chăm muốn dẫn Lockhart xuống cứu người. Tom làm việc cẩn trọng như vậy chả trách đến cả thầy Dumbledore cũng không phát hiện ra. Nó nhìn chằm chằm con rắn nhỏ được khắc trên vòi nước một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy đây là lúc thích hợp nhất. Không biết Tom mất bao lâu mới gọi được con Tử Xà kia ra… Harry lấy từ trong túi áo ra một chai thuốc được bào chế từ cây nhân sâm (), mở nắp, ngửa cổ uống sạch. Đây là tác phẩm của Voldemort, với người hay Tử Xà đều dùng được, có tác dụng ngăn ngừa tử vong. Từ trước đến nay cũng chỉ có Voldemort mới có thể nấu được thứ thuốc này, nguyên nhân chính vì chỉ có mình hắn mới có pháp lực cao cường cùng với một con rắn làm thú cưng.

() Nguyên văn: Mandrake

Mandrake (Mandragora) hay còn gọi là Nhân Sâm, một thảo dược có tác dụng hồi sinh hiệu lực mạnh. Thuốc này dùng để hồi phục những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại hình dạng nguyên thuỷ. Nhưng Nhân sâm cũng rất nguy hiểm vì tiếng kêu của nó có thể gây chết những ai nghe phải. Những cây con tuy tiếng khóc của chúng không gây chết người nhưng cũng khiến chúng ta bất tỉnh nhiều tiếng đồng hồ.

(tham khảo thêm trong tập : Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật của JK)

“Mở ra.” Harry phát ra tiếng rít, nhảy xuống, lúc rơi còn vội nói thêm một câu: “Đóng.” Không tính đến chuyện nó nhảy xuống, nếu chẳng may thầy Dumbledore cũng xuống đây thì đừng có nghĩ gì đến chuyện giảng hòa được với Tom nữa!

Dưới Phòng Chứa vẫn tối và ẩm thấp như trước đây. Harry tự niệm thần chú giữ ấm cho mình rồi niệm thêm thần chú thắp sáng, theo trí nhớ đi về phía trước. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, một tiếng động nhỏ của động vật cũng không có – nơi ở của Tử Xà thì làm gì còn con vật nào sống được! Dưới mặt đất có những vũng nước đọng màu đen, thỉnh thoảng còn chiếu được một vài mẩu xương chuột, không khí quanh quẩn mùi hôi thối. Harry cố nén lại cảm giác buồn nôn, đi về phía đoạn cuối của ống cống.

Miệng cống hình tròn bị hai cánh cửa chặn lại, phía trên cũng khắc hai con rắn. Harry hít sâu một hơi, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa, đi vào bên trong. Không thể không nói, cơ quan do Salazar Slytherin vô cùng hoàn hảo, một nghìn năm sau vẫn không chút tiếng động.

Tom Riddle đang đứng chính giữa đại sảnh rộng lớn, tay giơ cao đũa phép, dáng vẻ như vô cùng giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của nó. Harry bước trên mặt sàn bóng loáng đi tới, không chút làm nhẹ tiếng bước chân của mình. Tiếng động này giúp Tom phục hồi lại tinh thần, trên khuôn mặt vừa kinh ngạc hiện lên sự sáng tỏ: “Ngươi không hề ngủ. Ngươi đã biết Phòng Chứa Bí Mật này từ lâu rồi, đúng không?”

Bonus

Cá tuyết

Cây nhân sâm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio