Chiêu Diêu

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tư Mã Dung không có ý định soán vị, mà thân phận hôm nay của ta cũng không có cách nào đi khuyến khích hắn. Chẳng may có sơ suất gì thì chẳng những không xúi giục được Tư Mã Dung, mà còn có thể bị bại lộ thân phận trước mặt Mặc Thanh nữa, chuyện này không có lợi một chút nào.

Sau khi ta nói với Tư Mã Dung mấy câu về vỏ kiếm, liền ngồi ở một bên chơi cọc gỗ, còn Mặc Thanh và Tư Mã Dung cùng nhau vào phòng Chế tác. Mặc Thanh chỉ dặn ta một câu: “Ta có việc muốn bàn bạc với Tây Sơn chủ, nàng ở bên ngoài chờ nhé.”

Ta cười thật tươi, vô cùng hiểu chuyện, ôn nhu nói: “Được, sư phụ.”

Cửa phòng đóng lại.

Lúc trước ở núi Trần Tắc, đến Tàng Thư Các Mặc Thanh cũng cho ta đi, xử lý Bắc Sơn chủ như thế nào cũng cho để ta nghe được; ta còn tưởng rằng hiện tại hắn không còn chuyện gì giấu giếm ta nữa chứ. Thì ra ở chỗ này vẫn có chuyện mà hắn muốn tránh.

Nghĩ đến thái độ ôn hòa của Tư Mã Dung đối với Mặc Thanh, lại còn thân thiết gọi một tiếng “Trần Lan” … Kết hợp với việc Tư Mã Dung rời khỏi núi Trần Tắc, Mặc Thanh vững vàng ngồi lên ngôi vị Môn chủ, ta suy nghĩ một chút, không khỏi sinh ra một vài ý nghĩ …viển vông?

Ban đầu Mặc Thanh giết ta, chức bị Môn chủ nên là của hắn, nhưng hắn có thể ngồi lên vị trí đó ổn thỏa, nhất định là có người trợ giúp.

Cho đến bây giờ, Bắc Sơn chủ Viên Kiệt vẫn không vừa lòng với Mặc Thanh, lão ta sẽ không giúp hắn. Nam Sơn chủ Cố Hàm Quang tính tình lạnh lùng hời hợt, không hay để ý đến những chuyện khác. Đông Sơn chủ là Phong nha đầu, một năm còn chẳng được gặp nàng mấy lần. Ta ra khỏi Cấm địa lâu như thế mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu. Xem chừng là sau khi ta chết, gào khóc mấy trận xong thì bỏ chạy mất luôn rồi.

Người duy nhất có thể trợ giúp Mặc Thanh, củng cố lực lượng cho hắn, chính là Tư Mã Dung.

Rõ ràng Tư Mã Dung là người có khả năng lớn nhất để kế thừa chức vị Môn chủ, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện phụ tá cho Mặc Thanh…

Ta càng nghĩ lại càng cảm thấy tò mò. Đang lúc rối rắm thì đột nhiên từ phòng Chế tác truyền đến một tiếng “Bộp” khá lớn, giống như có vật gì rơi xuống mặt đất vậy.

Ai da, có phải bọn họ không cẩn thận đụng phải thứ gì hay không, rốt cuộc hai người ở trong đó làm cái gì vậy? Ta bấm quyết sử dụng Thiên lý nhãn, nhìn vào trong phòng, nhưng chỉ thấy khung cảnh tối đen như mực, nhất định là Mặc Thanh đã dùng lực ngăn cản tầm mắt của ta.

Không nhìn được gì cả, ta cảm thấy thật vô vị, đành phải tìm cái ghế ở một bên ngồi xuống. Vừa đặt mông xuống, đột nhiên ta lại nảy ra một biện pháp để nghe lén.

Ta thoát khỏi thân thể của Chỉ Yên, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Hôm nay không có Cầm Thiên Huyền tu đạo Bồ Tát ở đây, thì bất kỳ kết giới nào ta cũng có thể đi xuyên qua được. Đang muốn bay vào phòng Chế tác thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng quát lớn: “Đứng lại!!!”

Ta sửng sốt, quay đầu lại nhìn, cả căn phòng vẫn y như cũ không có điều gì bất thường, các Mộc Đầu Nhân vẫn chăm chú làm việc của mình, chỉ có… trên xà nhà thật cao, một bạch y nữ quỷ, tóc dài xõa tung nhộn lào nhảy xuống.May là lúc trước đã nhiều lần đi đến chợ quỷ, những thứ lạ kỳ quỷ quái gì ta đều đã gặp qua, nếu hôm nay mà là Chỉ Yên thì chắc nàng đã bị dọa cho sợ chết khiếp, đi đời nhà ma luôn rồi.

Bạch y nữ quỷ đứng ở trước mặt ta, ngăn ta lại: “Ngươi là quỷ gì vậy?”

Ta khoanh tay, hơi híp mắt, căn phòng này của Tư Mã Dung thoạt nhìn không tệ, nhưng hóa ra lại là một Âm trạch (*) nha. Chẳng lẽ từ sau khi hắn chuyển tới đây sống, bị nữ quỷ này hại cho gãy chân? Ta đưa mắt quan sát nữ quỷ một lượt, mặt tròn mắt hạnh, ngoại trừ sắc mặt quá mức tái nhợt ra thì cũng là một tiểu cô nương khả ái. Nàng không phải lệ quỷ, không hại được người thường.

(*) nhà của người chết, như Dương trạch là nhà của người sống.

Thấy ta không lên tiếng trả lời, mà cũng không sợ nàng, Tiểu Viên Kiểm (**) nhíu mày bay quanh ta một vòng, sau đó chỉ vào Chỉ Yên nói: “Ngươi đoạt thân thể của người ta?”

(**) mặt tròn nhỏ – nữ 9 hay tự đặt biệt hiệu cho người khác dựa trên hình dạng bên ngoài nhỉ ^^

“Không phải.” Ta thản nhiên nói, “Là người ta chủ động đưa thân thể cho ta.”

Tiểu Viên Kiểm sửng sốt chớp mắt một cái, ngay sau đó vừa chau mày vừa trách mắng: “Nói bậy! Sao người ta có thể chủ động đem thân thể cho ngươi được? Rốt cuộc ngươi là loại quỷ gì? Tới nơi này làm chi?”

Ta nghiêng đầu nhìn nàng, cười một tiếng: “Liên quan gì tới ngươi?” Nói xong, ta không để ý đến nàng nữa, xuyên thẳng qua hồn thể của nàng tiếp tục đi nghe lén. Nhưng thật không ngờ, khi ta sắp bay qua cửa phòng Chế tác thì Tiểu Viên Kiểm đột nhiên nhảy bật lên trước mặt ta, tốc độ nhanh như chớp khiến ta phải kinh ngạc.

“Ngươi muốn làm hại A Dung?” Nàng quát một tiếng chói tai, ta có hơi ngẩn người, nghe nàng gọi Tư Mã Dung như vậy, chẳng lẽ khi còn sống nàng rất thân thiết với Tây Sơn chủ của ta? Đã là người quen của người quen, vậy ta nói ra thân phận của mình cũng không sao đâu nhỉ.

“Ta…”

“Là ai cũng không được phép làm tổn thương hắn!”

Tiểu Viên Kiểm cắt đứt lời ta, nhất thời quanh thân tản ra một luồng sức mạnh, mạnh mẽ đẩy ta lùi lại bên cạnh thân thể của Chỉ Yên.

Ta giật giật khóe mắt, cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Mới vừa rồi…

Tiểu Viên Kiểm này lại đánh văng một quỷ hồn là ta đây?

Ta quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy xung quanh nàng khí đen khí trắng lẫn lộn. Tiểu Viên Kiểm nhìn ta chằm chằm, nhưng dường như ánh mắt lại đang nhìn đến một chỗ nào khác: “Ai cũng đừng mơ làm tổn thưởng đến hắn.” Nàng lại nhẹ giọng lẩm bẩm nói, “Ta sẽ bảo vệ chàng.”

Một thân khí tức này, giống như có thể biến đổi thành lệ quỷ trong chớp mắt vậy.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn khá tốt… Nàng cho rằng ta muốn vào bên trong để hại Tư Mã Dung sao? Điều đó chạm tới ranh giới cuối cùng của nàng, cho nên nàng nổi giận? Quan tâm đến Tư Mã Dung quá nhỉ? Nhưng ta thực sự không nhớ rõ bên cạnh Tư Mã Dung có một nữ tử như vậy nha. Ta cau mày hỏi nàng: “Ngươi có quan hệ gì với Tư Mã Dung?”“Tư Mã Dung?” Lệ khí trên mặt nàng rút đi, có phần mờ mịt nhìn ta, “Tư Mã Dung là ai…”

Ta thật sự không hiểu nổi: “Chẳng phải ngươi bảo vệ A Dung sao? Ngươi không biết tên của hắn?”

Nàng đứng ngây người tại chỗ, ánh mắt sợ hãi run lên, trong miệng không ngừng thì thầm tên của Tư Mã Dung: “Ta không biết.” Nàng nỉ non, “Ta không biết, ta đã quên… Hắn là ai, có quan hệ gì với ta… Ta quên rồi…” Nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là có mấy phần điên loạn.

Ta cảm thấy mình vừa mới có thêm được một kiến thức mới, thì ra … quỷ cũng sẽ nổi điên…

Thấy tình trạng của nàng hiện giờ, ta cũng hỏi nữa, để tránh chạm phải cảm xúc mong manh của nàng, nhỡ đâu lại đột nhiên biến thành lệ quỷ thì xong.

Mà đúng lúc này, cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra. Mặc Thanh bước ra ngoài, Tư Mã Dung đẩy xe lăn đi theo sau hắn. Ánh mắt của Mặc Thanh thoáng nhìn qua thân thể của Chỉ Yên, Tư Mã Dung cũng nhìn sang: “Ngủ thiếp đi sao?”

Nghe thấy tiếng của Tư Mã Dung, Tiểu Viên Kiểm quay đầu lại, ánh mắt rơi thẳng vào người hắn. Mặt nàng lập tức biến sắc: “A Dung, Tư Mã Dung… Ta không quên, ta sẽ bảo vệ chàng…” Nàng nói xong, trừng mắt lăm lăm nhìn ta, “Ta không cho phép ngươi làm hại hắn! Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương hắn ở trước mặt ta!”

Một thân lệ khí của nàng tăng mạnh, ta cả kinh, cảm thấy vô cùng oan ức: “Có ai nói là ta muốn làm hại hắn đâu!”

Nhưng lúc này, nàng chẳng còn nghe thấy bất cứ cái gì nữa, cứ thế vọt thẳng về phía hồn phách của ta.

Ta nghiêng người muốn tránh, tuy nhiên hiện giờ ta chỉ là hồn thể, dù đã có sự trợ giúp của viên thuốc tăng lực, nhưng vẫn không thể nhanh bằng lệ quỷ bị trói buộc cả đời ở nơi này được. Ta chỉ cảm thấy một luồng lệ khí hung mãnh đâm thủng qua ngực ta, lồng ngực đau đớn đến tê liệt.

Đau đớn rõ ràng chân thực như thế khiến ta thần người một lúc. Nhưng vừa quay đầu, lại thấy Tiểu Viên Kiểm trong bộ dạng lệ quỷ đang giận dữ mù quáng, vẫn muốn xông vào người ta một lần nữa.

Đây là loạn quyền đánh chết Lão sư phụ đấy nhé, có trời mới biết ta có thể bị nàng đâm cho hồn bay phách tán hay không! Ta nhanh chóng lui về phía sau, ngã thẳng xuống thân thể của Chỉ Yên, trong nháy mắt, tay chân truyền đến cảm giác nặng nề quen thuộc.

Ta giật mình hít sâu một hơi, mở bừng mắt, tiếng nói chuyện của Mặc Thanh và Tư Mã Dung ngừng lại, hai người quay đầu sang nhìn ta. Mà Tiểu Viên Kiểm kia đã không thấy đâu nữa.

Xem ra, lệ quỷ cũng không lợi hại đến mức động được cả vào người sống.

Ta vuốt vuốt lồng ngực, trong khi đang suy nghĩ xem rốt cuộc Tiểu Viên Kiểm đã xảy ra chuyện gì thì bỗng nhiên có một bóng đen ngồi xổm xuống trước mặt ta.

Mặc Thanh ngửa đầu lên, một đôi đồng tử đen bóng tràn đầy hình ảnh của ta: “Sao thế?”

Dường như hắn không hề cảm thấy Vạn Lục Môn chủ mà ngồi xổm xuống trước mặt người khác rồi ngước đầu lên như vậy là một hành động tổn hại đến uy nghiêm như mức nào. Hắn chỉ chăm chú dõi theo từng sự biến hóa nhỏ trên nét mặt của ta mà quên mất việc phải che giấu tâm tình của mình.

Ta nhìn thấy sự lo lắng hiện lên trong mắt hắn, và cả sự sợ hãi chẳng hiểu tại sao!

Sợ cái gì? Ta cũng đâu có chết.

Ta đè lại tâm tình: “Vừa rồi hai người đi vào nói chuyện, ta không cẩn thận ngủ thiếp đi.” Ta híp mắt cười cười, “Chỉ là một cơn ác mộng nhỏ thôi, may mà đúng lúc sư phụ đẩy cửa đi ra.”

Hắn không có ý kiến gì với lời giải thích qua loa của ta, mà là tiếp tục hỏi: “Ác mộng như thế nào?”

“Mơ thấy ác quỷ lấy mạng, từ trên xà nhà kia rơi xuống muốn giết chết ta.” Ta nắm lấy tay Mặc Thanh, “Sư phụ, ta sợ lắm, sau này ngài đừng bỏ ta lại rồi đi một mình nữa.”

Ánh mắt Mặc Thanh trầm xuống: “Ta không bỏ lại nàng.” Hắn đang nói, Tư Mã Dung ở sau lưng chợt bật cười.

Cứ như việc ta đang làm nũng khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn cười vậy, cười một lúc lâu mà vẫn chưa chịu dừng. Ta nhớ có một lần Tây Sơn chủ của ta cũng cười ngặt nghẽo như thế này, đó là khi lão già Viên Kiệt kia đánh nhau với đám người tiên môn đến đau thắt lưng, liền bảo Cố Hàm Quang xoa bóp cho lão. Cố Hàm Quang xuống tay khá nặng, Bắc Sơn chủ đau quá khóc rống lên không khác gì mấy ông cụ bình thường ở dưới chân núi.

Tư Mã Dung ở bên cạnh chế giễu, cười không ngừng.

Hiện tại ta nhõng nhẽo với Mặc Thanh…

Thế ngươi không nhận ra là ta đang làm nũng à?

Rốt cục, sau khi Mặc Thanh liếc hắn một cái, khó khăn lắm hắn mới dừng lại được: “Chỉ Yên cô nương.” Hắn nói với ta một câu, “Chỉ là mơ mà thôi, đừng nên cho là thật. Trước tiên cô nương đi theo ta lựa chọn loại gỗ mà mình thích đi.”

Mộc Đầu Nhân đẩy Tư Mã Dung đi ra hậu viện, ta cũng đứng dậy đi theo hắn, lần này Mặc Thanh không có đi cùng. Tư Mã Dung ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Chỉ Yên cô nương, ta còn chưa từng thấy hắn cưng chiều ai như thế đâu.”

“À, có thể là vì ta quá mức đáng yêu đi.”

Ta ứng phó một câu, đi đến chỗ rẽ liền quay đầu liếc mắt một cái, có thấy Mặc Thanh đang ở trong phòng đánh giá xung quanh, giống như đang tìm kiếm cái gì đó vậy.

Vừa rồi hắn nhận ra lệ khí của Tiểu Viên Kiểm ư? Tên quái dị này hiện tại quả nhiên là lợi hại, ngay cả khí tức từ thế giới bên kia mà cũng nhạy bén phát hiện ra được…

Trong lòng ta đang suy xét thì lại nghe thấy tiếng cười của Tư Mã Dung, hắn che miệng rồi cười, còn ho khan vài tiếng mới miễn cưỡng dừng lại.

Ta khó hiểu giương mắt nhìn hắn, chẳng lẽ Tây Sơn chủ của ta sống ở chỗ này nên cũng phát điên luôn rồi sao? Thích cười như vậy à?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của ta, Tư Mã Dung ngẩng đầu nhìn ta một cái, lại bất giác bật cười. Không lẽ bộ dạng của Chỉ Yên trông rất buồn cười? Tư Mã Dung khoát khoát tay áo, cuối cùng không nhìn ta thêm nữa, hắn đưa mắt nhìn về phương xa: “Để cho cô nương chê cười rồi, chẳng qua không hiểu tại sao, khi nhìn thấy cô nương, ta lại cảm thấy như được gặp lại cố nhân. Trong lòng bỗng dâng lên nỗi hoài niệm tột cùng.”

Cố nhân? Người nào? Lộ Chiêu Diêu ta hả?

Ngươi nói đùa sao? Trước kia nếu ngươi dám ở trước mặt ta mà cười như vậy, ta đảm bảo lập tức đánh gãy cả hai chân của ngươi luôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio