Edit: Gannie Chib
Beta: Bozu
Mặc Thanh nhìn ta chằm chằm, ta thuận theo cười ngượng ngùng, gương mặt cứng
ngắc còn có vài phần khẩn trương.
Khẩn trương chốc lát, tâm trạng ta đã phun trào, 'Tại sao ta phải khẩn trương chứ?'. Ta hắng giọng, ho khan một tiếng nói: “Ở địa phủ không có tiền cho nên tìm người mượn nhưng bên chỗ cho vay có chút phiền phức vì thế biến thành nợ hôn, tìm hắn để viện trợ một chút chi tiêu...”
“Lộ Chiêu Diêu! Nàng...” Thanh âm của hắn vừa thấp lại vừa trầm, gọi rõ cả tên họ của ta, nhất thời làm ta căng thẳng, có một loại cảm giác như lúc còn bé gây họa bị ông ngoại la mắng.
Cảm giác này tới bất ngờ, làm ta thoát cái khẩn trương hơn, sau đó lại chuyển thành vài phần bị quản giáo, quan tâm. Mà loại cảm giác trói buộc bình thường này kèm theo một cảm giác an toàn.
Được người khác bảo vệ, cảm giác thật an toàn.
Mặc Thanh khống chế tâm tình, tựa như có mấy phần nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: “Nàng đáng đánh.”
Tức giận, rồi lại không biết làm sao.
Bởi vì hắn không nỡ đánh ta.
Ta quay đầu nhìn hắn một cái, vỗ vỗ lồng ngực của hắn: “Được rồi, được rồi, không phải ta đang muốn cầm tiền của chàng mà đi kết thúc chuyện của hắn sao? Không được tức giận. Ta thích chàng.”
Trời... Ta nói lời này thật giống như loại nam nhân trần tục, nhưng sau khi Mặc Thanh nghe ta nói “Thích” không nhịn được di chuyển mắt.
Ta tinh tế quan sát thần sắc của hắn, thấy lửa giận trong mắt hắn có vẻ đã dập bớt, ta liền véo cằm hắn, cười bảo: “Ái chà, ta thích chàng ghen như vậy, ăn dấm, ngửi một cái đã thấy mê người, mau để cho ta nếm thử nào.” Ta tiến gần muốn hôn hắn.
Gương mặt sa sầm của Mặc Thanh cuối cùng cũng không chống cự nổi, dở khóc dở cười nghiêng đầu, tựa như rất không biết làm sao, mà ta lại đang chơi cực kì vui vẻ. Tim đột nhiên truyền tới một cảm giác co rút đau nhói.
Tay ta nắm cằm hắn nhịn không được tăng thêm một chút sức lực, môi cong lên ngăn chặn tiếng kêu suýt chút nữa phát ra.
“Sao thế?”
Mặc Thanh lập tức nhận ra sự thay đổi của ta, ta quay đầu nhìn hắn, thật không dễ dàng mới xóa đi đau đớn cùng ưu tư trong mắt hắn, hiện tại lại để cho chân mày hắn nhíu chặt lần nữa.
“Ta không có... a...” Trái tim truyền đến đau đớn kịch liệt hơn, ta nhất thời rên rỉ, thân thể cũng trượt xuống đất, Mặc Thanh khó khăn lắm mới ôm lại được.
“Chiêu Diêu?” Hắn kêu tên của ta, âm thanh gấp gáp.
Lại để cho tên tiểu xấu xí đau lòng...
Thời điểm đau đớn truyền đến lần thứ ba, hồn phách ta chợt bị tách ra khỏi thân thể của Chỉ Yên, nhẹ nhàng xuất ra ngoài, lại nghe thân thể Chỉ Yên phía sau lập tức phát ra một tiếng hút không khí thật mạnh.Ta vừa quay đầu, thấy Chỉ Yên trợn tròn mắt, nàng ấy thấy Mặc Thanh trước mặt liền lập tức duỗi hai tay đẩy Mặc Thanh ra, Mặc Thanh cũng thuận thế buông tay, làm nàng ấy té xuống đất.
“Ái da!” Chỉ Yên kêu đau, Mặc Thanh ở một bên, che dấu hoảng hốt cùng bất an vào sâu trong đáy mắt, giấu sâu ở trong tim. Hắn lạnh lùng nhìn Chỉ Yên, hỏi: “Nàng ấy đâu?”
Nghe Mặc Thanh hỏi, Chỉ Yên bị dọa sợ đến cả đau cũng không dám kêu, vội vàng quỳ nghiêm chỉnh trên mặt đất, nhìn ta ở bên cạnh một cái, lại xem xét sắc trời bên ngoài: “Ta... Ta cũng không biết tại sao ta lại hồi hồn vào lúc này...”
Ta nhìn ra ngoài, mơ hồ hiểu – đã qua giờ Tý.
Xem ra, sau khi ta nuốt hai viên Hoàn Dương Đan, nên hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng thân thể Chỉ Yên một canh giờ thôi.
“Nàng ấy đâu?” Ngữ điệu lạnh như băng của Mặc Thanh lặp lại lần nữa.
“Ở... Ở chỗ này nè...” Chỉ Yên chỉ chỉ ta.
Vậy dù Mặc Thanh cũng không thấy ta, nhưng nghe được câu trả lời của nàng, biết ta còn ở đây, thần sắc của hắn đã không làm cho người khác phải sợ nữa: “Tại sao đột nhiên lại như thế?” Ta biết vấn đề này là Mặc Thanh hỏi ta.
Chỉ Yên cũng nhìn ta tò mò.
Ta nhìn nàng: “Lúc trước không phải ta đã nói với ngươi nguyên do sao, ngươi giải thích cho hắn nghe đi.”
“Ồ...” Lúc này nàng ấy mới nhớ tới việc ta cần dựa vào nàng ấy mới có thể trao đổi với Mặc Thanh, suy nghĩ chốc lát liền nói: “Đại Ma Vương hình như nói là bởi vì ăn phải thứ gì đó ở Quỷ thị cho nên dẫn đến hồn phách yếu hơn so trước kia... Đúng không?”
Ta gật đầu: “Đại khái là từ giờ về sau chỉ có thể nhập vào thân thể ngươi vào giờ Tý.”
“Về sau chỉ có thể nhập vào thân thể của ta vào giờ Tý mà thôi.” Nàng ấy lặp lại lời của ta, ở trước mặt Mặc Thanh bị dọa cho sợ đến không dám nói nhiều hơn một câu.
Mặc Thanh nghe vậy cau mày: “Thân thể của nàng ở đâu? Nơi nào trên nhân thế?”
Ta đáp: “Việc này cần hỏi Cầm Thiên Huyền.”
“Hỏi Cầm Thiên... Hả?” Chỉ Yên ngẩng đầu nhìn ta, “Đại bá phụ của ta?”
“Đúng, đại bá phụ của ngươi.” Ta nói, “Năm đó chính hắn mang thân thể của ta rời Kiếm Mộ, không biết giấu trong cái động băng tuyết nào, mang thân thể của ta khảm ở trên tường băng.”
Câu trả lời này làm cho Chỉ Yên cả kinh quên luôn việc tồn tại của Mặc Thanh: “Tại sao Đại bá phụ của ta lại muốn giấu thân thể của ngươi?”
Ta liếc nàng một cái: “Háo sắc chăng?”
Chỉ Yên lầm bầm một câu: “Chẳng lẽ là bởi vì tâm ma năm đó?” Nàng ấy đảo mắt, chạm phải ánh mắt tra cứu của Mặc Thanh bên cạnh lại quỳ xuống nói, “Năm đó mặc dù ta chưa từng thấy qua, nhưng mơ hồ biết đại bá phụ bởi vì Lộ Chiêu Diêu của Vạn Lục Môn mà sinh vài phần tâm ma. Người xưa nay đè nén mình, cũng không ai biết tâm ma của người rốt cuộc phải xử trí như thế nào, khoảng mấy năm trước phụ thân ngươi có đi gặp người, khi trở lại có cảm khái nói qua, cuối cùng người cũng đã loại trừ hết tâm ma.”Ta sờ cằm hỏi nàng: “Mấy năm trước rốt cuộc là mấy năm?”
“Ước chừng ba bốn năm trước.”
Là chuyện sau khi ta “chết“. Nói cách khác, trước thời gian đó, Cẩm Du biết Cầm Thiên Huyền có ma tâm.
“Chẳng lẽ Cầm Thiên Huyền lấy trộm thân thể ta là vì muốn trừ bỏ tâm ma sao?”
Chỉ Yên nói hoài nghi của ta cho Mặc Thanh nghe. Mặc Thanh trầm mặc trong chốc lát liền gọi ám la vệ: “Nhứ Chức cùng Cầm Thiên Huyền hiện đang ở đâu?”
“Sau khi ở núi Tiên Thai, Đông Sơn chủ mang theo Thiên Trần Các chủ đi, thuộc hạ đi trước chờ ở nơi hẹn để tiếp ứng, nhưng cũng không thấy Đông Sơn chủ đến, lục soát xung quanh cũng không thấy bóng dáng hai người bọn họ. Hiện tại vẫn đang tìm kiếm ở chỗ cũ.”
Mặc Thanh hỏi: “Hẹn ở đâu?”
“Nơi Tiên Ma giao hội, ngọn núi cách Giang Thành của tiên môn ba mươi dặm.”
Tố Sơn...Nơi này cách Thiên Trần Các không xa, theo lý thuyết thì Cẩm Thiên Huyền cũng rất quen thuộc, không thể nào đi lạc được.”
“Bên ngoài Tố Sơn có rất nhiều trận pháp...” Chỉ Yên nhỏ giọng, “Hôm đó ta thấy đại bá phụ hình như bị thương, Đông Sơn chủ... ừm, không câu nệ tiểu tiết? Có lẽ bọn họ không cẩn thận đi vào trong trận pháp hay không?”
Nếu là như thế, vậy cũng thật phiền toái.
Mặc dù Thuật pháp không có tác dụng gì đối với Thập Thất, hỏa diễm băng tuyết trong trận cũng không gây thương tổn cho nàng, nhưng nếu là mê trận, nàng cũng không có bản lãnh nhìn thấu trận nhãn. Vậy thì khổ rồi. Mặc dù Cầm Thiên Huyền rất hiểu biết đối với trận pháp, nhưng hắn đang bị thương, muốn nhìn thấu trận nhãn, chỉ sợ cũng không dễ dàng gì.
Lâu như vậy không có ra ngoài, không biết có gặp phiền toái gì ở bên trong không?
Mà phiền toái nhất là người bên ngoài không cách nào giúp bọn hắn, bởi vì không biết bọn họ rốt cuộc tiến vào cái trận pháp nào?
Cầm Thiên Huyền không thể chết. Cơ thể của ta đều phải dựa vào hắn cả đấy.
“Tố Sơn cách xa Thiên Trần Các, bọn họ cần phải nghiên cứu trận pháp trong núi, ngươi mau đi liên lạc với người của Thiên Trần Các để bọn họ sai người cùng đi Tố Sơn tìm kiếm. Cầm Thiên Huyền là Các chủ của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không làm như không thấy.” Mặc Thanh hạ lệnh.
Ám la vệ ôm quyền, một tiếng “Tuân lệnh” liền lập tức biến mất.
Trong phòng trầm tĩnh trở lại, chỉ còn Chỉ Yên đang cúi đầu cùng Mặc Thanh ở một chỗ, không nói lời nào, cực kì mất tự nhiên.
“Ngươi trở về đi.” Mặc Thanh mở miệng, Chỉ Yên như được đại xá, vội vàng đứng lên, vỗ vỗ y phục liền lui về phía sau chạy về phía Trần điện, trước khi ra cửa, có một chút lúng túng nói: “Đại Ma Vương vẫn đang ở bên cạnh ngươi, nàng không đi.”
Ta ngại nàng: “Ngươi thật nhiều chuyện.”
Lúc này Chỉ Yên mới nắm lấy y phục mà chạy.
Ta quay đầu nhìn Mặc Thanh, nhưng chỉ thấy một mình hắn đứng trong điện trống rỗng, thân ảnh lại có chút cô đơn. Hắn đi tới bàn đọc sách, phía trên đã chồng chất rất nhiều văn kiện, hắn như thường ngày, dừng ở trước bàn đọc sách, ngay sau đó bắt đầu phê duyệt công văn.
Ta đứng ở bàn đọc sách đối diện hắn, nằm ở trên bàn nhìn hắn. Đột nhiên nghe hắn khẽ gọi một tiếng: “Chiêu Diêu, ta không nhìn thấy nàng, có thể biết nàng ở đây cũng đủ làm ta thấy an lòng.”
Hắn sợ ta lo lắng sao?
Ta xuyên qua bàn đọc sách, bay tới trước người hắn, len lén hôn lên môi của hắn.
Thân hình hắn có chút dừng lại, đôi mắt lập tức mềm mại, không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục công việc của mình.
Vẫn có thể có chút cảm giác, ít nhất sẽ hơi có một chút lạnh.
Nếu nói như vậy... Ta bay đến trên lưng của hắn, ôm lấy hắn từ phía sau, hắn không có cảm giác gì, ta đem mặt ghé vào tai hắn nói: “Cho dù không tìm được thân thể, về sau ta cũng sẽ làm như thế sau lưng của chàng.”
Ta treo trên người hắn, đến sáng hôm sau, ta cảm thấy ánh mặt trời chói mắt hơn so với lúc trước, nên trốn ở trong phòng không ra.
Cả đêm Mặc Thanh phê duyệt xong đống văn thư trên bàn, lại viết tờ giấy, gọi vệ trưởng ám la vệ: “Môn chủ lệnh.”
Vệ trưởng ám la vệ nghe vậy rùng mình, cực kỳ cung kính nhận lấy tờ giấy trong tay Mặc Thanh chăm chú đọc, trong mắt dâng lên vài phần mê mang cùng kinh ngạc: “Đốt... vàng mã?”
Nghe được hai chữ này, đầu ta đang choáng váng vì ánh mặt trời lập tức tỉnh táo. Ta bay tới sau lưng ám la vệ cùng hắn đọc nội dung trong tờ giấy. Quả nhiên là Môn chủ lệnh! Lệnh toàn bộ môn phái hoá vàng mã ba ngày, mỗi người mỗi ngày đốt tất cả 1000 tiền, thuộc hạ Bắc Sơn đốt cho Tào Trữ, còn lại toàn bộ thuộc hạ của các sơn chủ khác đốt cho Lộ Chiêu Diêu.
A! Ta tha thiết ước mơ Môn chủ lệnh!
Ta nhảy dựng lên ôm Mặc Thanh, nhưng cánh tay lại xuyên qua thân thể của hắn, việc này cũng không quan trọng, tuyệt không ảnh hưởng tới sự vui sướng của ta.
Không bao lâu nữa ta có thể đi viết Lục thư rồi. Mặc dù không thể ăn viên thuốc ngon lành kia của Quỷ thị nữa nhưng cũng có thể cầm tiền đi đến cửa hàng địa phủ để xem việc xưa!
Liền bay tới bay lui trước cửa!
Phải xem đi xem lại cẩn thận, bới móc tìm khuyết điểm, chờ sau này tìm được thân thể sẽ bồi đắp những thứ không tốt này.
A, đúng rồi, còn có Tử Du, có thể xem giúp hắn, xem đến nỗi hắn không quên được những chuyện trong quá khứ kia mới thôi!