Tuy thuyền đã ngăn tuyết bên ngoài nhưng cơ thể Đại Tranh đã sớm bị đông cứng, nàng ngồi dựa vào vách tường, cuộn tròn thành một cục.
Trong lòng nàng hoảng sợ, nàng cẩn thận quan sát động tĩnh của những người kia, bọn họ cẩn thận sửa sang lại xiêm y trên người —— so với xiêm y của Đại Tranh còn tốt hơn.
Tuy không biết tên loại vải, nhưng nàng biết đó là loại vải nàng không nỡ mua để ăn Tết.
“Nhanh đi, chuẩn bị xong thì đi ra.
”Một người lớn tuổi đột nhiên xuất hiện ở cửa, quần áo hắn tươm tất, trong tay cầm lò sưởi ấm bằng tay.
Nghe thấy giọng của hắn ta, đám người hầu cung kính đứng thẳng hàng, lão nô đối với mọi người đều bắt bẻ hừ một tiếng: “Cẩn thận chút đi, đừng có làm ra sai lầm gì.
”“Vâng.
”Khi hắn ta cố sức đem người đi, ánh mắt lão nô dừng lên người Đại Tranh ở góc, lông mày hắn ta nhíu chặt.
Hắn ta không tỏ vẻ gì, cũng không hỏi Đại Tranh có muốn gì không mà vội vàng rời đi.
Chờ lúc xung quanh chỉ còn tiếng gió đánh vào cửa sổ, nàng mới ngẩng đầu quan sát, nàng nhịn không được mà thầm nghĩ nếu có một cái giường thì thật tốt, để nàng có một nơi ở tốt là được.
Khi ở nhà dượng, chỗ ngủ của nàng chỉ có trên mặt đất.
Nhà ở Chu phủ của nàng bốn phía đều thông nhau, mùa mưa thì ẩm ướt, mùa đông thì lạnh lẽo.
Gương mặt nàng hơi cứng lại, Đại Tranh đã ngồi ở đây rất lâu.
Việc đã đến nước này, nàng cũng đã đoán được vài chuyện trong tình huống này.
Có lẽ bộ hạ của Lan Cửu đã tìm được hắn.
Cho dù hắn đã cố tình che giấu, nhưng một cái giơ tay nhấc chân của hắn cũng vô cùng cao quý, không phải nàng không biết Lan Cửu là con nhà giàu có, chỉ là nàng không ngờ lại thế này.
Chẳng trách mỗi lúc hắn nói chuyện đều như đinh đóng cột.
Ánh trăng trong lòng nàng một lúc một xa, nàng thở dài một tiếng.
Lan Cửu còn sẽ……Sẽ không.
Nàng đã có đáp án.
Lời hứa cùng nhau ở bên nhau ngày đầu năm mới đã không còn thực hiện được.
Thậm chí tối hôm qua nàng còn thề rằng sẽ dẫn hắn đến Trường An để báo quan, lúc đó hắn nghĩ nàng thế nào?Đau không chỉ ở trong tim, còn có tay, có lẽ nàng đã tỉnh táo hơn, rất nhiều gai gỗ đâm vào tay, đau hơn so với cái lạnh lẽo lúc này.
Nàng không thể tiếp tục như vậy được, nàng sẽ chết mất.
Đại Tranh rũ xuống hai chân lạnh ngắt, nàng miễn cưỡng đi đến boong tàu, hỏi những người nàng nhìn thấy, nhưng họ đều hất cằm không muốn nói chuyện với nàng, họ còn xua tay đuổi nàng đi.
Trăng lên cao.
“Ngươi từ đâu đến, sao lại mặc đồ thế này?” Thị vệ liếc nhìn nàng một cái, hỏi.
“Ta lên đây cùng Lan Cửu.
”Nàng một năm một mười mà trả lời.
“Lan Cửu là ai?” Hắn nắm lấy cánh tay của nàng, không nói hai lời mà kéo nàng đi về một phía: “Tên trộm này từ đâu ra vậy, còn nói dối trắng trợn như thế, dám làm loạn ở dưới mắt ta!”Dường như dáng vẻ nghèo nàn của nàng đã biến thành côn trùng tròn mắt họ.
“Ta không phải trộm, ngươi buông ta ra!”Khi Thích Vô ra khỏi phòng thì nhìn thấy hai người ồn ào xô đẩy, phải nói là thủ hạ của hắn ta đang đơn phương kéo người của điện hạ, mà người nọ thì giãy giụa trong vô ích.
“Ồn ào cái gì vậy?” Hắn ta đè thấp giọng quở trách, ngay sau đó hắn ta nhìn thoáng qua phòng chính, sợ sẽ quấy rầy đến người nghỉ ngơi bên trong.
“Bẩm đại nhân, tên trộm này không biết trời cao đất dày, ta đang muốn kéo xuống xử lý hắn.
”“Buông ta ra! Vị lang quân này, ta là…… Ta tên Đại Tranh!” Đại Tranh lấy dũng khí dùng tên mới nói với hắn ta, hắn ta đã gặp qua nàng, hắn biết Lan Cửu dẫn nàng lên đây, chắc chắn hắn ta sẽ dễ nói chuyện hơn những người khác: “Ta không phải trộm, ngươi từng gặp ta rồi! Tay ta bị thương, ngươi có thuốc không?”“Hắn đã lấy thứ gì?”Thích Vô cũng không tin nàng, hắn ta hỏi thị vệ kia.
“Ta không có! Ta chỉ muốn thuốc……” Đại Tranh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nói: “Hoặc là, Lan Cửu ở nơi nào? Có thể để ta gặp Lan Cửu được không?”Nhát gan, còn không biết lễ nghĩa.
Không biết vì sao điện hạ lại dẫn theo loại người này về đây nữa.
Thích Vô: “Dẫn hắn xuống ——”“Dẫn hắn đi rửa mặt và thay đồ đi.
”Phòng chính truyền đến giọng nói ngắt lời Thích Vô, là giọng nói mà Đại Tranh hằng đêm nhớ đến.
“Là thuộc hạ thất trách.
”Thích Vô xua xua tay với thị vệ, ý bảo gã đi làm nhanh đi.
Cuối cùng đãi ngộ của Đại Tranh cũng tăng lên một chút, nàng bị đưa đến phòng tắm, còn có nha hoàn chuẩn bị hầu hạ nàng tắm gội, nhưng lúc đồ nàng sợ hãi từ chối.
Không có ai nghi ngờ mối quan hệ của họ, họ chỉ nghĩ rằng điện hạ ghét bỏ nàng, hầu hạ loại người này cũng chẳng có gì chỗ tốt gì, người hầu cũng không quan tâm.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, cuối cùng nàng cũng như sống lại, thay một bộ đồ mới, và được đưa vào một khoang thuyền khác hoàn toàn lúc trước, so với phòng lúc trước còn tốt hơn nhiều.
Khi nàng đang tò mò chạm vào nguyên liệu thì có một người mở cửa tiến vào.
Người nọ đến đưa thuốc cho nàng.
Nha hoàn này nhìn có vẻ lớn tuổi, vì vậy cũng khó đuổi nàng ta đi.
Cho dù Đại Tranh có nói thế nào thì nàng ta vẫn kiên trì muốn thoa thuốc cho nàng.
.