Uh`m!
Chiến Cảnh Thiên không biết giờ phút này nên miêu tả cảm thụ trong lòng hắn như thế nào, đột nhiên nhớ tới Hoa Thiên Thần thường xuyên ghé vào lỗ tai hắn nói một câu.
"Buổi tối tắt đèn, thời điểm đặt ở dưới thân ngươi lại càng hết sức. . . . . ."
Tuy cái gì cũng chưa làm, nhưng cảm giác này.
Quả thật cực kỳ !
Cẩn thận miêu tả hình dáng, đường cong của nàng, cảm thụ được thân thể nàng mềm mại. . . . . . hô hấp trở nên dồn dập, lúc này, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân khô nóng khó nhịn, kéo cổ áo, nhiệt lượng vẫn không giảm bớt.
Xoạt. . . . . .
Dứt khoát đem áo khoác cởi ra, đầu lưỡi khẽ liếm môi khô nứt, hung hăng nuốt một cái, nhìn tiểu nữ nhân nóng bỏng dưới thân, môi nàng mềm mại, nhắm hai mắt lại hôn xuống. . . . . .
"Ọe!"
Đột nhiên, Bất Hối bị đặt ở phía dưới cảm giác thế giới bắt đầu xoay tròn, trong đầu mê muội, trong bụng một trận sông cuộn biển gầm, nhịn không được phun ra.
Bên miệng, cái yếm, y phục trên giường, khăn trải giường, còn có. . . . . . trên người Chiến Cảnh Thiên lúc này dính đầy thứ nàng vừa nôn ra.
"Ọe!"
"Đáng chết, nàng nhất định là cố ý " Chiến Cảnh Thiên trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, khẩn trương xuống giường, ôm nàng đến cạnh giường, lấy một cái thùng đưa tới trước người nàng, hai tay nắm chặt eo của nàng, nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng để cho nàng có thể thoải mái chút.
Các loại hương vị hỗn hợp gay mũi phả vào mặt, còn có nơi nơi đều là nôn, Chiến Cảnh Thiên cảm thấy đây nhất định là trừng phạt hắn vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. . . . . .
Bất đắc dĩ thở dài, hướng phía cửa kêu lên: "Người tới!" Nghe được thanh âm Vương gia phẫn nộ lại lo lắng, Chiến Nguyên hầu ở ngoài cửa khẩn trương chạy vào, nhưng nhóm người mới vừa đẩy ra đã bị một chưởng đánh ra ngoài.
Chiến Cảnh Thiên nhìn thoáng qua Bất Hối, cau mày hô: "Gọi hai nha hoàn đến."
Khụ khụ!
Chiến Nguyên ôm ngực chịu đựng đau đớn, nhanh gọi tới mấy nha hoàn, trong lòng như thế nào cũng không tưởng tượng ra tình cảnh trong phòng.
Chẳng lẽ, Vương gia rốt cục phát hiện nữ nhân tốt ? Một Phượng cô nương còn chưa đủ còn cần nữ nhân khác vào hạ hỏa?
"Đi chuẩn bị nước tắm cho bổn vương."
Chiến Nguyên còn đang suy đoán, đột nhiên cảm thấy một trận tanh tưởi truyền đến, xoay người lại vừa thấy cư nhiên là Vương gia bị bệnh thích sạch sẽ của bọn họ!
Giờ phút này sắc mặt Chiến Cảnh Thiên âm trầm đáng sợ, không khí xung quanh xuống đến thấp nhất, trên thân hắn gần như dính đầy dơ bẩn, cho dù hắn ở cách xa cũng có thể ngửi được mùi thối trên người. Nhướng mày, nhanh che cái mũi, nhưng trong nháy mắt đã phản ứng kịp, đây là truyền đến từ trên người Vương gia, lại buông lỏng tay ra.
Hiện tại, hắn rốt cuộc biết bên trong phát sinh sự tình gì, khóe mắt vụng trộm nhìn Chiến Cảnh Thiên một cái, xoay người chạy ra ngoài. Bình thường, trên người Vương gia có một chút dơ bẩn cũng không chịu được, huống chi trước mắt này. . . . . .
"Vương gia, nước đến đây."
Bùm!
Không đợi hắn nói xong, Chiến Cảnh Thiên liền nhảy vào. Hiện tại, Chiến Nguyên bắt đầu vì Bất Hối bi ai!
Đầu đau muốn nứt!
Bất Hối nhíu mày, bỗng nhiên phát hiện đầu mình như muốn nổ tung, thân thể cũng cực kỳ mệt mỏi, một chút khí lực cũng không có.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, đánh giá cẩn thận trang trí trong phòng. Đây là nơi nào? Chẳng lẽ nàng lại xuyên qua?
"Tiểu thư, ngươi rốt cục thức dậy."
Tiểu Huệ thấy Bất Hối đứng dậy vội vàng chạy tới, đem gối đầu đặt phía sau lưng nàng, để cho nàng nằm tựa vào phía trên sau đó bưng tới một chén mật cho nàng uống.
Bất Hối uống hết một chén nước, cảm giác đau đớn hơi chút giảm bớt, nhìn tiểu Huệ đang khẩn trương, xoa xoa huyệt thái dương hỏi: "Đây là nơi nào? Ta sao có thể ở đây?"
Nàng chỉ nhớ Chiến Cảnh Thiên mang nàng đi mật thất uống rượu, vừa uống vào một ly nàng liền thấy được những bằng hữu ngày xưa, còn có Lâm Phong, nàng thật cao hứng, lại hôn Lâm Phong một phen, về sau phát sinh sự tình gì cũng không nhớ rõ . . . . . .
"Đây là phòng của Vương gia, hôm trước quản gia gọi ta tới chiếu cố tiểu thư, chuyện gì xảy ra ta cũng không biết. Bất quá nghe Hoa thần y nói thân thể tiểu thư không việc gì, chẳng qua là say rượu mà thôi." Tiểu Huệ đơn giản đem sự tình nói lại một lần.
Bất quá, suy nghĩ đến chuyện nàng nghe thấy, trong lòng liền nhịn không được sợ hãi vụng trộm nhìn Bất Hối, do dự có nên đem chuyện nàng nghe được nói cho nàng.
Bất Hối nhíu mi, trong đầu nàng loạn loạn rối như bòng bong, thế nào cũng không giải được, nói khẽ: "Ngươi đi xuống trước đi."
"Vương gia, tiểu thư mới vừa. . . . . ."
Tiểu Huệ đang do dự thì thấy Chiến Cảnh Thiên tiến vào, vừa thấy gương mặt lạnh lùng của hắn trong lòng càng sợ hãi, muốn nói tiểu thư không khỏe, nhưng ánh mắt Vương gia thật dọa người, chỉ có thể thối lui ra ngoài: "Dạ, nô tỳ cáo lui."
Nhìn Bất Hối, Chiến Cảnh Thiên tâm tình tốt lên một chút, ngồi xuống bên cạnh nàng, trêu đùa: "Rốt cục cũng thức dậy?"
"Ngươi ——"
Bất Hối vừa muốn nói trả hắn, đột nhiên nhớ tới một chút.
Nàng hôn hắn, cởi y phục, nói một chút kỳ quái. . . . . . Nhưng lại ói ra!
"Ta đã nói ngươi dẫn ta đến đó ngươi sẽ hối hận." Bất Hối cười, uống rượu quả nhiên có can đảm, hôn một đồng nam thuần khiết, lại còn ói lên toàn thân Vương gia thích sạch sẽ.
Nhìn nàng liên tiếp cười lấy lòng, Chiến Cảnh Thiên nở nụ cười: "Nghĩ gì? Nói đi, nghĩ như thế nào bù đắp cho bổn vương?"
"Bù lại?" Bất Hối nhíu mày, trong đầu lại hiện ra mấy hình ảnh, ôm ngực cười lạnh nói: "Ta không nghe lầm chứ, nếu không phải có kẻ hảo sắc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lại bị phun đến?"
Sự tình phía sau tuy chỉ có mấy đoạn ngắn, nhưng bằng vào trí tuệ của nàng hơi suy nghĩ một chút là biết lúc ấy phát sinh sự tình gì. Tên hỗn đản chết tiệt cư nhiên chiếm tiện nghi nàng!
Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên thản nhiên nói: "Là ngươi quyến rũ bổn vương ! Mà nữ nhân chủ động hiến hôn, lại tự mình cởi sạch y phục nằm trên giường, là nam nhân đều sẽ làm như vậy."
"Ngươi"
Bất Hối cắn răng, không nghĩ tới đường đường một Vương gia mặt lạnh, cư nhiên vô sỉ như vậy, quả nhiên nam nhân đều là nửa người dưới động vật!
Nhìn đến bộ dáng nàng kinh ngạc, Chiến Cảnh Thiên gợi lên khóe môi, đem nàng nhìn từ trên xuống dưới một lần, giống như là đang nhìn một thiếu nữ đã cởi sạch.
Đối ánh mắt hắn, Bất Hối đem thân thể chui vào trong chăn, chẳng lẽ hắn muốn tiếp tục hoàn thành chuyện tình ngày đó không có làm?
Tuy chưa làm qua, nhưng tiếp theo phát sinh cái gì nàng cũng rất rõ ràng.
Cự tuyệt?
Nàng đánh không lại hắn.
Thuận theo?
Nàng. . . . . .
Vô số cách nghĩ hiện lên trong đầu, đầu vừa mới sắp xếp lại bắt đầu xoắn xuýt.
Nhìn cái dạng này của nàng, Chiến Cảnh Thiên liếm môi, đột nhiên đè nàng ngã xuống giường, khóe môi dán bên tai nàng, làm như vô ý đụng chạm một chút. . . . . .
Đông. . . . . .
Bất Hối trong lòng dồn dập nhảy dựng lên, nam tử trên người vẫn chưa đụng chạm đến nàng, nhưng hơi thở trên người hắn gắt gao khóa nàng ở bên trong, không khí đột nhiên nóng rực lên, nhìn mặt hắn hoàn mỹ. Trong lúc mê man, bên tai rõ ràng cảm nhận được hắn thở ra hơi nóng, thân thể trở nên vô lực, như là hạ quyết tâm cắn răng một cái nhắm mắt lại.
Không phải có câu nói như vậy sao: ‘nếu không thể phản kháng, vậy nên hưởng thụ!’
Nhưng một phút đồng hồ trôi qua, nụ hôn trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, những hình ảnh thiếu nhi không nên thấy cũng không xuất hiện. Nghi hoặc mở hai mắt, một ánh mắt mang theo trêu tức đang nhìn nàng chăm chú. . . . . .
Cư nhiên bị hắn đùa giỡn !
Bất Hối trong lòng khinh bỉ chính mình, như thế nào có thể bị sắc đẹp hấp dẫn, nhìn khóe môi hắn tươi cười, phẫn nộ quát to: "Còn không đứng lên."
Nghe vậy, Chiến Cảnh Thiên thu hồi trêu tức, sắc mặt thật sự vui vẻ sthâm tình nhìn nàng: "Kỳ thật ta nghĩ muốn nói với ngươi ba chữ!"
Thịch thịch thịch!
Bất Hối cảm giác được lòng của nàng lại kịch liệt nhảy dựng lên, chẳng lẽ hắn?