Lance đi chưa được một ngày thì ở gian bếp lại xảy ra chuyện tiếp theo. Ryan bị đưa vào bệnh viện. Dạo này anh ta thường xuyên che miệng ngáp trong giờ làm việc, cuối cùng khiến người quản lí nghi ngờ. Người ta kiểm tra thử nước tiểu của anh và phát hiện ra anh ta nghiện ma túy. Thực ra chuyện này không phải là lạ ở Mỹ. Lúc tôi vào bếp, ai ai cũng đang bàn tán chuyện của Ryan, trừ James. Tôi tự hỏi lẽ nào James ở cùng với Ryan mà lại không biết anh ta dùng ma túy. Nhưng thôi, dù sao thì tôi và Ryan cũng chỉ là mối quan hệ xã giao. Tôi không quan tâm nhiều lắm.
Buổi chiều. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Tôi trên đường trở về phòng tắm rửa, bỗng khựng lại. Trên dãy hành lang, một người đàn ông đang trầm ngâm hút thuốc một cách cô độc, lẻ loi trong bóng chiều nhập nhoạng. Tôi định bỏ đi, nhưng không hiểu sao, tôi lại đến ngồi bên cạnh. Có lẽ bởi vì tôi cảm giác thấy ông hình như đang có rất nhiều cảm xúc muốn được giải tỏa.
- Tôi ngồi đây được chứ? – Tôi nhìn vào người đàn ông cô độc.
- Được – James nhả ra một làn khói thuốc mỏng, ngước lên nhìn tôi.
- Anh khỏe chứ? – Tôi cố tìm một đề tài để nói chuyện.
James không nói gì. Im lặng một lúc, anh ta đột nhiên nói:
- Ryan đi rồi. Tôi cảm thấy rất cô độc.
- Anh biết Ryan dùng ma túy chứ – Tôi hỏi, không giấu sự tò mò.
- Đúng vậy. – James im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói – Những tiếng động mà mọi người nghĩ rằng tôi và Ryan đánh nhau, đó là những lúc Ryan lên cơn thèm thuốc, và tôi phải ghì lấy anh ta. Rốt cuộc anh ta vẫn tìm đến ma túy trong lúc tôi đi vắng.
Ngừng một lúc, anh ta nói tiếp. Có lẽ anh ta cần một người tâm sự, để nói hết những u uất trong lòng.
- Lúc trẻ, tôi và Ryan ở trong cùng một băng nhóm xã hội đen. Chúng tôi là hai người anh em tuy không cùng ruột thịt nhưng rất thân thiết. Tôi cũng có những vết xăm chằng chịt trên người giống Ryan vậy. Nhưng tôi đã xóa tất cả kể từ khi tôi gặp một người phụ nữ. – James đưa cánh tay cho tôi xem vết sẹo, môi nở một nụ cười buồn đến nao lòng – Cô ấy là một cô gái Việt Nam, giống như cô. Cô ấy cũng bé nhỏ như cô, cũng có những nét hao hao giống cô. Tên cô ấy là Quyên. – Ánh mắt anh như xa xăm về một nơi nào đó trong kí ức.
James lục từ trong ví ra một tấm hình đã hoen ố. Cô gái có gương mặt tròn bầu bĩnh, và khá giống tôi ở đôi mắt đượm buồn xa xăm. Có lẽ James đã nhìn thấy hình ảnh cô ấy qua tôi, chính vì vậy mà James luôn đối xử ôn òa với tôi.
- Từ khi quen cô ấy, – James nói tiếp – tôi muốn trở về với cuộc sống bình thường, không còn những lần đánh nhau, chém nhau, bắn nhau. Tôi yêu cô ấy rất nhiều, và tôi biết cô ấy cũng yêu tôi. Nhưng Ryan không thích cô ấy, anh ta cho rằng con gái Châu Á chỉ là một lũ yêu tiền. Nếu hết tiền, chúng nó sẽ bỏ đi. Tôi biết Quyên không phải là loại người đó. Cô ấy muốn tôi được sống bình thường, và tôi cũng đã từ bỏ cuộc sống giang hồ để làm một người lương thiện. Nhưng có lẽ ý chí của tôi không đủ mạnh. Tôi thất hứa với cô ấy hết lần này đến lần khác. Sau một lần đi làm nhiệm vụ, khi tôi về đến nhà thì cô ấy đã ra đi. Tôi không gặp lại cô ấy suốt năm năm nay. Khi cô ấy đi rồi, tôi thấy hối hận, và như cô thấy đấy, cô đã trở thành một đầu bếp để một ngày nào đó, khi gặp lại Quyên, tôi sẽ tự hào nói rằng ‘Anh đã thay đổi.’ Sau đó thì tôi gặp lại Ryan, anh ta bị thương nặng trong một lần đọ súng. Tôi đem Ryan về nhà dưỡng thương rồi dẫn anh ta đến đây. Tôi hy vọng sống ở nơi này, anh ta sẽ vứt bỏ được cuộc sống trước kia. Nhưng anh ta vẫn lén tôi đi hút ma túy. Mà cô có thấy buồn cười không? Ngày xưa Ryan không thích Quyên bởi vì cô ấy là người châu Á, bây giờ anh ta lại đang yêu một cô gái châu Á.
- Vâng, người ta thường bảo rằng ‘Ghét của nào trời trao của nấy’ mà. – Tôi mỉm cười. Thật lòng, tôi cảm thấy ngạc nhiên khi biết Ryan và James từng là những tay xã hội đen. Trông cả hai người không giống những kẻ tôi thường thấy trên tivi một chút nào – Vậy tại sao anh không đi tìm Quyên?
- Tôi sợ. Tôi sợ khi tôi đến, cô ấy đang sống trong một gia đình hạnh phúc, có một người chồng và những đứa con đáng yêu. Tôi sợ phải nhìn thấy cảnh đó. – James trả lời, đôi mắt đượm buồn.
Tôi ngồi im lặng cạnh Ryan. Người đàn ông này thật đáng thương. Anh ta cô độc đến tội nghiệp. Bóng anh trải dài trên mặt đất giữa chiều nhập nhoạng. Trời chiều nơi này thật vắng vẻ, và đem lại một cảm giác buồn man mác. Tôi không hiểu là do cảnh buồn, hay do lòng người buồn. Những chú sóc chạy qua chạy lại, vớ những trái thông khô và đem về tổ. Đàn chim bay lướt qua bầu trời có những vệt sáng màu hồng pha lẫn với da cam và xanh biếc. Tất cả giống như một bức tranh thủy mặc buồn.
- James này, hãy đến gặp cô ấy. Anh chỉ cần nói rằng ‘Anh xin lỗi. Anh đã sai. Hãy để cho anh được sống bên cạnh em.’ Chỉ cần như vậy thôi, và nếu như Quyên chưa có gia đình, thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp. Và giả dụ như cô ấy đã quên anh, thì ít nhất, anh không thấy day dứt. Một phần trăm cơ hội cũng đủ để làm nên chuyện.
Tôi đặt tay mình lên vai James, người đàn ông cô độc, như một sự đồng cảm:
- Tôi phải đi đây. Và tôi chúc anh may mắn. Nhớ nhé. Anh có một phần trăm cơ hội, nhưng đừng nghĩ rằng một phần trăm là nhỏ. Tất cả đều có thể xảy ra.
- Cám ơn cô – James nở một nụ cười yếu ớt. Rồi bỗng nhiên anh ta nheo mắt nhìn tôi, nói một câu khiến tôi bối rối – Nelson là một người tốt đấy.
- Xin lỗi, tôi không hiểu ý anh.
Tôi vội vàng quay bước đi, để lại đằng sau một tràn cười khoái chí. Đi xa một chút, tôi ngoái nhìn người đàn ông cô độc, anh vẫn đang mân mê một điếu thuốc trên tay, và nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt. Có những điều tưởng chừng như đơn giản, người ngoài cuộc cảm thấy đơn giản, nhưng đối với người trong cuộc, đó là một cuộc đấu tranh tâm lí lớn. Tôi chỉ cầu chúc James được mọi điều như ý. Tự nhiên tôi nghĩ đến Nelson, và cảm thấy thật nhẹ nhàng. Hiện tại, tôi không cần tình cảm của tôi phải được đáp lại. Một niềm vui nho nhỏ cho một buổi chiều hoàng hôn đầy nắng chỉ là một ý nghĩ về người mình thầm thích.
Tôi quay về phòng, ngồi vào chiếc ghế trước cửa phòng và ngắm nhìn hoàng hôn yên lặng. Một bản ballad nhẹ nhàng từ phòng nào vang lên làm suy nghĩ tôi trôi tuột về một miền thơ ấu xa xăm. Gió mát riu riu khiến mí mắt tôi trĩu nặng dần, rồi tôi chìm vào mộng đẹp từ lúc nào không hay. Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Nelson đang cúi xuống hôn lên bờ môi tôi. Cái chạm nhẹ khiến tôi bối rối và ngẩn ngơ.
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối. Những ánh đèn vàng trước cửa hành lang mờ ảo soi rọi khoảng sân trước mặt. Nụ hôn trong giấc mơ, sao tôi lại có cảm giác thật đến vậy? Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận thấy hơi ấm của làn môi giữa gió lạnh. Tôi lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ viển vông của mình. Dạo này tôi đang bị gì ấy. Cứ mỗi lần có ai nhắc đến Nelson, tôi lại thấy lòng vừa vui lại vừa buồn.
Tôi thèm bàn tay anh ôm tôi rắn chắc trên yên ngựa.
Đang lúc tôi suy nghĩ miên man thì có một bóng người chơi bóng rổ cô độc trên sân. Bóng dáng ấy tôi cảm thấy quen thuộc đến từng millimet. Tôi như vô thức đi về phía sân bóng, ngồi trên bệ tường nhìn ngắm anh cho banh vào rổ. Hình như anh đang gặp một điều gì đó?
Nhìn anh điên cuồng với trái banh, tự nhiên tôi cảm thấy đau nhói. Anh bỗng nhiên thả trái banh xuống, ngồi phệch xuống cột bóng. Nét mặt buồn ấy khiến tôi không thể yên lòng.
Tôi bước lại gần anh. Ánh mắt anh dường như có rất nhiều điều khó nói. Tôi chẳng kịp suy nghĩ gì, cứ từng bước từng bước lại gần anh, ôm lấy anh. Có lẽ bây giờ anh đang cần một người bạn.
Nelson khựng người lại một lúc, rồi vòng tay ôm lấy tôi. Không phải là cái ôm của một người bạn, mà là cái ôm chặt cứng của một người tình. Anh đột ngột hôn lên môi tôi, không phải là kiểu hôn nhẹ nhàng và phớt lờ của Quân, mà là cái hôn mãnh liệt đến mức các giác quan trong cơ thể tôi đông cứng lại.
Bỗng rồi, anh buông tôi ra, im lặng nhìn tôi một lúc. Bàn tay anh vuốt ve gương mặt tôi, rồi mỉm cười nhìn tôi:
- Quên chuyện này đi nhé.
Anh vội đứng dậy ngay sau đó, bước đi về phía khu rừng.
Bỏ lại tôi chơi vơi trong những cảm xúc không lời.
Bỏ lại tôi đau khổ với hàng trăm câu hỏi không lời đáp.
Nelson, thật ra, có yêu tôi hay không?
Nước mắt tôi lặng lẽ rơi từ khóe mắt.
Đêm lạnh.