Chiết Chi (Giai Hạ Tù)

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời vừa nói ra, những người có mặt đều cả kinh, đồng thời quay đầu nhìn y.Đỗ Phong là người đầu tiên tỉnh táo lại, cười ha hả như không dừng lại được: “Không cần nhọc công nói khoác, ngươi cho là ta không biết sao? Một thân công phu của ngươi đã bị phế từ lâu.”

Ngón tay của Lục Tu Văn thon dài trắng nõn, thoạt nhìn chỉ có thể dành cho việc chơi cờ mà không phải cầm kiếm, nhưng bảo kiếm nằm trong tay y lại thực thành thục vững vàng: “Một người không có võ công, chẳng lẽ không thể luyện lại từ đầu được sao? Ta cũng không phải hạng phế vật như ngươi, qua mười năm cũng không thấy tiến bộ chút nào.”

Đỗ Phong đối với lời nói của y bán tín bán nghi: “Dù ngươi có luyện lại một lần nữa, ngươi cũng đã trúng độc của Truy Hồn Hương!”

Lục Tu Văn cười nói: “Nếu không phải vì Truy Hồn Hương, ta còn để cho ngươi sống đến bây giờ? Có điều ngươi ngẩng đầu liếc nhìn một chút xem, trời sắp sáng rồi.”

Đỗ Phong cả kinh, hiện tại mới phát hiện qua một phen ác chiến, phía chân trời quả nhiên đã hiện ra một tia sáng nhạt.Hiệu lực của Truy Hồn Hương chỉ có ba canh giờ, đến khi trời sáng sẽ hết!Lục T Văn cầm kiếm đi về hướng Đỗ Phong, vừa bước vừa hỏi: “Còn nhớ tại sao hồi đó ta đánh hỏng một bên mắt của ngươi không?”

“Hừ, chẳng phải vì ta động vào đệ đệ bảo bối của ngươi ư.” Đỗ Phong đối với y vừa hận vừa sợ, không tự giác lùi về phía sau.

Lục Tu Văn liếc qua thương thế trên người Đoàn Lăng, nói: “Vậy ngươi hẳn là biết, trên đời này có một số người có thể động, còn có một số người… đến một cọng tóc cũng không được sờ.”

Gương mặt y vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt như thường ngày, không khác gì đang mời người uống rượu ngắm hoa. Chỉ có duy nhất đôi mắt sâu không thấy đáy, khiến Đỗ Phong nhìn thấy mà lạnh cả người.

Nhiều năm qua, bại trận trở thành thủ hạ của Lục Tu Văn, cộng thêm mắt trái bị chột vẫn là đại hận trong lòng Đỗ Phong. Hắn do dự giây lát, không biết nên liều mạng với Lục Tu Văn, hay trước tiên bắt Đoàn Lăng làm con tin?

Lúc này hắn lại nghe thấy tiếng y nói: “Nếu ngươi sợ, không bằng hiện tại xoay người bỏ chạy?”

Đỗ Phong nghe xong, ngược lại liền ra quyết định, cười ha hả: “Lục Tu Văn, ngươi bày không thành kế tốt lắm, ta thiếu chút nữa đã mắc mưu.”

(không thành kế: kế để trống thành vườn không nhà trống – một câu chuyện trong tiểu thuyết “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Về sau, khi nói đến “không thành kế” là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)

Dứt lời, hắn không còn để ý tới Đoàn Lăng, mũi chân nhẹ nhàng nhún lên, phiêu nhiên lướt tới trước mặt Lục Tu Văn, giơ kiếm đâm tới.

Lục Tu Văn thấy hắn xuất thủ, môi khẽ cong lên không hề nao núng.

Trong khoảnh khắc, hai người đã giao thủ vài chiêu.

Kiếm pháp của Đỗ Phong cực nhanh, làm người xem hoa cả mắt. Lục Tu Văn cử trọng nhược khinh, ung dung nâng kiếm, thong thả xuất kiếm, nhưng mỗi kiếm đâm tới đều tính toán thời điểm cực kỳ tinh chuẩn, mũi kiếm sáng loáng liên tiếp hướng vào mắt phải đối phương.

(cử trọng nhược khinh: xử lý những việc nặng nhọc một cách nhẹ nhàng)

Đỗ Phong rõ ràng muốn giết y, nhưng để bảo trụ mắt phải của mình, hắn vẫn phải thu kiếm về đỡ đòn. Cổ tay Lục Tu Văn run lên, rất nhanh đã lánh khai từ đầu đến cuối, kiếm hai người vẫn chưa hề tương giao lần nào.

Trong lúc quyết đấu, bước chân của Lục Tu Văn biến ảo, từng bước một thối lui về đằng sau. Đỗ Phong tiến công liên tục, bất tri bất giác theo y đi vài bước hai người một đường từ ngoài đại môn Ngụy gia đánh vào trong sân.

Đỗ Phong công kích không hiệu quả, đột nhiên xuất ra độc chiêu hắn đổi kiếm sang tay trái, tay phải một chưởng đánh vào đầu vai Lục Tu Văn.

Lục Tu Văn không kịp trở tay, bị hắn đánh một chưởng, bảo kiếm trong tay “Keng” một tiếng rơi xuống đất. Y lảo đảo rút lui vài bước, thân thể đập vào bàn đá trong sân.

Đỗ Phong đánh trúng một chưởng, đã xác minh được suy đoán trong lòng, liền quát lớn: “Lục Tu Văn, võ công của ngươi quả nhiên đã hoàn toàn tiêu thất kiếm chiêu trống rỗng, ngay cả một điểm nội lực cũng không có.”

“Đúng vậy,” Lục Tu Văn hé miệng cười, “Ta lừa ngươi đấy.”

Đỗ Phong bừng bừng nộ khí, vung kiếm muốn lấy tính mạng y.

Lục Tu Văn không tránh không né, vươn tay bắt lấy mũi kiếm của hắn, một tay kia giấu ra sau lưng, chuyển động bàn cờ trên mặt bàn đá.

Chỉ nghe thấy tiếng “Lạch cạch,” sàn đá dưới chân chậm rãi chuyển động, dưới chân Đỗ Phong xuất hiện một cái khe tối đen hun hút.

Đỗ Phong không ngờ tới trong tiểu viện này lại có cơ quan, ngây người một lúc mới phát hiện mình đã rơi vào quỷ kế của Lục Tu Văn. Luyện lại võ công là giả, không thành kế cũng là giả, Lục Tu Văn cứ giả vờ hết lần này đến lần khác, thực chất là để lừa hắn đến bên cạnh bàn đá.

Thân thể hắn vụt sa xuống, mắt thấy sẽ bị nhốt vào trong mật thất ngầm dưới lòng đất nhưng dù sao Đỗ Phong cũng là nhân vật hùng bá một phương, trong lúc nguy cấp cũng không bối rối, hai tay vỗ lên mặt đất dụng lực để nhảy lên.

Lục Tu Văn cớ gì lại để hắn chạy, y hợp hết toàn lực đẩy đối phương xuống.

Đỗ Phong gương mặt dữ tợn, gắt gao giữ chặt tay Lục Tu Văn.

“Lục Tu Văn, nếu ta phải chết, cũng là cùng chết với ngươi.”

“Vậy, như ngươi mong muốn.”

Lục Tu Văn cười cười, trong mắt lại lộ ra thần tình lạnh lẽo. Y thả người nhảy xuống, cùng đối phương chui vào trong mật thất.

“Cạch cạch…”

Không biết là ai đã khởi động cơ quan trong mật thất, sàn đá lần thứ hai chuyển động, khe hở dần dần đóng lại, không còn một tia vết tích.

Sự tình xảy ra quá bất ngờ, từ khi Lục Tu Văn chọc giận Đỗ Phong đến lúc hai người so kiếm, lại tới khi Lục Tu Văn khởi động cơ quan của bàn cờ, bất quá chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt. Đợi đến lúc mọi người phục hồi tinh thần lại, hai người đã song song ngã xuống mật thất.

“Lục Tu Văn —— ”

Đoàn Lăng giãy dụa cố gượng dậy từ mặt đất, chạy về hướng bàn đá nhưng do hắn quá vội vã, mới bước được một nửa đã ngã uỵch xuống. Hắn cũng không quan tâm cả người đầy vết thương, rất nhanh lại đứng lên, chạy vọt tới nơi Lục Tu Văn biến mất.

Nền đá khít lại không kẽ hở, hắn dùng sức đấm vài quyền trên mặt đất nhưng chỉ là công dã tràng, liền quay đầu hỏi Ngụy thần y: “Ở dưới này là nơi nào?”

Ngụy thần y lúc này cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, đi tới: “Đây vốn là để phòng bị kẻ thù của ta, là mật thất bảo mệnh. Yên tâm, người ngã xuống không chết được.”

Liễu Dật khập khiễng bước đến, vội la lên: “Lục đại ca không hề có võ công, ở cùng một chỗ với tên ma giáo đó, chẳng phải…”

Đoàn Lăng cắt ngang lời hắn, nói với Ngụy thần y: “Cơ quan ở đâu? Mau mở mật thất này ra!”

“Hôm qua đến cầu y thì ăn nói khép nép, hôm nay thế nào lại hùng hùng hổ hổ như đi đòi nợ vậy? Bộ ta nợ ngươi chắc?” Ngụy thần y nhỏ giọng mắng thầm, vươn tay di chuyển bàn cờ trên mặt bàn đá.

Bàn cờ chuyển động, nhưng sàn đá trên mặt đất vẫn im lặng sừng sững, không có chút phản ứng.

Ngụy thần y “Hả” một tiếng, không khỏi nhăn nhó mặt mày.

Đoàn Lăng vội hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không được, không thể mở ra được nữa.” Ngụy thần y đáp, “Trong mật thất có một cơ quan, nếu bị khởi động, sẽ không thể mở ra từ bên ngoài. Đây cũng là vì phòng ngừa vạn nhất, nhỡ đâu kẻ thù của ta phát hiện ra bí mật của bàn đá, cũng không có cách nào đi đến mật thất bắt ta.”

Đoàn Lăng cũng không kiên trì nghe hắn lải nhải chuyện kẻ thù, lập tức truy vấn: “Còn đường khác tiến vào mật thất không?”

“Đã không còn, bất quá bên trong có chuẩn bị nước trong và lương khô, ở trong đó một tháng cũng không đói chết.”

Đoàn Lăng trong lòng nóng như lửa đốt.

Hắn tuy chỉ nghe được vài ba câu, nhưng cũng lờ mờ cảm thấy giữa Lục Tu Văn và tên ma giáo kia có cừu oán đừng nói là một tháng, hắn chỉ sợ đến một nén nhang y cũng không cầm cự nổi.

Đoàn Lăng nghĩ tới đây liền không dám cà kê thêm chút nào nữa, hai mắt đảo qua, nhặt lên bảo kiếm của Liễu Dật rơi trên mặt đất: “Liễu huynh đệ, kiếm của ngươi cho ta mượn dùng một lát.”

Dứt lời, hắn liền đem lưỡi kiếm cắm thẳng vào giữa hai khối đá trên sàn, cố sức tách ra khe hở.

Thanh kiếm này của Liễu Dật chính là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, hắn lại dùng lực mạnh như vậy, sàn đá ngược lại thực sự nứt ra một chút.

Liễu Dật cũng không tiếc bảo vật, rút chủy thủ ra: “Đoàn đại ca, ta đến giúp ngươi một tay.”

Trong chốc lát, vụn đá bay tán loạn.

Hai người phối hợp với nhau, đúng là muốn dùng vũ lực để phá mở cửa vào mật thất.

Ngụy thần y khi trước đã mất rất nhiều tâm huyết mới tạo ra được mật thất này, thấy hai người ngang nhiên phá hoại, nhịn không được nói xen vào: “Cơ quan trong mật thất kia người bình thường đều không biết, nhưng tiểu tử họ Lục kia đã nghe ta nhắc đến, ta nghĩ y căn bản là một lòng chịu chết, muốn cùng người của Thiên Tuyệt giáo kia đồng quy vu tận…”

Đoàn Lăng không lên tiếng, chỉ quay đầu lại liếc đối phương một cái, nhãn thần dị thường băng lãnh.

Ngụy thần y sợ run người, lập tức ngậm miệng.

Sàn đá trên mặt đất có chút dày, hai người dùng kiếm đào một hồi lâu cũng mới khoét được một lỗ nhỏ nếu muốn đi vào cứu người, không biết phải đào đến ngày tháng năm nào.

Liễu Dật đang cảm thấy nản lòng, nhưng lại chợt nghe phía dưới truyền đến một âm thanh cổ quái.

“Chát!”

Liễu Dật trong lòng run rẩy, vội hỏi Đoàn Lăng: “Đoàn đại ca, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”

Đoàn Lăng cúi người xuống, áp tai vào mặt đất. Nhĩ lực của hắn tốt hơn Liễu Dật nhiều, chỉ nghe trong chốc lát đã tái mặt, tay cầm kiếm hơi run run, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

“Đoàn đại ca?”

Đoàn Lăng hít sâu một hơi, giọng nói có chút nghẹn: “Là tiếng roi quật.”

Liễu Dật nhỏ giọng thì thầm: “Ta nhớ tên ma giáo kia có nói, mắt của hắn là do một roi của Lục đại ca đánh hỏng.”

Mà võ công của Lục Tu Văn đã hoàn toàn tiêu thất, đương nhiên không có khả năng dùng lại roi, như vậy… Âm thanh này…

Liễu Dật không dám nghĩ tiếp.

Đoàn Lăng trái lại trấn định hơn: “Ít ra có thể xác minh, Lục Tu Văn bây giờ vẫn còn sống.”

Hắn nói xong liền ngẩng lên nhìn sắc trời: “Trời đã sáng.”

Liễu Dật chưa hiểu ẩn ý trong lời nói đó, đã thấy Đoàn Lăng ném bảo kiếm đi, cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, sau đó một chưởng đánh xuống mặt đất.

“Răng rắc!”

Một chưởng này có ẩn nội kình, quả nhiên đánh vỡ được sàn đá, bên trên đã xuất hiện một vết nứt.

Liễu Dật xác thực từng nghe nói qua chưởng lực có thể làm nứt đá đổ bia, nhưng nội công của Đoàn Lăng hiển nhiên còn chưa tới mức này. Hơn nữa Truy Hồn Hương còn chưa hết tác dụng, hắn vội vã thôi động nội lực, thân thể tuyệt đối chịu không thấu.

Liễu Dật tuy rằng một lòng muốn cứu Lục đại ca, nhưng vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Đoàn đại ca, đừng đánh nữa, tay ngươi sẽ phế mất.”

“Không sao,” Đoàn Lăng thần tình bất biến, nói, “Tay phải phế đi, còn có tay trái.”

Hắn mạnh mẽ thôi động nội lực, liên tục đánh ra vài chưởng xong, đột nhiên phun ra một ngụm máu tanh. Hắn đưa tay lên lau miệng, liền thấy một mảnh đỏ sẫm.

Hắn biết, nội tức đã loạn, đây là gặp phản phệ, thế nhưng không dám dừng lại.

Lục Tu Văn còn sống.

Nhưng cũng chỉ là còn sống mà thôi.

Âm vang trong mật thất truyền đến ngày càng rõ ràng, hắn có thể nghe thấy tiếng roi quật lên thân thể con người, đôi lúc xen lẫn vài tiếng kêu đau đớn – gấp mà ngắn, vừa thoát ra khỏi miệng liền lập tức liền bị đè ép xuống.

Đoàn Lăng đã từng nếm mùi đòn roi, đương nhiên hiểu như vậy là đau đớn đến mức nào. Mà hôm nay, hết roi này đến roi khác đều rơi xuống người Lục Tu Văn.

Chính là người kia, cao cao tại thượng, cho tới bây giờ vẫn luôn nhìn người bằng nửa con mắt.

Cũng chính là người kia, võ công tẫn phế, sinh mệnh chỉ còn lại có vài tháng.

Y rõ ràng đã có cơ hội đào tẩu, thế nhưng hết lần này tới lần khác tại thời khắc nguy cấp đứng ra trước mắt hắn, nâng kiếm cùng Đỗ Phong giằng co.

Đoàn Lăng biết y làm thế để cứu ai.

Nhưng tại sao lại cứu hắn?

Trong lòng Đoàn Lăng loạn thành một đống, hai tay vung chưởng đánh trên mặt đất không ngừng. Dù sao cũng không phải mình đồng da sắt, bàn tay hắn rất nhanh đã bị máu nhiễm đỏ.

“Chát!”

Một tiếng roi lại vang lên.

Đoàn Lăng không nhịn được kêu lên: “Lục Tu Văn!”

Không có người đáp lời hắn.

Hắn chỉ nghe thấy một tiếng rên mỏng manh.

Trái tim như bị người hung hăng giày xéo, đột nhiên thắt chặt lại, da tróc thịt bong, huyết nhục không rõ.

Tuôi là phân cách tuyến xinh đợp

“Chát!”

Một roi lại hạ xuống.

Lần này là đánh vào bên thái dương Lục Tu Văn chỉ thấy trước mắt nhói lên ánh đỏ, tiếp theo là dịch thể ấm áp từ trên trán chảy xuống, tiến vào trong ánh mắt y.

Toàn bộ thế giới tựa như nhiễm một tầng huyết sắc.

Lục Tu Văn trộm liếc qua Đỗ Phong đang đứng trước mặt y, nói: “Tiên pháp của ngươi xem ra, so với ta còn quá kém.”

Đỗ Phong lắc lắc cây roi trong tay, nheo mắt lại: “Ta không hơi đâu mà nghe ngươi múa mép khua môi, nói mau, làm thế nào để rời khỏi nơi quỷ quái này?”

“Ta không biết.”

“Ngươi biết cách khởi động cơ quan, thế nào lại không biết đi ra ngoài ra sao?”

“Mật thất này là do Ngụy tiền bối xây dựng, ta chỉ biết rằng di chuyển bàn cờ có thể khởi động cơ quan, những thứ khác hoàn toàn không biết.”

Đỗ Phong hừ lạnh, tuyệt đối không tin lời y, cổ tay run lên, lại một roi quất xuống thân thể Lục Tu Văn.

Lục Tu Văn không có võ công, trước lại đã trúng một chưởng, sau khi ngã xuống rất nhanh liền bị Đỗ Phong chế trụ. Gian mật thất này bất quá chỉ khoảng vài thước vuông, ánh sáng hôn ám (=lờ mờ), diện tích nhỏ hẹp, Đỗ Phong tìm một vòng, không phát hiện được thông đạo đi ra ngoài, mà sàn đá trên đỉnh đầu đã sớm đóng lại. Vậy nên hắn không thể làm gì khác hơn là cưỡng ép Lục Tu Văn nói ra phương pháp ly khai.

Lục Tu Văn thật vất vả mới lừa được Đỗ Phong vào trong này, dĩ nhiên cái gì cũng không chịu nói, mặc dù bị quất roi nhưng đến kêu rên cũng không thốt ra một tiếng.

“Ngươi không nói cũng không sao, dù thế nào thì gã sư đệ kia của ngươi cũng đang ở trên đó, ta không tin hắn không tới cứu ngươi.”

“Đúng vậy, bất quá chờ đến khi hắn mở cửa đá, Truy Hồn Hương đã sớm mất tác dụng. Nếu như quang minh chính đại quyết đấu một trận, ngươi thật sự cho rằng mình có thể thắng hắn?”

Đỗ Phong đã giao thủ với Đoàn Lăng, rõ ràng võ công của đối phương xác thực không kém. Quanh quẩn trong mật thất này càng lâu càng bất lợi cho hắn. Vì vậy, hắn giơ roi lên, hung hăng quất Lục Tu Văn như tật phong sậu vũ. (=mưa gió bão bùng, ý chỉ liên tiếp và cường độ rất mạnh)

Một thân hắc y của Lục Tu Văn sớm đã bị huyết thủy và mồ hôi làm ướt nhẹp, vài vết rách lộ ra máu chảy đầm đìa, vết thương gần thái dương lại đặc biệt nghiêm trọng, máu chảy tí tách từng đợt khiến nửa bên mặt y đều nhiễm đỏ. Nhưng từ đầu đến cuối y đều im lặng chịu đựng, thỉnh thoảng rên một tiếng cũng ngay lập tức nuốt vào trong.

Đỗ Phong hỏi không ra đáp án, trái lại tay đánh cũng có chút mỏi. Hắn biết Đoàn Lăng chính là người Lục Tu Văn quan tâm nhất, cố ý nói: “Họ Đoàn kia lâu như vậy còn không có động tĩnh, xem ra hắn không dự định cứu ngươi rồi.”

Lục Tu Văn cả người đều tràn đầy vết thương, ngay cả đứng thẳng cũng không nổi, y dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, cười nói: “Vậy cũng không sao, ta thấy trong mật thất có chuẩn bị nước trong và lương khô, sống qua một tháng không thành vấn đề. Đợi đến khi ngươi chết, ta ăn thịt ngươi uống máu ngươi, còn có thể chống đỡ tiếp một tháng nữa.”

“Hừ, xem ra ngươi vội vã muốn tìm đường chết.” Đỗ Phong giận dữ phản cười, đi từng bước đến trước Lục Tu Văn, dùng roi nâng cằm y lên, hỏi: “Ngươi đoán xem… Ta vì sao luôn mang roi bên mình?”

“Để ngày nào đó gặp lại ta, tìm ta báo thù hả?”

“Không sai. Bất qua ta không nham hiểm như ngươi, một roi là đã đập nát mắt người, bởi vậy…” Đỗ Phong sờ sờ cán cầm roi, đột nhiên giật mạnh lên, rút ra một chủy thủ sắc lẹm, lạnh lùng nói, “Ta nằm mơ cũng đều tự hỏi, tự tay móc tròng mắt của ngươi ra như thế nào.”

Dứt lời, chủy thủ lạnh lẽo dí sát lại gần gò má của Lục Tu Văn, cuối cùng dừng lại trên mắt y.

Lục Tu Văn cũng không né tránh, bình tĩnh nhắm lại hai mắt.

Đỗ Phong nhếch khóe miệng, dự định dằn vặt y thêm một hồi cổ tay chuyển động, một đao cắm vào trên vai y.

Lục Tu Văn lập tức chảy máu ròng ròng, Đỗ Phong thế nhưng không buông tha y, tay cầm chuôi chủy thủ lạnh như băng, chậm rãi khoét sâu vào miệng vết thương.

“Ư…”

Vết thương bị mũi đao day tới day lui, đau đớn khó nhịn, vượt xa trình độ mà trận đòn roi lúc trước gây nên. Sắc mặt của Lục Tu Văn trắng nhợt, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, đến môi cũng đều bị chính y cắn bật máu.

Đỗ Phong vừa thưởng thức biểu tình cố nén đau đớn của y, vừa ngâm nga: “Mặc dù hiện tại giết ngươi ngay cũng không sao, người bên ngoài sớm muộn gì cũng sẽ mở gian mật thất này ra, đến lúc đó ta ném thi thể ngươi ra ngoài, tự nhiên sẽ có thể nhân lúc lộn xộn mà đào tẩu. Hay là, ta cũng giết sư đệ của ngươi luôn, cho hắn bồi ngươi xuống Hoàng tuyền?”

Lục Tu Văn nghe xong những lời này, đột nhiên mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đỗ Phong.

Đỗ Phong đối với biểu tình này của y thống hận đến cực điểm, lập tức rút ra chủy thủ hướng đến mắt đối phương, không ngờ ngón tay tự dưng cứng lại, vô pháp động đậy. Tiếp theo đến cánh tay, cơ thể, thậm chí cái cổ… Toàn thân giống như bị tê liệt, hoàn toàn mất đi tri giác.

Hắn cả kinh trừng mắt nhìn Lục Tu Văn, chỉ có mồm miệng còn có thể hơi nhúc nhích: “Thế nào mà…”

“Cuối cùng đã phát tác?” Lục Tu Văn cười cười, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu của y, “Nếu muộn hơn một chút, ta có thể đã chột mất một bên không chừng.”

“Ngươi… Rốt cuộc…”

“Ngươi cũng là người sử dụng độc dược, chẳng lẽ không biết mình trúng độc gì?”

Trong lúc nói chuyện, khóe miệng Đỗ Phong bắt đầu chảy ra máu, sau đó là hai mắt và hai tai, nhưng hắn vẫn giữ biểu tình không thể tin được: “Ngươi vào… Lúc nào… Hạ độc?”

“Ngay từ lúc mới vào mật thất, thời điểm ngươi đánh ta roi đầu tiên.”

“Không có khả năng…”

“Ngươi hoàn toàn không phát hiện manh mối nào phải không? Ngươi có thể không biết, ta đã từng thay giáo chủ thử nghiệm độc dược.” Lục Tu Văn vươn tay lau đi vết máu trên trán, sau đó đưa tay tới bên môi, dùng đầu lưỡi thong thả liếm, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra một tia yêu dị, “Độc tố trong cơ thể ta đã nhập vào phế phủ, mà trong đó độc nhất chính là… Máu của ta.”

“Bất quá kế này không thể sử dụng được ở nơi rộng rãi, chỉ có tại kiểu phòng nhỏ hẹp như thế này, ngươi ngửi vào mới có thể trúng độc.”

Đỗ Phong bây giờ mới hiểu ra: “Tất cả… Ngươi đều tính toán tốt…”

“Đương nhiên. Nếu không ngươi nghĩ vì sao ta phải nhảy theo vào? Lại vì sao phải cố ý chọc giận ngươi?”

Đỗ Phong hiện tại đã độc phát hoàn toàn, thất khiếu chảy máu, ngã gục xuống, nhưng vẫn còn chút hơi tàn: “Ngươi là… Để giết ta?”

(thất khiếu: lỗ trên mặt gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Lục Tu Văn mình đầy thương tích, ngay cả đứng lên cũng không còn khí lực, liền dứt khoát ngã sấp xuống, chân tay dán trên mặt đất, từng chút từng chút lết về phía trước, cuối cùng cũng đến được bên cạnh Đỗ Phong, nói với hắn: “Không sai.”

“Vì sao? Ngươi bị thương nặng như vậy, dù có giết ta, chính ngươi cũng không sống nổi.”

Lục Tu Văn cười cười, ngữ khí thập phần mềm nhẹ: “Còn nhớ rõ ngươi lúc trước có nói, chẳng phải là muốn đối phó với sư đệ nhà ta sao? Ngươi nói phải lột da rút gân, khai tràng phẩu bụng hắn. Như thế…”

Thanh âm của y càng lúc càng lạnh lẽo: “Ta làm sao có thể để ngươi sống sót?”

Lục Tu Văn dứt lời, tay nắm lấy chuôi chủy thủ đang cắm trên vai mình, mạnh mẽ rút ra. Đau đớn lần này thật sự không thua gì lúc bị đâm vào, thương tích nứt toác, thật vất vả máu mới ngừng chảy. Y lại như không có cảm giác, trái lại thấp giọng cười, cầm chủy thủ đặt sát vào cổ Đỗ Phong, gằn từng chữ từng chữ một: “Chỉ có giết ngươi, mới có thể diệt trừ hậu họa.”

Tay nâng, đao lạc.

Ngày càng mê Tiểu Văn Văn nha: Ngầu quá đi ờ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio