Cơ thể Đại Tranh thoáng chốc cứng đờ, nàng không ngừng nói với bản thân, nàng không được nói gì, nàng đang đeo mặt nạ, hắn sẽ không nhận ra nàng.
Cơ thể nàng không phải duy nhất, hòa nhập với nhóm người thì căn bản là không tìm thấy, nàng muốn tin bản thân mình không bị lộ tẩy.
Mỗi năm Phó Lan Tiêu đều dẫn Nguyễn Uyển Oánh đi chơi Ngày Của Hoa, năm nay cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Uyển Oánh muốn ôm lấy cánh tay của Phó Lan Tiêu như mấy năm trước, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng gạt đi.
“Chàng làm sao vậy?” Nàng ta nhìn thoáng qua hắn, thấy hắn không vui liền hỏi: “Gần đây chàng hay thất thần lắm đấy, có phải bên phía cha ta tạo áp lực cho chàng không? Nhưng cha ta nói cũng không sai, ta vì chàng mà làm ầm ĩ nửa năm mới bảo vệ được hôn ước của chúng ta, cha ta đau lòng cho ta, chàng thì sao? Rốt cuộc là chàng đang nghĩ gì vậy?”Chẳng lẽ hắn thật sự muốn tìm kỹ nữ kia?Nàng ta tuyệt đối không cho phép, ngày mai nàng ta sẽ tìm người đánh chết kỹ nữ đó!Nàng ta bỏ đi dáng người quý nữ, nóng lòng muốn có đáp án, nhưng khi nàng ta hỏi mà người nam nhân chỉ lo nhìn về phía cây hoa.
Dưới tàng cây có trai gái lẫn lộn, chỉ duy nhất có một người không giống người thường, là một tiểu lang quân nhỏ nhắn đang ngẩng đầu nhìn ước nguyện.
Vị tiểu lang quân kia có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt gợn sóng, da trắng như tuyết.
Có chút quen mắt, nhưng Nguyễn Uyển Oánh chưa từng gặp lang quân này.
Trong lúc nàng suy tư thì người bên cạnh đã không thấy đâu.
Phó Lan Tiêu tận mắt nhìn thấy người đó thì hơi dừng lại, sắc mặt tái mét, móng tay nhéo lấy lòng bàn tay, đang cố gắng khắc chế gì đó.
Trong đám người hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, nàng không tự tin, ngực bằng phẳng, tuy đang đứng thẳng nhưng đầu hơi cúi, dường như có ai đang chọc giận nàng.
Đúng là không biết lượng sức mình.
Vậy mà lại chạy đến Trường An.
Nhưng những gì tiếp theo là cảm giác buồn nôn và ghê tởm.
Hắn sẽ không bao giờ quên vết thương ngứa ngáy trong căn phòng ẩm thấp và dột nát suốt nửa năm, mùi ẩm mốc ghê tởm vào buổi sáng và tờ giấy Tuyên Thành dễ dàng bị bút làm hư, hắn đương nhiên cũng chướng mắt Đại Tranh, tự cho rằng Mì Trường Thọ là món ăn trân quý, buồn cười chính là hắn còn giả vờ vui vẻ, hỏi han nàng.
Giống như mực rơi xuống nước, bị nàng nghiêm túc nói tin hắn, trong sơn động không cẩn thận đụng vào, thậm chí khi nhìn thấy thì thấy hai chân đụng nhau.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc trở lại, trong mắt đều là sương mù.
Hắn không cho phép phản bội.
Vì thế hắn càng chán ghét nàng hơn.
Kẻ phản bội vô dụng nên bị hắn bắt lại, nàng lại hết lần này đến lần khác khóc lóc xin lỗi hắn, mặc cho hắn vũ nhụ chà đạp, lại giết gà dọa khỉ.
Đầu tiên người thợ săn sẽ đứng ở chỗ tối, quan sát con mồi, từ từ bước đến chỗ nàng.
Hắn biết, Đại Tranh sợ hắn, đơn giản là bởi vì quyền lực của hắn.
Loại cảm giác nắm chắc phần thắng khiến người ta thích thú, bởi vì quyền lực có thể đùa giỡn người khác.
Trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ là nhanh chóng rời khỏi đây, quay đầu cũng không kịp để hắn thấy, nàng đã bị dọa đến chạy trối chết.
Hắn ở nàng phía sau, giống như mèo và chuột, chơi đủ rồi thì , dùng để tăng độ cảm.
Phó Lan Tiêu đa nghi, bản chất chọc ngoáy người khác đã lộ ra, nhưng người hắn ghét liên tục xuất hiện khiến hắn thích thú.
Đầu mùa xuân, trời vẫn còn lạnh, quần áo của nàng vẫn đơn bạc, khi chạy trốn sẽ nhìn thấy cần cởi trắng nõn của nàng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy hoa mắt, bị cảm giác không thú vị mà buông tha con mồi.
Thích Vô từ chỗ tối xuất hiện, hắn ta cung kính đưa một tờ ước nguyện cho hắn: “Đây là vị lang quân che mặt kia treo lên, trên đó viết….
.
Mời điện hạ xem qua.
”‘Cầu được một lang quân như ý.
’Đôi ủng gấm của người nam nhân dừng lại, nhịn không được mà nhướng mày, Đại Tranh là……Đoạn tụ sao?Tác giả có chuyện nói:Đại Đại mặc đồ nữ sẽ làm Cẩu Tử thấy phản khoa học, dù sao có mơ cũng không dám thừa nhận, nếu mặc đồ nam mà nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra nàng, thì dù sao hắn vẫn cho rằng nàng là nam nhân.
.