Cố Anh Kiệt đưa Tần Vũ Phi đến khách sạn.
Bọn họ đi qua đại sảnh, tiến vào thang máy, trên đường đi không gặp người quen, hoặc có lẽ bọn họ căn bản không để ý. Bàn tay vẫn nắm chặt không buông, anh quay đầu nhìn cô trong thang máy, cô cũng đang nhìn anh, đôi mắt như nước, khuôn mặt như hoa.
Anh một tay ôm cô kéo vào ngực, nắm chặt gáy cô, cúi đầu hôn.
Vốn định nói chuyện với cô, nhưng trong khoảnh khắc thấy cô dưới pháo hoa, anh đã quên mất mình muốn nói gì. Ổn định lại nội tâm xao động, cầm chặt tay cô, yên tâm lại hưng phấn.
Còn chuyện gì để nói, bọn họ yêu nhau, quanh đi quẩn lại, trốn trốn tránh tránh, cuối cùng thật ra lại khiến cho họ càng chắc chắn, bọn họ yêu nhau, đơn giản như vậy. Anh tin cô cũng nghĩ như vậy, anh có thể cảm nhận được. Cô kháng cự và né tránh, cuối cùng chẳng qua càng làm cho cô biết rõ điều này mà thôi.
“Đinh” một tiếng, đã đến tầng trên, cửa thang máy mở ra. Anh buông cô ra, cánh môi cô bị hôn đến đỏ tươi, hiện ra mị hoặc sáng bóng. Anh kéo cô vào phòng, cô không nói gì, ngây ngốc chạy theo anh.
Mở cửa phòng, hai người va chạm đi vào, trong nháy mắt cửa đóng lại, anh không thể chờ đợi được liền đè cô lên cánh cửa hôn nồng nhiệt. Cô nhón chân, vô cùng nhiệt tình đáp lại anh. Anh ngậm lấy mô cô, vuốt ve vòng eo tinh tế, gọi tên cô.
Cô bị ngứa liền cười, co lại trong lòng ngực anh, càng ra sức hôn anh.
Cô giống như một ngọn lửa bắt đầu đốt cháy cả người anh.
“Tần Vũ Phi.” Anh gọi tên cô, tự chủ của đàn ông thực sự không đáng tin, anh cần cô ngăn cản mình.
“Cố Anh Kiệt.” Cô cũng gọi tên anh, vừa gọi vừa tìm kiếm môi anh, bàn tay theo vạt áo của anh đi vào, vuốt ve ngực của anh. Lúc trong biển vẫn chịu đựng được do chưa sờ qua, hiện tại tay của cô không bị khống chế, cô cũng hoàn toàn không muốn khống chế.
Anh bĩu môi oán trách cô, cô cười to, cảm thấy vẻ mặt của anh rất thú vị. Cô nghịch ngợm cắn cằm anh, anh hừ một tiếng, nắm mông cô ấn về phía mình, để cô biết anh là một người đàn ông hơn nữa thật sự rất nguy hiểm.
Cô tiếp tục cười, lớn tiếng cười, nhảy lên vòng hai chân ôm eo của anh, lần này lại liếm lỗ tai của anh.
Đó là chỗ nhạy cảm của anh, anh biết cô biết rõ, là cô cố ý.
Cho nên còn có cái gì cần nói sao? Anh hoàn toàn nghĩ không ra, cái gì cũng không muốn nói.
Anh thô lỗ nâng cô lên, ánh mắt của cô sáng kinh người, má hồng xinh đẹp, đầy đặn làm cho anh mê muội. Anh cúi người hôn cô, tay tham lam tiến vào trong làn váy của cô, gọi tên cô: “Tần Vũ Phi!”
Tần Vũ Phi thở dốc, bị bàn tay của anh hâm nóng đến nổi da gà. Trong phòng không bật đèn, chỉ có pháo hoa lóe lên ngoài cửa sổ. Cô tìm anh muốn nói gì nhỉ? Cô nghĩ không ra. Cô nhắm mắt lại, ra sức ôm anh.
Không còn nhìn thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn ánh mắt anh nhìn cô.
Cô không biết mình muốn làm gì, chỉ biết là cô cần anh. Mặc kệ tương lai như thế nào, mặc kệ sau này như thế nào, hiện tại cô cần anh. Cô kéo áo sơ mi của anh, cọ vào quần anh.
“Cố Anh Kiệt.” Cô gọi tên anh, bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Cô không cần lo ngày mai có tốt không, không lo sau này có tốt không, cô chỉ muốn hiện tại. Hiện tại vui vẻ là tốt rồi! Có làm sao đâu? Dù sao cô vẫn là tùy hứng, không ôm chí lớn.
À, lọt bạch phú mỹ. Từ này rất quan trọng.
Cô ngây ngốc cười khanh khách.
Cô cảm thấy mình điên rồi!
Điên rồi điên rồi!
Cô kéo áo Cố Anh Kiệt, anh rời khỏi cô. Anh liên tục gọi tên cô, cô cảm thấy anh rất phiền, “Câm miệng!” Cô quát anh.
Cố Anh Kiệt trừng cô, cô trừng lại. Muốn thế nào?
Anh cúi người tiến vào, cô không đề phòng, “A” một tiếng kêu lên, cô dùng sức đập cánh tay anh, anh bị đau nhe răng, động tác dưới thân không ngừng, thấy vẻ mặt nhíu mày của cô, anh có chút đắc ý cười. Cô ôm chặt anh, giấu mặt vào hõm vai của anh, không cho anh nhìn, cố tình hét lên: “Cố Anh Kiệt, anh chậm quá, nhanh một chút nhanh một chút.”
Thật sự là đủ rồi! Lúc này còn muốn trêu chọc anh sao? Cố Anh Kiệt đưa cô trở lại trên gối, cô mới đồng ý đóng cái miệng kia lại. Anh hôn cô, cô không nói, bởi vì nụ hôn của anh rất dịu dàng, dịu dàng khiến cô không muốn làm loạn nữa.
Cô nghe được tiếng pháo hoa, nghe được tiếng anh thở dốc, còn nghe được giọng của chính mình.
Tần Vũ Phi không biết bọn họ làm bao lâu. Bên ngoài pháo hoa đã ngừng bắn, đám người dường như cũng tản. Đến lúc cô và Cố Anh Kiệt kết thúc, cô mới để ý tới bên ngoài dường như đã yên tĩnh trở lại. Cô mệt mỏi đến nỗi đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Cô nhắm mắt lại, cảm giác được Cố Anh kiệt hôn nhẹ lên mặt mình, vén tóc cho cô. Anh còn trêu chọc cô “Chỉ biết ngoài miệng lớn tiếng, thực ra một chút cũng không dùng được.”
Tần Vũ Phi rất muốn trừng anh, mắng anh, nói ai không dùng được? Không dùng được anh tại sao anh còn liên tục phấn chấn ngóc đầu! Chẳng qua hiện tại cô quá mệt mỏi, đợi cô ngủ một một giấc dậy…, cô nhất định phải mắng anh, đồ đàn ông đáng ghét, được tiện nghi còn khoe mẽ. Cô đang suy nghĩ, cảm giác anh lại hôn trán mình, sau đó cô thiếp đi.
Cố Anh Kiệt ngồi bên cạnh, bật đèn ngủ, im lặng nhìn cô một lúc. Cô thật sự ngủ rồi, ngủ như một đứa bé. Lông mi cong cong, cái trán trơn bóng, dịu dàng, điềm tĩnh, dáng vẻ vô ưu vô lo. Anh nắm tay cô, nhìn vẻ mặt cô lúc ngủ, toàn thân tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Anh nghĩ anh có thể luôn nhìn cô như vậy, chỉ là hiện tại anh đói bụng.
Nghĩ lại ngày hôm nay, anh muốn đi tìm cô, cơm cũng chưa ăn một miếng. Cố Anh Kiệt mặc xong quần áo, quyết định ra ngoài kiếm gì ăn, lát nữa cô cũng sẽ đói, anh cá hôm nay cô trốn anh nhất định cũng chưa ăn gì.
Để lại đèn ngủ cho cô, anh nhẹ nhàng đi ra ngoài. Đi vào thang máy sau đó nhìn vào gương, trong gương người đàn ông cười đến ngớ ngẩn, anh xoa xoa mặt, nhưng nhịn không được vẫn cười.
Nhà hàng đã sớm đóng cửa, Cố Anh Kiệt chạy đến chổ nướng đồ bên kia, cũng không thiếu người ở đó uống rượu, nói chuyện phiếm, đánh bài suốt đêm, trên kệ vẫn còn nướng mấy món. Cố Anh Kiệt không nói hai lời, lấy thức ăn bỏ vào đĩa, lại lấy mấy bình thức uống. Từ Ngôn Sướng ở trong đám người trò chuyện đã thấy anh, chạy tới: “Lúc nãy cậu đi đâu?”
Cố Anh Kiệt cười cười, tìm cái túi bỏ mấy thứ đó vào. Từ Ngôn Sướng thấy vẻ mặt của anh, cũng cười: “Cùng chỗ với Tần Vũ Phi?”
Cố Anh Kiệt nhìn hắn, lại nhìn xung quanh, không có người nào, liền nói: “Cậu lừa cô ấy?”
“Đúng vậy.” Từ Ngôn Sướng không phủ nhận. “Muốn cảm ơn sao?”
Cố Anh Kiệt gật đầu, Từ Ngôn Sướng cười lớn, “Cậu cũng nên cẩn thận một chút.”
Cố Anh Kiệt cũng cười: “Vẫn chưa đến lúc công khai, trở về mình và cô ấy mời cậu ăn cơm.”
“Được rồi, tôi sợ cô ấy giết người mất.”
“Cũng có thể.” Cố Anh Kiệt cũng không phủ nhận, tính tình Tần Vũ Phi, có thể mắng Từ Ngôn Sướng lừa cô hay không thật đúng là không xác định được.
Từ Ngôn Sướng tức giận trừng anh, tốt xấu gì cũng phải xuất ra khí khái đàn ông, lại có thể không biết xấu hổ thừa nhận mình thua thế Tần Vũ Phi sao? “Cậu rất nghiêm túc?”
“Ừ. Lần này quả thật hơi nghiêm túc.”
“Lần đó không nghiêm túc cũng nói giống vậy.”
“Không giống…” Cố Anh Kiệt suy nghĩ diễn tả như thế nào, “Chính là, có chút ý định nghiêm túc bất chấp tất cả.” Cho dù tính tình cô không tốt, quá khứ của cô không tốt, cho dù suy nghĩ của cô không tốt, cho dù cô… Tóm lại bất luận cô thế nào, anh cũng đã nghiêm túc rồi, anh muốn cùng cô ở một chỗ.
Từ Ngôn Sướng còn muốn nói gì, Cố Anh Kiệt lại nói: “Mình phải về, cô ấy tỉnh lại không thấy mình sẽ lại nghĩ nhiều, trở về lại nói chuyện.” Anh nói xong cầm đồ ăn vội vàng chạy, Từ Ngôn Sướng ở đằng sau giương mắt nhìn, ặc, cái này là trọng sắc khinh bạn rồi.
Cố Anh Kiệt trở về phòng, Tần Vũ Phi mở đôi mắt buồn ngủ nhìn anh, anh hỏi cô: “Tỉnh rồi? Muốn ăn chút gì không?”
“Đừng ồn.” Cô buồn ngủ bực bội, trở mình ngủ tiếp.
Không ồn thì không ồn, Cố Anh Kiệt ngồi một bên ăn. Cô không ăn thì anh ăn, anh đói bụng lại rất vui vẻ, khẩu vị của anh vô cùng tốt. Một hơi quét sạch sẽ một đĩa thức ăn lớn, lúc anh đang uống nước, Tẫn Vũ Phi đứng lên đi toilet, sau đó không một mảnh vải bò lên giường đắp chăn, lát sau hơi tỉnh táo một chút, quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Em cũng muốn ăn.”
Cố Anh Kiệt nghẹn họng, anh cao hứng ăn hết sạch toàn bộ rồi. “Anh đi lấy cho em.” Anh đành phải nói.
Cô chớp chớp mắt, dường như càng tỉnh táo một chút. “Anh ăn hết sạch rồi?” Cô nổi giận.
Cố Anh Kiệt xoa xoa mũi, bị mắng đã đỏ lên, là anh không tốt, anh làm sao lại ăn hết sạch toàn bộ đồ ăn chứ. “Anh lại đi lấy cho em.”
“Anh không có đeo cái kia!” Cô đột nhiên chuyển chủ để, lại tiếp tục đùa nghịch.
Cố Anh Kiệt ngẩn người, đâu rồi, anh hoàn toàn quên mất chuyện này. Chột dạ nhìn Tần Vũ Phi, cô cau mày vẻ mặt mất hứng, được rồi, cô mệt rã rời ngủ không ngon, rất tức giận. Cố Anh Kiệt nhận mệnh bước tới ngồi cạnh cô: “Thực xin lỗi, là anh sai rồi.” Có chút đau lòng, không biết bây giờ cô không phải kỳ an toàn. Sai lầm này bình thường anh sẽ không phạm phải, kết quả lại phạm với cô hai lần.
Tần Vũ Phi duỗi tay cho anh một quyền, không tính là đau, Cố Anh Kiệt rất phối hợp mà giả vờ đau đớn, Tần Vũ Phi lại không chịu nể mặt, ném cho anh cái nhìn khinh bỉ.
“Anh có thuốc hay không?” Cô hỏi.
“Không có.” Anh làm sao có thể mang những thứ này trong người, cũng không phải hái hoa tặc, thậm chí còn không chuẩn bị bao cao su, bởi vì anh không có ý định lúc du lịch xảy ra đoạn tình duyên ngắn ngủi các loại, căn bản không biết cô sẽ đến.
Tần Vũ Phi bĩu môi, đã đói bụng, ngủ không ngon, còn phải uống thuốc, cái gì cũng không thoải mái. Thật sự là tự tìm khổ cho bản thân, thế nên nói nhất thời phóng túng nhất định sẽ hối hận. Cô đứng lên tìm quần áo, anh bận bịu nhặt lên đưa cho cô. “Anh đi lấy ít đồ ăn cho em được không?”
“Không có tâm trạng.” Cô mặc quần áo, anh đứng bên cạnh hầu hạ. Cô tiện tay còn đập anh một cái: “Đáng ghét.”
“Được rồi, là anh sai, lần sau sẽ không như vậy.”
“Còn có lần sau.” Cô hung dữ trừng anh.
Anh không nói lời nào, chỉ thầm nghĩ đương nhiên là có lần sau, còn có rất nhiều lần.
Tần Vũ Phi bĩu môi một cái rồi dừng lại, hỏi anh: “Ở đây chỗ nào có thể mua thuốc?”
Cố Anh Kiệt khó xử lại áy náy, quả thật không biết ở đâu có. “Nếu không, anh đến khách sạn hỏi, ở đây cũng có bác sĩ thường trú cứu hộ khẩn cấp đấy, có lẽ có cũng không chừng.” Càng nói âm thanh càng nhỏ, bởi vì Tần đại tiểu thư nhà anh lại liếc anh rồi.
Cứu hộ khẩn cấp ở đâu ra thuốc tránh thai. Hơn nữa anh đến hỏi, trở về mọi người đều biết anh cùng phụ nữ lên giường, sau đó đám bạn bè sẽ nhiều chuyện, mặt mũi cô biết để đi đâu.
“Được rồi, được rồi.” Tần Vũ Phi đi toilet soi gương, chải tóc qua loa. Ai cũng không trách, đáng trách là cô. “Em phải về rồi.” Cô quay đầu, thấy Cố Anh Kiệt dựa vào cánh cửa nhìn cô. Nhịn không được lườm anh một cái, anh lại cười rộ lên.
Bạn gái mới của anh rời giường tính khí rất xấu, bắt đầu nổi tính làm nũng.
“Cười cái gì?” Cô tức giận, muốn đập anh. Nhưng tối qua chính mình quá xúc động, trong lòng có chút trống rỗng, cũng không dám hung dữ quá.
Cố Anh Kiệt không trả lời, đi tới ôm chặt lấy cô. Cảm giác bọn họ cùng một chỗ rất tốt.
“Này.” Cô đập lưng anh. “Em phải về rồi. Trở về nội thành.”
Anh sững sờ: “Vì thuốc?”
“Uống xong mới yên tâm.” Cô thật sự rất sợ chuyện này, so với yêu đương còn sợ hơn.
“Thực xin lỗi, là anh không tốt.” Cố Anh Kiệt giống như tự trách.
“Anh giúp em chuẩn bị thuyền được không, bây giờ có thể đi không, em không muốn cho mọi người biết, tránh bọn họ hỏi tới hỏi lui.”
“Được, phút sau, anh ở đại sảnh chờ em. Em đi lấy đồ của mình đi.” Cố Anh Kiệt thoải mái đáp ứng, Tần Vũ Phi lại cảm thấy trong lòng có chút cảm giác không đúng. Nhưng nghĩ lại hiện tại cô tinh thần không tốt, tâm trạng có chút sa sút, thật sự không yên tâm.
Tần Vũ Phi trở về phòng. Vừa mở cửa, Doãn Đình mặc quần áo nằm trên giường liền giật mình nhảy dựng lên, thấy Tần Vũ Phi trở về hô một tiếng vội vàng chạy lại ôm chầm lấy cô, luôn miệng nói tìm cô cả buổi, điện thoại cô cũng không mang, sợ cô ra xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng Từ Ngôn Sướng nói chỗ này nhỏ, nếu gặp chuyện không may đã sớm có người gọi, bảo cô đừng gấp. Nơi này rất thích hợp nói chuyện yêu đương, rất nhiều người đều không trở về phòng, bảo cô đợi trời sáng nói sau. Doãn Đình lại không dám làm lớn chuyện, trở về phòng tiếp tục đợi.
“Mình đi ngắm cảnh đêm.” Tần Vũ Phi cảm thấy lời nói dối này thật sự có chút mất mặt, còn có Từ Ngôn Sướng kia, cô còn chưa tìm hắn tính sổ, cái gì gọi là nơi thích hợp nói chuyện yêu đương, rất nhiều người không về phòng.
“Không có việc gì thì tốt quá.” Doãn Đình hoàn toàn không phân tích tính chân thật trong lời nói của Tần Vũ Phi, hai mắt buồn ngủ mở không nổi, quay người trở về giường. “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì mình có thể ngủ. Làm mình sợ muốn chết.” Doãn Đình nằm xuống, còn dặn dò Tần Vũ Phi: “Cậu đi dạo cả đêm, cũng mau ngủ đi.” Nói xong liền nhắm mắt.
Tần Vũ Phi bật cười, thật hâm hâm mộ thần kinh thô của Doãn Đình, nếu cô cũng như vậy thì tốt rồi. “Trong nhà có một số việc, mình muốn về trước. Cậu ở lại chơi vui vẻ, đến lúc trở về chúng ta gặp lại.”
“Vậy à. Đi về cẩn thận nhé.” Doãn Đình phất phất tay, không nghi ngờ gì, yên tâm ngủ tiếp.
Tần Vũ Phi nhẹ nhàng thở ra, may mắn là Doãn Đình, không lải nhải hỏi tới hỏi lui, cũng không quấn lấy cô đòi về cùng. Vì hành trình ba ngày, cho nên cô chỉ mang cái túi nhỏ, đồ đạc cũng không nhiều, rất nhanh đã thu dọn xong. Cô bắt đầu tắm rửa, thay quần áo, xách túi xuống lầu.
Tắm rửa xong cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, xuống lầu thấy Cố Anh Kiệt tâm tình lại càng đỡ một chút. Sau đó cô thấy bên cạnh anh có túi hành lý.
Cô bỗng chốc kinh ngạc, Cố Anh Kiệt nựng mặt cô: “Anh về với em. Đừng nghĩ là đêm hôm anh lại để em đi một mình về.”
“Thật phiền phức.” Cô cố ý ghét bỏ anh, nhưng lại có một chút mừng thầm trong lòng.
Cố Anh Kiệt giúp cô cầm túi, đưa cô đi tới bến tàu. “Chúng ta ngồi du thuyền trở về, có thể ở trên biển nhìn mặt trời mọc, tiếp đó lại quay trở về thành phố. Sau đó du thuyền trở về, không làm chậm trễ những người khác đi chơi.” Cố Anh Kiệt an bài ổn thỏa, Tần Vũ Phi hoàn toàn không có ý kiến.
Nhân viên công tác đã ở trên thuyền chuẩn bị sẵn sàng, hai người đi lên sau, du thuyền rất nhanh chuyển động. Chỉ chốc lát một phần ăn sáng đã bày ra trước mặt Tần Vũ Phi. Tần Vũ Phi ăn hết một bữa cơm no đủ, rốt cuộc cảm thấy tinh thần và tâm tình đều khôi phục. Cô chạy đến boong thuyền, chờ xem mặt trời mọc. Cố Anh Kiệt đi theo, lấy một tấm chăn quấn quanh người cô.
“Sáng sớm sẽ rất lạnh.”
“Ừ.” Tần Vũ Phi rất biết điều trả lời.
“Điện thoại di động của em đâu?”
“Làm gì?”
Cố Anh Kiệt không đáp, quay lại khoang thuyền tìm túi của cô, lấy điện thoại của cô ra. Sau đó quay lại bên cạnh cô, ôm cô vào ngực từ phía sau, nhập số của anh vào trước mặt cô.
Tần Vũ Phi nhìn xuống, không nói gì, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Cố Anh Kiệt nhập số và tên xong, lấy điện thoại của mình ra, nhét vào tay cô: “Tới lượt em.”
Tần Vũ Phi cắn cắn môi, nhẫn nhịn cả buổi, nói ra một câu: “Để làm bạn trai mà nói…, anh không đủ tiêu chuẩn.”
Cố Anh Kiệt trừng mắt, lại có thể ra chiêu này.
Tần Vũ Phi từng cái từng cái liệt kê cho anh nghe: “Anh ở một mình, không phải là đợi người đẹp đến thăm à? Anh vừa theo đuổi em vừa dụ dỗ cô gái khác thổ lộ với anh. Em đói như vậy, anh lại ở trước mặt em ăn hết đồ ăn. Không suy nghĩ cho phụ nữ, không dùng biện pháp an toàn.” Nhiều nhận xét xấu như vậy, kể ra nhược điểm còn chưa đủ sao?
“Anh ở một mình là vì anh muốn ngủ một mình. Rất nhiều người đều ở một mình mà. Anh đã từ chối lời thổ lộ kia, anh làm sao biết cô ấy đột nhiên nói những lời đó, anh cũng không quen cô ấy. Chuyện sau đó là anh sai, anh sửa.”
“Nhưng bây giờ em không bằng lòng đây này.” Tần Vũ Phi cố ý làm khó anh.
Cố Anh Kiệt nổi cáu, quan tâm cô sao. Dứt khoát không nói gì, nắm tay của cô nhập dãy số, cô không phối hợp, anh dứt khoát đổi điện thoại của cô, dùng tay cô bấm điện thoại gọi cho anh, anh lại đổi điện thoại, nắm tay của cô tới lưu số, nhập tên của cô vào.
“Xin chào.” Cô trêu chọc anh.
Anh nâng khuôn mặt cô lên hôn.
Mặt trời từ đường chân trời bên kia mọc lên, mặt nước trong veo lăn tăn gợn sóng tỏa ra ánh sáng trong vắt.
“Buổi sáng tốt lành, em yêu.” Anh nói với cô.