Chiêu Ngươi Phiền

chương 19: c19: chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bình thường máy tính ở lầu hai khởi động rất nhanh,hôm nay tự nhiên lại bị kẹt ở giao diện khởi động hệ thống, sống chết không vô được màn hình nền.

Chiêu Phàm ngồi không ra ngồi, nghiêng ngả trên ghế dựa, bả vai sắp không giữ được cái áo thun vừa mặc lên luôn rồi, tay phải lúc đầu thì vịn mép bàn, sau thì mấy ngón tay bắt đầu gõ lộc cộc, càng gõ càng nhanh, cuối cùng giữa mớ tiếng cộc cộc cộc đột nhiên lẫn vào một tiếng "tôi đệt".

"Trúng độc à?" Cậu đứng dậy, cưỡng ép máy tắt đi rồi khởi động lần nữa, máy giây sau, trên màn hình lại xuất hiện một mảnh thiên thu như nãy, cứ như đang rà quét kiểm tra an toàn gì đó.

Hồi cấp Ba có học tin học, môn bắt buộc ở Học viện cảnh sát Lâm Giang cũng có môn tin học, nhưng chuyên ngành chống kh ủng bố hầu như chẳng có ai nghiêm túc học cả. Chiêu Phàm đi tổng cộng được năm bữa, trong đó ba bữa là ngủ gật, hai bữa là nói nhảm, không học được cái gì, giờ đây nhìn màn hình hiện mớ chữ nghĩa số liệu lum la thì liền mù hai con mắt.

Nhìn thanh tiến độ bò từ 1% lên 100%, cậu vốn cho rằng máy tính đã tự kiểm tra xong rồi sắp thấy được cái màn hình nền mà không biết đứa nào để hình cái đít bự lên đó rồi, ngờ đâu thanh tiến độ mới lại nhảy ra.

1%, 3%, 7%...

Hai phút ròng rã, thanh tiến độ mới vẫn chưa được 30%.

Máy tính chắc chắn là có vấn đề, nói không chừng là lúc nghỉ trưa bị Tiểu Từ với Trương Tịch chơi hư rồi. Chiêu Phàm chờ mà mất kiên nhẫn, quay người định đi nhưng lại tâm tâm niệm niệm muốn đọc chương mới nhất của "Sắc đẹp kinh hồn".

Bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, có người đang lên.

Chiêu Phàm liếc ra cửa một cái mới nhớ tới Nghiêm Khiếu vẫn đang ở dưới lầu đợi mình.

Hôm nay khác với trước, nếu là trước đây thì cậu sẽ chờ thêm chút nữa. Máy tính này là bảo bối của cả tiệm, trục trặc gì là Lý Giác sẽ lập tức gọi người tới sửa, sửa rồi lại coi là được.

Nhưng bây giờ đã nói với Nghiêm Khiếu là cùng đi về, sẽ không tốt nếu để người ta chờ cùng mình.

"Thôi bỏ đi." Cậu vỗ vỗ thùng máy, định hoặc là tối tới phòng máy tính của trường đọc hoặc là để dành phần của hôm nay rồi chờ mai máy tính ổn rồi thì đọc luôn một lượt.

Nói không chừng đọc càng đã ghiền hơn.

Mở cửa ra, vừa khéo thấy Nghiêm Khiếu đứng ngoài cửa.

"Khiếu ca." Cậu hỏi, "Sao anh lên đây?"

Nghiêm Khiếu giơ tay đang chuẩn bị gõ cửa, tư thế đông cứng lại, "Cậu ké mạng xong rồi à?"

"Đừng nhắc nữa, cọ mạng gì nhớ, tôi đi về cọ cây là được rồi." Chiêu Phàm nói xong thì chen ra ngoài cửa, vọng xuống lầu một hét, "Giác ca, máy tính hư rồi!"

"Giề?" Trương Tịch như bị sét đánh trúng, nhảy dựng lên, "Cái gì hư rồi?"

"Máy tính." Chiêu Phàm nói, "Cứ khởi động hoài, cả màn hình thiên thư, không biết khởi động tới năm nào tháng nào. Các cậu nói thật với tôi đi, buổi trưa ai coi phim hêu tải trúng virus rồi?"

"Em không có! Không phải em!" Tiểu Từ vội xua tay.

"Bọn nhóc chết giẫm các cậu!" Lý Giác vứt bộ bài chưa chơi được phân nửa xuống, vội vàng chạy lên lầu hai, "Nói với các cậu bao nhiêu lần rồi, không được coi phim xết, không được coi phim xết. Các cậu cứ không nghe! Phim xết có gì hay à? Muốn coi thì tới coi tôi này!"

Nghiêm Khiếu đi theo Chiêu Phàm xuống lầu, "......"

"Giác ca là như vậy á, miệng dao găm tim đậu hũ." Chiêu Phàm nói xong thì hất cằm, "Đi thôi?"

Mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều sắp rút hẳn rồi nhưng sắc trời vẫn chưa tối hẳn, chân trời có một mảnh ánh sáng xanh thẫm giống như bờ sông vắt ngang thành phố.

Đường từ tiệm chăm sóc thú cưng tới Học viện Cảnh sát Lâm Giang, lúc đi có thể ngồi xe chứ lúc về thì vẫn là đi bộ thôi.

Ở điểm này thì Nghiêm Khiếu với Chiêu Phàm đã ăn ý ngầm hiểu.

"Ngày đầu tiên đi làm, cảm thấy thế nào?" Chiêu Phàm nghiêm túc hỏi.

"Không khí không tệ." Nghiêm Khiếu cũng nghiêm túc trả lời, "Tính tình mọi người đều rất tốt."

"Thế ở có thoải mái không?" Chiêu Phàm lại hỏi.

Nghiêm Khiếu nhìn đôi mắt sáng rực của cậu, "Thoải mái."

Có cậu ở đây, sao không thoải mái được chứ?

Chiêu Phàm cười, "Vậy thì tốt. Làm thêm tuy là để kiếm tiền nhưng nếu ở thấy không thoải mái thì mất nhiều hơn được."

Nghiêm Khiếu thu hồi ánh nhìn, "Ừm."

Hai người lại đi về phía trước một đoạn, Chiêu Phàm đột nhiên chọt khuỷu tay ra đụng nhẹ lên cánh tay Nghiêm Khiếu, "Sao lại không nói chuyện? Sợ nhất là không khí tự nhiên im lặng á người anh em, rất ngượng ngùng."

Nghiêm Khiếu ngừng bước, nửa điểm ngượng ngùng đều không cảm nhận được.

Nếu mà có thì cũng bị cú huých vừa nãy của Chiêu Phàm huých bay rồi.

"Có phải tôi đã quấy rầy anh nghĩ ngợi tâm sự rồi không?" Chiêu Phàm cong tay lên, cố tình bày vẻ cao thâm, "Người trẻ tuổi các anh đều hay có tâm sự. Nghĩ tới nghĩ lui, người ưu sầu vẫn là chính mình."

Lời này nói không sai, Nghiêm Khiếu vừa nãy đúng là có tâm sự.

Tâm sự hiển nhiên là liên quan tới Chiêu Phàm.

Ban ngày ở tiệm chăm sóc thú cưng, Chiêu Phàm chọc mèo ghẹo có, buôn chuyện nhảm nhí, không hề đứng đắn cũng hiếm khi ngơi nghỉ, bất cứ chỗ nào náo nhiệt thì hình như đều có liên quan tới Chiêu Phàm.

Nhưng vừa nãy, lúc Chiêu Phàm hỏi "ngày đầu tiên đi làm cảm thấy thế nào", cả người hình như yên tĩnh trầm ổn đi, là đang thật sự quan tâm bạn bè.

Nhiệt tình và tinh tế, ngả ngớn và chín chắn, Chiêu Phàm đều có. Không chỉ có mà còn có thể chuyển đổi tự do tùy ý muốn.

Chỉ là cùng nhau làm việc nửa ngày, Nghiêm Khiếu phát giác, anh lại khai quật được điểm đáng yêu mới trên người Chiêu Phàm rồi.

Chiêu Phàm giống như một cái bảo tàng đầy sức sống vậy.

Anh rất có lòng tham, muốn cuộn cái bảo tàng này lại.

"Có chuyện thì nghĩ, đường vẫn phải đi." Chiêu Phàm quay người lại, "Khiếu ca, sao lại đứng đó? Đừng nói là đi không nổi rồi nha? Nếu thật sự đi không nổi thì tôi có thể cõng anh."

Giữa hai người cách nhau mấy bước, từ góc độ của Nghiêm Khiếu nhìn qua, Chiêu Phàm như đứng giữa một bức tranh đầy màu sắc hoa lệ.

Sau lưng Chiêu Phàm là dòng xe đông đúc, cầu vồng lộng lẫy, phố xá tấp nập, nhưng tất cả bối cảnh này đều bị lưu lại trên tranh.

Chỉ có Chiêu Phàm đi ra tới.

"Cậu cõng đi được à?" Nghiêm Khiếu nói.

"Xem thường tôi à?" Lời còn chưa dứt, Chiêu Phàm đã bày sẵn tư thế, "Nào! Lên lưng Phàm ca nào, Phàm ca cõng anh!"

Vai lưng thanh niên rộng lớn ngay trước mắt, chất vải áo thun mỏng căn bản không che được hình dạng xương cốt cơ bắp mỹ miều. Nghiêm Khiếu tâm viên ý mã, duỗi tay giữ nhẹ sau gáy Chiêu Phàm.

"Sao còn chưa lên?" Chiêu Phàm quay đầu giục.

Nghiêm Khiếu nào có định để cậu cõng thật, cười bảo, "Đừng nháo nữa, tôi cao hơn cậu, cân nặng cũng nặng hơn cậu một tí, nếu cõng thì cũng là tôi cõng cậu."

"Thật không để tôi cõng à?" Chiêu Phàm đứng thẳng dậy, thở dài bảo, "Không ngờ là anh cũng không dễ lừa nha."

"Hả?" Nghiêm Khiếu chả hỉu.

Sao lại nhắc tới lừa lọc gì đây.

"Anh vừa nằm lên lưng tôi là tôi lập tức đứng dậy chạy.." Chiêu Phàm nói, "Giống như ôm vợ đi động phòng vậy đó."

Nghiêm Khiếu, "......"

Vợ gì cơ?

Động phòng gì cơ?

"Thẩm Tầm chưa nói với anh à, Cảnh viện chúng tôi có một "phong tục" không biết từ đâu truyền ra, đó là ai bị cõng thì người đó chính là vợ." Hai tay Chiêu Phàm đút túi quần, nhàn nhã tản bộ bảo, "Đương nhiên đều là nói chơi thôi, không có việc gì thì làm bậy chút. Cảnh viện ít con gái, không giống như trường đại học các anh. Chuyên ngành chống kh ủng bố tụi tôi là thảm nhất, giương mắt nhìn toàn thấy lá xanh, chẳng được một đóa hoa đỏ nào cả."

"Cậu từng bị cõng chưa?" Nghiêm Khiếu hỏi.

"Tôi?" Chiêu Phàm nhướng mày, "Anh nhìn tôi giống bị cõng à?"

Nhìn mặt thì khá giống đó, Nghiêm Khiếu nghĩ, có điều nhìn thân thủ thì hết giống rồi.

"Đều là tôi cõng người khác." Chiêu Phàm vỗ ngực, "Một nửa người chuyên ngành chống kh ủng bố đều bị tôi cõng qua rồi."

Cho nên bọn họ đều là vợ cậu à? Mí mắt Nghiêm Khiếu giật mấy cái.

"Cho nên bọn họ đều là vợ tôi cả." Chiêu Phàm nói.

Nghiêm Khiếu quyết định kết thúc đề tài này, "À đúng rồi, cậ gấp gáp xài máy tính là muốn trấci gì à?"

"Tôi là muốn đọc..." Chiêu Phàm nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.

"Đọc cái gì?" Nghiêm Khiếu hỏi.

"Không." Chiêu Phàm phất tay, "Tùy tiện lên mạng thôi, chẳng phải làm việc cả ngày mệt rồi à, muốn lên mạng thư giãn chút. Máy trúng độc lên không được thì thôi bỏ đi."

Nghiêm Khiếu không yên tâm, "Trước đây cậu tranh máy tính với bọn Tiểu Từ, đều là lộn trên cầu thang giống hôm nay à?"

Chiêu Phàm vui vẻ, cằm hơi hếch, "Soái không? Lần đầu tiên tôi nhào lộn liền khiến lão Lý nhìn ngu luôn, ít nhất mười phút cũng chưa hồi thần."

"Rất nguy hiểm." Nghiêm Khiếu nói, "Sau này vẫn là đừng lộn nữa."

Nghe tới đây, một tay Chiêu Phàm chống eo, chớp mắt.

Nghiêm Khiếu ý thức được mình nói lời này có hơi vượt rào, dù sao vẫn chưa thân với Chiêu Phàm tới cái mức dặn dò lẫn nhau.

"Cám ơn nhá." Chiêu Phàm lại nói.

"Cám ơn?"

"Đương nhiên phải cảm ơn." Chiêu Phàm bảo, "Này chẳng phải là anh quan tâm tới tôi à? Tôi nhào lộn trên cầu thang, mọi người đều nói tôi soái, anh lại nói không an toàn. Tôi cũng không ngu, anh quan tâm tôi tôi còn không nhìn ra được à?"

Trong lòng Nghiêm Khiếu bỗng chốc nóng lên.

"Tôi cũng chỉ nhào lộn chơi thôi, cho dù không nhào thì tôi cũng có thể giành được máy tính." Chiêu Phàm vừa nói vừa gãi ót, "Có hơi nguy hiểm, sau này không nhào lộn nữa, lão Lý nói đúng, tôi nên làm tấm gương cho người mới như anh một cách đàng hoàng mới được."

~

"Vui cái gì đó mà cười thành như này?" Thẩm Tầm rút đồ khô trên ban công vô, "Không phải là cùng đi tắm chó thôi à, cũng không phải hẹn hòmà."

"Tao với cậu ấy có tiến triển rồi." Nghiêm Khiếu nói xong thì ngâm nga hát.

"Đừng ngâm!" Thẩm Tầm lập tức kêu ngừng, "Có ngâm thì cũng ngâm lệch âm đi!"

"Mày biết tao định hát bài nào à?" Nghiêm Khiếu lấy làm lạ.

Trong lòng Thẩm Tầm nghĩ, ngoại trừ "vợ chồng song song về nhà" mày còn có thể ư ử được bài nào nữa?

"Không ngâm thì không ngâm." Nghiêm Khiếu phè phởn vỗ cánh tay, tới cả thở dài cũng mang theo mấy phần ngọt ngào, "Cậu ấy biết tao quan tâm cậu ấy. Hôm nay tao phát hiện, cậu ấy kì thực cũng có lúc tinh tế chu đáo á."

Thẩm Tầm, "Này cũng gọi là "tiến triển?" Khiếu ca, mày có hiểu lầm hơi lớn với chữ "tiến triển" á ha?"

Nghiêm Khiếu dựa khung cửa ban công, trong tay cầm chai bia, "Ly rượu tình yêu ngon lành này, mày vẫn chưa nếm thử nhỉ?"

"Yêu đương là rượu ngon, nhưng yêu đơn phương là rượu giả." Thẩm Tầm vặc lại anh, "Uống rượu giả còn uống tới mức dương dương đắc ý hớn hở thì e là cũng chỉ có mày thôi Nghiêm lão nhị à."

"Cơm phải ăn từng miếng từng miếng một, người phải theo đuổi từng bước từng bước một." Tâm tình Nghiêm Khiếu khá tốt, không hơn thua với ngừi anh em độc thân của mình, "Ăn cơm mà ăn nhanh quá sẽ bị nghẹn chết, theo đuổi người cũng thế. Tao theo đuổi Chiêu Phàm giống như ủ rượu..."

Thẩm Tầm đánh gãy, "Ủ rượu giả."

"Chậc, không ăn được nho nên nói nho chua." Nghiêm Khiếu chui vô phòng, ngáp một cái, "Tao phải đi ngủ sớm chút, sáng mai còn dậy sớm gõ chữ nữa."

Thẩm Tầm đi theo, "Jiba có lên mạng à?"

"Vẫn chưa."

"Vậy mày siêng năng thế?"

"Nào mày có người trong lòng." Nghiêm Khiếu câu khóe môi, "Mày cũng sẽ tràn đầy ý chí chiến đấu giống tao bây giờ thôi."

"Thôi bỏ đi." Thẩm Tầm nói, "Tao tuyệt đối sẽ không giống mày đâu, lấy người trong lòng làm hình mẫu cho truyện, cho người ta cái tên "Chiến Phi Hoa". Jiba với "Chiến Phi Hoa", tao cũng không biết cái nào nó kì lạ hơn."

./. Hết chương 19./.

Editor: ơi là chời t quá siêng năng mà, thức tới 12h đêm gõ chữ dù cả ngày bận sấp mặt, nay t làm việc hẳn 11 tiếng luôn í

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio