“Đang tìm anh.” Vân Li không phủ nhận, ừm nói: “Anh uống nhiều, tôi tới đón anh về.”
Phó Chí Tắc: “Đến đây một mình?”
Vân Li gật gật đầu, lại bổ sung câu, "Những người khác uống hơi nhiều, nên việc đi lại không quá thuận tiện."
Phó Chí Tắc: “Bây giờ đang hút thuốc.”
Anh còn chưa hút đủ.
Nghe được dụng ý của anh, Vân Li không nhúc nhích, “Vậy chờ anh hút xong rồi, chúng ta sẽ trở về?”
Thấy Phó Chí Tắc không phản ứng, cô tìm kiếm xung quanh, nhắm vào một chỗ, “Vậy anh hút đi, tôi tìm chỗ xa xa chờ anh.”
Sau khi bước tới, Vân Li nghịch điện thoại một lúc, Đặng Sơ Kỳ nói cho cô: 【ông chủ quán bar cũng quá mẹ nó đẹp trai, cậu đi đâu rồi? Cậu mà gặp anh ta đảm bảo cậu quên luôn cậu nhỏ của Hạ Hạ.
】
Vân Li: 【 tớ rất chung tình nhá, chỉ có tình cũ không có tình mới.
】
Mượn rượu giải sầu, mượn thuốc lá giải tỏa, tối nay Phó Chí Tắc đều nếm thử cả hai.
Giờ phút này Vân Li cũng phát sầu, từ lúc ra khỏi quán bar cũng không moi được bất kỳ thông tin nào từ Hạ Tòng Thanh, hai người bọn họ cũng chưa thân quen đến mức có thể nói thẳng.
Nói đến thân quen —— có phải anh lại gọi cô là Vân Li Li không?
Vân Li phát ngốc một hồi lâu, là bởi vì những người khác đều gọi cô là Li Li sao? Thế thì tại sao anh muốn thêm từ Vân vô.
Phó Chí Tắc đi vào trong bóng tối, lấy ra điếu thuốc, mới vừa móc bật lửa ra, dư quang nhìn thấy Vân Li đứng ở mép cầu, quấn chặt áo khoác nhỏ màu xanh nhạt.
Anh quay đầu lại nhìn hướng cô tới, lúc anh tới cũng không chú ý, hai bên đều là những căn nhà tái định cư được xây trong thời kỳ đầu, ngọn đèn công suất thấp phủ đầy xác thiêu thân, trong bóng tối có vài người say như chết nằm bò ở đó.
Tính cách như cừu của cô, một mình trong lối đi tối tăm này, luôn cảm thấy khó có thể tưởng tượng được.
Thu lại điếu thuốc, anh bước đến bên cạnh Vân Li: “Trở về thôi.”
Không biết vì sao Phó Chí Tắc lại hồi tâm chuyển ý, trực tiếp quay về, Vân Li cân nhắc một hồi nói: “Hình như uống nước đường có thể giải rượu, vừa rồi tôi tra được gần đây đây có tiệm nước đường."
Trước kia, sau khi Vân Vĩnh Xương uống nhiều rượu, đều phải ăn chút gì đó ngọt, nói là uống rượu nhiều thì dạ dày không thoải mái.
Vân Li tạm thời tìm kiếm bằng điện thoại, tìm thấy một cửa hàng cũ cách đó m.
Phó Chí Tắc không cảm kích: “Không cần, không có uống nhiều."
Không bị cự tuyệt của anh đánh lui, Vân Li: “Thực ra là bởi vì bản thân tôi có uống chút rượu, buổi tối về không thể gọi đồ ăn, anh có thể đi với tôi không?"
Cô quay người về chỗ tối, "Không xa đâu, đi vài phút là đến à.”
Nhìn lại theo hướng cô, đường hai bên tối òm.
Phó Chí Tắc: "Cho tôi xem bản đồ."
Vân Li phóng to bản đồ, đưa cho anh, anh cũng chỉ nhìn lướt qua, rồi trả lại điện thoại.
Dọc theo đường đi chỉ có hai người bọn họ, Vân Li với Phó Chí Tắc cách nhau một khoảng, vốn tưởng rằng anh uống không ít, nhưng xem qua thì bước chân đi rất vững vàng.
Vân Li chưa từng đến nơi này bao giờ, đường đầy ổ gà ổ khủng long, khắp nơi đều là góc khuất nhỏ, tập trung nhìn vào là thấy một đôi nam nữ ôm hôn môi.
Vừa lúc có mấy bóng dáng lêu lổng không yên đi vào chỗ khuất, có mấy người mồm miệng không rõ, mở khóa kim loại nửa ngày cũng không thành công.
Bỗng nhiên Phó Chí Tắc dừng lại, xoay người nhìn cô: “Đi gần tôi chút.”
"Ồ..." Vân Li chạy chậm đến bên anh.
Của hàng nước đường mở trong hẻm nhỏ đối diện ‘ Tăng Ca ’, mặt tiền cửa hiệu không lớn, bày sáu bảy cái bàn tròn nhỏ.
Toàn bộ cửa hàng chỉ có một mình ông chủ mở ra rồi làm việc sau nhà bếp.
Các món ăn được viết trên bảng đen nhỏ.
“Anh nhìn xem muốn ăn cái gì.”
Phó Chí Tắc tìm vị trí ngồi xuống, chỉ khi ánh sáng rõ ràng, Vân Li mới phát giác hai tròng mắt anh nhiễm tầng hơi nước, anh không thấy thực đơn, liền nói: “Coca.”
Edit: Coca cũng thuộc loại nước ngọt nước đường
“……”
Nói là nước đường, tựa hồ cũng không sai.
Vân Li gọi một suất bánh bao gạo nếp và một cốc nước đá đậu xanh, rồi ngồi bên cạnh anh.
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, đặt trong cái đĩa.
Vân Li vừa cầm bánh gạo nếp lên, dừng một chút rồi đặt trước mặt Phó Chí Tắc.
“Anh muốn thử cái này không, tôi chia anh một nửa.”
Phó Chí Tắc không từ chối, dùng chiếc đũa cắm một cái vào bát của mình.
"Đồ uống này……”
Vân Li uống nước đá đậu xanh, lạt nhắt như nước sôi để nguội, lại bỏ thêm đường đỏ vào cho ngọt, mùi vị lạ lùng khiến cô nhất thời không nghĩ ra từ nào để diễn tả.
Bên kia, Phó Chí Tắc đợi một hồi lâu cũng không thấy cô tiếp tục, mới chậm rãi hỏi: “Cũng phải chia cho tôi một nửa?”
“……”
Nội tâm giãy giụa, Vân Li trực tiếp đem ly đậu xanh đã uống đến trước mặt anh, hướng ống hút về phía anh.
Lần đầu tiên trực tiếp trêu đùa người ta, sắc mặt Vân Li không thay đổi, trong lòng lại có hàng nghìn con ngựa lao nhanh.
Anhphát hiện thì làm sao bây giờ.
Google ngay trang T гùмTruyệИ.VЛ
Anh không phát hiện thì làm thế nào.
Hai loại suy nghĩ chuyển qua đảo lại, cô cẩn thận quan sát thần sắc Phó Chí Tắc, dường như anh không nhận ra, đẩy ly đậu xanh về phía Vân Li bên kia, "Quên đi."
“Gọi thêm chút đi?” Buổi tối không ăn cái gì, Vân Li cũng có chút đói bụng.
Thấy bên ngoài quán nước đường có một quầy nhỏ bán mì xào, bảo Phó Chí Tắc chờ một chút, còn mình đi mua một phần.
Xách theo món mì xào trở về, lại thấy hai chú chó nhỏ lưu lạc vẫy vẫy cái đuôi ngồi ở bên cạnh cửa quán, Phó Chí Tắc ngồi trên đôn khúc gỗ ở ven đường, trong tay cầm chén cá viên, dùng cái que chọc.
Mỗi lần chọc viên mới, chú chó con liền bò đến trên đùi anh, Phó Chí Tắc sẽ lắc chúng hai lần để trêu trêu đùa, rồi giao cá viên.
Thật hiếm khi có được cảm giác ấm áp trên người anh.
Thấy cô trở về, Phó Chí Tắc đặt bát xuống đất, đi vòng vào trong tiệm: “Ăn xong rồi đi.”
Vân Li: “Vừa rồi Kỳ Kỳ nói với tôi, cô ấy với Hạ Hạ về trước.
Tôi mang về ăn là được rồi.”
Phó Chí Tắc nhìn về phía cô, nói: “Tôi muốn ăn thêm.”
Sau khi hai người một lần nữa ngồi xuống, Vân Li mới phát giác lời nói của Phó Chí Tắc không có động cơ nào khác, bỏ chút mì vào trong chén của mình, bẻ đôi đũa mới, quấy một chút món kho mà cô nhân tiện mua.
Phó Chí Tắc thoạt nhìn cũng nửa tỉnh nửa lơ mơ, động tác rất vững vàng, ánh mắt lại không quá thích hợp, bình tĩnh như ao tù nước đọng.
Cũng có thể hiểu thành như một dòng sông xuân ôn nhu.
Vân Li không thể ăn được với cái ánh mắt này, đành phải đem ghế lại gần anh, như vậy hai người không cần mặt đối mặt.
Anh lại bẻ đôi đũa mới.
“……”
Vân Li ý thức được có điều gì đó không ổn cũng không phải là ảo giác của cô, “Ừm, hình như anh uống hơi nhiều, có muốn trở về nghỉ ngơi sớm không?"
Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm mì: “…… Ở bên ngoài thêm một lát."
Vân Li: “?”
Phó Chí Tắc: "Rất khó đi vào giấc ngủ."
Nói xong, thẳng đến khi bữa cơm này kết thúc, anh cũng chưa nói cái gì, an tĩnh mà ăn mì.
Vân Li ngồi ở bên cạnh, cố gắng nói hết câu này đến câu khác, Phó Chí Tắc cũng chưa phản ứng gì.
Khi Từ Thanh Tống đến đón, cả hai đã ăn xong, trong nhà phái xe đến, anh ta kêu tài xế đưa Vân Li và Phó Chính Sơ về.
Phó Chí Tắc tự mình lên xe, Từ Thanh Tống ngồi bên cạnh, đưa khăn ướt cho anh.
“Còn tỉnh không?”
“Ừ.”
“Đi đâu? Bắc Sơn Phong Lâm à?”
“Không, đi Giang Nam Uyển.”
Từ Thanh Tống đầu tiên là trầm mặc một lát, nháy mắt trêu chọc nói: “Sao cậu lại để cho tiểu cô nương nhà người ta chăm sóc con sâu rượu cậu thế.”
Phó Chí Tắc ấn ấn cái trán: “Thật không?” Đầu trướng đến đau, anh hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh chui vào, tiếng điều khiển ầm ầm khiến anh thanh tỉnh một nửa.
Anh bỗng nhiên nhớ tới những gì Vân Li nói trước khi tạm biệt.
“Nếu anh có chuyện gì, muốn có người nghe, lại không muốn để người khác biết.”
“…… Anh có thể nói vào tai trái của tôi."
-
Về đến nhà, Phó Chí Tắc sờ soạng mở đèn, căn nhà to lại lặng yên vô tức, chỉ có một số đồ đạc cơ bản, nhìn không thấy dấu vết sinh hoạt của con người.
Anh lấy một bình nước đá trong tủ lạnh, chườm lên trán, cố gắng thả lỏng thần kinh đang căng chặt.
Nhìn lướt qua điện thoại, ba mẹ gọi hai cuộc.
Phó Chí Tắc không để ý, ném một bên, dùng nước lạnh rửa mặt, để cảm giác say tích góp một đêm tan biến một chút.
Từ trong túi lấy ra cái hộp đóng gói màu đen, anh mở ra, bên trong lấy ra cái máy bay không người lái, đặt ở trên bàn trà.
Thật lâu sau.
Trong căn phòng trống trải, vang lên thanh âm nhẹ nhàng của anh, “Sinh nhật vui vẻ.”
-
Thứ hai hôm sau, Vân Li đến EAW sớm.
Công ty còn chưa có người nào, sau khi Vân Li quẹt thẻ rồi check-in những bản ghi chép trò chuyện, sau khi xác nhận không có việc gì phải làm, cô cầm bánh mì và sữa đã mua trên đường, đến phòng nghỉ ăn bữa sáng.
Không có ai trong phòng nghỉ, trên chiếc bàn dài có những xấp tờ rơi nằm rải rác, cô tùy tiện cầm lấy một tờ lên coi, mặt trên viết trung tâm khoa học kỹ thuật EAW có hoạt động Halloween đêm nay, sẽ có phiên chợ ở quảng trường.
Vân Li không hứng thú mấy, thả về, tìm một cái ghế sô pha lười biếng ngồi xuống.
Lướt điện thoại một lúc, trong đầu cô lại hiện lên giấc mơ đêm qua, một khung hình được phát ở tốc độ chậm, vài cảnh tượng đều làm tim cô đập nhanh hơn, cuối cùng lại dừng lại ở quán nước đường, anh ngồi đó mà không nói một lời.
Giống như một con búp bê sứ nản lòng yếu ớt.
Cách không lâu sau, cửa phòng nghỉ mở, Vân Li giương mắt, nhìn thấy Phó Chí Tắc bưng cốc đi vào.
Anh đã thay quần áo, thoát khỏi trạng thái say rượu của tối hôm qua, hai mắt thanh minh, sắc bén lạnh lùng.
Vân Li không nghĩ tới anh đến sớm như vậy: “Buổi sáng tốt lành.”
Phó Chí Tắc lễ phép gật đầu, xoay người đi về phía máy pha cà phê.
“……”
“?”
Tuy rằng Vân Li không mong đợi quá nhiều từ phản ứng của Phó Chí Tắc, nhưng mà, trạng thái của hai người phảng phất như là những người xa lạ cũng không ở trong phạm vi mà cô mong muốn.
Phó Chí Tắc lấy hạt cà phê từ ngăn tủ phía trên ra, ước lượng một chút, hơi nhíu mày.
Mở ra vừa thấy, quả nhiên bên trong không còn mấy hạt cafe.
Đem mấy hạt còn thừa vào máy xay, anh gấp chiếc túi lại thành một quả bóng nhỏ, ném vào thùng rác.
Vân Li thấy một loạt động tác của anh, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Chí Tắc: “Hết hạt cà phê.”
Vân Li đem đầu thò lại gần nhìn, nhìn qua xác thật cũng không nhiều lắm: “Này còn xay đủ không?”
"Gần đủ một ly.”
Thấy Vân Li đứng yên, Phó Chí Tắc nhìn cô: “Cô muốn uống?”
Có vẻ như cô là ác bá à, thấy không còn bao nhiêu hạt, đặc biệt tới để cướp đi cái ly cuối cùng còn sót lại.
Vân Li lắc đầu: “Không phải.”
Bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy nhìn thấy ở trên tờ rơi có một tiệm bán cà phê rang xay khá nổi tiếng ở trong chợ, Vân Li đưa cho anh tờ rơi: “Đêm nay bên trong Hải Thiên Thương Đô có sự kiện Halloween, sẽ có rất nhiều quầy hàng.
Trong đó có bán hạt cà phê.
"
“Ừ.”
Vân Li: “……”
Vân Li càng trực tiếp gọi: “Tôi cũng muốn mua một ít hạt cà phê, nhưng tôi không giỏi chọn.”
"Anh có thể đi với tôi không?"
Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm vào chất lỏng cà phê được chiết xuất hỏi: "Tối nay mấy giờ?"
Vân Li sửng sốt một chút: “ giờ.”
“Ừ.”
Không nhịn được cong khóe môi, Vân Li sợ bị Phó Chí Tắc phát hiện, chạy nhanh nói: “Tôi làm việc trước.”
====================
T
T.