Edit:Lãnh Mị Nguyệt
Beta:Diễm
Một con báo toàn thân đen sẫm dáng vẻ thanh cao đi ra, khinh miệt nhìn bọn người Long Chiến Nhã.
“Tiểu Nhã, nó xem thường ngươi kìa, làm gì đi chứ?” Xem thường sao, thú vị nha. Nụ cười của Bách Lí Mạch sâu hơn. Nhưng mà vấn đề của hắn rất lâu cũng không nhận được câu trả lời, “Tiểu Nhã?” Nghiêng đầu nhìn lại, tiếp đó chân Bách Mạch lảo đảo.
Long Chiến Nhã đang dung vẻ mặt lừa gạt nhìn con báo đen hình dáng không bình thường
“Hi hi, mèo con, về nhà với tỷ tỷ nha?”
Lời này của Long Chiến Nhã vừa nói ra, mọi người lập tức đổ nhào. Phong Hồn bất đắc dĩ nhìn chủ tử nhà mình, hắn cũng biết là sẽ có kết quả này mà.
Báo đen nổi giận, hướng về phía Long Chiến Nhã gầm lên một tiếng, cao ngạo mà ngước đầu.
“Đừng như vậy mà”, Long Chiến Nhã vẫn như cũ cười đùa cợt nhã, “Ngươi xem ở trong rừng không có gì cả. Ngươi theo tỷ tỷ đi, tỷ tỷ tặng ngươi một hào trạch, cùng nhiều mỹ nữ a”. [hào trạch: khu nhà cao cấp]
Mọi người dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Long Chiến Nhã. Nàng bình thường sao? Không ai có thể chứng minh người nữ nhân này là bình thường sao? Nàng không phải đồng loại của nó chứ! Tiếp đó lúc mọi người thấy báo đen có vẻ như đang suy tính, thì đã không còn biết làm sao. Thế giới này huyền ảo, bọn họ cần phải học được bình tĩnh.
Mấy con báo gấm đầy hắc tuyến. Lão đại a! Anh là đang suy tính cái gì a? Lão đại a, anh nên ổn định a! Phải không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không thay đổi, không khuất phục quyền thế a! Lão đại a, anh không thể vứt bỏ chúng em a a a a a a a a![báo gấm: báo vàng]
“Ngao!” Dường như cảm giác được tiếng lòng của mấy con báo gấm, báo đen hướng bọn nó rống lên, sau đó dùng vẻ mặt ” ,Ta không thèm” nhìn Long Chiến Nhã.
“Chậc chậc, thật đáng tiếc, xem ra là không thể dùng đàm phán hòa bình rồi, đành phải dùng tay giải quyết vậy” Long Chiến Nhã thả lỏng khoang tay, vẻ mặt “ta đã hết long rồi”. Sau đó trong nháy mắt ra tay, xông thẳng về phía báo đen.
Mặc Sĩ Lưu Thương và Bách Mạch đang chờ thấy vậy, lập tức dùng toàn bộ sức ngựa xông về phía mấy con báo vàng. Nếu Long Chiến Nhã đã muốn thu phục con báo đen kia, bọn họ liền tốc chiến tốc thắng vì bọn nàng mà dọn dẹp trận chiến đi.
Long Chiến Nhã nhanh nhẹn mạnh mẽ mà đánh về phía báo đen, báo đen gầm lên, cũng lao điên cuồng tiếp đón, giơ móng vuốt lên. Long Chiến Nhã lắc thân một cái, nghiêng người né tránh móng vuốt của con báo, vung mạnh đao đoạn hồn, hung hăng chém xuống cái ót con báo.
Báo đen tránh không kịp, vừa vặn bị chém trúng, sau khi rơi xuống đất có chút choáng váng. Hất đầu một cái, nổi giận gầm lên, báo đen nhảy lên một cái, ý đồ cho Long Chiến Nhã một “hùng bão”.
Long Chiến Nhã dùng sức dưới chân đi vòng quanh về phía trước, khom môt đầu gối, cả người nằm ngửa trên đất, vừa vặn ở ngay dưới thân con báo, vẽ ra một nụ cười tà ác, hai chân giơ lên, dùng sức đạp vào bụng con báo một cái, hất một cái. Nàng nhớ vừa nãy phía sau nàng-cũng chính là ngay phía trước con báo đen, chính là một cây đại thụ.
Long Chiến Nhã mượn lực đạo trên chân, lộn nhào về phía sau một cái đứng lên. Mà báo đen, mượn lực đạo trên chân Long Chiến Nhã, bởi vì quán tính, mà bi kịch đụng phải cái cây.
Chợt lóe lên ánh sáng lấp lánh, đầy trời đều là sao! Đây chính là hoàn cảnh của báo đen trước mắt. Báo đen bất tỉnh nằm úp sấp dưới tàng cây rất lâu mới tỉnh lại đứng lên, xoay người lại hung tợn nhìn Long Chiến Nhã.
“Mèo con, không nên tức giận nha, tỷ tỷ không phải cố ý, cái này là không cẩn thận không làm chủ được lực đạo thôi, đến đây nào, cười cho tỷ tỷ coi một cái”. Long Chiến Nhã ngoài miệng nói không cố ý, nhưng vẻ mặt rõ ràng không phải như vậy, đây là khiêu khích hồng quả quả a! [hồng quả quả: quả hồng]
Báo đen nổi điên! Tốt xấu gì cũng là vua một vùng a! Nó đã từng xé nát bao nhiêu con người dốt nát! Nhưng nữ nhân ghê tởm trước mắt này, chẳng những đánh ngã làm cho mắt nó nổ đom đóm, còn gọi nó là mèo con? Thật là chú có thể nhịn, thím có thể nhịn, nhưng cháu không thể nhịn! Tứ chi phát lực, báo đen di chuyển xông về phía Long Chiến Nhã, tiếp đó nhảy lên cao, một móng vuốt vỗ xuống.
Mẹ kiếp! Nhanh như vậy? Tốc độ này và ban nãy rõ rang không cùng một đẳng cấp! Long Chiến Nhã phản ứng kịp lúc, màu đen kia đã di chuyển gần ngay trước mắt, lập tức nhấc đao đoạn hồn lên ngăn cản một đòn này. Song, lực đạo báo đen lúc nổi điên cũng không phải là Long Chiến Nhã vội vàng là có thể ngăn cản được. Long Chiến Nhã chỉ cảm thấy trước ngực có một lực mạnh ập tới, cả người “vù” một cái liền bay ra ngoài.
Mặc Sĩ Lưu Thương đang đấu với mấy con báo gấm biến dị lách mình tránh né công kích thì thấy được người nào đó đang bay lượn giữa không trung, trái tim run lên, bỏ lại đối thủ, vội vàng khẩn cấp mà đón lấy.
Không có đau đớn đau đớn như mong muốn, phía sau lưng trái lại chạm vào một mảnh ấm áp, quay đầu, đã nhìn thấy Mặc Sĩ Lưu Thương trong mắt hốt hoảng cùng oán trách.
“Hắc hắc, không có việc gì đâu”. Long Chiến Nhã nhe răng cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía báo đen, “Tỷ tỷ ta đã lâu không dạy thú, ngày hôm nay sẽ dùng ngươi ôn bài. Mạch, đem roi da lại đây cho ta!”
Bách Lí Mạch không nói gì. Hắn còn đang cùng thú đánh nhau có được hay không? Không nên để cho hắn lúc đang đánh mà vứt bỏ vũ khí trong tay có được hay không! Oán thầm thì oán thầm, Bách Lí Mạch di chuyển về phía sau, kéo dài khoảng cách cùng con báo vàng, giơ tay đem hồng tiên trong tay ném lên, sau đó vững vàng tiếp lấy đao đoạn hồn Long Chiến Nhã ném tới, tiếp tục đánh. [hồng tiên: roi màu đỏ]
Long Chiến Nhã nhẹ nhàng nhảy một cái, bắt được hồng tiên giữa không trung, vút lên trời cao múa một roi hoa mắt, đầu roi đánh mà phát ra tiếng vang thanh thúy. Hắc hắc cười một tiếng, Long Chiến Nhã ta múa trường tiên thuần thú đây. [trường tiên: roi dài]
Báo đen đúng là rất mạnh, nhưng là phải ở gần người, không gần người, tốc độ sức mạnh gì đều là như không. Mà trường tiên vừa vặn chính là tương đối phù hợp công kích tầm xa, gần người không có ưu thế. Mà tiên pháp của Long Chiến Nhã so với Bách Lí Mạch, được xem là mây bay nước chảy lưu loát sinh động. Phát huy đầy đủ sự thành thạo của tiên pháp đã học kiếp trước, một roi một quất trên người báo đen vẫn không xuất hiện vết thương nghiêm trọng, chẳng qua là cảm giác đau đớn mười phần, không quá một khắc, liền đánh vỡ ý trí chiến đấu báo đen khiến nó kêu thảm ngập trời chạy trốn từ phía. [ một khắc : ’ ]
“Chậc chậc, Tiểu Nhã đừng hung hãn như vậy chứ”. Vấn đề không phải là đao hay là roi, mà là Tiểu Nhã này đâu còn chút dáng vẻ nữ nhân a. Toàn bộ báo gấm đã đi sang thế giới bên kia. Kết thúc trận chiến Bách Lí Mạch nhìn hành động hung ác của Long Chiến Nhã mà lắc đầu bật cuời, ngay sau đó đồng tình nhìn về phía Mặc Sĩ Lưu Thương.
Mặc Sĩ Lưu Thương cũng thu nhuyễn kiếm về, đứng ở một bên nhìn cái người kia đứng tại chỗ, ngoại trừ cánh tay, còn lại chỗ nào cũng không động, Long Chiến Nhã, không nhìn ánh mắt đồng tình của Bách Lí Mạch. Hắn không biết là hắn có cái gì đáng giá để bị người ngoài đồng tình. Tiểu nữ nhân này bưu hãn thì đã sao? Hắn thích! Hơn nữa, nữ nhân bưu hãn như vậy là của hắn, người khác muốn tìm còn không được! Không tin thì thử đi, hắn cũng đang muốn nhìn thấy một người khác ngoài nữ nhân của hắn mà bề ngoài kiều mỵ, nội tâm bưu hãn xem thế nào!
Mà báo đen rốt cục đau đến ngay cả khí lực kêu rên cũng không có , quỳ rạp trên mặt đất chờ roi đánh tiếp, lại phát hiện mấy roi cuối cùng chỉ dừng ở ngay bên cạnh nó, sau khi làm cho người ta nghe tiếng vang thì bị chủ nhân của nó thu hồi . Nâng mắt, liền thấy nữ nhân kia đứng ở cách đó không xa cười khanh khách nhìn nó. Nức nở một tiếng. Báo đen biết mình chính thức gặp hạn rồi. Cho tới bây giờ đều là nó làm người ta đau đớn, hôm nay thật xui xẻo, gặp phải như vậy chủ nhân cường hãn, xuống tay thật đúng là ngoan độc a, đau chết nó luôn rồi.
Nhìn con mèo nhỏ quỳ rạp trên mặt đất giả chết, Long Chiến Nhã vừa lòng nở nụ cười. Xem ra ngẫu nhiên động đánh, hiệu quả vẫn là tốt như vậy.
“Trả cho ngươi này.” Long Chiến Nhã đem roi ném cho Bách Lí Mạch, tầm mắt đảo qua mọi người.
Thực đáng tiếc, tại sao không chết một hai người thôi? Phải biết rằng, thế cục các quốc gia đang rất phức tạp, nếu chết quá nhiều người như vậy thì rất khó xử. Bất quá như vậy cũng không sao, tình huống như vậy đối với nàng chỉ có thể là đục nước béo cò. Nàng không quên nàng hiện tại là Chiến vương phi của Long Ngự quốc. Đương nhiên, Long Chiến Nhã tự động xem nhẹ hộ vệ có liên quan đã bất hạnh hi sinh, không phải ngay từ đầu nàng đã đề nghị bọn họ tiến vào rồi sao?
Báo đen nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Long Chiến Nhã. Con mụ này tha cho nó rồi à, không phải muốn nó làm sủng vật sao?
“A, đúng rồi.” Long Chiến Nhã quay đầu, cười khanh khách nhìn báo đen,“Trở về địa bàn của ngươi nghỉ ngơi cho tốt rồi ra ngoài đợi ta, ta mà không tìm thấy ngươi thì đừng trách.”
Báo đen cả người run run. Nó biết nữ nhân này sẽ không bỏ qua nó. Cúi đầu, báo đen nhịn đau chạy đi rất nhanh, nó chịu không nổi cái liếc mắt của nữ nhân này a!
“Nàng không sợ nó thừa cơ bỏ trốn?” Hỏi là hỏi như vậy, nhưng trong mắt Mặc Sĩ Lưu Thương đã có tia tán thưởng. Hắn nhìn ra được, con báo đó có linh tính, trời sanh cao ngạo, nếu nhận chủ , sẽ không bao giờ đổi ý. Hiện tại, nó bị tiểu nữ nhân này làm bị trọng thương rất nặng, nếu mang theo sẽ là phiền toái không nhỏ.
“Không sợ.” Thuận thế tiến vào trong lòng Mặc Sĩ Lưu Thương, dường như nàng đã quen loại ấm áp do người này đem lại,“Rửa sạchmiệng vết thương, đêm nay di chuyển sang chỗ khác.”
Mọi người không ai có ý kiến. Bị lôi dậy từ trong mộng đẹp, mọi người đã mỏi mệt không chịu nổi, nơi này mùi máu tươi quá nặng, nếu nó lại dẫn dã thú tới, bọn họ không chống đỡ nổi nữa.
Giữa trưa, ánh mặt trời nóng bỏng vì bị cây cối che bớt, khi chiếu xuống tới mặt lại trở thành dịu mát.
Đoàn người Long Chiến Nhã ở trong rừng tiểu khế. Từ ngày đánh nhau với báo gấm, bọn họ khá thanh nhàn, ít nhất ba ngày qua này bọn họ không có gặp được sinh vật gì nguy hiểm. Bởi vì có Long Chiến Nhã nhạy bén với nguy hiểm, cho nên ba ngày này, mọi người thấy bộ dáng Long Chiến Nhã nhàn nhã vô cùng, cũng hơi chút thả lỏng. Báo đen không biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì, rời đi một ngày sau liền khỏi hẳn ,sau đó không biết làm thế nào, chạy như điên tới chỗ bọn họ, đi theo bên người Long Chiến Nhã chịu ngược.
“Chỗ này đúng là không tệ”. Liễu Thừa Phong nhìn cây cối xung quanh xanh tươi cao ngất, cỏ mọc mơn mởn, đủ loại hoa tươi đẹp, nghe tiếng suối róc rách cách đó không xa, không khỏi cảm thán.
Bách Linh và báo đen ngồi bên cạnh Liễu Thừa Phong lập tức lùi ra chỗ khác, rời xa nhân vật nguy hiểm này. Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Liễu Thừa Phong.
Chỗ này không tệ? Đùa gì thế! Mặc dù nói phong cảnh xinh đẹp, nhưng mà không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện động vật ăn thịt, loại “không tệ” khác thường này giảm bớt nhiều. Không ai lại mạo hiểm tính mạng để thưởng thức cảnh đẹp.
“Khụ, phong cảnh, ta nói là phong cảnh!” Liễu Thừa Phong cũng ý thức được vấn đề, vội vàng giải thích.
Mọi người khinh bỉ.
Liễu Thừa Phong bĩu môi, đứng nhảy vài cái leo lên thân cây, nhìn ra xa.
“Hả, cái gì vậy?” Xa xa, một mảnh gì đó màu đen di chuyển rất nhanh.
“Sao vậy?” Mặc Sĩ Lưu Thương phong độ hỏi, hy vọng không phải thứ nguy hiểm.
“Chiến Nhã, ngươi nhìn xem xem”. Từ sau khi vào rừng mưa, quan hệ của họ càng ngày càng gần gũi, xưng hô cũng ngắn gọn không ít.
“ỪM”. Không biết làm sao, Long Chiến Nhã bất đắc dĩ nhấc người đứng lên, phi thân lên cây, “Đâu?”
“Bên kia, ngươi xem, một mảnh đen thui”
“Mẹ nó! Chạy mau!” Nhìn theo hướng Liễu Thừa Phong chỉ, Long Chiến Nhã nửa con mắt híp chợt mở đến lớn nhất, trong chớp mắt nhảy xuống cây, hướng phía dưới gào to, dùng toàn bộ sức lực mà chạy như điên.
Mọi người sửng sốt, sau đó theo thói quen bắt chước Long Chiến Nhã mà chạy.
“Làm sao vậy, tiểu Nhã?” Bách Mạch vừa chạy vừa hỏi.
“Kiến ăn thịt, có một đoàn”. Suy nghĩ một chút, da đầu Long Chiến Nhã ngứa ran. Ở giữa rừng mưa, thứ duy nhất nàng không muốn gặp, cũng không có cách nào săn giết, chính là đám tổ tông này. Chết tiệt, nhân phẩm nàng thật tốt quá sao? Mà ghét của nào trời trao của đó