Trong lúc Túc Mệnh đi đón hoàng đế, Diễm Trì dẫn Lưu Quang trở lại Sơ-Chi-các.
Trước Sơ-Chi-các là một cái hồ nhỏ với rất nhiều cây liễu xung quanh, Lưu Quang nghỉ chân ở trước hồ, nghĩ về đêm đó - cái đêm nàng và Túc Mệnh nói chuyện.
Phải, nàng phải trở về báo thù, để mẫu thân yên lòng.
Đêm đó, sở dĩ nói như thế thật là vì thuyết phục Túc Mệnh mình nhất định phải làm như vậy? Hay đúng hơn là thuyết phục chính mình?
Túc Mệnh thông minh mà, như thế nào sẽ không hiểu đâu?
Nàng đưa cho mình một cành liễu, chẳng lẽ chỉ là một cành liễu mà thôi?
Túc Mệnh mập mờ như thế nào, nhưng cũng đã trở nên rõ ràng trong nụ hôn đó rồi?
Mà, đối với chuyện mình trở về làm thái tử phi, rốt cuộc Túc Mệnh suy nghĩ cái gì, Lưu Quang không biết. Nếu Túc Mệnh yêu nàng, sẽ mặc cho nàng trở về làm thái tử phi? Lưu Quang không biết vấn đề này khảo sát Túc Mệnh, hay là chính mình. Song, trước mắt đã có chuyện trọng yếu hơn: Hoàng đế Ngạn Quốc đến đây!
Trước khi chưa quen biết Túc Mệnh, cố sự về hoàng đế Ngạn Quốc và Tri Ngọc đại sư Ngạn Quốc Lưu Quang có nghe qua một ít. Nghe nói, hoàng đế khai quốc và Tri Ngọc đại sư đời thứ nhất hữu tình nhưng không có kết quả, cuối cùng - kết quả là Tri Ngọc đại sư tự vận, tuẫn táng. Từ đó về sau, mỗi một đời hoàng đế và Tri Ngọc đại sư đều không thể tránh khỏi sinh ra sự mờ ám - tựa như có lời nguyền - nhiều đời của họ đều hữu duyên vô phận. Cho nên, cảm tình giữa hoàng đế Ngạn Quốc và Tri Ngọc đại sư luôn có một lớp màng ngăn cách. Nhân tiện, đây cũng là một chủ đề thú vị của dân gian. Nếu thật sự là như vậy thì, Túc Mệnh cùng Hoàng đế tùy tiện đến này có quan hệ gì? Trong lòng Lưu Quang rất khẩn trương. Đây vốn là vấn đề nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng bây giờ đã là sự kiện hàng đầu.
Diễm Trì dẫn Lưu Quang vào Sơ-Chi-các. Sơ-Chi-các có một tòa lâu - tọa trọng diêm lâu, nằm ở hướng Đông, cửa ở hướng Tây; và một trung đình, nơi đãi khách. Kỳ thật Sơ-Chi-các căn bản không có chỗ tạm trú - bởi vì nơi này là nơi ở của Túc Mệnh. Nhưng Túc Mệnh đã bảo cho Lưu Quang đến đây, Diễm Trì cũng chỉ có làm theo.
"Xem ra, ngươi phải chen chúc với tiểu thư rồi." Diễm Trì làm bộ thở dài nói.
Lưu Quang xấu hổ, cúi đầu cười mỉm.
"Lưu Quang, " Diễm Trì đỡ hai vai Lưu Quang, lệnh nàng ngẩng đầu lên, "ta chưa bao giờ nghĩ tới Sơ-Chi-các - ngoại trừ tiểu thư ra còn có chủ nhân khác. Nhưng nếu là ngươi, ta cam nguyện."
"Diễm Trì..." Lưu Quang chưa bao giờ nghĩ Diễm Trì sẽ nói như vậy.
"Nhưng, nếu ngươi trở về, nơi này cũng chỉ còn một mình tiểu thư." Diễm Trì vẫn là nhịn không được nói. "Nếu ngươi muốn biết mọi chuyện thì, có rất nhiều chuyện ngươi sẽ biết."
Lưu Quang nhất thời không nói gì.
"Bây giờ ta phải đi gặp tiểu thư. Hôm nay hoàng đế đến, vẫn chưa biết là vì sao nhưng, tóm lại là bởi vì tiểu thư." Diễm Trì buông hai tay. "Hoàng đế đối với tiểu thư mà nói, là một người không thể không tồn tại, và là một người không thể không trọng yếu."
Không thể không tồn tại, không thể không trọng yếu? Diễm Trì đã đi rồi mà Lưu Quang lại khổ nghĩ những lời này.
Sơ-Chi-các của Túc Mệnh rất yên tĩnh, đến tiếng nha hoàn vấn an cũng rất nho nhã rồi lại im ắng rời đi. Lưu Quang suy nghĩ: Túc Mệnh là người thích náo nhiệt tại sao lại ở một nơi im ắng như thế? Đoạn Lưu Quang lại đưa mắt nhìn xem, thấy chỉ còn lại có một mình. Trong lòng có chút sốt ruột, bởi vì nàng lại nhớ tới trạng thái chờ đợi. Túc Mệnh đi gặp hoàng đế, sẽ làm gì với hoàng đế? Khi nào nàng mới về đây? Mà mình có phải gặp hoàng đế hay không? Nếu gặp thì nên làm như thế nào... Mỗi một câu như sợi dây, cuối cùng xoắn lại thành một cục!
Đến trước bữa trưa, cũng không có ai đến nói cho Lưu Quang ở bên ngoài đang là cái dạng gì. Lưu Quang đợi thêm một lát, Diễm Trì đã trở lại.
"Túc Mệnh đâu?" Lưu Quang vừa thấy liền hỏi.
"Tiếp hoàng đế dùng bữa, " Diễm Trì cho người đưa bữa trưa đến. "Ngươi cũng ăn đi."
Lưu Quang im lặng nhìn mấy nha hoàn đưa bữa trưa đến, và múc sẵn. Lưu Quang ngồi xuống, bưng bát, giơ đũa, lại chán nản thả xuống.
"Sao? Ăn không vô?" Diễm Trì hỏi. Nàng quay đầu lại bảo nha hoàn múc cơm cho mình, "Đến, ta ăn với ngươi."
Lưu Quang miễn cưỡng ăn vài đũa. Diễm Trì thấy nàng ảm đạm, cùng giai nhân trước đó gặp ở Bại-Hà-hồ tựa như hai người khác.
Diễm Trì hỏi: "Ngươi nghĩ đến cái gì đó, có phải không?"
Lưu Quang nâng mắt, cay đắng mà cười nói: "Ta nghĩ, Túc Mệnh hiểu rõ ta như lòng bàn tay. Còn ta xem Túc Mệnh, lại như ngắm hoa trong sương mù."
"Thân phận tiểu thư đặc thù, dĩ nhiên sẽ có chỗ không nói rõ được. Tỷ như giữa nàng và hoàng đế, nhất định không phải như ngươi nghĩ." Diễm Trì nói.
"Ta nghĩ?" Lưu Quang cắn đũa hỏi, "Ngươi nói, ta nghĩ như thế nào?"
"Sao ta không biết chứ, " Diễm Trì nhướng mày cười nói. "Ta đã nghe qua cả tá lời đồn ấy, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm[]. Tiểu thư ở ngoài là Tri Ngọc đại sư có địa vị cao nhất, nhưng kỳ thật khi tuyển truyền nhân lại là lấy phương thức tuyển phi. Cho nên, tiểu thư là Tri Ngọc đại sư, đúng là như thế, nhưng vừa lại là người bên gối hoàng đế. Ta nói đúng hay không?"
"Ừ..." Lưu Quang chậm rãi lắc đầu. "Nhưng ta không tin."
Diễm Trì gắp đồ ăn cho Lưu Quang, vừa nói: "Hôm nay ngươi nói không tin, nhưng trước kia, ngươi có không tin?"
"Lời đồn thôi, tất nhiên không phải sự thật." Lưu Quang nói.
"Nếu là lời đồn, vẫn là còn kém thần kỳ hơn ngươi." Diễm Trì chậc chậc nói. "Mỗi nơi đồn đại một kiểu, giống như mỗi người đều tận mắt nhìn thấy ngươi. Nhưng mà ngươi nói về lời đồn của mình xem, là thật hay giả?"
"Chân chân giả giả, cho nên thế nhân khó có thể phân biệt đi." Cuối cùng, Lưu Quang gật đầu thừa nhận.
"Ngươi yên tâm đi, " Diễm Trì vỗ vỗ tay Lưu Quang, an ủi. "Tiểu thư và hoàng đế không có khả năng."
"Vì sao?" Lưu Quang hỏi.
Diễm Trì cúi nghiêng đầu trong chốc lát, cuối cùng chỉ khẽ thở dài: "Ngươi chỉ cần biết thế là tốt rồi. Nếu tiểu thư nguyện ý nói cho ngươi biết, vẫn là để nàng nói cho ngươi đi."
Lưu Quang im lặng.
"Nhanh ăn đi, nguội không ngon." Diễm Trì thúc giục nói.
Xong bữa trưa, A Ly đi vào Sơ-Chi-các, nói tiểu thư đã dẫn hoàng đế tới.
"Nhanh như vậy?" Diễm Trì thiếu chút nữa nhảy dựng lên; đừng nói là Lưu Quang, ngay cả nàng cũng hồi hộp cực kì. Dù sao người ta cũng là hoàng đế, hắn đối với Túc Mệnh ra sao, nàng biết rõ; nếu để hoàng đế nhìn ra chút dấu vết tiểu thư thích Lưu Quang thì có thể có chuyện lớn. Diễm Trì thật sự không hiểu vì sao Túc Mệnh phải vội để hai người bọn họ gặp mặt. Vân Điếu Bàn to như vậy, nếu hai người muốn tránh đi thì vô luận như thế nào đều có thể không đụng mặt.
Tiểu thư, rốt cuộc đang nghĩ gì?
Rất nhanh, Túc Mệnh dẫn hoàng đế Ngạn Tập đi vào Sơ-Chi-các. Lưu Quang, Diễm Trì đang đứng ở liễu thụ chờ đón.
Rất xa, Ngạn Tập nhìn thấy cạnh cây liễu có hai bóng người. Đến gần, mới nhìn rõ người đang đứng ở đó.
Đã nghe qua thái tử phi Hoành Quốc - thái tử phi Yến Lưu Quang sở hữu vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành. Ngạn Tập có hậu cung ba nghìn, mỹ nhân nào chưa từng thấy qua? Từng trãi như hắn khi nhìn thấy Yến Lưu Quang vẫn là sáng mắt. Hơn nữa, Yến Lưu Quang có cặp mắt rất trong, rất sáng, rất động lòng người. Mỹ nhân phấn diện vân tấn, dáng người thướt tha, chỉ đứng ở đằng kia liễu đưa theo gió hòa cùng làn váy, quả là tuyệt sắc giai nhân. Sau đó, Ngạn Tập mới phát hiện một trong những thị nữ của Túc Mệnh - Diễm Trì đứng ở sau lưng Yến Lưu Quang.
"Lưu Quang, bái kiến hoàng thượng." Túc Mệnh nói.
"Yến Lưu Quang, bái kiến hoàng thượng." Lưu Quang cong gối cúi đầu, chậm rãi hành lễ.
"Bình thân." Ngạn Tập nâng đỡ một tay, cười nói. "Túc Mệnh nói cô là khách của nàng, tất nhiên không cần đa lễ."
Lưu Quang ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế Ngạn Quốc. Quả nhiên, là một nam tử thập phần uy nghiêm; tiếp xúc gần rất có cảm giác áp bách, cho dù có ý cười nhưng ánh mắt luôn luôn nghiên cứu làm người ta khiếp đảm. Lưu Quang dời mắt nhìn Túc Mệnh đứng ở bên cạnh. Nàng chưa bao giờ thấy Túc Mệnh quen biết một nam tử khác như thế này, cho nên trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm giác khác thường. Hơn nữa, trừ câu nói vừa nãy Túc Mệnh cũng không từng nhìn nàng.
"Nghe danh thái tử phi quốc sắc thiên tiên đã lâu, quả là như thế, " Ngạn Tập liên tiếp gật đầu nói. "Đắc duyên nhất kiến, cũng là tam sinh hữu hạnh."
Bởi vì Túc Mệnh không cho hoàng đế nói lung tung, cho nên hắn mới chọn lời khách khí này. Mà hoàng đế không ngờ lời này vừa nói ra, những người liên can ở đây đều lâm vào trầm mặc. Ba chữ thái tử phi tự nhiên trở nên quá ngớ ngẩn.
Ngạn Tập còn chưa kịp phản ứng, Túc Mệnh nói: "Ngạn Tập, du hồ với ta đi." Dứt lời, Túc Mệnh lôi kéo hoàng đế đi qua trước mặt Lưu Quang.
Lưu Quang nhìn bóng hai người, miệng đắng ngắt.
"Bọn họ... thật sự không có gì sao?" Lưu Quang thì thào tự hỏi.
"Ta đã nói với ngươi, ngươi phải tin tưởng nàng, " Diễm Trì ở sau lưng nói. "Ta nghĩ tiểu thư sẽ nói cho ngươi những thứ ngươi muốn biết."
"Ta biết rồi." Lưu Quang hít một hơi thật sâu. Chỉ là, ta lại cảm thấy nàng cũng có nơi ta vĩnh viễn không thể đi vào.
Diễm Trì vỗ vai Lưu Quang, hỏi: "Ngươi định đứng đây nhìn bọn họ tản bộ?"
"Không. Trở về đi." Lưu Quang lắc đầu, xoay người đi.
Túc Mệnh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Lưu Quang xoay người. Diễm Trì nhìn đến Túc Mệnh xoay đầu lại, khẽ lắc đầu, rồi đi theo Lưu Quang.
"Cô ta đúng là khách của nàng, " Ngạn Tập nói. "Ta đã nghĩ cô ta là tù binh của nàng."
"Ngạn Tập, ngài thấy nàng có đẹp không?" Túc Mệnh hỏi.
"Rất đẹp, " Ngạn Tập lạnh nhạt nói. "Đến lúc nàng đem chân tướng nói cho ta chưa?"
"Ừ." Túc Mệnh gật đầu đáp.
Sau đó, Túc Mệnh đem sự tình Yến gia nhất nhất thuật lại. Nàng gặp Lưu Quang ở tình huống như thế nào; làm sao mang Lưu Quang ra Yến phủ; tại sao trở lại Ngạn Quốc; Phượng Thành chẩn đoán bệnh cho Lưu Quang ra sao; tiến hành trị liệu như thế nào, vân vân - cái gì nên nói Túc Mệnh đều nói hết.
Chú thích:
[] trăm khoanh vẫn quanh một đốm: dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi