Tôi cảm thấy dường như tất cả đều có một bí mật nào đó mà tôi vẫn chưa tìm được nút tháo gỡ. Mọi việc cứ diễn ra một cách bình lặng và bất thường như vậy nếu không có một ngày nọ. Hôm đó, trong lúc tôi đang xây sinh tố cho khách hàng thì điện tắt ngúm một cách đột ngột. Cả gian bếp chỉ nhờ vào ánh sáng của mặt trời cuối ngày ngoài kia. Tuy nhiên, gian bếp khá kín nên ánh sáng chỉ lờ mờ. Khoảng một giờ sau, bảo vệ đến thông báo là đường dây điện bị hư, và có lẽ phải đến sáng mai mới có điện lại. Chúng tôi được nghỉ sớm hơn thường lệ. Chợt nghĩ đến bó hoa trước của phòng, tôi chạy thật nhanh về phòng. Biết đâu người đó đang ở trước cửa phòng tôi. Vừa đi, tôi lại vừa hy vọng người đó không phải là Lance. Tự nhiên tôi thầm ước giá mà người đó là Nelson thì tốt biết mấy.
Thế rồi, đúng như tôi dự đóan, có một người đang nhẹ nhàng đặt bó hóa xuống trước cửa phòng tôi. Nhìn từ xa, anh ta mặc một chiếc quần jean bạc màu và chiếc áo sơ-mi xanh trông thật quen mắt. Tôi nhẹ nhàng đi lại gần, cố không gây tiếng động nào.
Là Spencer?
Tôi như không tin vào mắt mình nữa. Chính là Spencer, chồng của Ngữ Yên.
- Chào Spencer – Tôi nghe tiếng nói của mình lạc đi.
- Chào Tâm – Anh có vẻ bối rối và ngượng ngùng khi tôi bắt gặp.
- Thì ra anh là người tặng hoa bí mật? – Tôi nhìn sững vào Spencer, cố tìm một lời giải thích trong ánh mắt anh.
Spencer cố tình tránh ánh mắt tôi.
- Tại sao anh làm như vậy?
- Tôi …
Spencer im lặng. Và cúi đầu xuống đất. Cái im lặng của con người khi làm một việc tội lỗi vừa bị phát giác. Spencer đã không nói được gì, hấp tấp bỏ đi. Tôi nghe tim mình như vỡ ra từng mảnh. Tôi buồn vì phát hiện ra sự thật. Tôi đã luôn nghĩ rằng tình yêu của anh và Ngữ Yên là bền vững. Chính xác thì tôi đã thần tượng hóa tình yêu của họ. Tôi quý Spencer như một người anh trai lớn, một người chồng hoàn hảo, yêu vợ thương con. Tôi muốn tin vào một thứ tình cảm thủy chung mà vốn dĩ hiếm thấy ở người Mỹ. Nhưng tại sao? Cảm thấy dường như những thứ tôi cố gắng tin tưởng bỗng trôi tuột đi một cách nhẹ nhàng và day dứt.
Đêm ấy tôi đã không thể ngủ được, chỉ thẩn thờ nghĩ đến mối quan hệ giữa người và người.
Tình yêu lẽ nào dễ nhạt phai đến vậy? Tôi nhớ đến Quân, nhớ đến tình yêu chóng tàn của chúng tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới nghĩ đến Quân. Lại tự cảm thấy tình cảm giống là một thứ hàng hóa trao đi bán lại từ người này sang người khác.
Không biết từ bao giờ, nước mắt tôi ướt đẫm gối.
Tôi biết lấy lí do gì để tin vào thứ tình cảm xa xỉ đó đây?
Bất chợt, tôi cảm thấy như tình cảm cùa mình đối với Nelson tan biến. Như chưa từng tồn tại. Có lẽ bởi vì lí trí bảo tôi rằng đừng yêu ai cả, đừng để ai làm tổn thương bản thân mình nữa. Hơn nữa, anh ta đâu có yêu tôi?
Lí trí dạy tôi phải biết cách bảo vệ sự mềm yếu của trái tim.
Hai hôm sau.
Nelson đột nhiên hẹn tôi đến gốc cây to có chiếc ghế đá, nơi chúng tôi thường đọc sách. Tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Khi tôi đến, Nelson đang ngồi đọc một cuốn sách.
- Có chuyện gì vậy Nel? – Tôi nhướn mày hỏi mặc dù có thể đoán trước được câu chuyện
- Cô thông mình nên chắc cũng biết điều tôi sắp nói ra chứ.
- Tôi có thể đoán được – Tôi nói và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh
- Hôm qua Spencer gọi cho tôi – Nelson mở đầu câu chuyện
- Rồi sao? Chuyện gì xảy ra? – Tôi dấm dẳng.
- Spencer kể cho tôi về tất cả mọi chuyện. Cô có muốn nghe không? – Nelson mỉm cười. Nhưng tôi không còn cảm thấy bị hút hồn vào nụ cười ấy. Tôi đang bị gì đấy nhỉ?
Hình như tôi lãnh cảm mất rồi.
- Tùy anh – Tôi nghe giọng mình thờ ơ. Có một chút hy vọng là tôi đã hiểu nhầm Spencer. Nếu vậy, chúng tôi vẫn sẽ có thể ngồi trò chuyện trong khi anh chăm sóc bé Anne, con của Spencer và Ngữ Yên. Và tôi sẽ không mất đi lòng tin đối với tình yêu.
- Spencer bảo rằng không biết từ lúc nào, anh thấy cô thật hấp dẫn, cả về tính cách lẫn bề ngoài. Spencer mệt mỏi về cuộc sống với đủ thứ tiền cần lo toan, trong khi Ngữ Yên cũng chẳng còn là một cô bé đáng yêu như xưa. Cô trở nên hay cáu gắt và mệt mỏi, đôi lúc bực bội ném đồ. Cô ấy trở thành một con người khác lạ. Đó không phải là Ngữ Yên mà Spencer yêu ngày xưa. Khi nhìn thấy cô, Spencer cảm thấy như tìm được một người đồng cảm thật sự. Nhưng anh ấy lại không muốn mất một gia đình. Khi ở bên Ngữ Yên, tâm trí anh ấy lại nghĩ về cô, về giọng nói lơ lớ nhưng ngọt ngào của cô, và về cái cách cô thể hiện tình thương đối với bé Anne. Tất cả những điều đó làm anh ta thấy tội lỗi và dằn vặt. Spencer biết anh không xứng đáng với cô, lại càng không xứng đáng với Ngữ Yên vì mang một thứ tình cảm tội lỗi ấy khi ở bên vợ con.
Ngừng một lúc để dò thái độ của tôi, và dường như thấy tôi không để lộ chút cảm xúc nào, Nelson nói tiếp:
- Anh ấy biết cô thích hoa dại, điều mà cô đã thổ lộ đúng không, nên mỗi buổi chiều, anh bế bé Anne đi hái những bó hoa và để tặng cô trước cửa. Anh ấy thật sự không muốn phá vỡ hình ảnh của anh ấy trong cô, một người cha chỉnh chu, một người chồng yêu vợ. Chỉ là anh ấy muốn yêu cô trong tâm tưởng và được làm một điều gì đó nhỏ bé dành tặng cô. Khi biết cô nâng niu những đóa hoa ấy, Spencer đã rất hạnh phúc. Có thể cô nghĩ đối với người Mỹ chúng tôi, tình yêu phải là một sự hòa quyện về tâm hồn lẫn thể xác, nhưng thực ra có những tình yêu chỉ cần được nghĩ đến người ấy, được trò chuyện và làm người ấy hạnh phúc là bản thân mình cũng sẽ cảm thấy vui vẻ và yêu đời. Anh ấy muốn chỉ là mong được xem cô như một người tri kỉ.
- Tôi… – Lời nói tắc nghẹn nơi cổ họng tôi.
Và đúng là tôi không biết nói gì. Tôi thấy dằn xé. Spencer là một người tốt, và việc anh ấy yêu tôi thì anh ấy cũng không thể kiểm soát được. Huống gì anh ấy chỉ mong được coi tôi như một người tri kỉ. Vậy tôi biết làm gì bây giờ, trong khi tôi không thể tự nhiên được khi đối mặt với Spencer hiện giờ.
- Vậy đó là lí do Ngữ Yên đã đổi lịch làm việc của tôi?
- Đúng vậy.Ngữ Yên nghĩ rằng nếu cô bị đuổi việc, trái tim của Spencer sẽ trở về lại bên cô ấy.
- Sao Ngữ Yên biết? – Tôi hỏi, và chợt nhận ra câu hỏi của mình rất ngu ngốc. Cô ấy là phụ nữ, mà phụ nữ thường rất nhạy cảm với sự thay đổi của người mình thương yêu. Tôi cũng đã từng như vậy.
- Điều đó tôi cũng không rõ. Có lẽ Spencer đã nói cho Ngữ Yên tất cả. Có chúa mới biết. – Nelson trả lời, mắt nhìn mông lung.
- Tôi cần thời gian – Tôi nói mà tránh nhìn vào mắt Nelson – Tôi nghĩ để bình thường được mối quan hệ, tôi cần một thời gian.
- Cô có thể có bao nhiêu thời gian cô muốn – Nelson nhìn tôi một cách khó hiểu – Nhưng đừng để mất đi những con người yêu mến cô thật lòng. Yêu một người không phải là một cái tội.
- Chúng ta về nhà thôi. – Tôi lạnh lùng đứng lên.
Tôi và Nelson trở về khu nghỉ mát. Con đường dường như ngắn lại. Có lẽ bởi vì tôi suy nghĩ miên man nhiều chuyện. Tất cả như ùa về với tôi. Ngày đó, tôi từng trách Quân thay lòng, tôi có lúc xót cho tình cảm của mình đặt không đúng chỗ. Nhưng có lẽ tôi đã quá cố chấp. Quân chỉ là không thể kiềm chế được tình cảm của mình, mà tình cảm thì thực sự rất mơ hồ. Và hình như cái mối quan hệ giữa tôi và Quân vốn dĩ đã nhạt lắm rồi. Tất cả chỉ là một thói quen không bỏ được mà vứt cũng không xong, cho đến khi Quân gặp được một người khác.
Nắng chiều trôi mơn man trên những tán lá thông rì rào. Tôi đã bỏ lỡ một cảnh đẹp của thiên nhiên bởi vì tôi không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp. Nelson vẫn đi bên cạnh thôi. Im lặng. Có thể Nelson đang theo đuổi một ý nghĩ nào đó, giống như tôi.
- À này – Tôi phá tan sự im lặng – Anh có nghĩ rằng John và Phillip là người đồng tính không? – Tôi hỏi.
- Tôi cũng không biết. Cũng có thể. Làm sao có thể đoán chắc được. Biết đâu tôi cũng là người đồng tính đấy – Nelson nheo mắt, cười.
Tôi bật cười. Tiếng cười trong nắng chiều giữa bầu trời yên tĩnh.
- Thế anh nghĩ tại sao John lại giúp tôi?
- Tôi không biết. Có thể anh ta yêu cô chẳng hạn? – Nelson giễu cợt. Nhìn vào ánh mắt anh, tôi không thể nhận ra được điều gì. Mà bây giờ, tôi cũng chẳng còn quan tâm anh ta ám chỉ gì.
- Tôi cá là tôi sẽ giết anh nếu anh còn nói nhảm – Tôi nghiêm mặt nhìn – Tôi nghĩ rằng anh ta làm như vậy là vì muốn đối đầu với bà Mary. Anh ta rất hận bà ấy.
- Cũng có thể. Dù gì cũng chỉ phỏng đoán – Nelson nói – Mà này, cô có muốn uống một cốc ice latte không? Chúng ta lên cửa hàng đi.
- Đồng ý. Tôi cũng khát lắm rồi – Tôi mỉm cười.
Con đường đến cửa hàng khá ngoằn ngoèo và quanh co. Hai bên đường rợp bóng mát những tán lá thông xanh. Trời tháng bảy đầy nắng, không có tuyết, mặc dù trời vẫn khá lạnh bởi vì nhiệt độ trên núi thấp hơn nhiều so với ở dưới thành phố. Tôi chỉ mặc phong phanh một chiếc áo pull nên thấy khá lạnh.
Đôi lúc tôi khẽ rùng mình vì cơn gió thoáng qua.
Tôi đang miên man nghĩ, bỗng một bàn tay xiết nhẹ lấy tay tôi, làm trái tim tôi dường như ngừng đập chốc lát.
- Cô có vẻ lạnh. Tôi chỉ nghĩ là cô cần một chút ấm. Mà tôi thì không có áo khoác để cho cô mặc vào – Nelson nhìn sâu vào mắt tôi. Ánh mắt ánh lên một sự trìu mến, nhưng tôi không dám chắc đó là ánh mắt của người đang yêu.
Tôi thấy tay tôi run lên, và lồng ngực như muốn thoát ra ngoài. Không soi gương nhưng tôi cũng biết gương mặt tôi đỏ hồng đến thế nào, có khi còn đỏ hơn cả ánh mặt trời. Tôi để yên tay mình trong tay Nelson, và chúng tôi cùng đi trên con đường hoàng hôn. Anh ấy nắm tay tôi, có phải là bởi vì anh ấy đã yêu tôi không, tôi tự hỏi và vẫn không tìm được câu trả lời. Tôi cứ nghĩ mình đã sắp quên anh ta rồi thì cái nắm tay ấy lại đem tôi về với những yêu thương.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy ghét Nelson. Tại sao anh ta cứ xuất hiện khi tôi đã hầu như quên mất anh ta rồi. Tại sao anh ta lại có những cử chỉ quá lãng mạn khiến trái tim tôi lại một lần nữa lạc nhịp.
Tại sao lại như thế? Anh ta muốn gì ở tôi cơ chứ?
Đêm ấy tôi đã trằn trọc suốt đêm về cái nắm tay nhẹ nhàng mà ấm áp ấy.