Hẳn các bạn đã biết về James, người bếp trưởng to béo với gương mặt đăm chiêu, khó tính. James khoảng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, gương mặt đầy những mụn ruồi. Có thể nói là trong bếp, không có ai thích James cả, bởi vì James thường xuyên la mắng cấp dưới mỗi khi họ không làm vừa ý mình. Và người mà James thường xuyên cáu gắt nhất là Ryan, anh chàng phụ bếp có những vết xăm chằng chịt trên người mà tôi đã nhắc ở trên, cũng là anh chàng bạn trai của Pum, cô gái Thái Lan. Mỗi lúc tôi bước chân vào gian bếp đều nghe thấy tiếng James la mắng Ryan, nhưng thật kì lạ là Ryan không bao giờ thể hiện thái độ khó chịu đối với James. Anh ta vẫn luôn tươi cười làm theo những điều James nói, và tuyệt nhiên, anh ta chưa một lần nói xấu James lấy một câu. Và mặc dù mọi người thường xuyên nói xấu James, thì Ryan lại ra sức bênh vực James. Điều này làm tôi thấy thật thắc mắc. Tôi vẫn thường nghe mọi người bảo rằng hôm nào cũng nghe tiếng cãi nhau, đánh nhau thoát ra từ phòng James và Ryan. Hai người này sống ở cùng một phòng, ngay phía ngòai hành lang. Và chính tôi cũng từng một lần đi ngang, tôi loáng thoáng nghe tiếng Ryan la lên:
- Thả tao ra. Mày không thả, tao giết mày.
Eric, anh chàng hầu phòng kể rằng, lần đầu tiên khi nghe thấy tiếng đánh nhau, mọi người chạy đến, đập cửa để giảng hòa. James, đầu tóc rối xù, thở hổn hển, lao ra khỏi cửa và hét lên:
- Biến đi. Đây không phải là chuyện của mấy người.
Rồi đóng sập cửa lại. Dần dần, mọi người cho rằng đó là chuyện thường ngày ở huyện. Ryan và James đánh nhau, rồi lại giảng hòa, và rồi lại vẫn như cũ. Điều cực kì ngạc nhiên là tuy cả hai không hòa thuận như vậy, nhưng không ai muốn đổi phòng.
Nói một chút về Ryan, anh chàng này thường rất hay mỉm cười. Ai nhờ gì, anh ta cũng giúp một cách nhiệt tình. Anh ta thường bê giúp tôi những xô nước đá vào phòng ăn, cũng thường xuyên giúp tôi thái rau quả trong lúc rãnh rỗi. Chỉ có điều, tôi cảm giác rằng anh ta thường xuyên tán tỉnh phụ nữ, mặc dù anh ta đã có người yêu. Điều này làm tôi không thấy thoải mái lắm khi nói chuyện với anh ta. Mỗi lần, anh ta định đến gần, nói một câu gì đó kiểu như “ Hôm nay cô thật đáng yêu”, thì tôi thường không chú ý đến, và sẽ nói với anh ta một cách nghiêm túc “ Tôi đang bận, Ryan. Nếu anh rãnh rỗi thì có thể giúp tôi thái rau hơn là đứng đây nói những câu nhảm nhí.” Và anh ta không bao giờ phật lòng, cứ như là anh ta không biết giận là gì. Anh ta thường gọi tôi là “cô gái xấu xa” bởi vì tôi không đủ thân thiện đối với anh ấy.
Hôm nay, tôi vừa bước chân vào bếp đã nghe thấy tiếng James la mắng Ryan một cách gay gắt. Nhưng như thường lệ, việc này đã trở nên quen thuộc đến nỗi, tôi nghĩ, giả sử hôm nào không nghe thấy tiếng James la mắng thì hôm đó gian bếp sẽ yên tĩnh một cách kì lạ. Vậy đấy, đôi khi có những tật xấu của người khác, mà nếu thiếu nó thì cuộc sống sẽ trở nên nhàm chán vô cùng.
Ellen đang đứng thái những lá xà lách trông rất tươi non. Cô mỉm cười với tôi. Hôm nay là một ngày mới, tôi tự nhủ. Ryan bê một thùng súp đi ngang qua bếp tôi, dừng lại và chào:
- Chào Ellen. Chào Tâm. Hai cô khỏe chứ?
- Chào anh – Cả tôi và Ellen cùng nói.
- Anh thế nào rồi? Vẫn bị James la mắng à – Ellen nói – James thật là một người khó tính khó nết. Ông ta là bếp trưởng khó chịu nhất mà tôi từng gặp.
- Ồ, không phải vậy đâu – Ryan nói trong sự ngạc nhiên của hai chúng tôi – James tốt lắm. Anh ấy chỉ là muốn công việc được hoàn hảo thôi. James là một người thích sự hoàn hảo mà. – Ryan nháy mắt cười. – Thôi tôi đi làm việc tiếp đây, kẻo James lại mắng – Ryan cười.
Tôi nhìn qua James, và hình như anh ta cũng đang nhìn chúng tôi. Có một điều tôi nhận thấy là dường như James đối với tôi ôn hòa hơn những người khác. Tất cả mọi người trong bếp đều từng bị James la mắng, nhưng tuyệt nhiên anh ta chưa hề đánh mắng tôi một câu. Thậm chí có lúc anh ta từng bênh vực tôi. Hôm ấy, Amber, cô bồi bàn hay quên và hay cáu bẳn nhất ở đây, bỗng nhiên chạy đến trước mặt tôi và mắng xối xả:
- Tôi đã bảo cô làm món salad cho tôi từ cách đây nửa tiếng. Tại sao đến giờ chưa có?
- Xin lỗi nhưng cô đã nói khi nào? Tôi chưa hề thấy một cái danh sách nào cả. – Tôi trả lời, cố gắng không nổi nóng và khó chịu, bởi vì tôi vốn dĩ không thích cô ta cho lắm.
- Từ cách đây nửa tiếng. – Cô ta lại gắt gỏng – Khách của tôi đã đợi quá lâu rồi. Cô làm việc kiểu gì thế đấy hả?
Tôi thực sự thấy rất bực mình, bởi vì tôi biết chắc tôi không hề nhận được một bản danh sách nào từ cô ta cả. James nghe thấy tiếng cãi vả oang oang, liền chạy lại:
- Chuyện gì vậy? – James hỏi
- Cô ta chưa làm cho tôi. – Amber vẫn tức tối nói, và cô ta kể lại sự việc.
James quay sang tôi, hỏi nhỏ:
- Cô thật sự không nhận được chứ? – Giọng nói không có vẻ gì khiển trách. Bình thường, có lẽ James sẽ mắng mỏ người khác ngay.
- Không có. – Tôi trả lời. – Nếu có thì tờ giấy đã ở trước mặt tôi rồi. Tôi kiểm tra mấy lần rồi.
- Tôi nghĩ là cô đãng trí chưa bấm nút “gửi” rồi, Amber. – James quay sang Amber nói – Bây giờ cô có muốn đối chứng xem ai đúng ai sai thì hãy xem lại máy.
- Thôi khỏi – Amber trả lời. Và có lẽ hình như cô ta cũng nhớ mang máng là mình chưa bấm nút thật – Làm nhanh lên cho tôi – Rồi cô ta quầy quả bước đi.
- Lần sau, đối với loại người này, cô không nên cãi với cô ta làm gì. – James nói một cách nhẹ nhàng – Cô ta là một người điên khùng. – James nháy mắt cười với tôi.
Tôi cũng phì cười. Tôi thấy James không đáng ghét lắm như mọi người nghĩ. Hay ít ra, tôi không ghét James. Thỉnh thoảng tôi tình cờ ngước nhìn lên và thấy James nhìn tôi. Ánh mắt anh ta đầy thương yêu và trìu mến. Tôi có cảm giác như James đang nhìn thấy ở tôi hình ảnh một người nào đó. Nhưng dù sao, đó cũng không phải là chuyện của tôi, và tôi cũng không để tâm lắm. Tôi cũng không biết lí do tại sao anh ta tốt với tôi, nhưng điều đó có hề gì. Thực lòng thì tôi nghĩ rằng James thường xuyên la mắng, là vì anh ta muốn công việc được hoàn hảo, đúng như Ryan nói. Không phải lúc nào những người khéo ăn nói cũng là người tốt, và những người cộc cằn lại là người xấu. Tôi lại thường dễ có cảm tình với những người không giỏi ăn nói, không múa mép và chỉ thể hiện bằng hành động.