Chiều Chuộng Gặp Đa Tình

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bà Cố nghe thấy tiếng con trai vào cổng, vội vã làm ra vẻ chăm chú nhìn vào ti vi. Cố Anh Kiệt đang chuẩn bị lên phòng, thấy mẹ đang xem ti vi, suy nghĩ rồi dứt khoát ngồi xuống cạnh bà. Về nhà phải ở cùng mẹ một chút, tăng thêm tình cảm.

Bà Cố vốn định giữ im lặng không nói lời nào, nhưng một lúc sau không nhịn được nữa, chán nản hỏi: “Về sớm vậy à?”

“Vâng.” Cố Anh Kiệt cười cười nói.

Bà Cố lại không nói gì, muốn chờ con mở miệng, nhưng rốt cuộc Cố Anh Kiệt cũng không nói. Sao không chủ động báo cáo tình hình gặp cha mẹ bạn gái đi, trong lòng bà hơi không vui, về sớm như vậy xem ra cũng không ngồi trong nhà người ta bao lâu, chẳng lẽ không suôn sẻ sao? Không thể nào, A Kiệt nhà bà xuất sắc như vậy, cao to đẹp trai, tuấn tú lịch sự, vừa có tài lại biết quan tâm người khác, con gái Tần Văn Dịch hắn thì như thế, sao có thể không vừa ý A Kiệt?

Từ lúc nghe nói chuyện Tần Vũ Phi cắt móng chân cho Cố Anh Kiệt, mặc dù bà Cố không thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, nhưng suy nghĩ về Tần Vũ Phi cũng hơi thay đổi, chỉ là hơi mà thôi, bà vẫn chẳng hề cảm thấy Tần Vũ Phi là mẫu con dâu ưng ý, tuy bây giờ con trai chưa nói đến việc kết hôn, nhưng sự tình đã sắp đi đến thời điểm then chốt, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, cho nên bà cũng phải hết sức lưu ý.

Bà Cố đang do dự xem có nên hỏi hai câu nữa hay không, nhưng lại thấy rất mất mặt, suy nghĩ một chút rồi hỏi bâng quơ: “Mẹ có bảo nhà bếp làm canh hạt sen ngân nhĩ, con muốn ăn một bát không?”

Cố Anh Kiệt vội vàng lắc đầu: “Khỏi cần, khỏi cần, con đã ăn rất nhiều ở nhà Vũ Phi rồi, no đến mức bây giờ bụng vẫn còn khó chịu.” Vừa nói vừa làm động tác xoa bụng.

Bà Cố mặt đầy hắc tuyến, không phải chỉ đi gặp cha mẹ người ta thôi à? Sao lại ăn “Rất nhiều”? Còn ăn no đến mức khó chịu? Đây là gia giáo nhà ai vậy? Lễ độ ở đâu? Khí chất ở đâu? Lòng bà Cố nghẹn tức, không phải con trai bà ăn quá nhiều bị nhà người ta đuổi cho nên mới về sớm đấy chứ?

“Tần Văn Dịch nói sao?” Bà rốt cuộc không nhịn được nữa hỏi.

“Không nói gì cả, chỉ trò chuyện vài việc thường ngày. À, đúng rồi, mẹ Tần Vũ Phi gửi lời hỏi thăm đến hai người đấy.” Cố Anh Kiệt cười cười, “Đâu phải là đi cầu hôn đâu, chỉ là làm bạn trai phải đến chào hỏi cha mẹ bạn gái một câu, thông báo quan hệ với họ một chút. Thật ra hai nhà chúng ta đều quen nhau cả mà, bây giờ con và Tần Vũ Phi quen nhau, lễ phép sang bên đó gặp một lần, xác định chắc chắn mà thôi. Mẹ cho là sẽ thế nào?”

“Ừ.” Bà Cố thầm nói sớm biết như vậy thì sẽ không thèm hỏi làm gì, như vậy không phải kéo luôn chính mình vào hay sao? Con trai nói gần nói xa như vậy chỉ vì muốn ám chỉ việc bà không đồng ý gặp Tần Vũ Phi là thất lễ, hơn nữa còn làm bà phiền não, không phải nói chuyện hôn sự, chỉ gặp mặt mà thôi. “Được rồi, con mau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi làm nữa.” Bà Cố thẹn quá hóa giận, lên tiếng đuổi con.

“Được, vậy con lên đây.” Cố Anh Kiệt hôn mẹ một cái rồi về phòng, lúc đi ngang qua phòng đọc sách thì vào chào Cố Văn Quang một tiếng, Cố Văn Quang nghe vợ nhắc qua chuyện của Tần Vũ Phi, thuận miệng hỏi Cố Anh Kiệt vài câu. Thật ra ông không phản đối chuyện này, việc làm thông gia với Vĩnh Khải có lợi chứ không có hại, nếu con trai thích ông cũng sẽ vui vẻ tác thành.

Cố Anh Kiệt về phòng, vừa tắm xong thì thấy quản gia mang nước chanh vào, anh uống vài ngụm, sau đó ngồi xuống ghế vừa lau khô tóc vừa nghĩ đến chuyện hôm nay, thật ra mấy lời anh nói vừa nãy chỉ để mẹ nghe mà thôi, trên thực tế anh rất lo lắng, không biết Tần Văn Dịch có suy nghĩ gì với anh.

Cố Anh Kiệt suy nghĩ rồi dứt khoát mở máy tính lên, xem tài liệu báo cáo nghiên cứu sản xuất trong ngành của Minh Đức, cho dù thế nào, trên phương diện sự nghiệp đàn ông cũng phải thật cố gắng, anh muốn làm tốt hơn nữa, có tiếng nói trước mặt Tần Văn Dịch. Anh muốn có tương lai nhiều hơn với Tần Vũ Phi, vậy thì phải gánh chịu một số trách nhiệm, anh hiểu rõ mình phải chuẩn bị tâm lý về vấn đề này, cũng phải có một ít đồ dự trữ.

Cố Anh Kiệt nghĩ như thế liền tràn đầy hăng hái. Làm việc được một lúc, đang chăm chú tập trung tinh thần thì chuông điện thoại bỗng vang lên, anh cho rằng đó là Tần Vũ Phi, đang muốn cười nói cô thật bám anh lại thấy đó là Tôn Diệc An gọi.

Tôn Diệc An và vài người bạn đang ở câu lạc bộ King, gọi hỏi Cố Anh Kiệt có muốn qua không, Cố Anh Kiệt nhìn đồng hồ, đã khá trễ rồi, hơn nữa anh chỉ mới xem tài liệu được phân nửa, vì vậy từ chối, hôm nào lại hẹn sau. Tôn Diệc An cũng không ép anh, lầu bầu vài câu rồi cúp máy.

Tôn Diệc An vừa cất điện thoại, Tôn Diệc Tuyết bên cạnh liền hỏi: “Sao rồi, James không có thời gian à?”

“Cậu ta nói không muốn ra ngoài, hôm nào đi.” Tôn Diệc An biết ý nghĩ của em gái, hỏi cô: “Em thế này là sao? Lần trước em nói đã tỏ tình với James rồi mà, bị từ chối à?”

“Ừm, bị từ chối. Nhưng trai chưa vợ gái chưa chồng, hơn nữa còn là bạn bè độc thân, chưa đi tới cuối cùng thì ai biết được kết quả?”

“Có quyết tâm ghê gớm nhỉ?” Tôn Diệc An trêu em, “Vậy em phải đi mà theo đuổi đấy! Thường xuyên theo anh, tận dụng cơ hội bọn anh cùng đi chơi để gặp cậu ta, như thế không phải phương pháp hay đâu. Hơn nữa anh còn bị bạn bè trêu chọc, suốt ngày mang theo em gái đi chơi, như vậy không vui chút nào.”

“Hừ, mang theo em thì sao, chẳng lẽ các anh muốn làm chuyện gì xấu à?”

“Không phải, anh chỉ cảm thấy em làm việc không có hiệu suất thôi.”

“Chuyện này anh không hiểu đâu. Lúc trước em thổ lộ anh ấy từ chối, nhưng nếu em tích cực chủ động theo đuổi anh ấy, chuyện đầu tiên là em sẽ mất mặt, hạ thấp giá trị bản thân, thứ hai là làm anh ấy có ác cảm, anh ấy sẽ nghĩ, mình đã nói rõ ràng rồi mà, sao cô ta còn không chịu hiểu nữa? Cho nên em không thể chạy theo anh ấy suốt, chỉ cần có vài cơ hội thích hợp, thường thường thoáng qua trước mặt anh ấy, tăng cảm giác em tồn tại cho anh ấy, không quá gần gũi, cũng không cách quá xa, như vậy anh ấy sẽ cảm thấy bên cạnh em rất thoải mái, một thời gian sau tình cảm dần dần sẽ trở nên sâu đậm, anh ấy phát hiện ra em thật tốt, em chỉ cần một chiêu cuối cùng hạ gục. Đó mới là phương pháp đúng.”

Tôn Diệc An phì cười: “Em đi nước ngoài bổ túc là để theo ngành tâm lý học tình cảm à? Mười tám chiêu theo đuổi đàn ông? Lại còn bày ra vẻ am hiểu nữa.”

“Hừ, cứ đợi mà xem, em thích anh ấy, nhất định sẽ bắt anh ấy về tay.”

Tôn Diệc An uống một ngụm rượu: “Đừng nói là anh không giúp em nhưng mấy ngày trước anh gặp Abby, là một trong những bạn gái cũ của James, cô ấy nói muốn quay lại với cậu ta nên tìm anh hỏi một câu.”

“Ngựa khôn không quay đầu gặm cỏ.” Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Tôn Diệc Tuyết vẫn hơi lo lắng, lại hỏi: “Cô ấy hỏi cái gì?”

“Cô ấy nói James bảo bây giờ cậu ta có bạn gái rồi, hỏi anh có đúng hay không.”

“Có bạn gái? Anh ấy chỉ lừa cô ta thôi đúng không?”

“Thật ra nghĩ lại thấy cũng có thể lắm, dạo này cậu ta rất ít đi chơi cùng bọn anh, trùng khớp với giả thiết cậu ta đang trong một cuộc tình bí mật.”

Tôn Diệc Tuyết sửng sốt, sau đó không vui nói: “Em không tin, có yêu thì nói còn không thì thôi, cần gì phải giữ bí mật? Cô gái kia muốn quay lại, anh ấy không đồng ý nên dùng cớ này để khéo léo từ chối cô ta mà thôi. Lúc em thổ lộ với James anh ấy cũng không nói là đã có bạn gái.”

“Thời gian lúc đó của em và của cô ta lúc này không giống nhau, James mãi mãi không thể có bạn gái được sao? Tuy rằng anh thấy hơi kỳ lạ, cậu ta có bạn gái cũng không nên giấu bọn anh, nhưng cũng sẽ không đem lý do này đi từ chối Abby đâu, không cần thiết. Anh nói cho em, anh nghĩ cậu ta thật sự có bạn gái rồi, hỏi Jason cậu ấy cũng chỉ cười bảo anh tự đi hỏi James.”

“Đúng rồi, Jason cũng chưa nói James có bạn gái mà.” Dù thế nào Tôn Diệc Tuyết vẫn khăng khăng là không có.

“Cũng không phải, nếu Jason biết là không có sẽ thẳng thắn nói không có, cậu ta thần bí bảo anh tự đi hỏi như vậy thì chắc chắn là có rồi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà không công khai thôi.”

“Anh đừng suy nghĩ nhiều, bạn gái anh ấy giỏi giang bao nhiêu mà không dám công khai? Chắc chắn là không có đâu, tên Jason bỉ ổi kia chỉ đùa với anh thôi, vừa hay Cố Anh Kiệt lấy cớ này để từ chối Abby nên chuyện mới thế.”

“Được rồi được rồi, em nói gì cũng đúng cả. Dù sao anh nói này, em muốn theo đuổi James anh không phản đối, bọn em yêu nhau anh thấy cũng không tệ, nhưng nếu cậu ta thật sự có bạn gái rồi thì em cũng đừng gây rối nữa, lúc đó chỉ tổ xấu hổ trước mặt mọi người thôi. Anh đã nói với em tình huống cụ thể rồi, em cứ xem xét theo đó mà làm đi.”

Tôn Diệc Tuyết bĩu môi. Tôn Diệc An xoa xoa đầu cô.

Lúc anh em Tôn Diệc An nói chuyện phiếm, Cố Anh Kiệt đang nhận một cuộc điện thoại, là Abby gọi tới.

Abby nức nở trong điện thoại, nói cô đang thuê một căn phòng nhỏ để ở, nhưng tên đàn ông kia đã chiếm mất rồi, cô không muốn về nhà, lúc nào trở lại cũng như địa ngục. Tên kia không muốn chia tay, cô không biết phải làm gì bây giờ.

Cố Anh Kiệt thở dài, anh biết cha mẹ Abby đều ở nước ngoài, họ hàng khác thì không ở gần cô, đa số đều ở thành phố khác, những người cô thường gặp gỡ đa số đều là bạn bè cũ. “Không thì em ra nước ngoài nghỉ ngơi, đến chỗ ba mẹ ở một thời gian.”

“Em còn công việc nữa, không thể bỏ mặc nó được, hơn nữa ba mẹ em ầm ĩ muốn ly hôn, ba em có tình nhân bên ngoài.” Giọng nói Abby rất cô đơn, “Em vừa nói chuyện điện thoại với mẹ, em sụp đổ mất. James, em không biết phải nói chuyện với ai, không biết có thể tìm ai nữa.”

Cố Anh Kiệt khuyên cô: “Mấy người bạn của em đâu, có thể đi nghỉ cùng em không, dù sao cũng chỉ đi vài ngày thôi, ra ngoài tịnh tâm một chút.”

“Em không muốn đi, sao em phải đi chứ, người nên đi là hắn ta, sao em lại mù quáng như vậy!” Abby rốt cuộc nhịn không được nữa khóc lớn.

Cố Anh Kiệt mềm lòng, lời của Abby làm anh nghĩ đến Tần Vũ Phi, lúc trước cô cũng gặp sai người, cũng từng đau khổ khóc lớn như vậy. Anh thấy buồn cho Abby.

“James, anh tới đây với em được không?”

“Không được.”

“Xin anh đấy.” Abby khóc đến mức rối mù, “Chúng ta không phải là bạn bè sao? Em không cầu xin quay lại nữa cũng không được sao? Em chỉ muốn anh ở bên em thôi, xin anh mà.”

Cố Anh Kiệt rất mềm lòng, thực sự mềm lòng, nghe thấy tiếng khóc của cô trong điện thoại suýt chút nữa nói “Được rồi”, nhưng anh đúng lúc kiềm chế lại, “Xin lỗi, Abby. Chúng ta là bạn bè, nhưng tôi thực sự không thể qua đó.” Nếu bạn gái của anh là Doãn Đình, anh nghĩ mình sẽ yên tâm mà đi, nhưng đó là Tần Vũ Phi, là cô gái đã từng bị tổn thương, cô rất nhạy cảm với những chuyện như thế này, nếu cô biết anh đến chỗ bạn gái cũ, an ủi cô ta, làm bạn với cô ta, cô sẽ cảm thấy ra sao? Anh không muốn an ủi người khác, nếu không khi quay đầu lại, anh sẽ thấy người mình yêu đang rơi lệ.

Abby khóc không thành tiếng: “Tại sao lại như vậy, James, tại sao? Lúc trước anh không nhẫn tâm như vậy, vì sao đến anh cũng thay đổi, tất cả mọi người đều thay đổi rồi.”

“Bởi vì chúng ta đã gặp những người khác nhau, Abby. Không ai là không thay đổi cả, chỉ là thay đổi như thế nào mà thôi. Tôi không thể qua đó, nhưng tôi có thể ở đây nói chuyện phiếm với em, chúng ta nói chuyện qua điện thoại cũng giống thế thôi.”

Tần Vũ Phi ở nhà quấn quýt lấy mẹ nói rất nhiều. Bà Tần hỏi chuyện của cô và Cố Anh Kiệt, cô chọn ra vài chuyện để nói, sau đó một lòng truy hỏi: “Mẹ thấy anh ấy thế nào? Anh ấy không tệ đúng không. Anh ấy rất tốt với con đấy.”

Bà Tần ôm con gái cười: “Nhìn con như vậy sao mẹ dám nói không tốt.”

Tần Vũ Phi đỏ mặt, nhưng không kiềm chế được nụ cười.

Quấn mẹ xong, Tần Vũ Phi chạy về phòng gọi cho Cố Anh Kiệt nhưng máy bận, cô không để ý, năm phút sau lại gọi, máy vẫn bận, cô để di động sang một bên rồi đi tắm. Tắm xong gọi thêm một cuộc nữa, thế nhưng máy tiếp tục bận.

“Anh đang làm cái quái gì vậy Cố tam thiếu.” Tần Vũ Phi lẩm bẩm, đặt di động xuống rồi đi sấy tóc, thoa kem dưỡng, sau đó ôm điện thoại lên giường tiếp tục gọi.

Lần này vẫn như thế.

Tần Vũ Phi trừng mắt dựng mi với điện thoại: “Bạn học Cố à, có phải anh đang nói chuyện tâm tình với bạn gái cũ không đây, sao lâu như thế không bắt máy. Hừ, nếu em mà bắt được chắc chắn sẽ chặt đứt chân anh.” Cô nhe răng trợn mắt, luyện tập vẻ mặt hung ác, sau đó bị chính mình chọc cho cười ha ha một trận, cũng không biết buồn cười chỗ nào. Cô nghĩ một lúc nữa sẽ gọi lại nhưng cuối cùng nhắm mắt ngủ quên.

Vở kịch nhỏ:

Cố Anh Kiệt: Tác giả, tác giả, bà phải cho tôi bắt máy chứ.

Tác giả: Tại sao nhỉ?

Cố Anh Kiệt: Không thấy cô gái hung dữ nhà tôi tìm tôi à, gọi mãi mà không được kìa.

Tác giả: Khà khà, vậy thì tốt quá, nhanh chóng cầu xin tôi đi.

Cố Anh Kiệt: Không cầu! Chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, tôi có thể cúp máy mà.

Tác giả: Không, không, sao cậu ngốc như vậy hả, trọng điểm là điện thoại à? Trọng điểm là mau cầu xin tôi đừng cho Vũ Phi biết cậu khí thế ngất trời buôn dưa lê với bạn gái cũ.

Cố Anh Kiệt:…

Tác giả: Khà khà, không thì cô ấy sẽ chặt chân cậu đấy.

Cố Anh Kiệt:..

Tác giả: Nhanh lên chút đi!

Cố Anh Kiệt: Bà chờ một chút, tôi phải đi tìm vũ khí lợi hại nhất đã.

Tác giả:…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio