Thuyền lại đi tiếp mấy ngày trên biển, rốt cuộc khi Vạn Dạ năm thứ mười một, tháng năm, ngày thứ hai mươi chín, đã đến được cảng Thiên Phổ quốc.
Long Chiến Nhã đã sớm dùng hắc ưng báo thời gian cho mọi người biết, cho nên khi thuyền cập bến, quân ngũ các quốc gia đã cùng nhau đợi ở cảng, hôm nay phá lệ hỗn loạn vô cùng. Long Ngự quốc phái Mặc Sĩ Lưu Dạ dẫn người tới đón, Minh có Phá Nguyệt, Phá Lôi đến, Y cốc có hai người dưới Minh Châu, Minh Kì đến, Long các đương nhiên là Phong Nguyệt và Phong Lam đến, về phần Phượng Lẫm và Viên Liệt sẽ không có người đến tiếp, trong chốn võ lâm không cần phô trương này nọ, nhất là khi hoàng thất lục quốc đều ở đây. Những người còn lại đều là thành viên trong hoàng thất của mỗi quốc gia, mang theo một tiểu đội nghênh đón. Nhìn chiến thuyền lớn gần như hỏng hoàn toàn, đám người đó liền một mảnh ầm ỹ hoảng hốt.
Long Chiến Nhã khi rời thuyền liền một lần nữa đeo lên mặt nạ màu đen của Long tôn, thay hồng bào hoa lệ. Phân phó Hải Thành ở lại Thiên Phổ, đem Mặc báo giao cho Mặc Sĩ Lưu Thương.
Thời điểm mọi người xuất hiện ở boong thuyền, trên mặt mỗi người đều kích động, chỉ có Mặc Sĩ Lưu Thương hắc nghiêm mặt. Mặc Sĩ Lưu Dạ chết tiệt, không ở Long Ngự lại chạy tới nơi này làm gì? Làm hại hắn không thể ở cùng một chỗ với Nhã nhi.
“Các vị, hiện tại chỉ có Long tôn, không có Long Ngự Chiến vương phi. Nếu ai không nhớ rõ, bản tôn không ngại ở lục quốc náo loạn một phen.” Mặc kệ ánh mắt ai oán của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã kiêu ngạo để lại một câu nói ngông cuồng, là người đầu tiên rời thuyền, vẫn cái phương thức kiêu ngạo cũ, trực tiếp dùng khinh công bay đi xuống.
Phong Hồn, Phong Ly một người ôm một tiểu bất điểm, theo sát phía sau Long Chiến Nhã.
Tiểu Nhược Thần mang theo tiểu mặt nạ đặc chế, nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương vẫy tay nói lời từ biệt, làm cho mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương càng đen.
Đợi đến khi những người khác rời thuyền, đoàn người Long các sớm đã vô tung.
“Tam đệ, tứ đệ vất vả, bôn ba đã hơn một năm, có tìm thấy bảo tàng hay không?” Mặc Sĩ Lưu Dạ mở miệng câu đầu tiên liền hỏi bảo tàng, sau đó nhìn hắc báo đi theo bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương, theo bản năng hướng bên cạnh lui từng bước, cách tên này xa một chút.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn hắn một cái, không nói lời nào, tìm được xe ngựa của Long Ngự, trực tiếp chui vào, Tiêu Triết, Dạ Lăng tìm một con mã thoạt nhìn không tệ, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, hắc báo khinh thường nhìn Mặc Sĩ Lưu Dạ liếc mắt một cái, lười biếng nhảy lên xe ngựa, ghé bên chân Mặc Sĩ Lưu Thương nhắm mắt dưỡng thần.
“Ha ha, bảo tàng này không phải dễ dàng tìm được như vậy đâu a.” Mặc Sĩ Lưu Vũ không biết ở đâu mang ra chiết phiến, phất một tiếng mở ra, quạt hai quạt. “Đi thôi nhị ca, tìm một chỗ ăn cơm đi, tiểu đệ ta sắp chết đói rồi.”
“Ha ha, tứ đệ nói phải, đi theo nhị ca, nhanh một chút, nhị ca đã sớm chuẩn bị tiệc rượu tốt lắm ở quán ăn ngon nhất Thiên Phổ, cũng chỉ chờ các ngươi đến, đi mau đi mau.” Sắc mặt của Mặc Sĩ Lưu Dạ bởi vì bị Mặc Sĩ Lưu Thương ngó lơ mà xanh mét một mảnh, nghe Mặc Sĩ Lưu Vũ nói, mới dịu đi một ít, khẽ cắn môi, lộ ra một cái tươi cười hòa ái dễ gần, ôm lấy Mặc Sĩ Lưu Vũ lên xe ngựa.
Bên trong bách vị cư, ba huynh đệ hài hòa ngồi cùng nhau dùng cơm.
“Lưu Vũ a, mau nói cho nhị ca nghe một chút, các ngươi trên đường đi đã gặp phải cái gì sao? Sao có thể đi lâu như vậy?” Không mong Mặc Sĩ Lưu Thương sẽ quan tâm hắn, cũng không thể chịu được không khí tĩnh mịch trên bàn cơm, Mặc Sĩ Lưu Dạ rõ ràng chỉ lôi kéo Mặc Sĩ Lưu Vũ nói chuyện, đem Mặc Sĩ Lưu Thương bỏ qua một bên đi.
“Ai nha.. nhị ca, cũng như huynh đã nói a, dọc theo đường đi, có thể nói hung hiểm vạn phần a......” Mặc Sĩ Lưu Vũ bô bô, bình tĩnh kể lại chuyện xưa, đem chuyện tình trải qua hơn một năm lược lại, nói cho Mặc Sĩ Lưu Dạ nghe.
“Nhị đệ nói như vậy, Long tôn này thật đúng là lợi hại. Cùng lắm vừa nãy ở cảng, hình như không gặp qua?” Nữ nhân, cường hãn nữ nhân, hay cường hãn mỹ nữ, hắn thực cảm thấy hứng thú. Chơi đùa nhiều nữ nhân như vậy, tuy rằng diện mạo mỗi người mỗi vẻ, nhưng tính cách cũng không khác nhiều lắm, đều là nhu nhược như bình hoa, loại cường hãn nữ nhân này hắn đúng là chưa từng được gặp. Nếu có thể thuần phục loại nữ nhân này, đặt ở dưới thân, nhìn bộ dáng nàng thẹn thùng, nhất định thích thú gấp bội a.
Nghe được hai từ “Long tôn” từ trong miệng Mặc Sĩ Lưu Dạ nói ra, Mặc Sĩ Lưu Thương giương mắt, nhìn thấy vẻ mặt khinh khi của Mặc Sĩ Lưu Dạ, trong mắt hiện lên sát ý, chớp mắt một cái, đã bị che dấu đi. Tốt lắm, không biết sống chết, dám tơ tưởng đến nữ nhân của hắn, thật to gan! Hừ, sớm muộn gì cũng trừng trị con cẩu này!
Sâu sắc nhìn thấy sát ý trong nháy mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ lui lui cổ, vì Mặc Sĩ Lưu Dạ cầu nguyện. Tên hỗn đản này, vừa thấy biểu tình của hắn liền biết suy nghĩ dơ bẩn cái gì. Dám tơ tưởng tam tẩu? Chín cái mạng cũng không đủ cho hắn chết!
“Nga, Long tôn này hành tung mơ hồ, tính cách quái đản. Đồng hành đã hơn một năm, chúng ta cũng chỉ tính là quen biết. Đoán không được a.” Tam tẩu, tha thứ cho đệ nói hươu nói vượn a! Tiểu đệ cũng vì tẩu mà suy nghĩ a!
“Vậy sao? Thật đáng tiếc.” Mặc Sĩ Lưu Dạ vô cùng tiếc nuối, trong lòng thầm nghĩ về sự việc này, xem nhẹ sát khí của Mặc Sĩ Lưu Thương, cùng biểu tình đồng tình của Mặc Sĩ Lưu Vũ. “Nếu lại có cơ, tứ đệ phải giúp nhị ca dẫn đến gặp a.”
“Nhất định nhất định.” Tam ca, huynh đừng nữa trừng ta! Tiểu đệ ta rất sợ đó a!
“Ai, hai người các người trở về là tốt rồi a.” Mặc Sĩ Lưu Dạ đột nhiên vẻ mặt lo lắng. “Thân thể phụ hoàng càng ngày càng không tốt, công việc trong triều bề bộn như vậy, còn có ngũ quốc như hổ rình mồi, đại ca và ta đều lực bất tòng tâm a. Các ngươi trở về là tốt rồi, về sau phải giúp phụ hoàng chia sẻ nhiều hơn, dựa vào năng lực của hai người, Long Ngự ta không phải lo nhiều a.”
Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ liếc nhau. Lời này, là khách sáo? Là ám chỉ? Hay là có huyền cơ khác?
“Nhị ca sao lại nói như vậy, năng lực của tiểu đệ sao có thể so với ba vị ca ca a, chỉ là một cái Tiêu Dao Vương gia chơi bời, những chuyện trong triều, tiểu đệ không biết đâu.” Mặc Sĩ Lưu Vũ lắc đầu, bày ra bộ dáng “huynh đừng quấy rầy những ngày thanh tịnh của đệ”, chọc cho Mặc Sĩ Lưu Dạ cười ha ha, về phần tười cười này bên trong còn có ý gì, cũng không phải không biết.
“Tam đệ và tứ đệ hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta liền khởi hành trở về Long Ngự.” Ăn uống no nê, Mặc Sĩ Lưu Dạ vỗ vỗ bả vai Mặc Sĩ Lưu Vũ, trở về phòng mình.
“Tam ca, huynh nói hắn có ý tứ gì?” Trong phòng Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ cau mày nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Mặc Sĩ Lưu Thương. Ai, nếu tam tẩu ở đây thì tốt rồi, hắn sẽ không đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng này của tam ca. Thật sự rất lạnh a.
Mặc Sĩ Lưu Thương không trả lời, hắn đang tự hỏi những lời Mặc Sĩ Lưu Dạ nói, nhưng vì một năm rời khỏi, tin tức gì cũng không rõ.
“Dạ Lăng, mang tin tức của Long Ngự quốc trong một năm qua đến đây.”
“Dạ.” Dạ Lăng lĩnh mệnh, đi đến bộ phận tin tức của Dạ điện ở Thiên Phổ.
Dạ điện này là do Vương gia trước đây phân phó hắn thành lập tình báo, tổ chức ám sát, ở các thành của lục quốc đều có một bộ phận, ở trong hoàng thất của các quốc gia đều có cơ sở ngầm, nhất là bên trong Long Ngự quốc. Cho nên Vương gia rời khỏi Long Ngự, không có nghĩa là Vương gia không biết chuyện gì xảy ra ở Long Ngự.
“Vương gia.” Mặc Sĩ Lưu Thương đang đọc tin tức mà Dạ Lăng mang về, nghe thấy tiếng của Tiêu Triết liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trên cửa sổ một con hắc ưng đang đứng kiêu ngạo. Tròng mắt Mặc Sĩ Lưu Thương sáng lên.
“Lăn lại đây.” Mặc Sĩ Lưu Thương lạnh lùng nhìn hắc ưng kia chỉ đậu trên cửa sổ mà không bay vào. Ngay cả hắc báo đang ghé bên chân Mặc Sĩ Lưu Thương cũng hứng thú một chút ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ kia.
Hắc ưng vốn có khí phách oai phong hiên ngang, nhưng khi không cẩn thận nhìn vào hai ánh mắt kia, lập tức liền ủ rũ. Uỵch cánh dừng trên bàn, trước mặt Mặc Sĩ Lưu Thương, không thèm nhìn đến Mặc Sĩ Lưu Thương, ngạo mạn nâng lên một chân.
Không để ý tới động tác khiêu khích của hắc ưng, Mặc Sĩ Lưu Thương tháo xuống một cuộn giấy thật dày kia, bảo Tiêu Triết chuẩn bị một ít đồ ăn cho hắc ưng. Mở ra cuộn giấy, phía trên được viết dày đặc những tin tức bên trong hoàng cung Long Ngự, so với nhìn cái hắn vừa xem đều cặn kẽ hơn rất nhiều.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhíu mày, hắn đã xem thường thực lực của Long các, xem ra ám cọc của Long các ở trong hoàng cung không ít, hơn nữa đều là những người có chức vị quan trọng, bằng không sẽ không có được tin tức rõ ràng như vậy. Chờ đến lúc trở về, không phải hắn sẽ được gặp người hắn muốn gặp? Bằng không đến lúc đó để cho lũ lụt cuốn trôi miếu của Long vương thì không tốt lắm. (LN: Thương ca ca nghĩ cái gì thế, xem không hiểu nga ~ ) Cùng lắm tiểu nữ nhân thật đúng là quan tâm hắn a, thật tốt. A, muốn trở về nhờ người của tiểu nữ giúp hắn huấn luyện một vài người đâu. Vì sao người bên cạnh hắn luôn kém hơn người của tiểu nữ nhân một chút như vậy? Nghĩ vậy, Mặc Sĩ Lưu Thương bất mãn, ánh mắt sắc bén dừng trên người Dạ Lăng và Tiêu Triết.
Hai người cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, quay đầu, liền thấy ánh mắt của Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho người ta sởn cả gai ốc, lập tức nghiêm đứng vững. Bọn họ làm gì sai sao?
Quay lại đầu, tiếp tục xem tờ giấy trong tay, lại bất mãn đứng lên. Một tờ giấy dài như vậy, tất cả đều dày đặc tin tức, vốn không có một câu của tiểu nữ nhân nói với mình. Nàng không nhớ hắn sao? Nhưng hắn rất nhớ nàng. Rời xa chỉ mới một thời gian ngắn, hắn cũng đã nhớ nàng, điên cuồng mà nhớ. Nhớ đôi tay trắng như ngọc kia lôi kéo, nhớ đôi môi phấn nộn của nàng, muốn ôm nàng vào trong lòng, nhớ tên tận xương cốt. Hắn hối hận, hối hận để cho nàng rời đi. Cho dù mọi người trên khắp thiên hạ biết nàng là Long tôn thì như thế nào? Hắn không cần nàng làm con bài tẩy của hắn, hắn chỉ cần nàng luôn luôn bên cạnh hắn! Đám người chết tiệt chướng mắt đều chết hết đi! Mặc Sĩ Lưu Thương đúng tình hợp lý đem toàn bộ tức giận đỗ lên người Mặc Sĩ Lưu Dạ. Hắn nhất định sẽ làm cho hắn ta đẹp mặt!
Nhìn biểu tình âm tình bất định của vương gia nhà mình, Dạ Lăng và Tiêu Triết âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra không liên can đến mình a. Cùng lắm là ai lại xui xẻo đến vậy?
Bên kia, Long Chiến đang nằm trên giường trong khách điếm, lăn qua lăn lại.
Nàng ngủ không được. Nàng ngủ không được! Chết tiệt, sao nàng lại ngủ không được! Hoàn cảnh lạ lẫm, ổ chăn lạnh lẽo, không có một thân hình thật lớn để ôm ngủ, không có hơi thở quen thuộc, chết tiệt, nàng hoàn toàn ngủ không được! Nam nhân chết tiệt, tại sao hắn lại không ở đây?!
Trong căn phòng vẫn còn sáng đèn, Mặc Sĩ Lưu Thương mạc danh kỳ diệu hắt hơi một cái.
Thất bại, Long Chiến Nhã ôm đầu gối ngồi trên giường. Hắn hiện tại đang làm gì? Đang ngủ sao? Chết tiệt, nàng ngủ không được, hắn dựa vào cái gì mà ngủ? Nếu hắn dám ngủ, nàng liền lột da hắn! A, có thể hay không đã đi theo Mặc Sĩ Lưu Dạ đến thanh lâu rồi? Cái cặn bã tên đó, trong óc cũng chỉ toàn những thứ sắc sắc gì gì đó, nếu tên đó dám làm hỏng Lưu Thương nhà nàng, nàng sẽ thiến tiểu đệ của hắn ta! (hắc hắc =))) Long Chiến Nhã nghiến răng, vẻ mặt phẫn hận, sau đó lại lập tức nở nụ cười ôn nhu. Nam nhân kia, chắc là bây giờ đang sắp xếp lại tin tức đi. Bọn họ đều đi lâu như vậy, Mặc Sĩ Lưu Vân và Mặc Sĩ Lưu Dạ không có khả năng có thể chỉnh đốn hết mọi việc, hiện tại hắn nhất định là đang tổn hao tâm trí a. Không biết tin tức nàng đưa đi có sử dụng được hay không đây? A, trên tờ giấy kia đều chỉ viết có tin tức, có phải nàng nên viết thêm cái gì khác cho hắn không? Aaaaaa! Muốn điên rồi! Nàng rốt cuộc muốn gì đây? Sao nàng lại vì cái tên xú nam nhân kia mà nóng ruột nóng gan, lãng phí tế bào não như vậy a!
Ngã người lên giường, Long Chiến Nhã túm lấy cái chăn chùm qua cả đầu.