Editor: Tiểu Thảo
Beta: An Dung Ni
Dõan Đình nhanh chóng đến dưới lầu công ty của Tần Vũ Phi, trước tiên gọi điện xác nhận lại chi tiết quá trình hành động sau đó cô cố gắng che giấu sự khẩn trương của mình, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì đi lên lầu. Lúc đi vào văn phòng, cô kiềm chế không nhìn cửa chính gần phòng họp của Cố Anh Kiệt, giả bộ không có việc gì đi tới giống như những người khác.
Đến bên ngoài phòng làm việc của Tần Vũ Phi, Dõan Đình hỏi thư ký: “Vũ Phi có ở đây không?”
Thư ký nhận ra Dõan Đình, cũng đã sớm nhận được chỉ thị của Tần Vũ Phi, vì vậy đáp: “Cô ấy ra ngoài rồi, không ở đây ạ.”
“À.” Dõan Đình sững sờ vài giây, nghĩ xem nên diễn tiếp thế nào, chuyện như này cô thực sự không am hiểu. “Vậy…” Cô suy nghĩ lại, rốt cuộc quyết định thật ra thì cũng chỉ là diễn một chút thôi, không có gì to tát cả. “Tôi đi đây.” Cô nói. Thư ký gật đầu: “Doãn tiểu thư đi thong thả.”
Doãn Đình nhếch miệng, cô thật sự không muốn đi. Đến gần phòng họp lúc nãy cô còn phải mời Cố Anh Kiệt ăn cơm, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt. Sớm biết phải có ngày này, lúc trước cô nên đi học một khóa bồi dưỡng biểu diễn, mà bây giờ không còn kịp rồi.
Doãn Đình thở dài, chậm chạp xoay ngưới đi đến cửa chính, chậm chạp đi đến cửa phòng họp, dọc đường đi suy nghĩ lời thoại tiếp theo.
Trong điện thoại Tần Vũ Phi nói rất dễ, bởi vì Doãn Đình vốn đã tìm được nhà hàng muốn rủ Tần Vũ Phi đi ăn cơm, theo tình tiết vở kịch này, cô đến tìm Tần Vũ Phi, Tần Vũ Phi đi vắng, trùng hợp cô gặp Cố Anh Kiệt, vì vậy thuận tiện mời anh cùng đi ăn. Việc này nghe hợp tình hợp lý không hề có sơ hở.
Thế nhưng Doãn Đình cảm thấy thật khó.
Cuối cùng cô đi tới cửa phòng họp, trước khi “Vô tình gặp mặt” Cố Anh Kiệt, cô kìm lòng không được lại thở dài. Sau đó cô giả bộ lơ đãng quay đầu, lại phát hiện hai người đàn ông trẻ tuổi trong phòng đều nhìn cô chằm chằm.
Doãn Đình lại càng hoảng sợ, hoàn toàn không cần ngụy trang, trên mặt có đầy đủ biểu cảm giật mình. Bắt đầu dường như không tệ, nhưng cô quên lời thoại rồi.
“À, cái đấy…” Cô thật chột dạ.
“Thật khéo.” Cố Anh Kiệt thay cô giải vây. “Cô tới tìm Vũ Phi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dõan Dình gật đầu liên tục.
“Cô ấy không ở đây.”
“À, vâng.” Doãn Đình lại tiếp tục gật đầu. Nếu Cố đại soái ca có thể nói tiếp “Hiện tại vừa vặn cũng gần đến giờ cơm chiều, không bằng chúng ta cùng đi ăn một bữa.” thì tốt rồi. Nhưng Cố Anh Kiệt không có câu sau, anh nhìn Doãn Đình không nói, mà Doãn Đình tiếp tục kẹt lời thoại.
“Vị này là?” Cừu Chính Khanh hỏi.
Doãn Đình tinh thần chấn động, thật tốt quá, có chuyện có thể nói rồi. “Xin chào, tôi là Doãn Đình, là bạn của Vũ Phi.”
“Xin chào.” Cừu Chính Khanh gật gật đầu “Cô tìm Tần Vũ Phi làm gì?” Không phải là bạn bè trong công việc, có việc công muốn tìm người sao?”
Doãn Đình trong lòng vui vẻ, vị này so với Cố Anh Kiệt có cảm giác dễ nói chuyện: “Còn chưa thỉnh giáo đại danh.”
“Cừu Chính Khanh.”
“À, thì ra là Cừu tổng.” Doãn Đình đã từng nghe Tần Vũ Phi nhắc đến vị quản lý tinh anh này, cô đối với tên của anh rất có ấn tượng. “Xin hãy đứng đắn chút.” Cô lúc ấy nói với Tần Vũ Phi, “Tên của anh ta nhất định là có ý này.”
Hóa ra dáng vẻ của “Xin hãy đứng đắn chút” nhìn như thế này, cũng không tệ lắm.
Cừu Chính Khanh gật gật đầu, “Xin chào. Cô tìm Tần Vũ Phi có chuyện gì?”
Lời mở đầu này rất thích hợp, Doãn Đình rất cao hứng, liền tranh thủ bắt lấy cơ hội: “Tôi từng nghe Vũ Phi nhắc đến anh, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được, quen biết cũng là có duyên. Cừu tổng, tôi tìm trên mạng thấy một nhà hàng rất tốt, đến tìm Vũ Phi đi ăn thử, kết quả cô ấy không có ở đây. Trùng hợp gặp được Cừu tổng, chi bằng chúng ta đi cùng đi.” Cô thuận lợi đem lời mời nói cho hết, tự thấy lòng can đảm của mình thật đáng khen, cô thầm cổ vũ chính mình. Hơn nữa phòng họp này chỉ có Cừu Chính Khanh cùng Cố Anh Kiệt, kéo Cừu Chính Khanh đi Cố Anh Kiệt nhất định cũng không cách nào ở lại.
Thật sự là cơ trí! Doãn Đình tự khen mình một chút.
Cừu Chính Khanh vẻ mặt hắc tuyến, cô gái này và Tần Vũ Phi đều thuộc nước ” Mạc” () sao? Hay là nói virus “Không có quy luật không có nguyên tắc” của Tần Vũ Phi đại tiểu thư cũng được lây sang cho bạn bè rồi? Anh thấy Doãn Đình lén lút nhìn Cố Anh Kiệt, bỗng nhiên liền sáng tỏ, à, hóa ra là cảm thấy hứng thú với Cố thiếu. Cô không muốn mời anh ăn cơm, là muốn mời Cố thiếu ăn cơm.
() Nước Mạc (莫名其妙) hay edit đầy đủ hơn là “mạc danh kì diệu”
Quả nhiên Doãn Đình lại nói thêm một câu: “Khó gặp được. Cố Thiếu cũng cùng đi nhé.” Để chắc chắn… Vẫn là mời Cố Anh Kiệt, cô dốc sức như vậy, một mẻ hốt gọn, cho dù bọn họ không đồng ý, cô cũng có thể ăn nói với Vũ Phi.
Cố Anh Kiệt nhìn Cừu Chính Khanh, lại nhìn Doãn Đình, thì tỉnh ngộ. Thì ra Doãn Đình vừa ý Cừu Chính Khanh, Tần Vũ Phi thật sự dồn hết tâm trí giới thiệu đối tượng cho bạn thân. Anh lại quan sát Cừu Chính Khanh, bỗng nhiên tâm tình rất tốt. tuy Tần Vũ Phi đối với Cừu Chính Khanh cũng không có hứng thú, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này rất ưu tú, hôm nay càng trò chuyện hắn càng tán thưởng Cừu Chính Khanh, nếu như Tần Vũ Phi muốn thấy Doãn Đình và Cừu Chính Khanh phát triển tình cảm, anh đương nhiên cũng có thể giúp một tay.
“Được.” Cố Anh Kiệt đã đồng ý, lại nói với Cừu Chính Khanh: “Cùng đi chứ, tôi làm chủ được rồi.”
Doãn Đình cảm động muốn khóc, Cố thiếu rõ ràng đã đồng ý! Quả nhiên là một người đàn ông siêu cấp tốt, siêu cấp phong độ, siêu cấp vương tử, cô đã từng thích anh thật sự là quá tinh mắt rồi! Vũ Phi à Vũ Phi, chuyện khó như vậy mình lại có thể xử lý được, nhanh đến khen mình đi !
Cừu Chính Khanh vốn không hề có ý định nhận lời mời cơm của Doãn Đình, nhưng mà bây giờ là Cố Anh Kiệt mời anh, anh không có lý do cự tuyệt. Anh lập tức trở lại văn phòng dọn dẹp một chút, bàn giao tốt chuyện làm ăn, sau đó cùng Cố Anh Kiệt đi ra ngoài. Hai người trong thang máy tiếp tục nói chuyện công việc. Doãn Đình đứng bên cạnh họ không nói lời nào, vội vàng cúi đầu gửi tin nhắn.
“Cố tổng và Cừu tổng đều ra ngoài, nhiệm vụ hoàn thành.” Phía sau thêm một khuôn mặt tươi cười.
“Quả nhiên có thể giao trọng trách, trở về mình sẽ mời cậu một bữa lớn.” Tần Vũ Phi trả lời rất nhanh. Doãn Đình thật cao hứng, cất kĩ điện thoại ngẩng đầu nhìn lên, hai người đàn ông đã ra thang máy đi về phía bãi đậu xe. Doãn Đình nhanh chóng đuổi theo, trong đầu đang do dự bây giờ rút lui được không? Tìm lý do gì tốt đây? Kết quả không khéo như thế, lúc này hai người đàn ông đồng thời nhìn thấy xe Tần Vũ Phi, bọn họ dừng chân.
Ra ngoài rồi, sao xe vẫn còn ở đây?
Chứng cớ này có chút quá rõ ràng, Doãn Đình đổ mồ hôi trán, cho nên nói chỉ số thông minh của đàn ông không quá quá cao thì sẽ đáng yêu. Cô vội vàng kêu lên: “Ồ, đây không phải xe Vũ Phi sao? À, nhất định là người khác hẹn cô ấy, lái xe tới đón, muộn một chút cô ấy sẽ lái xe về à?
Hai người đàn ông nhìn cô, không nói gì, tiếp tục đi lên phía trước. Đi hai bước Cố Anh Kiệt hỏi cô: “Cô nói nhà hàng ở đâu?”
“À, có có.” Doãn Đình nhanh chóng lấy điện thoại ra, may mà cô thật sự đã chọn được nhà hàng, hôm nay còn tìm nhận xét về nó. Cô đem tin tức điều tra ra xem, báo tên nhà hàng và địa chỉ, còn chăm chú đọc đánh giá của thực khách cho bọn họ nghe. Đọc xong rồi, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt hai người đàn ông, à, có chút sâu xa.
Doãn Đình rất xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Đánh giả của khách hàng rất quan trọng, chọn nhà hàng nhất định phải xem cái này.”
Không có ai tiếp lời cô, Doãn Đình kiểm điểm một chút, sớm biết như vậy đã không đọc đánh giá rồi, nên nói như Vũ Phi “Đến nhà hàng này, đi!” Vừa có khí thế lại không cần giải thích, thật tốt.
Lúc này Cố Anh Kiệt hỏi cô: “Xe của cô đâu?”
“Tôi không biết lái xe.” Doãn Đình đỏ mặt. Mỗi lần cô học lái xe đều giày vò huấn luyện viên đến mức họ đều khóc lóc cầu xin cô “Tôi sẽ hoàn tiền lại tất cả cho cô, xin mời tạm biệt” loại chuyện này tuyệt đối không đáng được khoe khoang, hơn nữa cô mỗi lần học lại làm hư xe của huấn luyện viên loại chuyện này thật sự cũng không nên nói cho người khác biết. Một số người trời sinh đối với máy móc rồi xe cô gì đó đều không thành thạo, cô tình cờ lại là một trong số đó.
Cố Anh Kiệt lại nói: “Vậy cô ngồi xe Cừu tổng đi, chúng ở gặp mặt ở cửa nhà hàng.” Tiểu Đình à, coi như cô là bạn thân của Tần Vũ Phi, tôi có thể giúp cô chuyện này.
Cừu Chính Khanh cùng Doãn Đình đưa mắt nhìn nhau, tại sao muốn hai người bọn họ không quen biết đi cùng một chiếc xe? Có điều Cố Anh Kiệt không chờ bọn họ phát biểu ý kiến, anh đã đi tới xe của mình ở chổ khác, mở khóa lên xe. Cừu Chính Khanh thấy thế cũng không nói gì, dùng tay ra hiệu mời Doãn Đình đi với hắn, để cô lên xe.
Dọc đường đến nhà hàng, Doãn Đình đều có chút không tự nhiên, thật sự không quen biết “Xin hãy đứng đắn chút”, không biết có thể nói chuyện gì. Hơn nữa bộ dạng hắn lái xe qua mức ngiêm túc, nhưng mà nghe Tần Vũ Phi nói, vị Cừu tổng đại nhân này làm gì cũng rất nghiêm túc tập trung. Được rồi, Doãn Đình nói với chính mình, như vậy ít nhất ngồi xe của anh rất có cảm giác an toàn.
Đang từ từ thả lỏng, chợt nghe Cừu Chính Khanh hỏi: “Tần Vũ Phi đang giở trò quỷ gì?” Xe chổ kia, Doãn Đình diễn thật sự không đạt, bộ dạng giúp che giấu Tần Vũ Phi làm chuyện xấu quá rõ ràng.
Doãn Đình sợ hãi kêu lên, nhanh chóng giả ngu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cừu Chính Khanh nhìn cô một cái, không đáp, hỏi: “Doãn tiểu thư và Tần Vũ Phi là loại bạn bè nào?”
“Là…” Doãn Đình nghĩ nghĩ, “Bạn tốt.” Bạn bè loại nào rốt cuộc là vấn đề gì, cũng không thể nói là bạn bè ăn nhậu chơi bời, tuy rằng họ quả thực là cùng ăn chơi.
“À.” Cừu Chính Khanh gật gật đầu, lại hỏi: “Doãn tiểu thư làm công việc gì?”
“Hả, hành chính.” Kỳ thật cô bị cha bắt hỗ trợ cửa hàng, có cái gì thì làm cái đó, không phải chức vụ quan trọng gì.
“À.” Cừu Chính Khanh lại nói thẳng, “Cho nên Doãn tiểu thư đến tìm Tần Vũ Phi ăn cơm, là trốn việc về sớm sao?”
“…” Doãn Đình ngẩn người, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua Cừu Chính Khanh, hắn cũng quay đầu nhìn cô một cái. Trong ánh mắt kia, không có khiển trách chứ?
Doãn Đình ngây ngốc, bị Cừu tổng đại nhân khí thế lãnh đạo đè lại. Cô còn chưa từng bị người khác chỉ trích thái độ làm việc bao giờ.
Xong đời, lên xe giặc!
Doãn Đình qua nửa ngày mới trở lại bình thường, cô trốn việc liên quan gì đến hắn, cô cũng công phải người làm của hắn, cô căn bản không cần chột dạ!
“Đúng vậy!” Doãn Đình lấy khí thế của Tần Vũ Phi trả lời vấn đề này. Cô chính là trốn việc về sớm, thế nào!
“Cái gì đúng vậy?” Kết quả Cừu Chính Khanh hỏi.
Doãn Đình lại sửng sốt, chẳng lẽ muốn cô lặp lại lần nữa “Tôi chính là trốn việc đến tìm người ăn cơm” sao? Doãn Đình nhếch miệng, không để ý tới anh. Người này không có cách nào nói chuyện phiếm, rất không có cách nào hàn huyên.
“À.” Kết quả một lát sau, Cừu Chính Khanh phản ứng. “Cô là trả lời vấn đề của tôi à? Chuyện đó đã qua lâu rồi, tôi tưởng cô không muốn quan tâm.”
“…” Doãn Đình im lặng, người này phản ứng quá chậm lại chế giễu cô cung phản xạ của cô quá dài sao? Người này không có cách nào nói chuyện phiếm, rất không có cách nào hàn huyên.
May mà đã đến nhà hàng, Doãn Đình thở dài một hơi.
Lúc ở cửa nhà hàng đợi Cừu Chính Khanh đi đỗ xe, Cố Anh Kiệt đã tới, hắn cùng đứng đợi với cô…, sau đó hỏi một câu: “Tần Vũ Phi đang giở trò quỷ gì?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Doãn Đình đọc lời thoại có sẵn, liền diễn xuất giống lúc trên xe.
Cố Anh Kiệt nhìn cô, không nói lời nào. Doãn Đình cười ngây ngô hai tiếng, vừa quay đầu thấy Cừu Chính Khanh đứng bên cạnh cô, dường như đã nghe đối thoại vừa rồi, bởi vì vẻ mặt hắn giống như đang nói “Cô sẽ chỉ nói một câu kia sao?”
Doãn Đình tiếp tục giả ngốc “À, nhanh vào trong, nếu không thì không còn chỗ ngồi.” Cô nhất mã đương tiên, dẫn đầu đi vào, nghĩ thầm kế trước không xong, cô đã bỏ lỡ cơ hội để rút lui. Hy vọng hai vị soái ca lúc ăn cơm ăn thật ngon, không muốn nói chuyện với cô, không nên ép cung, nếu không thì cô sẽ nhịn không được gọi điện cho Tần Vũ Phi cầu cứu.
Mày mà hai vị soái ca cũng rất có phong độ, trên bàn ăn không nói gì ảnh hưởng đến khẩu vị…, hơn nữa Cừu Chính Khanh chỉ thích nói chuyện công việc, Cố Anh Kiệt ngược lại có thể mở rộng cuộc trò chuyện, Doãn Đình đối với việc chính mình không xen vào cuộc trò chuyện này vô cùng hài lòng. Cô chính là đến ăn, đối với việc cô vừa thất tình trước đó không lâu mà nói, hiện tại đồ ăn còn có sức hấp dẫn hơn là đàn ông rất nhiều.
Bên trong phòng làm tóc, Tần Vũ Phi và Tần mẹ. Tần mẹ làm tóc, cô tiện thể sơn móng tay. Lơ đãng xoay mặt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Từ Ngôn Sướng, bạn Cố Anh Kiệt. Hắn cũng ở đây hớt tóc.
Tần Vũ Phi không quen Từ Ngông Sướng, chỉ là biết mà thôi, trò chuyện cũng chưa từng, gật đầu cũng có thể miễn, huống chi hắn biết quan hệ của cô và Cố Anh Kiệt, vì vậy Tần Vũ Phi nghiêng đầu, trực tiếp ra vẻ không nhìn thấy.
Từ Ngôn Sướng nhíu mày, thật sự ghê gớm, quả nhiên là Tần đại tiểu thư ra vẻ kiêu ngạo. Từ Ngôn Sướng đợi cắt tóc xong, ngồi trên ghế sa lon ăn điểm tâm uống trà đợi bạn, hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Anh Kiệt: “Cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?”
Cố Anh Kiệt nghe được câu hỏi này trong lòng nhảy dựng, phản ứng đầu tiên trong đầu phát ra ba chữ “Tần Vũ Phi”. Anh vô thức nhìn Doãn Đình đối diện đang vui vẻ ăn cơm, sau đó cầm điện thoại nói với Doãn Đình và Cừu Chính Khanh “Tôi nhận điện thoại”, mới vừa đi tới một bên, còn chưa nói lời nào, Từ Ngôn Sướng lại nói: “Đang hẹn hò?”
“Không có, cùng bạn bè ăn một bữa cơm thôi.”
Từ Ngôn Sướng cười cười: “Cậu thật giống như rất lâu chưa hẹn hò phụ nữ rồi nhá, chuẩn bị xuất gia sao?”
“Buồn cười.” Cố Anh Kiệt nhếch miệng.
“Đoán xem mình đã nhìn thấy ai?”
“Ai?” trong đầu Cố Anh Kiệt liên tục nhảy ra tên Tần Vũ Phi, nhưng ngoài miệng lại hỏi.
Kết quả Từ Ngôn Sướng thừa nước đục thả câu: “Cậu đoán xem, phối hợp một chút.”
“Cha cậu.”
“Cút đi.”
Vở kịch nhỏ:
Cố Anh Kiệt: Vợ à, anh bảo này bà tác giả kia quá đáng ghét, lại để chúng ta không gặp mặt. (Lời tác giả bộc bạch: Đừng cố tình xem nhẹ sự thật là vợ cậu đang trốn tránh cậu được không?)
Tần Vũ Phi: Ừ, anh định đến hỏi bà ấy sao?
Cố Anh Kiệt: Không cần hỏi, anh biết rõ bà ấy sẽ nói gì.
Tần Vũ Phi: Sẽ nói gì?
Cố Anh Kiệt: Bà ấy nhất định sẽ nói, ai nha không nên gấp gáp, tạm thời ít xuất hiện là để tích sức mấy ngày sau còn nhiệt tình bùng nổ!
Tần Vũ Phi: Nghe cũng rất có lý.
Cố Anh Kiệt: Vậy sao?
Tần Vũ Phi: Chẳng qua là có lý cũng vô dụng, khó chịu là khó chịu, anh không phải có rất nhiều binh khí vừa tay? Lấy hai cái, chúng ta đi tìm bà ấy.
(Tác giả chạy như điên – ing: Tráng sĩ, tráng sĩ, binh khí của tiệm ngươi bị cướp sao? Mễ Hi, Mễ Hi, mau tới tâm sự! Mang theo trường thương của cô đến!)