Trên biển tiếp mười ngày, cuối cùng cũng bước chân đến đất liền.
“Trời ạ, đã lâu lắm rồi ta chưa được đi trên đất thế này.” Liễu Thừa Phong hưng phấn giậm đến, giậm lui trên đất, chạy qua chạy lại, cũng có thể thông cảm, hẳn là hai chân của hắn đang rất hưng phấn, ai không biết còn tưởng hắn là tên điên nhà ai trốn trại ra đây.
Những người còn lại tuy không có những hành động thái quá như tên kia nhưng cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Hai chân của họ rốt cục cũng bước được đến đất liền!
“Woa, cây cối nơi này cao quá a!” Hai đứa nhỏ tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu chạy đến một thân cây gần nhất, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
“Phong Tiêu có biết đây là cây gì không? Cục cưng trước giờ chưa gặp qua nha.”
“Phong Tiêu cũng chưa thấy qua.” Nhìn những hoa cỏ cây cối xung quanh, trong mắt Phong Tiêu hết thảy đều là tò mò.
Sau khi hưng phấn vì được bước chân đến đất liền qua đi, mọi người bắt đầu đánh giá xung quanh. Bờ biển là một bãi cát, trước mặt toàn là hoa cỏ cây cối rậm rạp. Hoa cỏ tươi tốt trải dài trên đất, cây cối cao ngất, cành cây đan vào nhau, cơ hồ che khuất cả bầu trời. Cùng lắm những thực vật ở đây bọn họ chưa từng gặp qua.
“Ảnh có biết những thực vật kia không?” Hách Liên Hiểu hỏi Hách Liên Ảnh đang đứng bên cạnh.
“Không biết.” Hách Liên Ảnh lắc đầu. Tuy rằng nói không biết nhưng nàng vẫn cảm thấy phong cảnh này dường như đã gặp ở đâu.
“Cái này, vương phi......” Tiếng Hách Liên Hiểu bỗng dưng im bặt. Được rồi, Chiến vương phi hiện tại vẫn còn ngủ trong lòng Chiến vương. “Bây giờ phải làm gì? Đi vào sao?”
“Cứ chờ tiểu Nhã nhi thức dậy đã.” Tuy rằng trước mặt đều là cây cối không có gì đáng ngại nhưng Bách Lí Mạch vẫn ngửi thấy một hơi thở nguy hiểm, không biết có phải do hắn đã quá mức mẫn cảm hay không.
“Ưm…”
“Tỉnh?” Trước sau như một, Mặc Sĩ Lưu Thương luôn ân cần hỏi thăm Long Chiến Nhã khi nàng vừa mới dậy.
“Ừm.” Dụi mắt, Long Chiến Nhã vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngay khuôn mặt tuấn tú gần bên của Mặc Sĩ Lưu Thương. Nhận ra Mặc Sĩ Lưu Thương đang ôm mình trong ngực ngồi ở sau cùng, mà hiện tại họ đang ở bên ngoài thuyền, Long Chiến Nhã vỗ vai Mặc Sĩ Lưu Thương ý bảo hắn để nàng xuống.
Sau khi hai chân chạm được đất, Long Chiến Nhã bắt đầu đánh giá cảnh vật xung quanh, rồi lại trong chốc lát chân mềm nhũn đi.
“Làm sao vậy?” Tay của Mặc Sĩ Lưu Thương đang ôm bên hông Long Chiến Nhã dùng thêm lực, tránh cho việc nàng ngã xuống.
“Nơi này sẽ không phải là nơi chúng ta cần đến đó chứ?” Khóe miệng Long Chiến Nhã run rẩy.
“Đúng vậy.” Liễu Thừa Phong nghi hoặc nhìn Long Chiến Nhã. Phản ứng đó của nàng ta là ý gì?
“Chúng ta phải vào bên trong sao?” Long Chiến Nhã vươn một ngón tay, chỉ vào đám cây cối rậm rạp ở phía trước.
“Đúng thế, có vấn đề gì sao?” Liễu Thừa Phong hoàn toàn khó hiểu.
“A! Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà! Cho ta về nhà!” Để cho nàng chết đi! Tại sao lại là rừng mưa chứ? Rừng mưa nhiệt đới đấy! Đây có thể so với rừng Amazon a!
“Được, về nhà.” Mặc Sĩ Lưu Thương không nói hai lời, phàm là đề nghị của Long Chiến Nhã, hắn đều nghe theo.
Mọi người hắc tuyến. Đại ca, ngươi không cần phải như vậy! Cần ôn nhu như vậy sao? Cần sủng như vậy sao? Cần sao? Thực sự cần sao? Qua một thời gian dài, mọi người đều nhìn thấy sự ôn nhu và cưng chiều của Mặc Sĩ Lưu Thương đối với Long Chiến Nhã làm cho người khác chịu không nổi! Đó là sự sủng ái và phóng túng vô điều kiện! Long Chiến Nhã đứng thì hắn đỡ, Long Chiến Nhã ngồi thì hắn ôm, Long Chiến Nhã nói một hắn tuyệt đối không nói hai, Long Chiến Nhã chỉ bên trái hắn tuyệt đối không đi bên phải, không chừng Long Chiến chỉ con hươu mà bảo là con ngựa, hắn cũng có thể nói con ngựa đó thật xinh đẹp mặc dù hắn biết rõ không phải thế. Hiển nhiên là một thê nô! Mọi người đều khinh bỉ nhìn hắn! Bọn họ tuyệt đối không thừa nhận chuyện bọn họ thật sự có chút hâm mộ hai người.
Long Chiến Nhã không nói gì. Nàng chỉ tùy tiện nói một câu, đã đi mất một năm, bây giờ lại về tay không thì thực là mất mặt a! Cùng lắm thấy hắn chiều nàng như vậy tâm trạng cũng đã tốt hơn. Long Chiến Nhã quay đầu lại hôn nhẹ lên mặt Mặc Sĩ Lưu Thương rồi tiến đến cánh rừng phía trước.
“Tất cả đừng đến gần.” Đi đến trước rừng mưa, bằng giác qua thứ sáu Long Chiến Nhã bắt đầu cảm nhận hơi thở của toàn bộ khu rừng.
Rừng Amazon, trước kia từng là ông trời của nàng. Nơi nàng bắt đầu đặc huấn ở kiếp trước chính là bên trong Rừng mưa nhiệt đới Amazon. Năm mươi đứa nhỏ được thả từ trên máy bay xuống nhiều nơi khác nhau trong cánh rừng, mỗi người chỉ có một cái dao nhỏ cùng với ba cái bánh bao. Ở bên trong cánh rừng to lớn, bọ họ chỉ là những đứa trẻ, không có súng ống hiện đại, không có bạn bè, cô đơn một mình chỉ cầm trên tay con dao nhỏ tự mở cho mình một con đường sống. Trong năm mươi đứa trẻ đó chỉ có năm người còn sống rời khỏi cánh rừng, nàng chính là một trong số đó và cũng là bé gái duy nhất. Nàng không biết lúc nàng rời khỏi cánh rừng có bộ dạng như thế nào nhưng chỉ nhớ rõ một điều, mọi người đều nhìn đứa bé gái đó bằng ánh mắt hoảng sợ kể cả người đặc huấn của nàng. Đó là những ngày dài mà suốt đời nàng không thể quên được. Hôm nay, trước mắt nàng đây là rừng mưa nhiệt đới, mặc dù không phải là rừng Amazon nhưng nàng dám khẳng định rằng nơi đây còn nguy hiểm hơn cả Amazon mà nàng từng gặp.
“Mấy nhóc, cùng làm như tỷ tỷ nào.” Long Chiến Nhã lạnh lùng quay lại ném cho bọn họ một câu, mọi người chân run lảo đảo quắc mắt nhìn Long Chiến Nhã. Mấy nhóc? Nơi này ngoài trừ tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu ra những người còn lại có ai thua kém nàng đâu.
“Quần áo các ngươi đang mặc, dùng dây thừng buộc chặt cổ tay áo và ống quần. Mang theo binh khí của chính mình cùng một ít đồ ăn, tuyệt đối không mang những thứ dư thừa, những thứ quan trọng cứ đưa cho bọn người Hải Thành bảo quản. Không muốn chết thì ở lại nếu muốn thì theo ta vào.”
Mọi chuyện vốn rất bình thường nhưng vừa nghe “Không muốn chết thì ở lại nếu muốn thì theo ta vào.” Chân bọn họ lại chao đảo, không nói gì chỉ nhìn về phía Long Chiến Nhã.
“A, đúng rồi, cố mà bỏ lại những tên thị vệ linh tinh, thêm một người thì chết nhiều thêm một người.”
“Ta nói vương phi a, đây chỉ là một cánh rừng nhỏ người có cần phải nói nghe rợn người như vậy không?” Liễu Thừa Phong oán giận. Chỉ là một đám cây cối thôi mà nghe cứ như đầm rồng hang hổ vậy, giống như bọn họ sắp chết đến nơi.
“Có rợn người hay không một lát người sẽ biết.” Khóe môi khẽ cười, Long Chiến Nhã bước đến trước Nam Phong Nguyệt, “Nguyệt, ngươi có đi không?” Nam Phong Nguyệt tinh thông y thuật nhưng võ công lại không tốt lắm, có thể nói là tầm thường tuy rằng khinh công của nàng rất tốt.
“Ừm.” Cùng nhau thám hiểm mọi nơi, có cả Long Chiến Nhã và Bách Lí Mạch sao nàng lại không đi chứ, nàng có thể tự bảo vệ mình tuy rằng nghe rất nguy hiểm nhưng không phải đã có hai người bọn họ rồi sao.
“Tốt.” Nam Phong Nguyệt là người nàng lo lắng nhất, nếu là kiếp trước dù có ai chết đi nàng cũng buồn quan tâm nhưng hiện tại điều này lại có chút ảnh hưởng. “Chuẩn bị tốt rồi thì theo ta vào, nhớ kỹ không được chạm vào bất cứ cái gì!”
Nói xong, Long Chiến Nhã dẫn đầu đoàn người bước vào rừng mưa, Mặc Sĩ Lưu Thương luôn đi bên cạnh nàng, phía sau là Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt, sau là Phong Hồn và Phá Nhật, Phong Hồn ôm Phong Tiêu, Phá Nhật ôm tiểu Nhược Thần, hai người kia đảm đương vai trò bảo mẫu, tiếp sau là Dạ Lăng và Tiêu Triết, Minh Châu và những người liên quan hoàng cung quý tộc Phượng Lẫm, Viên Liệt và Viên Phỉ, sau là Minh Kì, Phong Ly, Phá Phong lại sau nữa là vài người hộ vệ hoàng gia. Những người linh tinh khác đều ở ngoài.
Long Chiến Nhã mang một cái đại đao đi trước, nhìn như nhàn nhã nhưng kỳ thực bên trong người nàng đang tỏa ra một ám khí mãnh liệt để tránh cho những con thú phiền toái tìm đến, hơn nữa mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, không lơ là cái gì dù là bụi cỏ nhỏ bên đường.
Ám khí của Long Chiến Nhã bao phủ khắp đoàn người phía sau khiến mọi người thầm kinh hãi. Một đứa trẻ mười hai tuổi, không đúng, mười ba tuổi lại là bé gái sao có thể tỏa ra được ám khí dày đặc như vậy? Không giống như sát khí lạnh thấu xương, ám khí này rất tĩnh mịch làm cho người ta ngay cả linh hồn đều run rẩy, người không có võ công như Hách Liên Ảnh sắt mặt đã tái nhợt, cả người phát run, mắt hoảng sợ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mắt. Nàng ta rõ ràng còn nhỏ hơn cả mình, rõ ràng là một thiên kim tiểu thư, sao lại có thể có hơi thở khiến người khác hoảng sợ như vậy?
“Nhã nhi.” Cảm nhận được áp lực của những người phía sau Mặc Sĩ Lưu Thương ôm lấy thắt lưng Long Chiến Nhã.
“Sao vậy?” Long Chiến Nhã nghiêng đầu.
Mặc Sĩ Lưu Thương bĩu môi, ý bảo Long Chiến Nhã nhìn phía sau.
Long Chiến Nhã quay lại nhìn, vừa thấy họ đã nhất thời hắc tuyến, trừ Bách Lí Mạch và Nam Phong Nguyệt đang được ôm trong người hắn vẫn rất bình thường, Phong Hồn có chút thận trọng, còn lại những người phía sau không phải nói họ có thể đứng thẳng để đi tiếp đúng là đáng khích lệ. Bĩu môi, cỗ ám khí kia như thủy triều dâng trào trong cơ thể Long Chiến Nhã. Cho dù có thú dữ đột kích cũng không thể đỗ được nàng.
“Ca ca, huynh nhìn hoa này đi, thực lớn nha.” Đi tiếp một lúc, giọng nói như cười của Viên Phỉ vang lên rơi vào tai những người trước.
Khóe miệng Long Chiến Nhã đang cười, vừa nghe thấy thế nụ cười liền cứng lại.
“Đừng chạm vào!”
“Gì?” Bị tiếng gầm của Long Chiến Nhã làm hoảng sợ, tay Viên Phỉ vẫn hướng về phía hoa đó, mắt nghi hoặc nhìn Long Chiến Nhã. Những người còn lại cũng ngạc nhiên nhìn Long Chiến Nhã, không có người nào chú ý đến đóa hoa kia đang há to “miệng” hướng về phía Viên Phỉ.
“Chết tiệt! Mau rút tay lại cho ta!”
“Aaaa!” Viên Phỉ kêu lên sợ hãi cùng lúc đó tiếng của Long Chiến Nhã cũng vang lên. Mọi người quay đầu lại thấy tay của Viên Phỉ đã nằng gọn trong “miệng” của hoa kia.
“Ca ca, đau quá! Cứu ta! Aaaaa!” Viên Phỉ hoàn toàn hoảng sợ, hơn nữa lại bị kích thích do cơn đau nhức từ cánh tay truyền đến, nước mắt giàn dụa. Nàng có cảm giác như bị nuốt vào “miệng” hoa này.
“Mau chém hoa kia!” Đám người nhìn đến hóa ngốc!
Chợt bừng tỉnh, Viên Liệt rút kiếm ra chém một đường đến hoa kia, hoa kia liền phun ra cánh tay Viên Phỉ sau đó nhanh chóng thu “miệng” lại, ngẩng đầu nhìn lại thì hoa kia đã trở về hình dạng lúc đầu.
Nhìn lại cánh tay Viên Phỉ lúc này chỉ còn những cái xương trắng. “Aaa…..” Hách Liên Ảnh kêu lên hoảng hốt, sắc mặt những người khác cũng không tốt hơn gì.
Long Chiến Nhã phát hiện máu còn lại trên tay Viên Phỉ bắt đầu chuyển đen.
“Viên Liệt, chém cánh tay nàng ta đi!” Long Chiến Nhã hô to.
Viên Liệt đã hơi choáng váng, chỉ chốc lát đóa hoa kia đã “ăn” mất cánh tay của muội muội hắn sao? Không thể tin được! Vừa nghe thấy giọng Long Chiến Nhã, quay lại mờ mịt nhìn nàng một cách máy móc.
“Có độc.” Nam Phong Nguyệt cũng thấy trên tay Viên Phỉ đang lan rộng một vùng đen.
Viên Liệt vẫn không có phản ứng gì nhưng Phượng Lẫm đã rút kiếm chém xuống một đường chặt đứt cánh tay kinh khủng kia.
“Aaaaa.....”
“Phỉ nhi, Phỉ nhi ngươi sao thế?” Viên Phỉ kêu lên thảm thiết làm cho Viên Liệt hoàn hồn. Nhìn muội muội duy nhất của mình đã mất đi một cánh tay, Viên Liệt đau đớn. Có thật là chỉ một đóa hoa đã “ăn” mất tay của muội muội hắn? Chuyện quái quỷ đang xảy ra trước mắt hắn, hắn vẫn không thể tin được. Nơi này rốt cuộc là nơi khốn khiếp gì đây?
“Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng nó chỉ là một đóa hoa.” Liễu Thừa Phong quay đầu nhìn Long Chiến Nhã.
“Ta đã nói, các ngươi không được chạm vào bất kì cái gì!” Long Chiến Nhã lạnh lùng quay lưng. “Thừa dịp này hãy đưa nàng ta trở về đi. Nếu tiếp tục đi sẽ không dễ gì quay lại đâu.”
Viên Liệt ngẩng đầu nhìn bóng dáng lạnh lùng của Long Chiến Nhã.
“Phỉ nhi, chờ ca ca trở về. Người đâu, đưa đại tiểu thư về thuyền.” Viên Liệt đứng dậy, ánh mắt càng thêm kiên định. Mặc kệ là đầm rồng hay hang hổ, hắn quyết rồi, hắn nhất định phải nhìn xem đây là rốt cuộc nơi nào!
Long Chiến Nhã không nói gì, vừa chân phải vừa bước chợt nghe âm thanh sàn sạt hai bên dường như có tiếng ma sát của cái gì đó. Cùng lúc Long Chiến Nhã cảnh giác, Mặc Sĩ Lưu Thương và Bách Lí Mạch cũng đã cảnh giác. Chỉ lát sau, những người phía sau cũng đã nghe được âm thanh đó, ánh mắt bắt đầu khẩn trương quan sát chung quanh.