Những chuyện khác ta có thể nhẫn, nhưng chỉ riêng chuyện Lạc Minh Hiên sống lại này, ta tuyệt đối không chấp nhận.
Trong lúc ta đang suy nghĩ tìm kế sách đối phó thì một bóng đen chợt lóe lên xuất hiện trong tiểu viện. Là Mặc Thanh tới.
Mấy ngày không gặp, bây giờ đột nhiên lại nhìn thấy hắn, nhất thời trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó, thời điểm hắn gần như sắp hôn ta. Tim của ta vẫn đập lỡ mất một nhịp, phải một lúc sau mới bình ổn lại được.
Ta chép miệng, cảm giác mình đang nghe tin Lạc Minh Hiên có thể sống lại mà vẫn để ý đến chuyện của Mặc Thanh, thật sự là tín hiệu rất nguy hiểm.
Chỉ thấy Mặc Thanh nhìn chằm chằm Chỉ Yên còn ngồi xổm trên mặt đất run lẩy bẩy, khẽ cau mày, cũng không tới đỡ nàng, hắn xoay người hỏi Ám La vệ: “Có bắt được Liễu Thương Lĩnh không?”
Ám La vệ quỳ rạp chân xuống: “Thuộc hạ hành sự bất lực, xin Chủ Thượng trách phạt.”
Mặc Thanh không khiển trách hắn, chỉ phất tay để cho hắn ta lui ra.
Sau đó đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Chỉ Yên, không nói một lời, giống như đang chờ cái gì đó.
Ta suy nghĩ trong chốc lát, bay tới nhập vào thân thể của Chỉ Yên, giả bộ kiệt sức ngồi trên mặt đất, quay đầu nhìn Mặc Thanh gọi: “Sư phụ.” Ta nghĩ, nếu Mặc Thanh đã không vạch trần thân phận thật của ta thì ta cứ tiếp tục giả bộ ngu là được, đỡ phải đột nhiên thay đổi thân phận, còn phải thích ứng lại một lần nữa. Đã vậy…
Ta cũng không biết, dùng thân phận Lộ Chiêu Diêu chung sống với Mặc Thanh thì sẽ như thế nào.
“Có khả năng Liễu Tô Nhược còn chưa chết. Liễu Thương Lĩnh bị khống chế rồi, hắn dùng kiếm tấn công muốn lấy máu của ta.”
Hồn phách của Chỉ Yên bị ta ép ra khỏi thân thể nghe thấy vậy, liền quay đầu nhìn ta chòng chọc. Ta nói tiếp: “Đại hội của Thập Đại Tiên Môn sắp được tổ chức trên núi Tiên Thai, hôm nay Liễu Tô Nhược đánh lén ta, ngày mai nhất định ả sẽ có hành động.”
Mà hành động này, hơn phân nửa là có liên quan đến chuyện giúp Lạc Minh Hiên sống lại. Thậm chí… còn có thể trực tiếp làm Lạc Minh Hiên thức tỉnh.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của ta trầm xuống.
Mặc Thanh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt ta: “Đừng lo lắng, ta đã có sắp xếp.”
“Sắp xếp?” Ta nhìn Mặc Thanh, “Ngài muốn tự mình đi phá rối đại hội của bọn họ sao?” Ta không nhịn được nhíu chân mày. Lần trước đánh một trận ở Cẩm Châu thành, vết thương trên người Mặc Thanh chưa chắc đã khá hơn, chỉ sợ là càng thêm nghiêm trọng. Nếu ngày mai một mình hắn đi đại hội Tiên môn, không thể tránh khỏi sẽ sinh ra bất trắc.
“Lo lắng cho ta đấy à?” Mặc Thanh giống như lơ đãng nói ra câu đó.
Tất nhiên là lo lắng rồi, thân thể còn đang bị thương…
Ta đột nhiên giật mình, sửng sốt thật lâu. Ta liếc Mặc Thanh một cái, thấy mắt hắn sáng quắc mỉm cười, sau đó lại trầm tĩnh, ẩn giấu ba phần đùa giỡn. Ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm làm cho mặt ta đỏ lên.Lúc này ta mới phản ứng kịp, tên này cố ý ép ta nói ra đây mà! Nhưng đúng là trong lòng ta… quả thực đang lo lắng cho hắn.
Trong nhất thời, ta có cảm giác bị chính nội tâm của mình phản bội.
“Đó đó… Rõ ràng ngày hôm qua còn thề son thề sắt, nói với ta là quyết không từ bỏ ý định giết hắn, một lòng muốn đoạt lại ngôi vị Môn chủ. Ngươi nhìn ánh mắt của ngươi hiện giờ xem, chả giống với hôm qua gì cả.” Ta nghe thấy Chỉ Yên ở bên cạnh lẩm bẩm ghét bỏ ta.
Ta lạnh lùng liếc nàng một cái, lại thấy nàng giống như thỏ nhỏ ngồi quy củ ở một bên, mở to mắt đăm đăm nhìn thẳng vào ta.
Chẳng phải ngươi đang thất thần khổ sở vì bị Liễu Thương Lĩnh cắt cổ sao? Ngươi mới khổ sở được bao lâu cơ chứ? Sao tinh thần hóng chuyện của ngươi lại lớn như vậy hả?
Ta ho khan một tiếng, trấn định tâm tình, ánh mắt đảo trên mặt Mặc Thanh lần nữa. Hắn còn đang nhìn chằm chằm ta, chẳng hiểu tại sao, đột nhiên ta nhớ lại trước đây không lâu, lúc Mặc Thanh lấy Lục Hợp Thiên Nhất kiếm về đây cho ta, trên chuôi kiếm có dính máu, ta hỏi hắn có bị thương hay không, hắn cũng hỏi ta đúng câu đó.
Lúc ấy ta nói không lo lắng, đổi lấy vẻ mặt có mấy phần mất mát của Mặc Thanh.
Hiện tại nhớ tới vẻ mặt hắn lúc ấy, ta lại không dám nói bậy.
Hắn giống như một đứa trẻ đang chờ được phát kẹo, trơ mắt nhìn ta. Ta có chút không đành lòng ném kẹo đi ngay trước mặt hắn.
Ta thở dài một tiếng, âm thầm tự nhận thua.
“Ừm, có lo lắng.”
Mắt Mặc Thanh sáng lên, có vẻ như không ngờ ta sẽ nói ra mấy chữ này trực tiếp như thế, hắn ngây ngốc trong chốc lát, rồi đưa ánh mắt dời đi chỗ khác, nhìn về phương xa, cũng ho khan một tiếng: “Ừ.”
Hả? Chỉ có thế?
Tiểu quái dị, ngươi đúng là một hài tử không biết ngượng mà.
Trong viện lặng yên. Mặc Thanh lại mở miệng: “Ngày mai ta không cần đến núi Tiên Thai, Đông Sơn chủ từ tiên đảo hải ngoại đã trở về, nàng ấy sẽ đi xử lý.”
“Đông… sơn chủ?”
Ta sửng sốt. Mặc Thanh có thể phái Phong nha đầu đi sao? Nhưng nghĩ lại, nếu muốn sai ai đó đi làm chuyện phá hoại thì Nhứ Chức đi là thích hợp nhất rồi.
Ta hiểu rõ tính tình của nha đầu này hơn ai hết, nàng chính là kiểu người lúc nào cũng giống như có lửa đốt mông điển hình, không bao giờ chịu ngồi yên. Tính tình như chó hoang thoát cương, lúc trước có những khi tâm huyết dâng trào, có thể ôm ta xoay vòng vòng ở trước nơi đông người, điên dại gào khóc nói thật thích Môn chủ…
Vạn Lục môn ta có bốn sơn chủ, kể ra cẩn thận thì có Bắc Sơn chủ trung thành với ta, nhưng khác chủ kiến, chung sống khách sáo; Nam Sơn chủ đối với ta lạnh nhạt, nhưng dù sao lúc bị thương cũng có thể thấy được hắn. Tư Mã Dung thân thiết với ta, là trợ thủ tài đắc lực của ta. Duy chỉ có Đông Sơn chủ Nhứ Chức…Hàng năm, nàng lập công và gây họa…gần như tương đương nhau. Nàng cũng không phải là không nghe lời ta, mà là quá nghe lời, lúc nào cũng dùng sức quá mạnh, không thu lại được thế công. Kêu nàng đi giết thủ lĩnh của một môn phái thì nàng có thể đập bể toàn bộ ngói trên nóc nhà của người ta.
Nhứ Chức vốn tên là Thập Thất, năm đó lúc ta thâu tóm Huyết Sát môn – một môn phái của ma đạo, đã tìm được Nhứ Chức ở trong địa lao. Lúc ấy nàng còn nhỏ, khoảng chừng năm sáu tuổi, mặc trang phục của đệ tử Huyết Sát môn, trên ngực in hai số một bảy, giống như đánh số; nhưng khi gọi một tiếng Thập Thất, nàng lập tức đáp lại một tiếng giòn giã, đây cũng là tên của nàng.
Ta mang nàng rời Huyết Sát môn vào lúc trời xuân tràn ngập bông liễu, liền đặt cho nàng một cái tên mới — Nhứ Chức.
Nhưng uổng công ta đặt cho nàng một cái tên mềm mại, trong cơ thể của nha đầu này vốn có tính ngang ngược, cũng không biết khi còn bé có phải bị Huyết sát môn cho uống thuốc gì hay không, sức lực lớn đến đáng sợ. Khi hai chúng ta luyện tập cùng nhau, cho dù ta dùng Thiên Cân Trụy đứng trên mặt đất, Nhứ Chức vẫn có thể nâng ta lên. Dùng thuật pháp đẩy nàng ra cũng không thể đẩy nổi — bởi vì thuật pháp hoàn toàn không có tác dụng đối với nàng.
Đây cũng là người duy nhất ta biết mà có thể kéo một người đang dùng thuật di chuyển quay ngược trở lại, đè người ta xuống mặt đất mà đánh tiếp.
Ta đưa Nhứ Chức về Vạn Lục môn, ban đầu định để nàng làm nha đầu thiếp thân nuôi từ nhỏ, sau lại phát hiện ra nha đầu này tay chân quá vụng về, bảo nàng lau cái bàn không bằng kêu nàng đi gọi người tới làm còn nhanh hơn. Do đó, ta quyết định để Nhứ Chức giữ vị trí Đông Sơn chủ. Phàm là kẻ nào trong Ma đạo mà không nghe lời, ta sẽ để cho nàng đi xử lý, tuyệt đối hài lòng.
Ta hỏi Mặc Thanh: “Suốt thời gian vừa rồi không nhìn thấy Đông Sơn chủ, thì ra là ở ngoài Tiên Đảo sao?”
“Ừ.” Mặc Thanh nói, “Năm năm trước đánh một trận ở Kiếm Mộ, Môn chủ bỏ mạng, nha đầu đó khóc liên tục nửa tháng, ngày đêm không nghỉ. Thấy nàng ấy sắp khóc mù mắt, Tư Mã Dung liền nói dối rằng ngoài Tiên Đảo có thuốc Bất Tử, giúp người ta cải tử hồi sinh. Vốn dĩ chỉ định để nàng ấy có thêm thời gian tiếp nhận sự thật … Không ngờ vẫn cứ đi tìm từ đó cho tới giờ.”
Ta trầm mặc, biết rõ nha đầu này rất cố chấp, nhưng quả thực không nghĩ tới nàng ấy sẽ vì ta mà đau khổ đến vậy.
Rõ ràng trong ấn tượng của ta, ta cũng không có thật sự tốt với nàng ấy.
“Bây giờ Đông Sơn chủ quay về phải không?” Ta hỏi Mặc Thanh.
“Lúc trước đã sai người đi tìm nàng ấy trở về rồi.”
“Nàng ấy chịu trở về?”
Mặc Thanh có hơi giật giật khóe môi: “Ta sai người nói với nàng ấy, Lộ Chiêu Diêu đã trở lại rồi.”
Ta ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mặc Thanh: “Lộ Chiêu Diêu… đã trở lại lúc nào?”
Mặc Thanh quay đầu sang nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: “Không phải nàng nói, nàng ấy muốn trở lại tìm ta báo thù sao?”
Đúng, trước kia ta đã từng nói với hắn như thế, nhưng chẳng phải đây sẽ là chuyện khá đau đầu với hắn hay sao… Nhưng thật kỳ lạ: “… Sao trông lại vui vẻ như vậy chứ…” Ta lầm bầm ra tiếng.
“Bởi vì, trừ nàng ra, những thứ khác đều không quan trọng.”
Tim ta nhảy dựng lên.
Cảm thấy hiện giờ Mặc Thanh đang nói dối, tại sao mỗi một câu hắn nói ra đều làm cho nhịp tim của ta đập loạn đến khó hiểu như vậy.
Dường như nghĩ tới điều gì cảm thấy thú vị, hắn liền mở miệng nói, “Khi tìm được Nhứ Chức, Ám La vệ còn truyền tin về báo rằng, Nhứ Chức nghe nói Lộ Chiêu Diêu đã trở về tìm ta báo thù, lập tức vui vẻ đứng bật dậy, vỗ tay nói muốn trở về cùng nàng giết ta.”
Loại chuyện như vậy ngươi đừng nói nhẹ nhàng và vui vẻ như vậy có được hay không? Ngươi cứ như thế, cho dù ta thật sự có thể giơ tay cầm dao đâm vào tim ngươi, ta cũng không có cảm giác chiến thắng!
“Hôm qua Nhứ Chức vừa lên được bờ, lúc này đang có mặt ở đại hộ trên núi Tiên Thai. Cứ để nàng ấy tới đó xem xét tình hình trước, tiêu hao một ít thể lực cũng tốt.”
Ta lại nhìn Mặc Thanh: “Nàng ấy nghe lời ngài nói?”
“Ừ.” Mặc Thanh mặt không đổi sắc đáp một tiếng, “Ta nói bọn họ làm Chiêu Diêu bị thương.”
Ái chà… Thật không nhìn ra tên hề lắm chuyện nhà ngươi còn biết trò giả truyền thánh chỉ, mượn lực chống lực nha. Bình thường thì tỏ ra nghiêm túc, nói năng thận trọng, nhân từ trị kẻ dưới, nhưng lúc cần hãm hại người thì cũng lừa gạt không chút nương tay.
“Ta sẽ không để cho Lạc Minh Hiên sống lại.” Hắn đứng lên, trong nháy mắt trước khi rời đi, chỉ bỏ lại một câu, “Yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Quả thật là khiến cho người ta rất yên tâm…
Ta nhìn hắn rời đi, ngẩn người nhìn bầu trời đêm, thoáng chốc, một linh hồn mờ ảo tiến đến trước mặt ta, là Chỉ Yên với vẻ mặt đầy tinh thần hóng chuyện nhìn ta chăm chú: “Đại Ma Vương, ngươi động lòng rồi.”
“Chậc… không phải ngươi nên ngồi xổm ở một góc nào đó mà khóc đến thương tâm ư? Ngươi ở đây hóng hớt cái gì?”
“Theo những gì ngươi vừa nói thì Thương Lĩnh ca ca là bị khống chế, hắn không điên thật, cũng không thật sự muốn giết ta. Bây giờ nghĩ kỹ lại, một kiếm kia của hắn đã đủ đưa ta vào chỗ chết rồi, nhưng hắn lại làm chệch mũi kiếm đi, cho nên ta mới còn sống. Hắn bị người ta thao túng, ta phải nghĩ cách đi cứu hắn, thời gian đâu mà ngồi gào khóc nữa chứ.”
Nha đầu này…
Bản lĩnh lớn lắm rồi.
“Nếu Liễu Tô Nhược muốn lợi dụng hắn, sẽ tạm thời không làm thương tổn hắn, ngày mai sau khi Vạn Lục môn của các ngươi hành động, ta sẽ quan sát lại thế cục, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp. Nếu hấp tấp gây thêm phiền phức cho các ngươi thì Thương Lĩnh ca ca lại càng khó cứu.”
Ta ừ một tiếng, coi như ủng hộ suy nghĩ của nàng.
“Cho nên vừa rồi ngươi động lòng đúng không?”
Ta nhàm chán liếc nàng một cái, không trả lời lại, nhưng trong lòng thì nghe thấy rõ câu trả lời của chính mình.
Đúng, ta động lòng rồi.
Bởi vì Mặc Thanh đẹp trai như vậy! Bởi vì ánh mắt của hắn đẹp đến thế! Bởi vì hắn mỉm cười thật mê hoặc! Cũng bởi vì lời nói của hắn… rõ ràng là bình thản, nhưng lại có thể chạm đến chiếc vảy cứng trong lòng ta một cách thần kỳ.