“......” Mặc Sĩ Lưu Thương không nói gì, tiểu nữ nhân này, sao lại hỏi mấy chuyện rối rắm kia, hắn không nghĩ trả lời vấn đề này, bởi vì trước kia hắn quả thật có xem nhẹ nàng.
“Uống nhanh, sắp lạnh.”
Long Chiến Nhã quay đầu, húp một thìa cháo, lại đem vấn đề kia vòng vo trở về.
“Ngươi thích ta?” Long Chiến Nhã nói trắng ra làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương nháy mắt không nói được gì. Nữ nhân này thật không biết rụt rè là gì.
“Ừm.”
“Ngươi......” Nàng nhìn thấy đáy mắt hắn hiện ra nhiều nhu tình, không nghĩ tới Mặc Sĩ Lưu Thương thừa nhận rõ ràng như vậy, điều này lại làm cho Long Chiến Nhã đỏ mặt, ăn luôn phần cháo hắn đưa đến bên miệng. Long Chiến Nhã lại nhìn chằm chằm Mặc Sĩ Lưu Thương, ánh mắt như lửa thiêu kia làm cho Mặc Sĩ Lưu Thương có chút sợ hãi.
“Ngươi không thích ta?” Mặc Sĩ Lưu Thương một bên phục vụ nàng ăn một bên hỏi, biểu tình thực bình tĩnh, thật sự vô cùng bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại rất khẩn trương, nếu không phải hắn cố gắng chế trụ, tay hắn nhật định sẽ run lên. Thật sự là gặp quỷ! Khi hắn đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không có khẩn trương như vậy, khi đối mặt với trăm người ám sát cũng không có khẩn trương, người trúng kịch độc cũng không có khẩn trương, vậy mà khi đối mặt với một tiểu nữ nhân này lại khẩn trương! Chết tiệt! Nếu nàng dám nói không thích hắn, hắn nhất định đem cổ nàng ninh thành từng đoạn! Mặc Sĩ Lưu Thương hung hăng nghĩ.
“Ây...... Không chán ghét.” Thích hay không? Nàng không biết, bởi vì nàng cho tới bây giờ còn chưa có thích qua cái gì nhiều. Nhưng mà nàng biết nàng không chán ghét hắn, không chán ghét hơi thở hắn, không bài xích khi hắn có động tác thân mật, bằng không cho dù chính mình không có nội lực, cũng có thể mang hắn quăng đến mặt trăng, sao còn có thể để cho hắn ôm mình mỗi buổi tối mà ngủ?
“Ân.” Không chán ghét? Mặc Sĩ Lưu Thương nhẹ nhàng thở ra. Nếu không chán ghét, hắn còn có biện pháp làm cho nàng yêu hắn, dù sao nàng vẫn còn nhỏ không phải sao, vấn đề của bọn họ có khi chỉ là thời gian.
Thấy Mặc Sĩ Lưu Thương không có biểu tình gì khác, Long Chiến Nhã quay đầu, thành thành thật thật ăn cháo. Hắn thích nàng, mà nàng cũng không chán ghét hắn đã vậy thì cứ như vậy đi. Có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên. Nàng không thích lo lắng những chuyện phức tạp, cũng không thích đem sự tình phức tạp hóa. Kỳ thực nàng rất đơn giản, chỉ cần hắn có thể làm nàng yêu hắn, nàng cùng hắn yêu nhau cũng không phải là không thể.
“Vài ngày nữa, ta sữ đi ra ngoài một chuyến, thời gian có khả năng sẽ hơi dài nhưng trong vòng một năm nhất định trở về. Ngươi cứ an phận sống ở trong phủ chờ ta trở lại. Không được chạy loạn, hảo hảo chiếu cố Thần nhi cùng chính ngươi.” Hoàn thành nhiệm vụ giúp nàng ăn, Mặc Sĩ Lưu Thương ôm Long Chiến Nhã nằm tựa trên giường, một tay thưởng thức sợi tóc của Long Chiến Nhã.
Muốn đi ra ngoài? Long Chiến Nhã ánh mắt chợt lóe, xem ra tin tức nàng biết được không giả. Long Chiến Nhã không nói gì, cười hề hề nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, tròng mắt vừa chuyển hít trộm mùi hương trên người hắn. Không thể không nói gương mặt lành lạnh này của Mặc Sĩ Lưu Thương thực đúng là làm điên đảo chúng sinh a, nhất là người này khi yêu lại rất nhu hòa, thật là câu hồn người khác a, sau này nàng sẽ rất mệt đi.
Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, ý thức được chính mình bị “Khinh bạc”, bất đắc dĩ nhìn con mèo nhỏ đang lùi vào trong lòng hắn, tràn đầy sủng nịch.
“Vương phi thật ra đã nhắc nhở bổn vương một việc.” Mặc Sĩ Lưu Thương khóe miệng nhếch lên, cười tà một cái làm cho người khác hồn xiêu phách lạc.
Long Chiến Nhã quay đầu thấy ngay cái nụ cười kia thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, sau đó nghi hoặc nhìn hắn.
“Bổn vương sắp đi xa, trước khi đi hẳn là nên cùng vương phi hương chút lợi tức.” Nói xong nhanh chóng cúi đầu, chuẩn xác chạm đến cánh môi anh đào mềm mại của Long Chiến Nhã, hôn triền miên một cái thực sâu.
Long Chiến Nhã còn chưa phản ứng lại đã thấy khuôn mặt tuấn tú của người nào đó phóng đại trước mặt, trên môi nóng lên. Long Chiến Nhã kinh hô một tiếng lại làm cho cái lưỡi của Mặc Sĩ Lưu Thương thuận lợi tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất. Cảm giác khá tốt. Khóe môi gợi lên một chút tươi cười, Long Chiến Nhã tay vòng lên cổ Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho hắn hôn sâu hơn. Thẳng đến khi Long Chiến Nhã hô hấp có chút khó khăn Mặc Sĩ Lưu Thương mới buông tha nàng.
“Chờ ta trở lại.”
------------------------------------------