Mở cửa phòng ra, ráng chiều tà đã phủ kín Bạch Thanh sơn. Từ trên vách núi nhìn xuống, cả Bạch Thanh đắm mình trong vẻ đẹp trầm tĩnh mà thần bí. Hoàng Thiên Giám ẩn mình trong vân vụ, bọt nước như những đám may nhỏ li ti.
Từ xa, một vệt sáng màu vàng kim đang hướng phía nàng mà bay đến. Sau hai nhịp thở, Đổng chưởng môn cười hê hê, tay cầm một cái đùi gà còn bốc khói, nhảy từ trên phi diệp xuống.
Lão không câu nệ, đặt mông ngồi lên cái ghế giữa phòng, hai chân vắt vẻo đung đưa.
Vệ Tước cũng không thèm chấp vị sư phụ này, rót một ly trà, đưa lão. Đổng Trác tỏ vẻ nhã nhặn, nhấp một nhụm, nuốt nốt miếng thịt gà, lau lau hai tay vào áo. Tiếp đến mới đi vào câu chuyện:
“Hê hê, nha đầu, thấy Bạch Thanh ta quả không tồi chứ? Hồi sáng ta chưa có cho con quà vì sợ lũ tiểu tử kia nhìn thấy sẽ ghen tị đỏ mắt. Haha nhìn coi ta cho con thứ này chơi rất hay”
Lão lấy trong tay áo ra một tấm mộc phù to bằng lòng bàn tay, nhìn cũng chẳng khác mảnh gỗ mục bị vứt đi là mấy.
Đổng chưởng môn nâng niu mảnh gỗ trong lòng bàn tay, nhìn hai cái rồi mới tiếc nuối đưa sang cho Vệ Tước.
“Sư phụ, cái miếng gỗ mục này dùng để làm gì?”
“Bậy nào. Hừ cái con nha đầu ngu ngốc đúng là không có mắt nhìn đồ tốt mà. Con không có linh lực nên không ngự khí được. Muốn đi đâu trong phạm vi Bạch Thanh phái, chỉ cần gắn cái mộc giản này lên chỗ nào cũng được”
“Thực sự có thể đi bất cứ đâu sao?”
“À ha ha. Tất nhiên là trừ phòng của ta cùng vài vị trưởng lão. Ha ha”
Nàng cũng không có hứng đi thăm phòng của lão. Chẳng qua là muốn đến Tàng Thư Các của Bạch Thanh, nhưng Phong Thần nói Tàng Thư Các mỗi năm chỉ mở cửa hai lần cho đệ tử vào mượn thư tịch, đấu pháp và vũ kỹ tu luyện. Mà bây giờ còn cách thời gian mở cửa hơn hai tháng.
Có tấm mộc phù này, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Nàng cũng không cần phải đi nhờ người khác từ trên vách núi này đến thiện phòng mỗi bữa ăn nữa.
“Đa tạ sư phụ”
Vệ Tước cũng không keo kiệt, nở một nụ cười lấy lòng đến mang tai.
“Sư phụ, con muốn đến Tàng Thư Các xem xem có cách tu luyện nào khác không?”
Đổng chưởng môn cũng bắt đầu băn khoăn:
“Con không có thiên phú dị bẩm, không hấp thu linh lực được. Để ta xem, để ta xem…”
Nghĩ một lúc, ăn thêm vài cái đùi gà, lão mới thông não được một chút, nhìn đi nhìn lại thân hình yếu đuối của Vệ Tước, cụp mắt mới nói ra:
“Này có một cái, nhưng ta không chắc kết quả thế nào?”
Vệ Tước vui mừng nhìn sang. Đổng sư phụ hé mắt ra nói nhanh:
“Cái này khi xưa cũng có một người nổi tiếng ở Cửu châu, nhưng hắn lại không có đấu pháp và vũ kỹ. Sức mạnh thuần tuý đều là dùng cơ thể và da thịt. Cái này hắn gọi là luyện thể”
Vệ tiểu muội kinh ngạc:
“Còn có thể luyện thể đến mức tạo ra sức mạnh sánh ngang dùng vũ kỹ sao sư phụ”
Chưởng môn ra chiều am hiểu giải thích:
“Về mặt nào đó thì có thể được. Tu sĩ tu luyện linh lực thường không chú trọng rèn luyện cơ thể, nên cường độ thân thể rất yếu. Nếu cận chiến, võ đấu chắc chắn có lợi. Nhưng nếu từ khoảng cách xa thì người chỉ có sức mạnh thể chất không thể bì lại”
“Không sao, sư phụ. Đây là cách duy nhất của con. Con không ngại”
Thấy vẻ quyết tâm trong mắt nàng. Đổng Trác cũng là im lặng, rồi cầm tấm mộc phù trên bàn, gắn vào bức tường trước mặt. Lập tức miếng gỗ sáng lên, phía trên còn khắc ba chữ “Tàng Thư Các”.
Không gian trong phòng cũng biến đổi thành một căn phòng hình tròn, có bốn tầng phân chia rõ rệt. Xung quanh đều là những kệ sách cổ xếp từ dưới đất cao tới tận trần nhà. Số sách ở đây khiến người từng có một thư phòng chứa đầy cổ tự và binh thư trong mật thất hoàng cung nước Thục như Vệ Tước cũng phải choáng ngợp.
“Tàng Thư Các chia làm bốn tầng. Tầng một đều là sách giới thiệu các phương pháp tu luyện, các loại nguyên tố tu luyện, lược đồ Cửu châu và các loại dược liệu cơ bản. Tầng hai là đấu pháp và vũ kỹ tu luyện từ khai quang đến kim đan. Tầng là từ nguyên anh đến hoá thần. Tầng chỉ có một đạo tràng tu luyện khi xưa của lão tổ Bạch Thanh ta thôi.
Đổng sơn nhân qua cầu thang đi lên tầng , lấy ra một chồng sách ố vàng bị bủi phủ kín mặt sách. Lão lấy tay đập đập mấy cái, rồi thổi một hơi, bìa sách hiện lên bốn chữ: “Cuồng nhân Cường thể”
“Ha ha, may mà vẫn còn. Nếu con đã quyết chí thì cứ ở trong này đọc bao giờ cho thông rồi hãng ra”
Đổng chưởng môn dặn dò một hồi rồi mới ung dung cưỡi phi diệp rời đi.
Vệ Tước đặt chồng sách trong tay xuống, đi một vòng quanh tầng . Một hồi tìm thấy một quyển tổng quan về thế giới tu chân đầy huyền bí này. Theo lời dặn của sư phụ, Vệ Tước cầm miếng ngọc giản lên áp vào mi tâm, luồng thông tin nhanh chóng chảy vào khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Một quyển lại một quyển cho đến khi miếng ngọc giản thứ năm mươi đặt xuống mới dừng lại.
Nếu lúc này có đệ tử Bạch Thanh ở đây, hẳn sẽ phải sợ hãi trước tốc độ đọc này của nàng. Phải nói việc sử dụng ngọc giản để ghi nhớ đúng là tiết kiệm thời gian nhưng lại hao phí tinh thần bởi lượng linh lực ngoại nhập chảy vào cơ thể. Bình thường nếu định tâm cùng định lực tốt lắm cũng chỉ đọc được mười quyển một ngày là cùng. Thế nhưng bây giờ, một cái phàm nhân không thể tu luyện cư nhiên trong một canh giờ có thể đọc đến năm mươi quyển. Truyền ra đúng là doạ người.
Vệ Tước chậm rãi tiếp nhận một loạt thông tin rồi lại sắp xếp một lượt. Chân thật hiểu quá trình tu hành ở đây.
Quá trình tu luyện chia làm mười cấp. Lần lượt là Luyện khí, Khai quang, Trúc Cơ, Ích cốc, Kim đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Hợp thể, Độ kiếp, Đại thừa.
Sau khi tu chân giả đến Độ kiếp kỳ sẽ độ kiếp, nếu thất bại sẽ hồn phi phách tán dưới thiên kiếp. Còn nếu thành công thì tiến cấp Đại thừa. Khi tiến cấp Đại thừa, toàn bộ linh khí trong cơ thể sẽ chuyển hoá dần thành tiên khí. Khi toàn bộ linh khí chuyển thành tiên khí, sẽ phi thăng Tiên giới.
Tiên giới lại chia ra Tán tiên, Tiên nhân, Địa tiên, Thiên tiên, Thượng tiên, Kim tiên, Đại La Kim tiên, Huyễn tiên.
Ghi chép về Tiên giới cũng chỉ có vậy. Hay nói cách khác, Tiên giới cũng chỉ là nơi mà tu chân giả tự huyễn hoặc ra bởi chưa một nhân vật nào độ kiếp thành công.
Cửu châu vẫn có một vài vị đại nhân bước vào độ kiếp nhưng đều ẩn dật, cũng chưa từng thấy một cái thiên kiếp nào diễn ra. Cửu châu giới hiện nay, quang minh chính đại thì cũng chỉ có tám vị đức cao vọng trọng đang ở Hoá thần. Mà Bạch Thanh có địa vị cao cũng bởi vừa vặn có một ngài Hoá thần, không ai khác chính là Đổng chưởng môn già còn chưa chết.
Lạ nữa là khi tu sĩ bước vào Khai quang, có thể ngự khí. Nhưng chân chính tu luyện chỉ khi phong bàn Trúc cơ thành công. Vào Trúc cơ, trực tiếp có thể ngưng khí thành binh. Binh khí do chính linh lực bản thân ngưng tụ thành có sức mạnh gấp năm mươi lần so với pháp khí thông thường. Trúc cơ và Ích cốc diễn ra đồng thời. Ở Khai quang có thể ba đến năm ngày mới ăn một bữa, nhưng tu sĩ luyện khí kỳ, ngoài có sức khoẻ thì sinh hoạt cũng không khác phàm nhân là bao.
Trên Cửu châu, đội ngũ cường giả chân chính là khi đặt chân vào cảnh giới kết đan. Đến Nguyên Anh là có thể quét ngang cả Cửu châu giới. Hoá thần thì chính là đếm trên đầu ngón tay.
Cửu châu còn một bộ phận luyện đan sư. Nếu so với tu sĩ thì địa vị chỉ có hơn chứ không bao giờ kém. Bỏi số lượng tu sĩ có song nguyên tố trở lên đã hiếm. Mà lại có Hoả - Mộc nguyên tố thì còn hiếm hơn. Luyện đan ngoài có thiên phú tu luyện còn phải có tinh thần lực cực lớn. Cả Cửu châu, môn phái thì nhiều không đếm xuể, nhưng môn phái có luyện đan sư thì ít đến đáng thương. Cũng có nhiều người có tài luyện đan nhưng lại không gia nhập môn phái mà tập trung ở Phí thành buôn bán đan dược cho tu sĩ. Luyện đan cao nhất cũng chỉ có mười cấp. Mà tại Cửu châu, vị luyện đan sư toàn năng nhất mới chỉ điều chế được đan dược cấp . Và hơn thế, vừa vặn Bạch Thanh lại có một vị luyện đan sư cấp , thế nên khí thế như chẻ tre cũng là điều dễ hiểu.
Lại nói đến phương pháp cường thể mà nàng đọc được. Vệ Tước chỉ có thể tóm lược trong hai chữ “kinh khủng”. Không những đòi hỏi ý chí chịu đau đớn, chịu tra tấn xác thịt mà còn đòi hỏi người ta nguồn tài phú khổng lồ. Những loại dược liệu cần để luyện thể khi nàng tra trong cuốn linh thảo thì đều thuộc hàng thánh dược thậm chí là thần dược tuyệt tích.
Luyện thể chia làm bảy cấp:
Luyện cốt, Huỷ nhục, Cân cơ, Khắc vân, Trảo thể, Tẩy hồn, Dung nhập.
Vấn đề là theo như quyển sách này thì quá trình Luyện cốt, Huỷ nhục và Tẩy hồn nàng đều đã trải qua. Dù tiến trình trước sau có khác nhưng cách làm và thánh dược đều giống nhau. Vệ Tước đi đến cánh cửa gỗ phía trước, nhìn hai lòng bàn tay trắng hồng, giơ lên nắm vào.
Nàng đây là muốn thử xem.
Giống như quyển sách đã ghi, Vệ Tước nắm tay, hai chân dang rộng, nhưng thần, di chuyển sức lực vào cánh tay. Thần kì cảm thấy một luồng sức mạnh tích tụ trong lòng bàn tay. Hai tay đẩy một cái.
“Rầm…”
Hai cánh cửa sơn môn làm từ gỗ đàn hương dày một tấc tay cứ thế huy hoàng đổ xuống.
Trong khi đó, Vệ tiểu muội vẫn đang trố mắt kinh ngạc nhìn hai bàn tay mình. Đúng là kinh khủng!
Ngước mắt lên đã thấy vài cái đệ tử đang đứng ngoài dòm vào. Tiếng động không hề lớn nhưng lại chẳng may đúng lúc mấy đệ tử kéo nhau đến thiện phòng nên đi qua. Một lũ cả ngự khí, ngự không đều hạ xuống sân, qua vạt nắng yếu ớt nhìn thiếu niên đứng giữa cửa Tàng Thư Các mặt vẫn hoảng hốt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Vệ Tước giật giật khoé muội nhìn một bầy khỉ mở mắt tròn xoe:
“Các vị sư đệ hảo”
Một thiếu niên tròn tròn lên tiếng:
“Vệ sư huynh, không phải huynh làm…làm đổ cánh cửa Tàng Thư Các đấy chứ?”
Vệ Tước kéo lên một nụ cười méo mó:
“Ta… cũng không có cố ý đâu”
Vậy là một đám sơn tặc bắt đầu tụm vào:
“Đúng là Vệ sư huynh làm rồi”
“Ầy, nhìn sư huynh nhỏ nhắn mà mạnh mẽ ghê… không biết…không biết khả năng gì đó có mạnh mẽ vậy không?”
“Không có thiên phú nhưng sư huynh lại mạnh mẽ đáng sợ”
“Vệ sư huynh mong là không giống Đại ma đầu. Không thì ta không thiết sống nữa”
“Ôi ôi nhân sinh quan của ta. Ta cần một cái sư huynh xinh đẹp, yếu đuối để chúng ta bảo vệ mà”
Vệ Tước cười không được mà. Nàng thực sự không có cố ý đâu.
Chỉ là thử một cái thôi mà.