Chiều Em Đau Cả Trái Tim

chương 43: may mắn lớn nhất đời anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)

Chuyện xưa của Hạ Hạ với Cục Cưng là bóng ma lớn nhất cuộc đời Thẩm Nhất Thành.

Lần đầu tiên Thẩm Nhất Thành gặp Thời Hạ là vào kì nghỉ hè năm lớp .

Bé trai thường dậy thì muộn hơn các bé gái, Thời Hạ lớp đã cao suýt soát m rồi, còn Thẩm Nhất Thành lúc đấy thấp hơn Thời Hạ nửa cái đầu.

Kỳ nghỉ hè hai tháng, tháng đầu, Thẩm Nhất Thành bị ông nội Thẩm ném vào đội võ cảnh lăn lê bò toài cả tháng, phơi nắng thành cục than si đèn đèn luôn, lúc ở đội võ cảnh về còn bị thêm thủy đậu, Lâm Tho Nhu lại là người văn nhã nên ông ghét cay ghét đắng cái tâm lý cứng rắn sắt đá của ông nội Thẩm, nghe bảo đi suốt đêm tới nhà họ Thẩm để đón Thẩm Nhất Thành đi.

Ở nhà ông ngoại, Thẩm Nhất Thành lần đầu gặp Thời Hạ.

Cô nhóc vừa mới dậy thì, dáng vẻ trắng nõn lại sạch sẽ, khuôn mặt lúc nào cũng tràn ngập ý cười, ánh mắt long lanh sáng ngời đúng chuẩn khiến người ta yêu thích.

Thân người cao cao gầy gầy lại cộng thêm váy trắng công chúa tung bay, mắt cười cong tít nhìn Thẩm Nhất Thành, "Chào cậu, tớ là Thời Hạ, Thời trong thời gian, Hạ trong mùa hạ."

Tên của Thời Hạ rất đơn giản, hai chữ này đứa nhóc lớp nào cũng biết viết hết, Thẩm Nhất Thành lúc đấy nghe cô giới thiệu xong tạm thời rơi vào trầm mặc.

Nếu là cậu thì cậu cũng nghĩ đấy là thời gian và mùa hạ rồi.

Thế nên vào lúc đấy, lời tự giới thiệu của Thời Hạ gây cho Thẩm Nhất Thành một ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Cũng từ giữa hè này cho tới mãi về sau, Thẩm Nhất Thành không còn thấy hai chữ nào đẹp hơn hai chữ này nữa.

Thẩm Nhất Thành bị thủy đậu, không được ra ngoài còn Thời Hạ thì phải theo Lâm Nho Thu học vẽ tranh, hầu như giành phần lớn thời gian ở trong nhà, thế nên hai người bắt đầu thân thiết.

Ác mộng của Thẩm Nhất Thành cũng bắt đầu từ đấy.

Cô bé con văn nhã tĩnh lặng nói chuyện nhỏ nhẹ, hễ nói chuyện là đỏ mặt, thẹn thẹn thùng thùng.

Đấy là lời mọi người hay dùng để đánh giá Thời Hạ.

Sau này Thẩm Nhất Thành nhớ lại khi đấy, chỉ ngẫm được một câu duy nhất.

Biết người, biết mặt, không biết lòng, vẽ xương, vẽ da, khó vẽ tâm.

Câu này chắc chắn để nói Thời Hạ.

Mấy đứa nhóc bao giờ cũng dễ thân thiết nhau, mới được vài ngày, Thời Hạ với "Cục Cưng" nhà Lâm Nho Thu đã kết lắm rồi.

Lúc đấy Thẩm Nhất Thành thích xem mấy kênh giáo dục kiểu "Khoa học tự nhiên", "Mười vạn câu hỏi vì sao?", "Đi cùng thiên nhiên", "Kênh quân sự",...

Còn kênh mà Thời Hạ thích xem lại là mấy kênh truyện cổ tích, truyện tình yêu, tiểu thuyết võ hiệp với tiểu thuyết kinh dị các kiểu.

Thẩm Nhất Thành sau khi xem xong toàn ngồi một mình một góc lẳng lặng tự hỏi.

Còn Thời Hạ sau khi xem xong truyện còn thích diễn lại truyện nữa cơ.

Lâm Nho Thu thật ra rất bề bộn, không hay ở nhà, buổi sáng Thời Hạ qua đấy, Lâm Nho Thu sẽ giao bài tập cho cô rồi đi ra ngoài mất.

Thế nên thời gian chủ yếu là Thời Hạ ở chung với Thẩm Nhất Thành, cũng là thời gian đủ cho Thời Hạ phát huy tiềm lực.

Thẩm Nhất Thành suốt kì nghỉ toàn bị bắt làm thính giả của Thời Hạ, nghe cô kể vô số truyện.

Nhưng bản mà Thời Hạ kể, không giống với bản gốc của người ta lắm.

Trong câu chuyện của Thời Hạ, Bạch Tuyết ăn xong táo thì tèo luôn, Hoàng Hậu thành người xinh đẹp nhất trần, mà bà ta lại còn gặp được cả bạch mã hoàng tử nữa, thế nên bà ta bỏ trốn cùng hoàng tử luôn...

Còn trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ, thật ra bà ngoại lại là sói, vì muốn ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ nên mới đưa về nhà nuôi, sau đấy bà ngoại sói ăn luôn cô bé quàng khăn đỏ..

Sau nữa, thịt luôn cả bác thợ săn!

Thẩm Nhất Thành đặt ra thắc mắc vô cùng sâu sắc với câu chuyện của Thời Hạ, cuối cùng bị trấn áp bằng vũ lực thế nên, kết quả là mấy câu chuyện đấy Thẩm Nhất Thành đều...tin.

Mãi cho đến bây giờ, mấy câu chuyện cổ tích trong đầu Thẩm Nhất Thành đều là phiên bản mà Thời Hạ kể hết.

Thời Hạ còn lôi cậu đi tập kịch cùng, mà Thẩm Nhất Thành nhớ sâu sắc nhất là vở "Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn."

Đương nhiên là Thời Hạ diễn Bạch Tuyết rồi, mặc váy công chúa màu trắng cùng tấm mên đội đầu màu trắng, Thời Hạ quả thực giống công chúa kinh khủng.

Còn người sắm vai bảy chú lùn ấy à...

Đương nhiên là Thẩm Cục Cưng rồi...

Một mình vai luôn...

Đây chắc chắn là ác mộng kinh hoàng nhất nhất nhất đời Thẩm Nhất Thành.

Nhiều năm về sau Thẩm Nhất Thành vẫn luôn muốn biết, vì sao anh lại nhớ cô mãi không quên như thế.

Sao lại cứ khăng khăng chấp nhất với một cô gái tới như vậy.

Cuối cùng anh suy nghĩ cẩn thận, là bởi dấu ấn cô để lại trong lòng anh quá sâu đậm.

Một người sẽ sống rất nhiều năm, ngắn thì vài thập niên, lâu thì là cả trăm năm.

Một năm ngày, mỗi ngày tiếng, mỗi tiếng lại có phút, một phút lại có giây...

Mỗi một giây mỗi một phút đều có những chuyện khác nhau xảy ra, đời người trải qua nhiều chuyện đến như thế, nhưng thứ có thể khắc sâu vào tâm trí thì được mấy bận nào?

Ký ức mà con người nhớ rõ nhất, nếu không phải là chuyện đau khổ nhất thì sẽ là chuyện hạnh phúc nhất, hoặc là thống khổ tuyệt vọng, hoặc là vui mừng khoái hoạt, mấy chuyện đấy không bao giờ được quên đi dễ dàng cả, sâu đậm tới mức người ta sẽ nhớ tới nó cả đời.

Còn những chuyện thường tình, chẳng qua cũng chỉ nhơ cơn gió thoảng qua mặt hồ yên ả mà thôi, nhanh chóng trở thành một nốt vọng trong bản nhạc vội vàng của cuộc sống.

Mà Thời Hạ để lại dấu vết quá sâu trong lòng anh, tựa như dùng dao sắc khắc lên vậy.

Mấy bé trai mười tuổi thì nào hiểu tình yêu là gì, chỉ là trong độ tuổi trong sáng nhất của cuộc đời mình, anh gặp được cô gái khiến anh cả đời không thể quên được mà thôi.

Đến lúc cơ thể anh bắt đầu sản sinh được Dopamine rồi, xung quanh anh là đủ cô gái muôn màu muôn vẻ, nhưng anh chỉ nhớ tới một bóng dáng xưa cũ kia.

Cô nhóc bên ngoài thì ngoan ngoãn dịu dàng khiến người ta yêu thường, nhìn kĩ ra thì tinh quái vô cùng, tựa như cơn gió tự do không kiểm soát vậy.

Cô thích hát, thích nhảy, thích vẽ tranh, thích hết thảy những thứ gì mới lạ.

Thế giới của cô có đủ loại màu sắc, lung linh rực rỡ.

Theo năm tháng lớn dần, những chuyện vốn nên quên từ lâu, lại càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Một lần nữa được gặp lại Thời Hạ, Thẩm Nhất Thành anh đã là thiếu niên tuổi rồi.

Câu chuyện xưa giữa Hạ Hạ và Cục Cưng liền trở thành vì sao một thiếu niên lại nhớ mãi không quên một cô bé đến như thế.

Còn câu chuyện cũ giữa Hạ Hạ và Cục Cưng kia là bóng ma ám ảnh nhất đời Thẩm Nhất Thành...

Cũng là may mắn lớn nhất cuộc đời anh.

Thời Hạ từ lúc nghe xong từ "Cục Cưng" từ miệng thầy mình tới giờ vẫn đang chìm trong cảm giác bất ngờ hoảng hốt.

Xưa giờ cháu ngoại của thầy cô chỉ có mỗi một người, cũng chính là "Cục Cưng" mà ông lúc nào cũng gọi một cách yêu thương trìu mến đấy, ông chưa bao giờ gọi tên thật của cậu cả.

Thế nên Thời Hạ chỉ biết đấy là Cục Cưng thôi, đâu có biết tên thật của cậu nhóc là Thẩm Nhất Thành đâu.

Cục Cưng khi đấy người gầy nhom, lại còn đen nữa, đen tới mức chỉ còn nhìn thấy được đôi mắt sáng long lanh của cậu thôi.

Nhưng mà ngũ quan của Thẩm Nhất Thành thì quá đẹp trai rồi, là cậu nhóc đẹp trai nhất mà Thời Hạ từng gặp.

Trong cái xã hội mà chỉ cần trắng là lu mờ trăm cái khuyết điểm, khuôn mặt của Thẩm Nhất Thành quả thực làm người ta quên mất là cậu nhóc...đen.

Thời Hạ lẽo đẽo theo sau Thẩm Nhất Thành, nhưng anh vẫn sải bước đi nhanh về trước, không quay đầu lại.

Thời Hạ ba lần bảy lượt muốn anh dừng lại nhưng không được như nguyện.

Cuối cùng cô khó thở, dừng bước, hung dữ hét, "Thẩm! Nhất! Thành!"

Thẩm Nhất Thành thấy người phía sau dỗi rồi, cuối cùng cũng chịu dừng bước, thế nhưng vẫn không quay đầu lại.

Thời Hạ quấn lấy người anh, bĩu môi nhìn anh, "Thẩm Nhất Thành, cậu có ý gì thế hả? Cậu không muốn thừa nhận chuyện chúng ta từng quen biết trước đây à? Hay là cậu căn bản không nhớ ra tớ..."

"...Không phải mà..." Thời Hạ đột nhiên cau mày, "Trước đây tớ cũng là Thời Hạ, dáng vẻ cũng chẳng khác là bao, chắc chắn cậu nhận ra tớ từ lâu rồi..."

"Thẩm Nhất Thành, thế là như nào?" Thời Hạ quả thực hơi giận rồi đấy.

Thẩm Nhất Thành ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố ghé gần trước mặt mình, lại nhìn thấy cả đôi mắt đang cố kiềm chế lại sự vui sướng nơi đáy mặt của cô bé nhà anh, cuối cùng thở dài, đưa tay xoa xoa tóc cô vài cái.

Thời Hạ gạt tay anh xuống, "Làm gì đấy?"

Thẩm Nhất Thành cong môi cười tươi, "Biết anh là Cục Cưng vui đến thế cơ à?"

Thời Hạ nghe thế, đôi mắt không nhịn được trào dâng ý cười, hờn giận hồi nãy cũng quét đi đâu mất, mạnh mẽ gật đầu, "Ừ!"

Người bạn mà cô chơi cùng mùa hè năm đấy chính là chàng trai mà cô yêu chân thành, đương nhiên là vui vẻ vô cùng rồi.

Hóa ra duyên nợ buộc hai người đã bắt đầu từ rất lâu về trước rồi.

Thẩm Nhất Thành cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên khóe môi cô, mặt Thời Hạ không nhịn được đỏ ửng lên, lặng lẽ nhón chân.

Trong lòng Thẩm Nhất Thành chẳng qua là sợ mình khi ấy không được tốt cho lắm, sợ sẽ lưu lại dấu ấn xấu trong lòng cô bé nhà anh.

Nhưng mà chỉ cần cô được vui, thì anh thế nào cũng đâu có quan trọng gì nữa?

Trên đại sảnh của triển lãm, người đến người đi, hai người chỉ nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi tách ra ngay lập tức.

Thời Hạ mặt mày tươi cười, ôm lấy cánh tay anh, "Cục Cưng nè..."

Sắc mặt Thẩm Nhất Thành lại bắt đầu có dấu hiệu đen sì sì rồi đấy.

Được rồi, anh thừa nhận, dáng vẻ anh như nào vẫn quan trọng nhiều, rất nhiều!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio