Chiêu Ngươi Phiền

chương 50: c50: chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Sn

Quán bar nằm ngay cổng Nam của đồn cảnh sát, được mệnh danh là quán bar an toàn nhất ở cả Túc Thành. Không ai dám gây rối ở đây, côn đồ lưu manh cũng chẳng dám bén mảng đến gần. Thỉnh thoảng, trên quầy bar còn có thể nhìn thấy học sinh trung học đang chép bài lẫn nhau.

Vào mùa thi cuối kỳ của học sinh trung học, ngay cả đám học sinh lười biếng nhất cũng về nhà ôn thi nghiêm túc. Ngồi ở quầy bar là hai sinh viên đại học cao lớn, đẹp trai.

Bartender đặt ly cocktail mới pha chế xong trước mặt hai người, rồi quay lại máy tính để tiếp tục đọc tiểu thuyết. Mới đây, trên trang mạng văn học "Phong Quy" dành cho nam xuất hiện một tác giả mới nổi tiếng tên là "Nhan Khiếu". Ban đầu, anh ta đọc theo lời giới thiệu của một vài học sinh trung học nhưng cũng không mấy ấn tượng. Khi bắt đầu đọc, anh ta chỉ nghĩ sẽ tìm lỗi sai, nhưng càng đọc càng ghiền. Mỗi ngày đi làm anh ta đều lén lút đọc, đến nay đã đọc hơn hai triệu chữ.

Anh ta rất khó chịu với hai con người đang thì thầm to nhỏ bên quầy bar. Một người nhìn phát là biết đang thất tình, liên tục gọi hết loại rượu này đến loại rượu khác, hoàn toàn làm hỏng việc anh ta đu truyện. Người kia gọi người thất tình là "Khiếu ca", anh ta nghĩ, Khiếu ca cái gì chứ, chỉ có "Khiếu Thần" mới xứng đáng được gọi là "ca" thôi!

Anh ta quyết định, nếu lúc thất tình mà lại muốn uống rượu, mình sẽ bê nguyên thùng bia sang, thích uống thì uống, không uống thì cút.

"Khiếu ca, mày đừng sa sút tinh thần quá." Thẩm Tầm mặc chiếc áo sơ mi chỉnh tề, tay trái vỗ vai Nghiêm Khiếu "Hãy suy nghĩ theo chiều hướng khác, cuối cùng mày cũng nói ra lời trong lòng, đây thực sự không phải là chuyện xấu."

Nghiêm Khiếu lắc lắc ly rượu, híp mắt nhìn chất lỏng màu lam sâu kín trong ly, thở dài thật dài.

"Mày có thể đoán được Chiêu Phàm sẽ từ chối à?" Thẩm Tầm nói.

Nghiêm Khiếu chậm rãi gật đầu "Tao biết em ấy sẽ từ chối, không từ chối mới lạ đó."

"Vậy mày..."

"Nhưng đến khi thật sự bị từ chối tao mới cảm nhận được trong lòng khó chịu đến mức nào. Sao em ấy chỉ có thể làm anh em với tao?"

Thẩm Tầm tiếp tục vỗ vai Nghiêm Khiếu, không nên nên an ủi ra sao.

Hắn là người chưa từng bị ràng buộc bởi tình yêu, sống tiêu dao tự tạo đến nay tình nghĩa anh em luôn được đặt lên hàng đầu so với tình yêu nam nữ. Hắn không thể thấu hiểu được nỗi buồn của Nghiêm Khiếu nên cũng không thể nói ra những lời an ủi thật sự với đối phương.

Ly rượu lại hết, Nghiêm Khiếu nói Bartender làm thêm hai ly nữa.

Bartender đang chăm chú nhìn, nghe vậy "bốp" một tiếng ném chuột, mặt đầy âm u đứng dậy, từ quầy bar đi ra, vất vả bê một thùng bia ngoại, đặt trước mặt Nghiêm Khiếu.

"Ba mươi tệ một chai," Bartender nói, "Đừng gọi tôi nữa."

Anh ta vốn tưởng rằng kẻ thất tình này sắp nổi điên, đã chuẩn bị gọi điện cho anh em trong đồn cảnh sát đến hỗ trợ, không ngờ người ta chỉ lơ đễnh nhìn chai bia, rồi khoát tay nói: "Biết rồi."

Xem ra quả nhiên không ai dám gây chuyện bên ngoài Cảnh viện. Anh ta đắc ý hếch cằm lên, thầm nghĩ lần này cuối cùng cũng có thể yên ổn đọc tiểu thuyết.

Nghiêm Khiếu khui chai bia, cụng ly với Thẩm Tầm, mới uống một hớp đã nói: "Độ cồn thấp quá, chẳng say nổi."

"Rượu vào mất trí, chẳng phải lúc không tỉnh táo mày mới nói những lời đó với Chiêu Phàm sao? Bây giờ còn muốn tiếp tục không tỉnh táo à?" Thẩm Tầm cũng uống một ngụm, bia ngoại uống vào có vị ngọt, gần giống rượu trái cây, độ cồn quả thật thấp, "Uống không say cũng tốt, tao đến đây là nghĩ cách với mày, không phải để cùng mày say khướt."

Nghiêm Khiếu ngửa đầu tu ừng ừng hết nửa chai bia, đáy chai dày cui "cạch" một tiếng xuống bàn "Bây giờ đầu óc tao rối nùi, mãi chẳng nghĩ ra cách nào."

Thẩm Tầm thở dài, im lặng giây lát rồi nói: "Đừng nói mày, tao cũng không nghĩ Chiêu Phàm bài xích vụ "tình yêu sét đánh" đến thế. Suy cho cùng là do cậu ấy quá đặc biệt. Ngoại hình thu hút quá nhiều dục vọng, dòm ngó, mày nói với nó 'tình yêu sét đánh', nó sẽ cho rằng mày không khác những người tuỳ tiện thổ lộ với nó. Nó chân thành với mày thế mà mày chỉ dành cho nó một tình yêu sét đánh hời hợt, tức giận rồi cảm thấy bị coi thường cũng không phải không thể hiểu được."

"Nhưng tao không giống như những người đó." Giọng Nghiêm Khiếu khàn khàn, trong mắt ánh lên tia buồn khổ.

"Cả hai người đều quá nóng vội." Thẩm Tầm nói, "Chỉ trong một buổi chiều như vậy, không ai có thể bình tĩnh mà tiếp thu được."

Trong quán bar vang lên tiếng nhạc du dương, trong lúc đó, hai người đều không nói gì thêm.

Nghiêm Khiếu liên tục uống từng chai, Thẩm Tầm biết loại này có độ cồn thấp, cũng biết anh cần giải tỏa, nên không ngăn cản. Giữa chừng, Nghiêm Khiếu đi vệ sinh vài lần, mỗi lần quay lại đều vã nước lạnh lên mặt và tóc. Thẩm Tầm lo lắng vô cùng, muốn giúp đỡ người anh em tốt nghĩ ra cách, nhưng vì chưa từng trải qua cú sốc tình cảm nên không thể nghĩ ra ý hay, trong lúc lo lắng, cộng thêm uống nhiều rượu, tinh thần phấn khích, bèn đưa ra ý kiến ​​hơi bừa bãi, "Khiếu ca."

"Ừm?" Nghiêm Khiếu nghiêng mặt sang, trong đôi mắt trống rỗng, "Sao vậy?"

"Còn nhớ cô gái năm nhất bị Chiêu Phàm từ chối trong khoa tao không?" Thẩm Hiền nói: "Lúc đó Chiêu Phàm đề nghị thi chạy việt dã 20km đeo tạ với cô ấy, nếu cậu ấy thua, sẽ thử hẹn hò với cô ấy. Tao nghĩ mày có thể..."

So tài với Chiêu Phàm chạy việt dã 20km đeo tạ?

Không nhất thiết phải là hai mươi km, đổi thành thứ khác cũng được. Để tao nghĩ nhé, Chiêu Phàm giỏi nhất là bắn súng, cái này chắc chắn phải né. Võ thuật cận chiến kiểu kỹ thuật cũng không được, cậu ấy là chuyên gia. Sức mạnh, đúng rồi sức mạnh thì sao nhỉ? Cậu có sức bền tốt, so tài chống đẩy với nó đi?"

Ban đầu Nghiêm Khiếu không biểu cảm gì, như thể không nghe hiểu, vài giây sau bỗng cười khổ: "Em ấy sẽ không so tài với tao đâu."

Thẩm Tầm nói: "Sao mày biết? Thằng đó thỉnh thoảng kỳ quặc lắm, hay làm trái lẽ thường, lúc đó không ai ngờ nói sẽ so tài vác tạ chạy việt dã với con gái."

"Em ấy..." Nghiêm Khiếu mím môi, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: "Em ấy dùng cách của riêng mình để khiến cô gái ấy không buồn. Mọi người đều nói em ấy kỳ quặc, nhưng thực ra đó là sự dịu dàng độc nhất vô nhị của cem ấy."

Ánh mắt Thẩm Tầm sâu thẳm "Cái gì?"

Nghiêm Khiếu lại tu thêm vài ngụm bia, "Nếu là mày, một cô gái tỏ tình với mày, nhưng mày không có cảm giác gì, vậy mày sẽ từ chối thế nào?"

"Tao..." Thẩm Tầm muốn nói lại thôi.

Vấn đề này tới quá bất ngờ, hắn không kịp suy nghĩ kỹ càng,

Một lát sau hắn nói: "Tao sẽ nói rõ ràng."

Qua hai giây mới bổ sung "Dùng thái độ thành khẩn nói rõ. Tao nghĩ đối phương nhất định sẽ hiểu."

Nghiêm Khiếu mỉm cười "Đương nhiên hiểu, nhưng thái độ thành khẩn cũng là từ chối, người bị từ chối vẫn là bên nữ. Bị chính người mình thích từ chối, nữ sinh kia dù trên mặt cười nói bảo không sao nhưng trong lòng vẫn sẽ khổ sở, cũng lo lắng sẽ bị người khác chế giễu."

Thẩm Tầm lắc chai bia, như đang nghĩ gì đó.

"Cho nên tao nói Chiêu Phàm rất dịu dàng." Nghiêm Khiếu lại nói: " Em ấy bảo một cô gái chạy việt dã 20km đeo tạ với mình, nếu cô gái thắng, mới có thể ở bên em ấy. Chuyện này vừa tức vừa buồn cười, người ngoài nhìn vào thấy kỳ quặc, bản thân cô gái cũng thấy mình thích một kẻ kỳ quặc, chắc chắn là mù mắt rồi."

Bây giờ, trò cười là em ấy, kỳ quặc cũng là em ấy, cô gái hoàn toàn không hề bị tổn thương, thậm chí không cần trải qua sự buồn bã tạm thời, sau khi cười xong, còn mở lòng kết bạn với em ấy." Thẩm Tầm lẩm bẩm "Điều này tao thực sự không ngờ tới."

Nghiêm Khiếu tiếp tục khui rượu "Vì mày không hiểu em ấy."

Thẩm Tầm hơi nhướng mày "Tao cũng không ngờ mày hiểu cậu ấy đến mức này."

"Tao đã nói, cả đời này tao chỉ muốn yêu em ấy, không cần ai khác." Nghiêm Khiếu cụp mắt, mặt mày hiện lên một mảnh u tối: "Tao yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên đúng là vì ngoại hình của em ấy -- rất khó có ai không bị thu hút bởi ngoại hình của em ấy nhỉ? Nhưng giờ đây tao yêu con người em ấy, tất cả mọi thứ về em ấy, tốt hay xấu, đẹp hay xấu xí, cao thượng hay thấp hèn... tao đều yêu."

Thẩm Tầm im lặng hồi lâu, "Chiêu Phàm có nói với mày, học kỳ sau chuyên ngành chống khủng bố của bọn họ sẽ không có tiết không?"

"Ừ. Đã nói rồi."

"Có thể cậu ấy sẽ đi Sam Thành, qua một hai tuần sẽ đi."

Vẻ mặt Nghiêm Khiếu khẽ biến, "Sam Thành? Em ấy chưa từng nhắc tới."

"Vì mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn được quyết định, tao cũng chỉ nghe Lỗ Tiểu Xuyên nói như vậy." Thẩm Tầm nói: "Đội cảnh sát đặc nhiệm bên kia đang được mở rộng, Chiêu Phàm hiện tại qua đó thì tốt hơn so với ở lại Túc Thành hoặc đi đến những thành phố khác."

"Sam Thành..." Nghiêm Khiếu chống cằm, nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô phía trước.

Thẩm Tầm nói "Tao nghĩ cậu ấy chọn Sam Thành không chỉ vì nó có lợi cho việc phát triển, mà còn vì..."

"Vì em ấy từng sống ở một ngôi làng thuộc Sam Thành lúc nhỏ." Nghiêm Khiếu nói: "Hạo ca là một trong những người thuộc đội đặc công cứu em ấy ra ở Sam Thành?"

"Đúng." Thẩm Tầm nhíu mày "Mày tính như nào?"

"Tao sẽ theo em ấy. Học kỳ này đã thi xong, học kỳ sau tao cũng không có lớp." Giọng điệu của Nghiêm Khiếu mang theo ý đốt cháy con thuyền, "Viết tiểu thuyết cũng không nhất thiết phải ở thành phố nào, chỉ cần có máy tính và internet là được. Em ấy quyết định đến Sam Thành, tao sẽ đến Sam Thành để ở bên em ấy. Em ấy nghĩ 'tình yêu sét đánh' của tao giống như Lý Ti Kiều, tôi phải cho em ấy biết, điều này không giống nhau."

Thẩm Tầm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu tao là mày, tôi có thể sẽ thử lạt mềm buộc chặt. Chiêu Phàm tới Sam Thành là một cơ hội, nơi đó cách xa Túc Thành và Huân Thành cộng thêm việc mới bắt đầu thực tập chắc chắn sẽ rất bận rộn, hai người vừa khéo chiến tranh 'lạnh' một thời gian. Mày tỏ tình với nó, Chiêu Phàm đã không thể xem mày là anh em nữa. Tự thân nó một mình bước chân vào xã hội ở Sâm Thành, theo thời gian, trải qua nhiều chuyện, biết đâu sẽ nảy sinh chút cảm tình với mày. Đến lúc đó mày..."

"Không được." Nghiêm Khiếu ngắt lời "Tao không 'buộc' nổi."

"'buộc' không nổi?"

"Tao không nỡ. Tao tình nguyện theo em ấy đến Sam Thành."

Thẩm Tầm khó có thể hiểu được "'Lạt mềm buộc chặt' không phải thủ đoạn thấp hèn gì, nó chỉ là một phương thích hợp lý mà thôi."

"Tầm ca." Ánh mắt Nghiêm Khiếu bỗng trở nên tĩnh lặng và dịu dàng, "Khi yêu một người đến tận xương tủy, đến tận tâm hồn, mày tuyệt đối sẽ không dám 'buộc' —— lỡ 'buộc' một lần sẽ có khi không thể kéo lại được? Tao cũng không em chịu bất kỳ tổn thương nào, không nỡ dùng bất kỳ thủ đoạn nào với em ấy, ngay cả khi thủ đoạn đó hợp tình hợp lý. Tao chỉ muốn ôm em ấy vào lòng, yêu thương và che chở cho em ấy bằng cả trái tim."

Thẩm Tầm nhíu mày, hồi lâu mới nói: "Thứ tình cảm này, quả thật biết tra tấn người khác."

Nghiêm Khiếu không trả lời.

"Nhưng ở đời rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh hai chữ "tình nguyện". Thẩm Tầm cười nói: "Miễn là mày muốn theo đuổi, dù là một năm, ba năm, mười năm, thậm chí cả đời cũng không hối tiếc, vậy tao sẽ không nói gì nữa. Anh em mãi mãi là chỗ dựa của mày, hãy ghi nhớ lấy."

Chiêu Phàm cảm thất bất an mấy ngày nay, đảo mắt đã tới lúc quyết định nguyện vọng thực tập.

Việc đi đến Sam Thành là chuyện cậu đã bàn bạc với Lâm Hạo Thành từ trước. Lâm Hạo Thành không mấy vui vẻ, nhưng cũng không nói rõ. Trong lòng cậu hiểu rõ, Lâm Hạo Thành lo lắng rằng cậu đã chịu nhiều khổ sở ở đó khi còn nhỏ, nên sợ rằng cậu sẽ có tâm lý bất ổn.

Nhưng đúng là cậu muốn tới Sam Thành.

Lúc đầu, cậu định bàn bạc với Nghiêm Khiếu, hỏi ý kiến của Nghiêm Khiếu, nào ngờ vừa gặp mặt đã xảy ra chuyện dở khóc dở cười, khiến mọi chuyện tan vỡ.

Gần đây, cậu luôn nghĩ về Nghiêm Khiếu, còn nhờ Lỗ Tiểu Xuyên đi hỏi thăm Nghiêm Khiếu có còn ở Túc Thành không, nhận được câu trả lời là "còn".

Lỗ Tiểu Xuyên chỉ biết Nghiêm Khiếu đã đánh Lý Ti Kiều, nhưng không rõ chuyện gì xảy ra sau đó, thực sự không hiểu tại sao cậu không đi tìm Nghiêm Khiếu.

Rõ ràng năm ngoái mùa hè hai người còn dính nhau như sam, cả ngày nói chuyện không ngừng, đến khi ngủ cũng không muốn tách ra.

Tâm trạng Chiêu Phàm không tốt, một ngày có thể thở dài đến hơn chục lần, rất muốn tìm Nghiêm Khiếu để trò chuyện, nhưng lại không biết còn có thể nói gì.

Cậu rất không cam tâm, không hiểu tại sao một tình bạn tốt đẹp hiếm có lại đột nhiên bị hủy hoại.

Bây giờ Nghiêm Khiếu không ở ký túc xá của Thẩm Tầm, nghe đâu là đang ở khách sạn nào đó. Cậu không gặp được người, lòng nôn nao, nhưng cũng biết cho dù gặp được người, cũng chẳng có gì để nói.

Nghiêm Khiếu không phải Lý Ti Kiều, không phải bất kỳ ai từng tỏ tình với anh trước đây, anh đặc biệt bồn chồn, làm gì cũng không ưng ý, mơ mơ màng màng nộp đơn xin ý định, đang định về ký túc xá thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường đến Sam Thành, bỗng nghe Lỗ Tiểu Xuyên hét lớn: "Phàm Nhi! Xảy ra chuyện rồi!"

Cậu sững người, quay đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lỗ Tiểu Xuyên lau mồ hôi, "Tao nghe người trong ngành điều tra nói, anh trai của Khiếu ca hình như đã đến, vì chuyện đánh nhau trước đó!"

=========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio