Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ của Từ Thanh Tống, Vân Li cứng đờ, đầu óc quay cuồng, đang phân vân phải giả vờ không nghe thấy giọng của anh ta không, giải thích trước mặt Hà Giai Mộng một chút, có lẽ Phó Chí Tắc bên ngoài đã nghe được......
"Để cậu cười nhiều rồi." Từ Thanh Tống trêu ghẹo nói, giọng anh ta không lớn, nhưng mà phòng nghỉ cách âm không tốt, những lời này vẫn truyền đến tai hai người trong phòng từng chữ từng chữ.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Từ Thanh Tống trực tiếp mở cửa, Phó Chí Tắc đứng bên cạnh anh ta.
"Tiểu Hà, cô tan tầm trước đi." Từ Thanh Tống cho Hà Giai Mộng một bậc thang, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầm túi xách bước ra ngoài, nghĩ đến Vân Li, xoay người điên cuồng nháy mắt với cô: "Nhàn Vân lão sư, em đi với chị không?"
Vân Li chậm rì rì nói: "Em cùng với bạn trai......"
Hà Giai Mộng muốn nói cho Vân Li, bọn họ mới nói nói xấu về người khác, người đó đã chặn cửa, cô muốn bạn trai đợi ở ngoài à, kẻo làm cho Phó Chí Tắc tức muốn hộc máu làm điều gì đó.
Cô ta nhìn Vân Li làm mặt quỷ, thấy đối phương không hiểu, thanh âm thanh thúy hỏi: "Nếu không em đi với chị trước? Bạn trai em ở đâu?"
Vân Li khô cằn nói: "Ở trước mặt chị đấy......"
"......"
Nụ cười Hà Giai Mộng cứng lại, mở to hai mắt nhìn, khó tin mà nhìn về phía Từ Thanh Tống, anh ta xua xua tay, bật cười nói: "Không phải tôi."
"......"
Nhìn Hà Giai Mộng chạy trối chết, Vân Li ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
Từ Thanh Tống hôm nay đã thay quần áo, Vân Li còn chưa nhìn kỹ, liền thấy Phó Chí Tắc che trước mặt anh ta.
Giống tòa điêu khắc, dường như đang nói cho cô ――
Muốn xem thì chỉ có thể xem anh.
Vân Li giảm bớt không khí nói: "Chị Giai Mộng vẫn thích nói đùa như vậy......" Nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Chí Tắc, cô nở nụ cười xấu hổ.
Từ Thanh Tống đề nghị nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Phó Chí Tắc không có tinh thần mà ừ một tiếng, đưa tay về phía Vân Li.
Cô nhẹ nhàng thở ra, chạy bước nhỏ bỏ tay mình vào lòng bàn tay anh.
Sau khi ăn cơm tây với Từ Thanh Tống ở nhà hàng hoa viên, Vân Li với Phó Chí Tắc lái xe về nhà.
Cuối cùng có cơ hội để hai người có không gian riêng, Vân Li nhỏ giọng nói: "Vừa rồi chị Giai Mộng nói như vậy, anh đừng nóng giận."
Lo lắng Phó Chí Tắc cho rằng cô không che chở anh, cô vội giải thích nói: "Em không tìm được cơ hội nói với cô ấy."
"Ồ." Ngữ khí Phó Chí Tắc nhàn nhạt: "Còn tưởng rằng em không dám mắng bản thân."
Vân Li nghẹn lời, buột miệng thốt ra nói: "Em nào không dám......"
Ý thức được phản ứng đầu tiên của bản thân có chút vấn đề, Vân Li giải thích một lần nữa: "Không đúng, em nào định mắng chứ."
Phó Chí Tắc liếc nhìn cô một cái, không cần phải nhiều lời nữa.
Sau khi về đến nhà, Phó Chí Tắc không nhắc lại chuyện này, tâm tình rất tốt mà đi chăm sóc bó hoa lan tử la.
Vân Li dành thời gian xem tài liệu cho cuộc họp ngày mai.
Trong lúc đó, Phó Chí Tắc lẳng lặng ngồi bên cạnh cô đọc sách, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lật trang.
Cảnh tượng như vậy, khá ấm áp.
Vân Li không khỏi cong môi, cũng bởi vậy mà cảm thấy, chuyện phát sinh trong ngày, Phó Chí Tắc đã hoàn toàn quên mất.
Kim đồng hồ đến giờ, khi mở nước ấm, Vân Li rất buồn ngủ.
Có cuộc họp vào sáng sớm hôm sau, cô chỉ muốn nhanh chóng tắm sạch sẽ trở về ngủ.
Chờ cô tắm xong trở về phòng, chỉ nghe thấy tiếng nước đổ từ phòng bếp, còn có tiếng vòi hoa sen.
Vân Li mới vừa lau tóc xong, lúc lấy máy sấy tóc ra, lồng ngực anh ướt sũng dán vào phía sau, Vân Li có thể cảm giác được bọt nước theo anh giọt nước nhỏ xuống trên cổ cô, trượt xuống vào trong quần áo, cô kháng cự nói: "Không được......!Ngày mai em phải đi làm......"
"Ừ......" Anh nhẹ nói, hôn lên cổ cô.
Nháy mắt hai chân Vân Li nhũn ra, cố gắng bẻ ngón tay anh ra, Phó Chí Tắc thuận thế một tay bắt lấy hai tay cổ tay cô, từ sau đẩy đẩy cô, ở bên tai cô hỏi: "Anh đẹp chứ không xài được sao?"
Cô lại thẹn lại bực, sốt ruột mà hô: "Phó Chí Chiết!"
Vân Li cố gắng ngăn chặn hành vi anh, nhấn mạnh nói: "Khi em gọi tên đầy đủ của anh, có nghĩa là, em, tức, giận,!"
Cô gằn từng chữ một mà nói ra mấy chữ cuối cùng, thanh âm mềm như bông, không hề có chút lực độ uy hiếp gì cả.
Con ngươi đen nhánh của Phó Chí Tắc nhìn cô, môi mỏng hé mở: "Phó Chí Tắc."
Vân Li: "......"
Vân Li: "Phó Chí Chiết."
"Phó Chí Tắc."
"......!Phó Chí Chiết."
Vân Li nghe không ra sự khác biệt âm uốn lưỡi, nhưng cô không ngốc, có thể nhìn ra ý cười khóe mắt anh.
Cô dùng khăn lông che mặt, không để ý tới anh.
Phó Chí Tắc lấy khăn trên tay cô: "Đừng tức giận."
Anh xuyên qua khăn lông nâng cái gáy cô, ngữ khí tự nhiên: "Trước tiên giúp em nắn thẳng đầu lưỡi."
Ký ức ùa về trong đêm đó, trên đường đi mua mì xào, người đàn ông tắt điếu thuốc, nhàn nhạt nói: "Thẳng đầu lưỡi, nói lại lần nữa."
Vân Li còn ngốc ngốc còn đắm chìm trong ký ức, khuôn mặt Phó Chí Tắc tan cùng một chỗ, cô bị anh ấn lên giường, đầu lưỡi tham nhập trực tiếp quấn lấy cô.
Bàn tay anh trượt xuống, Vân Li còn chống cự, tay lạnh lẽo dán trên da, dừng trên từng ngóc ngách của cơ thể.
Phó Chí Tắc nâng cằm cô, khàn giọng nói: "Lặp lại lần nữa."
Giọng Vân Li cứng ở cổ họng, nhìn cặp mắt kia, trong lòng cũng hoàn toàn từ bỏ chống cự, thuận theo mà gọi: "......!Phó Chí Chiết."
"Vẫn sai." Phó Chí Tắc nghiêng đầu, cánh mũi khẽ chạm vào cô, cảm nhận được hai chân cô dần dần căng thẳng, một cái tay khác của anh dường như không có việc gì mà khẽ vuốt môi dưới của cô: "Thả lỏng."
"Chỉ là dạy em gọi đúng tên."
......
Cái giường bị tóc cô tẩm ướt một mảnh, Vân Li ngồi xổm mép giường, kéo ga trải giường ra, nhớ tới hình ảnh vừa rồi, sờ sờ cái tai đỏ bừng của mình.
Cô liếc nhìn điện thoại, cũng không biết ngày mai có dậy được không.
Sáng sớm hôm sau, Vân Li ở trên giường thống khổ mà nướng một hồi, không thể nề hà mà bò dậy rửa mặt, trang điểm.
Tinh thần Phó Chí Tắc bên cạnh tốt hơn cô rất nhiều.
Khi ăn sáng, Vân Li cướp lấy miếng bánh mì nướng nhỏ coi như trả thù.
Ngồi trong phòng họp một hồi, những người khác còn chưa tới công ty, mắt thấy gần đến giờ họp, mở cửa, khi hai người nhìn thấy đối phương đều có chút kinh ngạc.
Vân Li có nghe Từ Thanh Tống đề cập đến, nhưng nhìn thấy cô lại bất ngờ.
So với hai năm trước, diện mạo của Lâm Vãn Âm không có nhiều thay đổi, nhìn thấy Vân Li, cô ta chỉ giật mình ngắn ngủi.
Ngay sau đó, khí thế hùng hổ mà đi đến trước mặt cô: "Chị tới này làm gì?"
Thấy Vân Li không lên tiếng, cô ta nói móc nói: "À, tôi biết rồi, lần trước bị A Tắc quăng nên không cam lòng, bây giờ nghe nói A Tắc phải ở lại trường dạy học, lại tìm tới cửa sao?"
"......"
Vân Li không nói gì mà nhìn cô ta.
Lâm Vãn Âm cảm thấy mình nói trúng tâm sự của cô, có chút đắc ý mà nói: "Chị đừng uổng phí sức lực, trước kia A Tắc coi trọng chị còn về tình cảm có thể tha thứ, bây giờ, chị đừng tự rước lấy nhục chứ."
phúng nói: "Ha, cô còn mặt dày mày dạn quấn A Tắc chứ."
Mấy năm nay, Lâm Vãn Âm không nhận được một tia đáp lại phản hồi nào về yêu cầu của Phó Chí Tắc, cô ta không muốn bị coi thường, ngạo khí nói: "Tôi không cần nhắc chuyện của A Tắc bây giờ có thể có rất nhiều fans đâu, tôi mới không để bụng chuyện các người yêu đương đâu."
Trong lòng cô ta càng nghĩ càng không thoải mái, ngoài miệng không buông tha người: "Cô không trẻ bằng tôi, không xinh đẹp bằng tôi, học vấn không cao như tôi, hơn nữa lá gan cô nhỏ như thế, nhìn thấy biến thái cũng không dám đuổi......!Chắc chắn là A Tắc bị cô quấn lấy không có biện pháp mới đáp ứng......" Cô ta liệt kê ra một loạt chuyện, như là đang an ủi chính mình.
Đổi lại trước kia, Vân Li sẽ cực kỳ tổn thương trước những lời nói của Lâm Vãn Âm, khả năng sẽ bởi vậy mà chưa gượng dậy nổi, lảng tránh không thôi.
Nhưng hiện tại, trong lòng cô không chút dao động nào.
Cô không bởi vì đối phương công kích mà dao động cái nhìn của mình, cô biết mình không giống như những gì đối phương nói, cũng biết người Phó Chí Tắc yêu, sẽ không đúng như lời đối phương nói như vậy.
Vân Li không có hứng thú cào xé với cô ta, nhàn nhạt nói: "Mặc kệ cô cảm thấy bản thân cô tốt thế nào, tôi là bạn gái của cậu nhỏ cô."
"Còn nữa, tôi và cậu nhỏ cô có lẽ sẽ không gặp lại cô nữa." Vân Li nhấn mạnh, "Cắt đứt quan hệ cũng không sao."
Lâm Vãn Âm bực bội nói: "Sao cô có thể nói như vậy, nếu cô làm như vậy, sẽ không có người thích cô đâu."
Vân Li vốn tưởng rằng hai năm sau, đứa trẻ ấu trĩ sẽ hơi trưởng thành một chút, huống chi hiện tại Lâm Vãn Âm chắc cũng khoảng hai mươi tuổi.
Vân Li ngước mắt hỏi cô ta: "Cô có tài khoản trạm E sao? Bao nhiêu fans?"
Lâm Vãn Âm khẽ hừ một tiếng, ngữ khí mang theo kiêu ngạo: "Hơn một vạn."
Vân Li nghiêng đầu: "Tôi có hơn một trăm vạn fans đấy."
"......"
Vân Li không để tâm đến chuyện này, mở ra folder, xem qua tài liệu hôm nay một lần nữa.
Sau cuộc họp EAW ngày hôm đó, Vân Li nói tạm biệt với Trương Nghiên Hân.
Cô ấy đặt một chuyến bay trở lại Tây Phục vào đêm đó, ngày hôm sau Vân Li với Phó Chí Tắc mới trở về.
Ở Vân Vĩnh Xương kia một thế hệ người trong mắt, sinh hoạt chính là khổ khổ, ngọt ngọt, lại như thế nào đều phải tiếp tục.
Hắn không thể lý giải có cái gì vấn đề có thể bức đến một người tạm nghỉ học.
Vân Li chỉ cảm thấy thanh âm anh trầm thấp mà giàu từ tính, mặc dù những âm tiết làm cô cảm thấy không quen thuộc gì cả, cô cũng cảm thấy rất êm tai.
Cô cười cười: "Có nghĩa là gì?"
"Yêu em."
Không khí trong phòng đột nhiên ái muội.
Vân Li đặt cuốn sách lại, lại lấy ra: "Anh có thể đọc quyển sách này cho em không?"
"Ừ."
Hai người ngồi trên ghế sô pha, Phó Chí Tắc nằm ở trên sô pha, dựa lưng bên cạnh, ôm lấy Vân Li từ phía sau.
Vân Li ngồi ở trong lòng ngực anh, phụ trách lật sách.
Anh không nhanh không chậm mà đọc đoạn thứ nhất, giải thích lại cho Vân Li bằng tiếng Trung.
Vân Li để ý đến một từ đơn trên sách ――
efe.
Cô ngạc nhiên nói: "Em có một fans tên là này, khi em ở Anh quốc thường xuyên nói chuyện với fans này á......"
Rất nhiều chuyện sau khi về nước, Vân Li cũng không quá để ý tin nhắn bản thân, cô có chút áy náy nói: "Bạn fans khá tốt, còn gửi cho em rất nhiều bưu thiếp.
Sau khi em về nước không thấy tin nhắn như này, có thể có sẽ tìm em."
Nghĩ đến đây, cô lẩm bẩm nói: "Người này cũng ở Tây Phục."
"Nghĩa của từ này là gì vậy?"
Vân Li có không ít fan trung thành, ban đầu cô cho rằng efe chính là cái tên do fans tùy tiện đặt.
Phó Chí Tắc nhìn cô một cái, tùy ý nói: "Chữ F."
"Ừm......" Vân Li phản ứng chậm nửa nhịp, tiếp tục nhìn dòng tiếp theo.
Vài giây sau, cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía Phó Chí Tắc, đối phương khí định thần nhàn, không thể đọc suy nghĩ của anh từ biểu cảm.
Vân Li chọc chọc mu bàn tay anh: "Điện thoại anh cho em."
Nick name là "F", có một người ở bên cạnh cô.
Phó Chí Tắc lười nhác từ bên hông đưa cho cô, Vân Li mở khóa, tìm kiếm màn hình, bấm vào trạm E.
Trạm E sẽ đưa ra các đề xuất dựa trên người dùng thường xem video, Vân Li sửng sốt, trang chủ đề xuất gần như đều là chuyện trước kia của cô.
Cô nhấn vào giao diện người dùng, hình đại diện và tên quen thuộc.
Click mở bản ghi chép phát sóng, bên trong tất cả đều là video của cô.
Mặc dù có những video người khác, cũng là bài post mà Vân Li liên kết với Uploader khác thỉnh thoảng xuất hiện.
Trong những lúc tưởng chừng phải xa nhau, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
"Bây giờ em mới phát hiện......" Vân Li lẩm bẩm nói, cái mũi đau xót, Phó Chí Tắc hôn tóc cô, không thèm để ý nói: "Không sao đâu."
Anh tiếp tục nắm ngón tay cô, đến đoạn thứ hai thì đọc từng từ một, Vân Li lặp lại cách phát âm của anh, đặc điểm của tiếng Tây Ban Nha là nhìn thấy từ là có thể đọc ra.
Anh dạy cô hơn một giờ, Vân Li nắm vững quy luật bên trong.
Tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng cũng có thể đọc ra.
Một lúc lâu sau, Phó Chí Tắc có chút mệt mỏi dựa cằm vào vai phải của cô, mặt anh áp vào mặt cô.
Anh chỉ một câu trong đó, Vân Li gập ghềnh mà đọc ra, hỏi anh: "Này nghĩa là gì vậy?"
"Muốn làm em."
"......"
Phó Chí Tắc chỉ trêu cô một chút, tiếp tục chỉ sang câu tiếp theo.
Vân Li lại lật qua nắm lấy ngón tay anh, nhìn các từ trong cuốn sách, đứt quãng mà lặp đi lặp lại.
Đọc lại một lần, trơn tru hơn so với lần đầu tiên.
Cô nhấn giọng đọc, quay đầu, nhìn chằm chằm anh lại lặp lại lần nữa.
Mỗi một âm đều mang theo tình ý cực kỳ mãnh liệt, cô quăng cuốn sách sang một bên, xoay người khóa ngồi ở trên người anh.
Như là nỗ lực mà bồi thường cho anh một năm rưỡi đơn phương cô độc làm bạn, động tác Vân Li càng chủ động với nhiệt liệt so với lần trước, cô hôn hầu kết của anh, trực tiếp lên trên ngậm lấy môi anh, hân thể kề sát càng ngày càng nóng bỏng.
Vài lần trước đều là Phó Chí Tắc chủ động, ánh mắt anh hơi tối sầm lại, lại không có động tác khác, chỉ là dựa vào sô pha, làn da trắng nõn, khuôn mặt ít ham muốn, làm người ta cảm thấy không thể xâm phạm.
Trong mắt Vân Li mang theo mê mang: "Vừa rồi tiếng anh đọc sách......" Cô tạm dừng, "Có chút gợi cảm......"
Kể cả bây giờ, mặt mày anh đã nhiễm dục vọng khắc chế, cổ áo bị cô kéo ra hỗn độn, loại không có trình tự này mang đến dụ hoặc làm Vân Li không tự giác mà nắm cằm anh, nhìn thẳng vào anh.
Tựa như anh hoàn toàn nằm trong tay cô.
Thấy thế, Phó Chí Tắc cười, chờ động tác tiếp theo của cô.
========================
CN.