Bà Cố và Tần Vũ Phi ăn xong cơm trưa, xem lại cũng vừa kịp giờ, buổi sáng đi dạo có hơi mệt, bà cũng không muốn tiếp tục, bây giờ cùng Tần Vũ Phi đi tìm con trai cũng không có quá nhiều chuyện để nói. Vì thế gọi Tần Vũ Phi cùng đi làm tóc, Tần Vũ Phi rất vui vẻ.
Lúc làm tóc, bà Cố nhắm mắt dưỡng thần, Tần Vũ Phi ngồi bên kia tích cực dùng di động kể cho Cố Anh Kiệt nghe hôm nay thu hoạch lớn như thế nào. Mới bắt đầu Cố Anh Kiệt cũng trả lời lại rất nhanh, sau đó chắc là do bận rộn nên không trả lời lại. Tần Vũ Phi cảm giác mình có chút không hiểu chuyện, không nói gì nữa, chỉ dặn dò Cố Anh Kiệt hôm nay cô đã kiệt sức rồi, làm bữa tối là chiêu cuối cùng, cô nhất thời xúc động, bây giờ nhớ lại cô cũng chỉ học được ba lần, tuy mỗi lần đều không tệ, nhưng dù sao lần này cũng chính tay cô làm, cô sợ ứng phó không được, thật sự không có niềm tin. Tay nghề nấu ăn của Cố Anh Kiệt tốt hơn của cô, cô nói với Cố Anh Kiệt nhất định phải về sớm một chút để giúp đỡ. Cố Anh Kiệt đã đồng ý, nói nhất định sẽ về sớm còn nói chống vợ là chống trời.
Thời gian tiếp theo Tần Vũ Phi dùng di động tìm thực đơn, cố gắng nhớ lại quy trình nấu ăn đầu bếp đã dạy cô. Cô tự cổ vũ bản thân nhất định không có vấn đề gì, hôm nay thần may mắn đang ở bên cô, tất cả đều sẽ thuận lợi.
Làm tóc xong, bà Cố ngồi xe Tần Vũ Phi đến nhà Cố Anh Kiệt. Bà ngồi vào trong xe liền hỏi Tần Vũ Phi định làm món gì để liệt kê ra nhờ tài xế đi mua, hai người không cần phải đi nữa. Tần Vũ Phi cảm thấy ý kiến này rất hay. Bởi vì cô cũng chưa từng đi mua đồ ăn bao giờ, lúc học nấu ăn cô đều dùng nguyên liệu có sẵn. Thật sự sợ lúc đi mua gây ra chuyện gì khiến người ta chê cười. Vì vậy cô liệt kê ra một danh sách, định làm món cá hấp, rau cải xào, thịt chiên và canh rong biển nấu xương heo.
Bà Cố đến phòng bếp nhìn một chút, mở tủ lạnh ra, sau đó trên tờ giấy những đồ cần mua thêm hành tây, gừng, gia vị nêm đồ ăn, lại thêm ít gia vị điều chỉnh hương vị, lúc này mới gọi điện thoại cho tài xế.
Lúc này, Tần Vũ Phi cảm thấy khẩn trương, cô đã quên, bà Cố là người mẹ chu đáo, nấu ăn khẳng định rất ngon. Aizzz, cô thật sự quá ngốc, cái gì gọi là đắc ý quên mình, chính là như thế này đây. Lỡ như cô làm không tốt, hay không thể ăn, sẽ không phải bị mất điểm chứ?
Tần Vũ Phi bất an, mà bà Cố thu xếp hết những việc này cảm thấy mệt mỏi liền nói đi vào phòng khách chợp mắt một lát. Tần Vũ Phi nhanh chóng đưa bà đến phòng khách, sắp xếp mọi thứ cho bà, sau đó quay về phòng ngủ gọi điện thoại cho Cố Anh Kiệt, muốn hỏi anh khi nào trở về, cô nấu cơm thật sự cần có sự giúp đỡ của anh.
Kết quả máy bận. Tần Vũ Phi không để ý, lại xem qua quy trình một lần, ghi nhớ lại lần nữa. Lại gọi cho Cố Anh Kiệt, vẫn là máy bận. Cô tiếp tục đọc, xem đi xem lại tới lần, xác nhận mình đã thuộc làu làu rồi, trong lòng thoáng yên tâm lại một chút. Với lấy điện thoại gọi cho Cố Anh Kiệt, máy vẫn bận.
Tần Vũ Phi bắt đầu thấy loạn, có cảm giác không tốt lắm. Cô bắt đầu kiểm điểm bản thân, như thế này là như thế nào vậy, không phải mọi chuyện đều đang tốt đẹp sao? Không thể quá đa nghi, không thể động một chút là nghĩ tiêu cực. Mọi chuyện đều bị nghĩ không tốt. Bây giờ, cô chỉ là bị áp lực quá lớn, quá khẩn trương, cô cần phải bình tĩnh lại, không được nổi giận, không được giận chó đánh mèo, Cố Anh Kiệt rất vất vả, cuối tuần còn phải đi làm, chuyện của anh ấy nhất định rất khó giải quyết, anh vừa bận rộn lại vừa phải nghe cô kể chuyện đi mua sắm, cùng chuyện Bà Cố, anh nhất định rất vất vả.
Tần Vũ Phi hít sâu mấy cái, tự nói bản thân phải bình tĩnh, không được nổi giận, lát nữa Cố Anh Kiệt sẽ về. Anh đã đồng ý rồi, đừng nên làm phiền anh ấy.
Tuy nghĩ như vậy nhưng một lát sau Tần Vũ Phi nhịn không được lại gọi lần nữa. Lần này vẫn trong trạng thái bận.
Tần Vũ Phi cố gắng xem nhẹ sự không thoải mái trong lòng. Cô học lại quy trình một lần nữa, sau đó đến phòng bếp chuẩn bị. Lấy cái nồi, cái muôi bày lên, thớt cũng chuẩn bị kỹ, giống như làm như vậy sẽ khiến cô tin tưởng vào thức ăn mình làm ra.
Một lát sau, tài xế nhà họ Cố về, mang theo những thứ mua được. Tần Vũ Phi cảm ơn, nói ông ta biết bà Cố đang nghỉ ngơi. Tài xế đặt đồ đã mua xuống rồi đi khỏi, chỉ nói nếu bà Cố cần gì thì cứ gọi điện thoại cho ông ta.
Tài xế đi rồi, Tần Vũ Phi thay bộ quần áo ở nhà, đeo tạp dề, bắt đầu nấu nướng. Theo như công thức, trước tiên cô phải mang những thứ giống nhau ra bắt tay làm, nhưng một đống thức ăn cần xử lý trên bàn cô không biết phải làm sao. Sau đó, đứng suy tư nhìn đống đồ ăn thêm vài phút nữa cô vẫn không biết nên phân ra cái nào làm trước. Một đống lớn như vậy đối với người mới mà nói thật sự có hơi khó khăn.
Lúc này bà Cố đi đến của phòng bếp, nhìn thấy đồ ăn được đưa tới, hỏi hai câu. Sau đó lại hỏi Tần Vũ Phi: “Con có cần giúp đỡ không?”
“Không cần đâu. Bác gái, bác cứ đi nghỉ đi, một mình con làm là được rồi.” Đùa sao, cái tay nghề ngu ngốc của cô để bà Cố chứng kiến không phải là mất mặt sao. Dù sao cuối cùng cũng vẫn làm ra món ăn, ăn được là được. Còn quá trình thì bà ấy không nên biết thì tốt hơn.
Bà Cố nhìn bày trí trong bếp liền biết lo lắng của Tần Vũ Phi. Cô bé thật sự vẫn có khó khăn, do lễ phép, nên Tần Vũ Phi nói vậy, bà dứt khoát nói: “Bác đi ngủ một lát, A Kiệt về thì gọi bác.”
Tần Vũ Phi vội vàng đồng ý.
Một mình Tần Vũ Phi ở trong bếp luống cuống tay chân. Cô quyết định làm cái đơn giản nhất, rửa sạch rau cải trước khi xào. Kết quả khi xào, nhìn qua cũng tàm tạm, cô nếm thử một miếng, hương vị cũng không tính là quá dở. Cô thật cao hứng, cảm thấy miễn cưỡng cũng coi như thành công. Cô bỏ rau qua một bên, bỗng nghĩ tới đợi lúc làm xong mấy món khác, chẳng phải sẽ nguội sao? Nhưng cũng đã xào rồi, cô quyết định, được rồi, đến lúc đó hâm lại một chút là được. Dù sao bọn họ cũng không biết.
Sau đó cô bắt đầu thái thịt. Thịt cắt có hơi to hơi dày một chút, nhưng dù sao cũng đã cắt xong rồi. Cô lại tự nhủ trong lòng, dù sao đợi lúc chín cũng nhìn không ra, đều phải đưa vào trong miệng ăn, độ dày lớn nhỏ cũng không sao. Khác nhau như vậy mới có nội hàm.
Cắt thịt rồi lại ướp, sau đó cô chăm chú ngẫm lại, rút kinh nghiệm việc xào rau cải, không thể xào xong lại để nguội. Nếu không hấp cá trước rồi lại chiên thịt. Chờ một chút, canh xương cũng chưa hầm, phải nhanh chóng nấu canh trước.
Tần Vũ Phi gấp đến độ đầu đầy mồ môi. Rửa sạch xương heo, cô nhớ là phải hớt bọt đi, vì vậy không dám bỏ đi, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm đợi nước sôi lên có bọt, cô cẩn thận hớt sạch bọt, đậy nắp nồi lại, mặt đã bị hơi nước làm cho nóng lên. Tần Vũ Phi lại nhìn lại công thức trên điện thoại, thuận tiện nhìn thời gian một chút, vì sao Cố Anh Kiệt còn chưa trở về? Nếu có anh ở đây giúp cô thì tốt biết bao.
Tuy vậy bây giờ Tần Vũ Phi cũng không có thời gian để trách cứ Cố Anh Kiệt, cô muôn nhanh chóng cắt cá. Trong chợ, người bán hàng đã làm sạch nhưng không cắt vài nhát trên con cá. Tần Vũ Phi theo thao tác mà đầu bếp đã chỉ, nhưng cá rất trơn, cô vất vả lắm mới bắt được, cầm dao cũng không quen, cắt được vào vết dao nhìn rất thảm. Một dao cuối cùng còn cắt phải móng tay và ngón tay. Máu chảy ra. Tần Vũ Phi sợ tới mức lập tức bỏ ngón tay vào miệng, mùi cá tanh lập tức lan ra khắp miệng, cô buồn nôn nhanh chóng nhổ ngụm nước ra, lại dùng tay lấy nước súc miệng.
Cuối cùng nhìn nhìn ngón tay, may là chỉ cắt dứt một ít da, máu cũng không chảy ra nữa. Chỉ bị mẻ mất một miếng móng tay, rất khó chịu. Lúc này Tần Vũ Phi thật sự hy vọng Cố Anh Kiệt mau trở về.
Tần Vũ Phi bắt đầu hấp cá. Chuẩn bị cắt ớt xào thịt, kết quả là ớt rất cay, dính vào miệng vết thương khiến cô rất đau, cố gắng chịu đựng, cảm thấy khóe mắt ngứa ngứa, cô đưa tay lên gãi, vị cay lập tức dính vào mắt. Cô nhanh chóng rửa, dùng nước rửa mắt. Đôi mắt rất đau, chảy cả nước mắt. Cô yên lặng đứng dưới vòi nước cả buổi, đợi khi tròng mắt hết khó chịu. Đợi một lúc lâu mắt vẫn còn khó chịu nhưng cô ráng chịu đựng, tiếp tục cắt ớt và những đồ ăn khác. Cho dù lúc này cô đang cảm thấy bực bội nhưng vẫn cố nhịn xuống, cô cảm thấy mình tiến bộ nhiều hơn rồi.
Lúc này cửa lớn mở ra, Cố Anh Kiệt đã về. Tần Vũ Phi vui mừng, vừa muốn gọi anh, di dộng lại vang lên. Anh đi tới hôn lên mặt cô một cái, “Thực xin lỗi, anh nghe điện thoại trước đã.” Sau đó anh đi về phía phòng ngủ.
Tần Vũ Phi không ngại, trên thực tế bây giờ cô rất vui vẻ, nghe điện thoại xong Cố Anh Kiệt sẽ ra ngoài giúp cô. Bữa cơm này rất nhanh sẽ hoàn thành, hôm nay thật sự là một ngày thuận lợi.
Tần Vũ Phi kiểm tra mọi thứ lại một lần nữ, đợi chờ, không thấy Cố Anh Kiệt đi ra, ngược lại bà Cố tỉnh dậy rời phòng đến phòng bếp. Tần Vũ Phi sợ tới mức nhanh chóng quay lại, bỏ đồ ăn vào trong nôi, lấy cái muôi để trên giá, bà Cố quả nhiên đến phòng bếp, bà đứng ở cửa nhìn vào, không đánh giá Tần Vũ Phi đang nấu ăn, hỏi: “A Kiệt về rồi sao?”
Tần Vũ Phi nhanh chóng đáp: “Về rồi ạ, đang ở trong phòng ngủ nghe điện thoại.” Tần Vũ Phi liếc khóe mắt nhìn thấy nà Cố quay người rời đi mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này cô mới phát hiện dầu ăn chưa nóng cô đã đem đồ ăn đổ vào rồi, bây giờ xào thì màu sắc thực sự không tốt. Mặc kệ đi, thịt bỏ vào cũng nhìn không ra đâu. Cô nghĩ như vậy liền bỏ thịt vào.
Chiên thịt xong, cô phát hiện cá hấp lâu quá rồi. Được rồi, cô uể oải nghĩ, dù sao ăn được là được. Cô vụng trộm nếm một ít, không có vị gì cả, còn rất tanh nữa. Lúc này cô mới nhớ lúc rửa cá không sát muối, còn quên bỏ thêm gừng vào. Được rồi, cô xấu hổ nghĩ, ăn không bị đau bụng là được. Cô xịt lên con cá rất nhiều nước tương, hy vọng có thể giấu những khuyết điểm kia đi.
Lúc này, Cố Anh Kiệt vẫn chưa đi ra. Tần Vũ Phi thật sự không có tinh thần mà đi giục anh, hơn nữa bà Cố đã dậy, Tần Vũ Phi không dám ở ngay trước mặt mà sai bảo con trai người ta. Cô nhìn nồi canh, lửa không đủ, vị không được đậm đà. Dù sao cho thêm muối cũng có thể uống. Cô vừa nghĩ không biết bà Cố có vì cô nấu cơm không ăn được mà không thích không, vừa cho rong biển vào nồi. Bỏ vào xong cô mới nhớ ra, cô chưa rửa rong biển.
Trong lòng Tần Vũ Phi cảm thấy vô cùng ấm ức. Cuối cùng chỉ có thể gửi hi vọng vào món thịt chiên. Nhưng ăn thử một miếng, cô thiếu chút nữa khóc lên, thịt quá cứng lại còn mặn.
Lúc này bà Cố cùng Cố Anh Kiệt vừa nói chuyện vừa đi tới. Cố Anh Kiệt ôm lấy Tần Vũ Phi hôn cô một cái: “Cơm nấu xong chưa? Thật có thể làm được sao.”
Tần Vũ Phi miễn cưỡng cười cười, vụng trộm liếc nhìn bà Cố, nhỏ giọng nói: “Ăn không ngon lắm.”
“Không sao.” Cố Anh Kiệt cổ vũ cô. Nhưng Tần Vũ Phi cảm thấy ánh mắt anh có chút không tập trung, giống như có chút không yên lòng. Cô lại tự trách mình nghĩ quá nhiều, quá đa nghi, bệnh đa nghi lại tái phát.
Cố Anh Kiệt đến phòng bếp, mang đồ ăn ra đặt lên bàn, mời bà Cố ngồi trước. Tần Vũ Phi đi lấy bát đũa, mang chén đũa đặt lên bàn sau đó cô cứng người lại, lúc trước do khẩn trương làm thức ăn cô quên nấu cơm rồi.
Tần Vũ Phi cúi đầu, hận không thể có cái lỗ cho mình chui xuống. Cô cảm thấy rất mất mặt, vô cùng mất mặt.
Bà Cố lúc này mới phát hiện có chỗ nào không đúng, nhưng bà không nói gì, chỉ yên lặng với tay múc chén canh. Tần Vũ Phi cắn môi, muốn nói cho bà biết rong biển chưa rửa, nhưng cô cảm thấy cô thật không có mặt mũi mà nói ra.
Cố Anh Kiệt lúc này cười cười: “Nếu không trực tiếp làm món chính là được rồi, mì tôm làm rất nhanh đó.” Anh nói xong, quay người đi nấu nước. Quay người lại nói: “Ăn đồ ăn trước vậy, khi nào nước sôi là được.”
Tần Vũ Phi vụng trộm nhìn bà Cố, thấy bà uống một ngụm canh sau lại không đụng đến nữa. Tần Vũ Phi rất chột dạ, nhìn lại thức ăn trên bàn, rau cải nguội ngắt, thịt rất cứng, cá lại tanh, hơn nữa mỗi món đều mặn như nhau. Bà Cố cũng lúng túng, Tần Vũ Phi có chút muốn khóc.
Cố Anh Kiệt còn chưa nếm thử đồ ăn, điện thoại lại vang lên. Tần Vũ Phi tinh tế nghe được anh khe khẽ thở dài, lại thấy anh do dự một lúc mới nói: “Anh đi nghe máy.”
Tần Vũ Phi nhìn theo bóng lưng của anh quay lại phòng ngủ, trong nội tâm càng cảm thấy bất an. Không khí trên bàn cơm có chút xấu hổ. Tần Vũ Phi không biết nói gì, bà Cố cũng không động động đũa nữa, trong bếp nước sôi rồi, người đàn ông nấu mì kia cũng chưa quay lại. Tần Vũ Phi định đi vào bếp thì bà Cố lại nhàn nhạt nói: “Để bác đi cho.”
Tần Vũ Phi không muốn giành, cũng chẳng có mặt mũi tranh giành. Cô để đó đi ra ngoài.
Bà Cố nấu ba tô mì trứng gà. Lúc này trên bàn Cố Anh Kiệt cũng quay lại rồi. Sắc mặt anh có chút lúng túng, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra nhẹ nhõm: “Thật thơm quá.”
Tần Vũ Phi im lặng nhìn anh, hoàn toàn không có tâm tình phụ họa theo anh. Cô cảm thấy lần này cô thật sự không phải đa nghi rồi.
Ba người im lặng cúi đầu ăn. Sau khi Cố Anh Kiệt nếm thức ăn trên bàn, cũng không động đũa nữa. Trong lòng Tần Vũ Phi rất ấm ức. Nhưng cô cũng không muốn miễn cưỡng bản thân đi mời mọi người cùng ăn, cũng không muốn miễng cưỡng bản thân mình ăn. Người khác không ăn, cô cần gì phải vậy.
Một tô mì ăn chưa xong điện thoại Cố Anh Kiệt lại vang lên.
Anh nhíu mày, Tần Vũ Phi cũng nhíu mày, nói với anh: “Đi nghe đi.”
Cố Anh Kiệt nghĩ nghĩ rồi đi.
Tần Vũ Phi ngồi một lúc, cũng đứng dậy đi về phòng ngủ. Đẩy cửa ra, chợt nghe Cố Anh Kiệt nói: “Được rồi, cô đừng khóc nữa. Như vậy cũng không giải quyết được vấn đề. Tôi nhờ Jason qua giúp cô không được sao? Cô cần gì phải như vậy?”
Anh nói xong, ngẩng đầu, thấy Tần Vũ Phi lạnh mặt nhìn anh.
Cố Anh Kiệt bắt đầu chột dạ, anh nói với đầu bên kia: “Tôi gọi cho Jason rồi, cậu ấy sẽ giúp cô. Nếu như tình huống thật sự không ổn, cô hãy gọi tôi. Tôi cúp máy. Không phải, cô đừng như vậy, cô nói vậy là có ý gì? Đừng có nói đến từ chết, tôi thật sự phải cúp máy rồi.” Anh nhìn thoáng qua Tần Vũ Phi, vội ngắt điện thoại
“Ai muốn chết?” Tần Vũ Phi hỏi anh. Hiện tại cô chỉ thấy đáy lòng lạnh như băng, đầu lại nóng, lửa giận không thể nào áp chế nổi.
“Là Abby. Bạn trai cô ấy có khuynh hướng bạo lực, vì cô ấy muốn chia tay, cho nên đang gây phiền phức. Cô ấy nhờ anh giúp đỡ.”
Abby? Bạn gái trước? “Cho nên điện thoại anh vẫn không gọi được là vì cô ta sao?”
Cố Anh Kiệt mở to miệng, lúc chiều xác thực anh bị Abby gọi điện thoại, cho nên mới về trễ. Anh không cách nào nói dối, chỉ đành phải nói: “Cha mẹ của cô ấy ở nước ngoài, ở đây cũng không có ai có thể giúp cô ấy, tình huống có chút nghiêm trọng, cho nên cô ấy mới gọi cho anh.”
“Vậy sao?” Giọng Tần Vũ Phi lạnh lùng, lại hỏi anh: “Ngày đó anh đi gặp người nhà em, buổi tối sau khi trở về cũng nói chuyện điện thoại với cô ta rất lâu, phải không?”
Cố Anh Kiệt ngẩn ngơ.
Tần Vũ Phi cười lạnh, cô đã hoàn toàn không khống chế được rồi. “Xin hỏi Cố thiếu giúp đỡ cô ta như thế nào đây? Đánh nhau với tên bạn trai có khuynh hướng bạo lực của cô ta sao? Hay là cô ta không có chỗ dung thân bị quấy rối, Cố thiếu liền cẩn thận mang cô ta về cẩn thận che chở?”
Cố Anh Kiệt nóng nảy, “Em đừng hiểu lầm. Anh có nói cô ấy đi báo cảnh sát rồi, nhưng cô ấy nói đã báo một lần rồi nhưng cảnh sát mặc kệ, nói người yêu tranh chấp, khuyên vài câu rồi bỏ đi. Anh biết anh không nên thân cận với cô ấy cho nên cô ấy muốn anh qua đó anh vẫn luôn từ chối. Anh có tìm Jason giúp đỡ giải quyết việc này rồi.”
Tần Vũ Phi không nói lời nào. Cố Anh Kiệt đi lên kéo tay cô, cô mạnh mẽ giật tay lại.
“Giải quyết việc này? Từ lúc cô ta đi bệnh viện thăm anh, nhờ vả đến bây giờ, anh giải quyết rất tốt, càng cuốn lấy anh không buông.”
Cố Anh Kiệt cau mày: “Cô ấy gặp khó khăn, lại quan hệ đến sự an toàn, anh cũng không thể mặc kệ cô ấy, dù sao cũng đã quen nhau một thời gian, cho dù chia tay rồi…” Anh nói đến đây nhanh chóng ngừng lại, sắc mặt Tần Vũ Phi cho anh biết, anh nói sai rồi, hoàn toàn sai.
“Cố Anh Kiệt.” Tần Vũ Phi lạnh lùng mở miệng, “Lúc anh đến nhà em gặp cha mẹ, lúc đó trong lòng em rất vui nghĩ rằng nếu không phải anh sẽ không lấy chồng nhưng anh lại nói chuyện với bạn gái cũ qua điện thoại. Lúc em hết sức chân thành lấy lòng mẹ anh hy vọng sau này chúng ta có thể thuận lợi đến với nhau, lúc em tự đánh giá mình quá cao tay chân vụng về làm những món ăn không thể ăn nổi hy vọng anh có thể giúp đỡ nhưng anh lại nói chuyện điện thoại với bạn gái cũ như những tri kỷ giúp đỡ giải quyết phiền phức dùm cô ta, bởi vì các người đã từng hẹn hò, đã từng có tình cảm…” Cô không nói nổi nữa, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Anh Kiệt, sau đó đột nhiên xoay người bỏ đi.
“Vũ Phi.” Cố Anh Kiệt gọi cô lại, nhưng cô không để ý tới, bước nhanh đi.
Đến phòng khách, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bà Cố, chắc là bà đã nghe được âm thanh cãi nhau của họ.
“Rất xin lỗi, bác gái. Con đã tự đánh giá quá cao bản thân, để bác phải chê cười rồi. Con xin lỗi, con đi trước.” Tần Vũ Phi cầm lấy túi xách, cố nén nước mắt đi ra ngoài. Còn chưa hết một ngày nhưng bây giờ cô cảm thấy rất mệt, hoàn toàn kiệt sức. Từ lúc sáng sớm đến giờ, tâm trạng thay đổi nhanh chóng từ khẩn trương đến vui vẻ, hưng phấn rồi lại ảo não, ấm ức rồi tức giận, giống như tất cả các cảm xúc cô đều đã trải qua chỉ trong một ngày.
“Vũ Phi.” Cố Anh Kiệt đuổi theo ra ngoài.
Tần Vũ Phi không để ý đến anh, cô đi nhanh ra cửa đổi giày, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô sợ cô sẽ rơi nước mắt.
Sau lưng, điện thoại Cố Anh Kiệt lại vang lên. Tần Vũ Phi nghe được tiếng chuông người cứng đờ. Không để ý tới, cô tiếp tục đổi giày, Cố Anh Kiệt vội kéo tay cô lại bị cô hất ra nhưng anh cố giữ lại.
Cô trừng mắt nhìn anh: “Buông ra, nếu không tôi sẽ không để ý tới anh nữa.”
Cố Anh Kiệt cứng đờ, Tần Vũ Phi nhân cơ hội hất tay anh ra. Cô đẩy cửa bước ra ngoài, lúc này điện thoại của Cố Anh Kiệt lại vang lên.
Bước chân Tần Vũ Phi dừng lại.
Trong lòng Cố Anh Kiệt tức giận, muốn ném điện thoại đi, anh trừng mắt nhìn cái tên Abby trên điện thoại, đang muốn tắt máy thì một cánh tay đưa qua giật lấy cái điện thoại của anh.
Cố Anh Kiệt ngẩn người nhìn Tần Vũ Phi nghe điện thoại. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt cứng cỏi, nói với bên kia điện thoại: “Không được khóc! Không được giả bộ đáng thương! Cô nghe cho kỹ đây, tôi là Tần Vũ Phi, là bạn gái hiện tại của Cố Anh Kiệt. Cho dù cô xảy ra chuyện gì hay gặp bất cứ chuyện gì mà lại đi dây dưa với bạn trai tôi là đã gây chuyện với tôi rồi. Cô không cần nói! Cô không có chút tự trọng nào của phụ nữ sao, có biết xấu hổ không? Cô muốn tìm người giúp đỡ phải không? Cô bị bạn trai đánh đập chứ gì? Cô muốn giải quyết vấn đề đúng không? Tôi cho cô một cơ hội duy nhất. Cô nói địa chỉ bây giờ của cô? Tên bạn trai vũ phu của cô ở đâu? Không cần thiết nói với tôi những lời này, tôi nói, chỉ có một cơ hội thôi. Được rồi! Cô chờ đi!”
Tần Vũ Phi nói xong liền cúp máy, cô lưu số điện thoại đó qua máy mình, sau đó ném lại cho Cố Anh Kiệt, quay người đi mất.
Cố Anh Kiệt luống cuống bắt lấy điện thoại thiếu chút nữa là rớt xuống. Chờ khi anh chạy ra đuổi theo, cửa thang máy đang đóng lại. “Vũ Phi!” Anh kêu to, nhưng anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của Tần Vũ Phi.
Cố Anh Kiệt vội vàng bấm gọi cho Tần Vũ Phi nhưng không được. Về đến nhà, nhìn thấy vẻ khiếp sợ của bà Cố, tất nhiên bà chưa từng chứng kiến vẻ mặt hung dữ đó của Tần Vũ Phi. Bây giờ, Cố Anh Kiệt cũng chẳng còn sức lực đi quan tâm chuyện đó, anh gọi điện cho Abby hỏi cô đã nói gì với Tần Vũ Phi, cuối cùng quát to: “Tại sao cô lại nói địa chỉ cho cô ấy? Bạn trai cô đang ở đâu? Cái gì? Hắn đang chặn bên ngoài chỗ cô sao? Shit! Abby, nếu Vũ Phi xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.”
Cố Anh Kiệt chạy về phòng cầm chìa khóa xe, gọi cho Từ Ngôn Sướng, anh gấp đến độ nói năng lộn xộn. Chỉ nói Tần Vũ Phi đi tìm Abby mà tên bạn trai của cô ta cũng đang ở đó, anh sợ sẽ có chuyện xảy ra nên gọi Từ Ngôn Sướng tới giúp đỡ, bây giờ anh cũng sẽ chạy qua đó.
Bà Cố cũng gấp gáp đi theo con trai, nói với anh: “Con hãy bình tĩnh, tài xế đang ở dưới lầu, gọi ông ấy đưa chúng ta đi, cũng sẽ giúp đỡ được.”
“Mẹ, việc này mẹ đừng quan tâm.”
“Cái tính tình kia của Tần Vũ Phi, nếu có người lớn ở đó cô bé sẽ tỉnh táo một chút.”
Cố Anh Kiệt thấy vậy cũng có lý nên không ngăn cản nữa, cùng mẹ ngồi xe để tài xế chở đến chỗ của Abby.