Anh dừng một chút: "Nếu em muốn, cũng có thể chấp nhận."
"......"
Da mặt dày của Phó Chí Tắc gần như cập nhật sự hiểu biết của Vân Li về anh, cô nhảy sang một bên: "Em không có."
Báng crepe xoài ngàn tầng không lớn, sau khi chui xuống bụng, Vân Li suy nghĩ lại khả năng này một lần nữa.
"Em với ba em có khả năng sẽ cãi vã thường xuyên, cho nên em đang nghiêm túc suy xét.
Bởi vì vào thời điểm đó, có lẽ em sẽ hy vọng anh ở bên cạnh em."
"Ừ, ta sẽ ở."
Lời anh ít mà ý nhiều, nghịch tóc cô.
Vân Li nhếch môi, đứng lên đánh giá phòng đơn nhỏ này: "Em đây ngủ chỗ nào vậy?"
Phó Chí Tắc đáp thẳng: "Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất."
"Dùng gì để ngủ dưới đất?" Vân Li không thấy trong phòng có bộ chăn ga gối đệm nào khác, căn phòng nhỏ này cũng không có đủ chỗ để đặt một bộ khác.
"Em chia drap trải giường cho anh đi." Phó Chí Tắc đề xuất phương án.
Vân Li nhìn thân thể anh, trực tiếp loại trừ lựa chọn: "Không phải cơ thể anh không tốt lắm sao, em sợ anh ngủ dưới đất bị cảm lạnh."
"......"
Thấy cô nhìn chằm chằm thân thể của mình, Phó Chí Tắc bất động thanh sắc mà uống nước, sau khi buông ly, trực tiếp kéo eo Vân Li.
Ban đầu hai người đều ngồi ở mép giường, giờ phút này Vân Li dán một bên thân thể anh, khác với ngày xưa, anh dùng sức một chút, ngay cả giữ năm ngón tay của cô cũng rơi vào phần eo.
Cô vừa nhấc đầu, liền đụng vào cằm anh, bắt gặp đôi mắt đen thâm thúy, đầu óc Vân Li trở nên trống rỗng.
Lực độ bên hông càng lúc càng lớn.
Biết điều gì sẽ xảy ra theo cách này, cô vẫn nhìn thẳng vào đối phương, môi khẽ nhếch mang chút mê hoặc.
Phó Chí Tắc nhẹ giọng nói: "Cho dù cơ thể anh không tốt, giường cũng để lại cho em."
Tuy rằng đủ kiểu trong miệng anh thuận theo lời cô nói, nhưng động tác như lặp đi lặp lại chứng minh cho cô thấy―― em yên tâm, cơ thể anh rất tốt.
Khi gần mười một giờ, Phó Chí Tắc đưa Vân Li lại dưới lầu tiểu khu.
Đi đến gần cánh cổng sắt, Phó Chí Tắc lấy từ trong túi hoa hồng đỏ nho nhỏ được gấp bằng giấy, đặt ở lòng bàn tay anh.
Vân Li sửng sốt: "Cho em à?"
Anh rũ đầu, vài sợi tóc mềm mại hơi rũ ở trước mắt, trầm ngâm một hồi, anh đáp: "Không có, thấy gấp thế nào?"
Thấy anh mạnh miệng, Vân Li vô cùng kiên cường mà bình luận: "Tàm tạm."
"Vậy anh làm lại." Nói xong, Phó Chí Tắc cất bông hồng giấy vào túi, Vân Li vội vàng bắt lấy tay anh: "Đừng đè hỏng."
Vân Li vuốt tờ giấy mịn: "Sao anh có thời gian gấp cái này trong văn phòng vậy?"
"Khi nhớ tới em, anh không làm việc được, liền gấp thôi." Phó Chí Tắc thuận miệng đáp.
Vân Li nghiêng đầu, hỏi anh: "Vậy anh chỉ gấp một bông thôi à?"
"......"
"Một bông cũng được." Không chờ anh đáp lời, cô nhếch khóe môi, cầm bông hồng giấy trong tay, đặt lên ngực rồi đi ngược vào trong tòa nhà, mắt họ cứ chạm nhau cho đến khi mắt cô biến mất kẽ hở của cửa.
Khi Vân Li về đến nhà là gần giờ.
Cô đá rơi giày, đèn trong phòng khách vẫn sáng, Vân Vĩnh Xương đang ngồi ở bàn ăn, Dương Phương đã ngủ.
Trên bàn có hai đĩa mì xào, có thể nhìn ra là đã để lâu.
"Tới ăn chút đi." Ngữ khí Vân Vĩnh Xương cứng ngắc, đứng dậy cầm mì xào đi vào bếp.
Vân Li nghe thấy tiếng lò vi sóng, trong lòng không quá tình nguyện, nhưng ít nhiều gì cô cũng đọc ra hàm nghĩa yếu thế hành vì của Vân Vĩnh Xương chờ cô ăn khuya.
Cất đồ vào phòng, cô uể oải ngồi xuống bàn ăn.
Vân Dã nghe được động tĩnh, cũng từ trong phòng đi ra, cậu chỉ mặc áo ngủ với quần ngủ ngắn, ngồi xếp bằng trên ghế, đánh giá biểu tình cô.
Vân Dã: "Chị đi đâu? Không trả lời tin nhắn em."
Vân Li liếc hắn: "Làm chi?"
Khi ở cùng Phó Chí Tắc, hầu như cô không nhìn điện thoại.
Mở ra vừa thấy, mới phát hiện Vân Dã gửi cho cô hơn chục tin nhắn.
Cô click mở giao diện trò chuyện, thậm chí không lướt lên trên phiên liền trực tiếp phản hồi.
Vân Dã lo lo lắng cho cô cả đêm, lúc này có chút nén giận: "Chị còn chưa xem tin nhắn của em?"
"Bây giờ không có tâm trạng." Vân Li đặt điện thoại lên bàn: "Ăn khuya xong chị về phòng đánh giá những gì em gửi."
"......"
Cô vừa nói xong, Vân Vĩnh Xương bưng mì xào nóng hổi ra, Vân Li đi cầm chén đũa, bầu không khí ba người yên lặng.
Hai cha con mặt vô biểu tình mà ăn món mì xào trên bàn, chỉ có Vân Dã như người ngoài cuộc.
Im lặng trong Vân gia cũng không phải chuyện tốt, trầm mặc vài phút, trong lời Vân Vĩnh Xương nói mang chút không chịu hiểu mà lên án: "Ba làm như vậy cũng là vì tốt cho con."
Vân Dã cũng không nghĩ tới ông ba nhà mình ở trên bàn ăn cả đêm, liền nghẹn ra câu này để bắt đầu cuộc chiến.
Suy nghĩ của hai thế hệ quá xa, lông tơ Vân Dã dựng lên, đá đá Vân Li, ý bảo cô đừng dưới sự tức giận mà nói lời bốc đồng.
Vẻ mặt Vân Li không thân thiện trừng mắt lườm cậu một cái, vẫn khống chế được giọng điệu bình tĩnh của mình: "Con biết."
"Vậy con nên biết ba làm như vậy tất cả đều là vì con suy nghĩ.
Tính tình với tính cách này của con, đến nhà người khác chịu ủy khuất lại ngang ngược không nói......"
Thật ra cô nếm thử quá nhiều lần, để Vân Vĩnh Xương tin tưởng, cô có năng lực tự bảo vệ và chăm sóc bản thân.
Vân Li ngẩng đầu, không thấy sự gièm pha mong đợi trên khuôn mặt ngăm đen khô hanh của Vân Vĩnh Xương
Hơn nữa, cô thấy Vân Vĩnh Xương từ chối nhượng bộ.
Thật ra Phó Chí Tắc nói rất đúng, Vân Vĩnh Xương có suy nghĩ hạn hẹp, nhưng ban đầu ước nguyện của ông cũng không xấu.
So với tin tưởng cô, ông càng nguyện ý tin tưởng mình có năng lực bảo vệ con gái mình hơn.
Vân Li im lặng một lúc rồi nói: "Con đang yêu đương, ba đừng kêu con đi xem mắt với người khác, không tốt đâu ạ."
Vân Dã mở to hai mắt nhìn, lại đá Vân Li dưới gầm bàn, Vân Li đá lại không thương tiếc.
Vân Vĩnh Xương cũng không giật mình, toàn lộ bản tính, bắt đầu tra hỏi: "Thằng nào?"
Vân Li bình tĩnh mà ăn khẩu phấn: "Trợ giảng lớp của Vân Dã, tiến sĩ Tây Khoa Đại, gần tốt nghiệp."
Vân Vĩnh Xương nhìn về phía Vân Dã: "Là thật sao?"
"......"
Dường như cảm thấy những gì Vân Li nói không đáng tin, Vân Vĩnh Xương trực tiếp hỏi Vân Dã "Con từng liên hệ qua, người thế nào?"
"Khá tốt......" Ánh mắt Vân Dã quái dị mà nhìn Vân Li một cái.
"Nếu mày nói sớm cho tao, tao không cần mời tiểu Doãn tới, cũng không cần nói chuyện của mày với cậu ấy." Vân Vĩnh Xương cảm thấy hôm nay lời mình nói không đúng, nhưng tổ chức nửa ngày đều biểu đạt không thể diễn đạt ý của mình.
Tự mình nghĩ lại vài giây, ông lại khôi phục phong cách độc chiếm thường ngày: "Mang về nhà cho ba xem."
Vân Li đá Vân Dã dưới bàn một chút.
Vân Dã lập tức ngẩng đầu: "Ba, ba đừng quản nhiều như vậy, lỡ dọa bạn trai chị ấy thì làm sao."
"Hơn nữa trợ giảng chúng con rất lợi hại, đại học chính là Tây Khoa Đại, mỗi năm đều đạt giải thưởng quốc gia, thường giành giải nhất trong các cuộc thi, rất tốt với mọi người, tính tình cũng rất tốt." Vân Dã nói rõ những gì Vân Vĩnh Xương thích nghe.
Vẻ mặt Vân Vĩnh Xương hòa hoãn chút, nhưng vẫn đâm nói: "Con trai ưu tú như vậy, trước kia không yêu đứa con gái nào chứ?"
Vân Dã ngốc ngốc, nhìn Vân Li, buột miệng thốt ra: "Chưa từng yêu ai khác."
Vân Li xem xét nhìn ông ta một cái.
Tìm từ này cũng thật trâu bò.
Trước kia chưa từng yêu đương với ai.
Bởi vì chỉ có cô thôi.
Thấy Vân Li không có dục vọng nói gì, Vân Vĩnh Xương không tiếp tục ép cô.
Sau khi ăn xong bữa khuya, cô trở về phòng nằm ở trên giường, gửi tin nhắn cho Phó Chí Tắc: 【 về rồi sao? 】
Vài giây sau, Phó Chí Tắc trả lời bằng một tin nhắn thoại, một từ ừ.
Thanh tuyến thanh đạm đều không ngừng đột nhiên im bặt, âm cuối kéo một phách, như là buồn ngủ quá buồn ngủ, lại đánh lên tinh thần gửi tin nhắn lại cho cô.
Tâm tình Vân Li nháy mắt rõ ràng: 【 ngày mai em không có việc gì phải làm.
】
Trên thực tế, hai ngày cuối tuần cô cũng không có việc gì làm, có thể cùng Phó Chí Tắc ra ngoài chơi.
Ngữ khí Phó Chí Tắc có chút nhàn nhạt tiếc nuối: "Ngày mai anh phải luận văn viết tiến sĩ."
Tay Vân Li dừng lại: 【 à được rồi 】
Điện thoại lại rung lên, Vân Li còn có chút mất mát, lại nghe anh nói: "Nhưng bên cạnh anh có chỗ ngồi trống."
Trong lòng cô buông lỏng, lấy quần áo rồi đi tắm rửa một cái.
Trở về mới phát hiện Phó Chí Tắc gửi tin nhắn khác sau tin nhắn trước đó: "Không tới sao?"
Tựa hồ là vì cô không hồi âm như vậy, không chắc chắn mà lại mời.
Vân Li lau tóc mình, ở dưới ánh đèn chuyển động bông hồng giấy, trả lời: 【được.
】
Xoay người ngã xuống giường, Vân Li dùng tay chặn đèn, cơn buồn ngủ ập đến.
Trong mơ hồ, cô nhớ tới Vân Vĩnh Xương lần trước ném sắc mặt cho Phó Chí Tắc, không khỏi bàng hoàng tỉnh dậy.
Di chuyển cái tay liền thấy Vân Dã chui vào trong phòng.
"Sao chị yêu đương không nói với em?" Âm thanh Vân Dã u oán, "Lần trước em còn......"
"Còn cái gì?" Vân Li bất mãn khinh thường nhìn lại cậu, bắt xoa nhẹ đầu cậu hai lầm.
"Không có gì......!Chị đừng có chạm vào tóc em." Cậu không cao hứng mà đẩy tay cô ra, Vân Li thấy mình bị ghét bỏ, trực tiếp nằm xuống liền ngủ.
Thấy đuôi mi cô bình thường, giữa mày thả lỏng, đoán rằng cuộc tình này khá hạnh phúc.
Không nói cho cậu thật ra cũng không quan trọng.
Vân Dã ngồi trước bàn sách của Vân Li, đứng dậy đi lại trong phòng một lúc rồi lại lật trước kệ sách của cô.
Vân Li buồn ngủ vô cùng, thúc giục nói: "Có rắm mau cút."
"Em muốn sau khi thi xong học kỳ mùa thu, phát triển quan hệ với Oai Oai một chút." Ánh mắt Vân Dã đảo quanh, ngón tay nhẹ gõ vào đường may quần, nhìn ra được không quá tự nhiên.
Phát triển quan hệ, nói súc tích như vậy cũng chỉ có Vân Dã thôi.
Vân Li: "Ồ."
Vân Dã: "Chị không định phát biểu ý kiến gì à?"
Vân Li vẻ mặt nghi hoặc: "Không phải em nhân danh bạn học đang yêu đương sao? Rốt cuộc là muốn chịu trách nhiệm sao?"
Vân Dã: "......"
Có việc muốn nhờ, Vân Dã nén giận: "Chị có thể nhờ bạn trai chị cho em mượn máy bay không người lái không?"
"Không phải em có WeChat anh ấy à?" Vân Li đắp chăn lên người, mười phần đuổi người, kiên nhẫn ôn nhu khuyên nhủ: "Vân Dã em là người trưởng thành rồi, đừng có chuyện gì mà kêu chị gái ra mặt."
Vân Dã ậm ừ nói: "Chị nói thì thuận tiện hơn, nhờ anh ấy cho em mượn một cái đi."
Vân Li dứt khoát không phản ứng cậu, Vân Dã ở một bên chọc một hồi, đẩy đẩy ổ chăn cô.
Cô ngủ rồi.
"......"
Vân Dã dừng một chút, tắt đèn, tự mình cầm di động.
Có lẽ cậu muốn biểu đạt chuyện của mình với Phó Chí Tắc, tuy rằng đã khuya, nhưng cậu không hề buồn ngủ, đầu óc nghĩ đến chuyện tỏ tình.
Đứng ngồi không yên nửa giờ, Phó Chí Tắc mới gửi lại tin nhắn.
【 anh đưa em một cái.
】
====================
T.