Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
André hơi bất an đi qua đi lại trong phòng.
Sau khi phát hiện lên nhầm xe, cậu bỗng nhớ ra họ Carolingien từng là họ của vương triều Carolus. Từng có người lên án công tước Normandie không trung thành với nhà vua chính là hậu duệ của vương triều Carolus đã bị tiêu diệt, có điều việc này bị công tước Normandie phủ nhận.
Chiếc xe ngựa kia thuộc về công tước Normandie, vậy ngoại trừ chính hắn, còn ai có thể ngồi xe ngựa của dinh công tước?
André từng công khai chỉ trích công tước Normandie, cậu ghét và khinh thường vị công tước này, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không sợ vị công tước nổi danh lạnh lùng và thiết huyết này.
“Hắn đang đùa bỡn mình sao?” André trầm tư, cậu nghĩ công tước Normandie đang trả thù cậu, cười nhạo cậu.
André không liên tưởng đến phương diện tình dục kia, bởi vì từ trong mắt đối phương, cậu không nhìn thấy chút dục vọng nào. Được xem là một nhà sáng tác, cậu cần có sự nhạy cảm và ánh mắt giỏi quan sát.
Mặc dù thái độ của công tước Normandie rất mập mờ, ngay cả chút thay đổi cảm xúc nhỏ nhất hắn cũng nắm chắc trong tay – Nhưng nói cho đúng, hắn có cảm giác hứng thú mới thích hợp với thân phận cao ngạo của hắn.
André suy nghĩ xong, rốt cuộc an tâm thì thầm: “Đừng lo lắng, André. Nếu hắn muốn trả thù thì mình sẽ viết việc này vào sách, khiến hậu thế lưu truyền hành động tàn ác của hắn. Đừng sợ, Thượng Đế sẽ không cho phép những tên thất đức hãm hại người vô tội. Nếu…”
Nếu công tước Normandie thật sự muốn trả thù cậu, vậy cậu không thể làm gì khác hơn là trốn về Gerberoy, nơi cậu sinh ra.
Gerberoy, đó là một nơi nghèo khổ nhưng xinh đẹp, đó cũng là quê hương của cậu.
Nói thật, André không phải là một người can đảm cho lắm, cậu có thể lớn mật công kích công tước Normandie quyền thế nhất Paris, nhưng cũng sẽ vì một cái lườm của đối phương mà sợ cụp đuôi chạy về quê nhà.
Cậu không phải là một thân sĩ tuân thủ nghiêm ngặt giáo điều cổ hủ hay tuân thủ tiêu chuẩn thân sĩ chỉ vì đa số người thích. Mà lợi ích của việc được nhiều người yêu thích là có thể tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Nhưng André là người thông minh.
Thời gian trôi qua khoảng một tuần, công tước Normandie không có bất kỳ động tĩnh gì. André chỉ dám đi đi về về giữa nhà cậu và quán café, rốt cuộc cậu yên lòng, bắt đầu ra ngoài tham gia phòng khách.
沙龙 (Salon) là một phòng tiếp khách xa hoa do các nhân vật quý tộc tổ chức, thường là các phu nhân thường biến phòng khách thành một nơi xã giao. Đa số những người đến là nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ, họa sĩ, nhà triết học và chính trị. Bọn họ có cùng sở thích, tụ họp để thảo luận và ăn uống, thưởng thức âm nhạc, trò chuyện. (gathering)
Cậu mua bó hoa tươi nhất trong tiệm hoa rồi đi đến dinh thự của phu nhân Durand thăm hỏi, đúng lúc gặp vợ chồng Karolinger cũng đến thăm phu nhân Durand.
Vợ chồng Karolinger vừa thấy André là lập tức nhiệt tình chào đón, phảng phất như họ mới là chủ nhân ở đây.
André ngã mũ chào, đúng lễ nghi nhưng không quá thân thiện. Vì thực tế cậu không thích vợ chồng Karolinger, cặp vợ chồng này có lối sống cá nhân thối nát, thường cùng dùng chung một tình nhân.
Nam nữ đều được, mà họ cùng biểu hiện hứng thú với André, nhất là sau khi biết cậu chính là Agnès. Họ luôn yêu cầu phu nhân Durand thuyết phục cậu làm tình nhân chung của hai người.
Phu nhân Karolinger đi đến, vươn tay ra trước mặt André.
Cậu bất đắc dĩ cầm đầu ngón tay của bà, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của chính cậu. Phu nhân Karolinger đột nhiên nắm tay André, kề sát đến gần môi cậu. Cũng may cậu đã quen với những hành động mờ ám của bà ta, đúng lúc ngẩng đầu tách ra.
Bà ta tiếc nuối buông tiếng thở dài, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Bó hoa trong ngực cậu thật đẹp, tôi tin rằng một quý ông trẻ tuổi sẽ không từ chối thỉnh cầu của một nữ sĩ đáng thương, đúng không? André, tôi muốn một nhánh tường vi.”
André nhếch môi, rút một nhánh tường vi từ bó hoa đưa cho phu nhân Karolinger. Bà nhận nhánh hoa, hôn hít lấy cánh hoa nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào André.
Cậu cảm thấy không khỏe bèn đưa hoa cho phu nhân Durand rồi nói: “Tôi về trước đây.”
Phu nhân Durand vội gọi cậu lại, bảo cậu sang phòng khách nhỏ bên kia chờ. Hiển nhiên vợ chồng Karolinger rất bất mãn, hai người muốn André ở bên cạnh, nhưng không biết phu nhân Durand nói gì đó, hai vợ chồng không thể làm gì khác hơn đành tức giận ra về.
Phu nhân Durand đi đến trước mặt André: “Cậu đã cho tôi một kinh hỉ lớn đấy, Agnès? Có lẽ cậu không biết tôi kinh ngạc đến cỡ nào đâu.”
“Đây chẳng qua là ngoài ý muốn.”
“Một bất ngờ hay ho.” Bà cười cười, sau đó đứng dậy đi đến tủ rượu cảnh lò sưởi, lấy một bình rượu ra rót một ly rượu màu đỏ đưa cho André: “Uống hết đi, André.”
“Xin lỗi, tôi không uống rượu.”
Chất cồn sẽ ăn mòn linh cảm và lý trí, thế nên cậu không uống rượu.
Phu nhân Durand lại nói: “Không phải rượu, đây chỉ là món đồ uống mới. Uống hết đi, nếu cậu không uống thì tôi sẽ không đồng ý bất cứ thỉnh cầu nào của cậu nữa.”
“Được rồi.” Quả thật André có chuyện cần nhờ phu nhân Durand, cậu nhận cái ly rồi uống thứ nước gay mũi kia. Nó có vị rất kỳ quái, bình thường cậu tuyệt đối sẽ không uống thứ này.
“Uống hết đi, André.”
André uống hết thứ nước khó nuốt kia, lúc này phu nhân Durand mới nở nụ cười gần gũi ngày thường: “Để tôi đoán xem nào, cậu muốn nhờ tôi giúp gì nhỉ? Là phụ nữ phải không? Là một tiểu thư xinh đẹp cao quý… Để tôi đoán xem, Isabel?”
“Đúng vậy.” André không phủ nhận mà hai mắt tỏa sáng, như bất kỳ thanh niên nào sa vào bể tình: “Tôi hy vọng có thể gặp riêng nàng một lần.”
Phu nhân Durand đáp ứng: “Nể tình những bó hoa cậu thường tặng cho một phụ nữ mất chồng.”
___Xem mức độ ác ma vừa ý cậu.
Phu nhân Durand nghĩ thầm, trong lòng đầy từ bi và thương hại.
….
Isabel thường ra vào các nhà hát ở Paris và một vài nhà phòng khách sang trọng. Gần đây vì diễn viên đóng vai Agnès biến mất, rất nhiều người say mê nhạc kịch không muốn đến nhà hát nữa, gồm cả Isabel.
“Tiểu thư Isabel đã không xuất hiện một tuần rồi. Phía nam lại xuất hiện đảng phản loạn, ngài công tước dẫn quân đi bình loạn, đã thành công trấn áp bạo động, ngài công tước sắp về rồi. Tâm trạng tiểu thư Isabel đang rất tốt nên lần này sẽ đến phòng khách của Phu nhân Elliot.”
André ngẩn ra, thì ra công tước Normandie không có ở Paris.
“Phu nhân Elliot?”
“Lange Elliott.” Khi nhắc đến người phụ nữ có vị trí tối cao trong xã hội thượng lưu Paris, phu nhân Durand lộ rõ vẻ ghen tỵ và khinh thường. “Ả từng cố dụ dỗ công tước Normandie, đáng tiếc thất bại.”
Khi một người ghét một người nào đó thì luôn nói về khuyết điểm của đối phương mà không sợ làm phiền người khác.
“Nếu cậu đến Paris sớm một chút sẽ nghe được chuyện tình của Elliot và ngài công tước, họ từng có đôi có cặp ra vào dinh công tước, tất cả mọi người đều nghĩ cuối cùng công tước Normandie cũng quỳ dưới váy người như Elliot. Nhưng thực tế, ả chưa từng bò được lên giường của ngài công tước.” Lúc phu nhân Durand nói chuyện này, gương mặt bà vô cùng trào phúng và khoái trá.
Đây có lẽ là một trong những lý do khiến bà ủng hộ và yêu mến công tước Normandie.
Cũng may khi đó André không có ở Paris.
Nhờ phu nhân Durand dẫn dắt, André có thể tiến vào phòng khách cao cấp ở Paris. Trang phục của cậu không sang quý, gương mặt lại xa lạ, nhưng đó là một gương mặt đẹp.
Khi mọi người nhìn thấy André đi bên cạnh phu nhân Durand, tự nhiên sẽ nghĩ cậu là tình nhân của bà. Có điều thoạt nhìn trông cậu rất quen, hình như đã gặp ở đâu.
André nhờ vào ngoại hình “giống” Agnès mà thuận lợi được phép gặp tiểu thư Isabel, dưới sự dẫn đường của nam hầu cao cấp, cậu đi đến thư phòng của Isabel.
Trong phòng chỉ có tầm hai ba người, lúc người hầu gõ cửa, giọng thảo luận nho nhỏ trong phòng bỗng dừng lại. Một lúc sau, quản gia quay sang nói với André: “Thưa ngài, xin chờ trong chốc lát.”
André đợi gần một tiếng rưỡi, cậu dựa vào tường, bắp chân mỏi nhừ, suýt chút nữa tìm chỗ nào ngủ luôn. Bỗng cửa thư phòng bật mở, hai người đàn ông cao to bước ra.
André ngửi được mùi quân đội trên người họ.
Đây là hai người lính quân đội, họ đi ra từ trong thư phòng tiểu thư Isabel, bọn họ đã ở trong đó suốt mấy tiếng đồng hồ. Nếu một màn này rơi vào mắt người khác thì có lẽ sẽ xuất hiện vài lời đồn dâm loạn, nhưng trong mắt André lại thành có thể là tin xấu của công tước Normandie.
Quản gia đi qua, bình tĩnh nói: “Ngài Legris, mời vào.”
André vừa nghĩ đến việc có thể gặp nhân vật nữ chính trong lòng thật gần thì dù bị đợi hơn một tiếng cũng không phàn nàn gì. Điều này làm quản gia hơi ngạc nhiên, chẳng qua tố chất nghề nghiệp tuyệt vời của ông giúp ông không biểu lộ điều gì ra mặt.
Thư phòng tinh xảo và xa hoa, ba mặt tường đều là các quyển sách nổi tiếng của các quốc gia. Trong phòng còn đặt rất nhiều kệ sách, trên kệ cũng đầy sách. Quản gia dẫn André đi qua các kệ sách, đi đến gian tiếp khách nhỏ ở giữa, đối diện là một lò sưởi.
Tiểu thư Isabel đang đối mặt với lò sưởi, đưa lưng về phía quản gia và André, trên đầu gối là một quyển sách đang mở ra, phảng phất như đang say sưa đọc sách.
Quản gia đi đến trước mặt Isabel nói nhỏ vài câu, cô hơi nghiêng đầu đáp một câu. Sau đó quản gia dẫn André đi qua.
André đứng cách đó không xa nhìn Isabel, cậu chỉ có thể nhìn khái quát một bên mặt cô. Đường nét này hơi quen quen, nhưng bóng lưng Isabel vẫn yểu điệu như trước.
Lần trước là cậu liếc nhìn từ xa, chỉ nhớ mang máng cảm giác kinh diễm lúc đó. Lần này rốt cuộc có thể mặt đối mặt gặp người.
Tâm trạng André rất kích động, cậu quỳ một chân xuống trước mặt Isabel, cầm đầu ngón tay sạch sẽ không mang găng của cô, khẽ hôn lên rồi nói: “Chào tiểu thư Isabel.” André ngẩng đầu nói tiếp: “Xin cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là André Legris…”
Câu nói nghẹn trong cổ họng, khiếp sợ lan đầy lồng ngực, gương mặt André đầy vẻ kinh ngạc, cậu trừng mắt nhìn “tiểu thư Isabel” đang cười như không nhìn cậu, André hô to: “Ngài Carolingien?”
Đúng vậy, dung mạo của Isabel trước mặt giống hệt ngài Carolingien, mà hai người đều biết, Carolingien chính là công tước Normandie.
Isabel cong môi nở nụ cười: “Tôi nghĩ ngài đã gặp anh trai tôi, công tước Normandie, đúng không?”
Đây không phải công tước sao?
André nghi ngờ không thôi.
Hết chương
Nhà Carolus hay Nhà Charles, Carolingien, Karolinger là một dòng họ quý tộc Frank, mà từ năm khi Pepin Lùn lên làm vua, đã trở thành hoàng tộc của Đế quốc Frank. Tên dòng họ đặt theo ông tổ là Charles Martel (Carolus Martellus). Nổi tiếng nhất trong dòng họ này là Charlemagne, người đã được đăng quang Hoàng đế bởi Giáo hoàng Leo III tại Roma vào năm . Đế chế của ông, trên danh nghĩa là một sự tiếp nối của Đế chế La Mã, được gọi là Đế quốc Carolingien.
Sau khi đế quốc này bị phân chia vào năm theo hiệp ước Verdun, dòng họ Carolingien cai trị ở đế quốc Đông Frank cho tới khi không còn có người nối dõi vào năm . Tại Tây Frank, với gián đoạn họ cai trị cho tới năm , khi dòng họ nhà Capetius lên nắm quyền. Tại công quốc Niederlothringen dòng họ Carolingien ở Tây Frank còn cai trị cho tới đầu thế kỷ thứ .
Gerberoy là một xã thuộc tỉnh Oise trong vùng Hauts-de-France tây bắc nước Pháp. Xã này nằm ở khu vực có độ cao trung bình mét trên mực nước biển. Với những ngôi nhà xây bằng gỗ và gạch, đá đỏ tạo nên khung cảnh làng quê nhỏ mộc mạc mà quyến rũ. Bạn có thể dạo bộ ngắm thị trấn với những con phố rải sỏi nhỏ, những ngôi nhà cổ niên đại thế kỷ , . Những ngôi nhà được trang điểm với cây hồng leo, cây đậu tía, cây và hoa.