Editor: Sapoche
Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Đan Chi nhìn thấy video của Chu Yến Kinh.
Nhưng so với cảnh anh xuất hiện trong video của các hội nghị nước ngoài thì lúc này nhìn anh trong nước, càng ngày càng gần một chút, loại cảm giác này thật quen thuộc.
Quả thật không chỉ là một hai máy quay, bởi vì câu hỏi và câu trả lời qua qua lại lại, khi đến phần phiên dịch máy quay sẽ quay trúng khuôn mặt xuất chúng của Chu Yến Kinh.
Gần trong gang tấc.
Thật giống như một đám đông bu trước màn hình để xem.
Mạnh Đan Chi nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, anh rất ít khi đeo mắt kính, nhìn anh như thế thật sự rất văn nhã bại hoại.
“Đàn anh Chu vừa mới xuất hiện, bình luận đã lướt nhanh như thế rồi.”
Ánh mắt sắc bén của Hứa Hạnh nhìn một chút: “Đã có người đi kiếm thông tin trên Baidu của đàn anh Chu rồi, ai da, cảm thấy thật vinh hạnh quá.”
Baidu?
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi còn đang nhìn màn hình, vừa nghe cô ấy nói đã nhìn xuống, chỉ là bình luận đã liên tục trôi qua.
Cô lại nhớ đến trước đó mình có tìm thông tin của Chu Yến Kinh, còn sửa lại tư liệu của anh.
Lâu như thế không vào, xét duyệt đã thông qua rồi sao?
Mạnh Đan Chi tưởng tượng đến cảnh rất nhiều người trên mạng mở trang thông tin này ra, nhìn thấy ba chữ “Đã đính hôn”, thì da đầu đã run lên liên hồi.
Cô tránh ánh mắt của Hứa Hạnh đi, nhìn lướt qua điện thoại.
Chỉ cách có vài ngày, đây là lần thứ hai cô mở Baidu ra để xem thông tin của Chu Yến Kinh, chữ độc thân phía dưới cũng đã được thay đổi thành “Đã đính hôn” rồi.
Mạnh Đan Chi tắt di động.
“Làm sao thế?” Hứa Hạnh hỏi.
“Không sao cả.” Mạnh Đan Chi giả vờ bình tĩnh.
Hứa Hạnh đang chống cằm: “Ai da, đàn anh Chu nổi tiếng nhanh thế, sau này người theo đuổi anh ấy sẽ ngày càng nhiều hơn, chúng ta càng không có hy vọng nữa.”
Mạnh Đan Chi nói: “Làm như thể cậu đang theo đuổi đàn anh vậy.”
Rõ ràng là phấn đấu vì sự nghiệp theo đuổi nhan sắc, cô ấy rất nghiêm túc đuổi theo, chỉ sợ cô ấy chính là người đầu tiên bị lắc đầu từ chối.
Hứa Hạnh: “Tớ sợ đàn anh Chu sẽ ở cạnh người mà tớ không thích.”
Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, “Cậu thích tớ à?”
Hứa Hạnh mỉm cười tủm tỉm: “Đương nhiên rồi.”
Mạnh Đan Chi cười, cái này không phải là được rồi sao.
Nhưng mà Hứa Hạnh không cảm thấy hai câu này có liên quan với nhau, quay đầu chuyên tâm xem trực tiếp, gia nhập đại quân bình luận.
-
Buổi triển lãm giao lưu văn hóa Trung - Ngoại từ từ tiến vào chủ đề chính.
Sau khi người trên sân khấu rời đi, màn ảnh lại quay các loại sản phẩm trong ngoài nước, và các sản phẩm thủ công truyền thống.
Mặc dù hầu hết những người xem trực tiếp đều còn ở đấy, nhưng cũng đã có nhiều người rời đi rồi.
Dù sao loại cảnh quay đơn giản này, rất khó nói, có vẻ rất nhàm chán, chỉ có những người cảm thấy hứng thú mới tiếp tục xem.
Khi thoát khỏi mạng xã hội đã có người lên Weibo tìm kiếm thông tin Chu Yến Kinh.
[Tôi vừa mới phát hiện người thông dịch tại hội nghị liên hiệp quốc kia chính là anh ấy!]
[Má nó má nó má nó, Chu Yến Kinh thật lợi hại!]
[Là đại học B! Tôi đã hỏi qua bạn bè ở trường đại học B rồi, anh ấy chưa có bạn gái.]
[Hình ảnh.jpg gần đây mới chụp, bảo bối gào thét.]
Chưa đến hai tiếng mà chủ đề “Chu Yến Kinh” và “nhan sắc thần tiên của phiên dịch viên triển lãm” đã cùng nhau lên hotsearch trong ngày.
Sự xuất hiện của anh và thông tin buổi triển lãm áp đảo những tin tức giải trí khác, chiếm hết ba vị trí đầu tiên.
Các tài khoản tiếp thị đi trước các tài khoản khác một chút, tìm thấy thông tin của Bộ Ngoại giao trên mạng, nhìn thấy tên Chu Yến Kinh trong danh sách đó.
- [Đã từng thấy qua cục trưởng trẻ tuổi như thế chưa?]
Trên hình ảnh chính là giấy chứng nhận, khác hoàn toàn với những người khác.
Mặc dù tất cả mọi người đều mặc tây trang đen và giày da, trên mũi không có gọng kính, vẻ mặt tuấn tú, giống như cây tuyết tùng mùa đông.
Trong khoảng thời gian ngắn như thế, mà bình luận trên Weibo đã lên tới hàng vạn.
Hôm nay toàn bộ Weibo đều bàn tán về anh.
Video của lễ hội văn hóa từng lưu truyền nội bộ trong đại học B đã lần nữa được đào ra, từ dáng người cao gầy, đến khen ngợi Mạnh Đan Chi đứng cạnh, cái gì cần có đều có đủ.
[A a a thật soái]
[Trai gái đại học B đều có giá trị nhan sắc cao thế sao? Chị gái này nhìn cũng rất đẹp đó.]
[Xin tên]
[Cô gái tên là Mạnh Đan Chi, cũng là hoa khôi đại học B đấy, hơn nữa còn có một CP rất hot với đàn anh Chu nữa.]
[??? CP?]
Hứa Hạnh đu sống đu chết nói: “Bà chủ, cậu cũng nổi tiếng rồi!”
Mạnh Đan Chi: “?”
Phản ứng đầu tiên của cô là: “Video của tớ cuối cùng cũng nổi tiếng rồi hả?”
Cô mới thay đổi phong cách ngày đầu tiên thôi đã nổi tiếng rồi?
“Cái gì thế, là CP của cậu và đàn anh Chu kìa, cả thế giới đều biết rồi.” Hứa Hạnh đưa di động qua, “Này.”
Mạnh Đan Chi liếc nhìn sau đó khẽ nói: “Thật xứng!”
Thấy tên mình cũng xuất hiện, cô nhéo nhéo lỗ tai.
Các sinh viên ghép CP trong trường học còn chưa tính, bây giờ còn để cho mọi người trên màn đều biết à, ngay cả “hàm nghĩa” [Kinh Chi] còn có nghĩa bóng nghĩa đen nữa.
Lời đồn này truyền đi nhiều sẽ tạo thành sự thật.
Lúc này, ngay cả sinh viên đại học B cũng rất rất tin tưởng, cửa hàng Mạnh Đan Chi mở có liên quan đến đàn anh Chu.
Đàn chị Mạnh cũng ngưỡng mộ đàn anh Chu!
Nếu không thì người giỏi thêu thùa như thế, lại đến khoa Ngoại ngữ làm gì.
Nói đến Mạnh Đan Chi cũng đều tin mình như thế luôn, mà sinh viên trước đó còn vô cùng nhiệt tình tuyên truyền.
Hơn nữa rất hoan nghênh mọi người sang năm sẽ ghi danh vào đại học B.
“…”
Vốn dĩ, ba cô và Chu Yến Kinh cũng đều là công cụ tuyên truyền cho trường học.
-
Chờ đến khi Mạnh Đan Chi dùng tài khoản của mình lên Weibo, thì trang đầu tiên đều là tên Chu Yến Kinh.
Cô xóa từng cái từng cái bình luận, tính sẽ chia sẻ cho nhân vật chính xem.
Không ngờ khi mở ra tên một đề tài, nội dung đứng thứ hai trên Weibo làm cô sợ đến thiếu chút nữa quăng luôn di động.
- -[Baidu của Chu Yến Kinh sao lại thế này? Đã đính hôn? Baidu còn có cách tự sáng tạo ra sao? Hình ảnh]
Hình trên chính là hình chụp trạng thái “Đã đính hôn”.
Trong bình luận hàng ngàn dấu chấm hỏi nối đuôi nhau.
[??? Hôm nay tôi mới biết đến đã chẳng còn độc thân rồi?]
[Quả nhiên người đẹp đều là của người khác hu hu hu]
[Có thể là nhân viên tự mình sửa không thế?]
[Hôm nay Chu Yến Kinh mới nổi tiếng trên hotsearch, không phải nhân viên lén sửa đâu, tôi cũng không tin.]
[Có phải người nào thích anh ấy sửa không?]
[Mời bạn học kia ra trả lời một chút đi nào, lại tranh thủ vào thời điểm mọi người không chú ý đã đi động tay chân rồi!]
[Cái này ảo tưởng quá rồi nha.]
[Đừng sửa loạn Baidu mà, khiến mọi người đều hiểu lầm vui sao.]
Trong bình luận có nhiều người tìm xem thông tin của ngôi sao và người nổi tiếng khác.
“Tôi xem mười mấy người, đều không bị gì cả, hay là trực tiếp liên hệ cho một bên khác, hoặc là trực tiếp không viết tình trạng tình cảm của họ. Cho nên đây là giả.”
“Mỗi người đều có thể sửa Baidu được, chờ đi tôi cũng sửa một chút.”
“Người ảo tưởng không biết tên” chớp mắt đã nổi tiếng.
Chủ Weibo chỉ là người bình thường, chắc cũng không ngờ mình đã nổi tiếng.
Cô ấy trả lời trong phần bình luận: [Tôi đã hỏi dịch vụ khách hàng ở Baidu rồi, hy vọng họ có thể cho tôi câu trả lời thích hợp.]
Mí mắt Mạnh Đan Chi giật giật.
Nhất là khi tin nhắn của Chu Yến Kinh gửi đến: [Có xem triển lãm không?]
Mạnh Đan Chi: [Không xem!]
Cô trả lời xong lại cảm thấy không tốt lắm, sửa lại câu trả lời: [Nhìn thấy anh nha, anh Yến Kinh, kính rất đẹp nha.]
Mạnh Đan Chi khen thật lòng à.
Chu Yến Kinh: [Phải không?]
Mạnh Đan Chi ngoan ngoãn gật đầu, nhớ đến anh không nhìn thấy mới gõ: [Đúng thế.]
Cô tiện tay gửi vòng bạn bè của Hứa Hạnh sang cho anh: [Anh nhìn đi, mọi người đều bị vẻ đẹp của anh làm gục ngã.]
Di động rung lên, Chu Yến Kinh nhướng mày.
Cô càng như thế chứng tỏ càng có chuyện.
Nhưng chắc không phải chuyện gì lớn.
“Người nào sửa Baidu của đàn anh Chu rồi!” Hứa Hạnh lập tức từ sau quầy đứng lên: “Tớ muốn bắt cô ta lại!”
Mạnh Đan Chi bị cô ấy dọa nhảy dựng lên.
Cô nhẹ giọng nói: “… Nói không chừng đàn anh Chu của cậu thật sự đính hôn.”
Hứa Hạnh: “Không có khả năng đâu, chút tin tức cũng chẳng thấy có?”
Mạnh Đan Chi chớp chớp mắt: “Cậu và anh ấy cũng chẳng quen.”
Hứa Hạnh nghĩ cũng đúng, lại ngồi xuống, vẫn tức giận: “Thời gian trước tớ xem thông tin của đàn anh Chu vẫn là độc thân, sao lại đổi rồi.”
“…”
Lúc này Mạnh Đan Chi mới cảm thấy bản thân cô và nhân viên không nên quá thân quen.
Chỉ là mọi người nhìn chắc là không sao cả, dù sao tính cách của Chu Yến Kinh, chắc chắn không xem Baidu của mình.
Cô an tâm rồi.
-
Bởi vì có dính chút ánh sáng của Chu Yến Kinh, lúc chiều người đến tiệm rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
Rất ít người đến mua sườn xám, chủ ý đều vì lời nói mà đến, sau khi nhìn thấy Mạnh Đan Chi đẹp giống trên video lại tính chụp trộm cô một tấm.
“Trong cửa hàng không chụp ảnh.” Mạnh Đan Chi thẳng thắn từ chối.
“Chụp một chút cũng không được sao?”
“Tiệm của tôi là buôn bán sườn xám.” Mạnh Đan Chi gằn từng chữ: “Nếu muốn làm chuyện khác, mời ra cửa quẹo phải.”
Nơi đó là cửa hàng chụp ảnh.
Ai biết bản thân bọn họ ở trong di động lưu mấy tấm ảnh chụp thế nào.
Tuy không biết rõ ý của họ là gì, nhưng Mạnh Đan Chi cũng không cho phép.
Cũng có em gái đáng yêu đến chào hỏi: “Đàn chị Mạnh, hôm nay chị lên hotsearch, chị và đàn anh Chu cùng ở chung với nhau sao?”
Mạnh Đan Chi: “Em tin không?”
Em gái: “Tuy rằng em rất muốn tin, nhưng đu CP thật lòng cảm thấy dễ dàng sụp đổ.”
“… Sụp đổ?” Vẻ mặt Mạnh Đan Chi không vui: “Chị nhớ rõ, đó là một từ không tốt nhỉ?”
Em gái che miệng lại: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em nói sai rồi, em chỉ là đau lòng, vừa mới đu chưa quen lắm ạ.”
“…”
Mạnh Đan Chi: “Mau về đi học đi.”
Sau khi em gái đáng yêu rời đi, trong cửa hàng sườn xám chào đón một khách hàng mới, là một nam sinh vô cùng xa lạ.
Giống như mới đến lần đầu.
“Đàn chị Mạnh?” Cậu nam sinh liếc liếc nhìn cô.
Vẻ mặt cô bình tĩnh: “Sao thế?”
Nam sinh cợt nhã, dựa vào quầy, “Đàn chị, em nghe nói tiệm chị tuyển người, có thể nhận em không?”
Anh đưa điện thoại sang, trên đây là mã QR.
“…”
Mặt Mạnh Đan Chi không đổi săc: “Không thể.”
Đàn em này chuyên ngành nào đây, chán ngán như thế.
Người đối diện bị từ chối thì thay đổi chủ đề: “Cái này cũng không thể sao?”
Mạnh Đan Chi nhìn cậu ta, phía trên không biết là dùng cách nào từ chỗ nào lại làm ra một bức tranh, chắc là dùng để khiêu vũ, sau lưng váy hở, xẻ tà đến thắt lưng.
“Không thể làm.”
Vốn dĩ nam sinh tưởng mình có thể nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, nhưng lại không có.
“Sao cái gì cũng không thể làm, không phải rất đơn giản sao?” Cậu ta hỏi: “Đàn chị, có phải chị không muốn không?”
“Quả thật thế đấy.” Mạnh Đan Chi không hề do dự nói rõ.
“Đàn chị có thể thêm wechat không? Sau này có cái khác có thể nói sau.”
“Không thể.”
“Vì sao thế ạ? Em thật lòng muốn mua đồ mà.”
Mạnh Đan Chi lười nói chuyện, xua tay.
Đối phương lại nhìn thấy bàn tay xinh đẹp, nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Có ý gì?”
Mạnh Đan Chi: “Có chồng chưa cưới.”
Mãi đến khi thấy đối phương rời đi, mọi người mới cảm thấy không thể tin được, bình thường muốn Wechat không được sao, làm gì phải làm màu thế chứ.
Tuy bình thường cô cũng không cho.
Khi Hứa Hạnh từ trường về, đúng lúc chạm mặt đối phương vừa rời đi.
“Lại đến xem à?” Cô ấy bỏ túi xuống, “Hình như trở về lúc trường học mới đăng poster tuyên truyền rồi, khi đó sinh viên mới đều thích đến đây.”
“Bà chủ, cậu thật sự không hứng thú sao?”
Mạnh Đan Chi nói: “Cậu sẽ rút lui mà chọn người khác sao?”
Hứa Hạnh: “Thế cũng phải xem là ai đã, nếu là đàn anh Chu, tớ đương nhiên chọn đàn anh Chu.”
Một lần đã chọn ngay chính chủ, cũng là không ai khác mà.
“Cậu và chồng chưa cưới hôm nay có hẹn không?” Hứa Hạnh hỏi.
“Hôm nay anh ấy bận.” Mạnh Đan Chi ăn ngay nói thật.
“Mỗi ngày anh ta đều bận.” Hứa Hạnh bĩu môi, hừ nói: “Ngày nào đó bị người khác cướp mất, khiến cho anh ta hối hận chết luôn.”
Mạnh Đan Chi: “…”
-
Lần triển lãm này không phải chỉ có một ngày, mà liên tục suốt ba ngày.
Ngày đầu tiên chủ yếu là tham quan là chính, đợi hai ngày sau, cơ bản đều là mua cho nhau, dù sao triển lãm đương nhiên vì muốn truyền bá hàng hóa ra nước ngoài.
Chu Yến Kinh làm cục trưởng phòng thông dịch, trước buổi sáng ngày hôm sau cơ bản chính là toàn bộ công việc của anh, sau khi phân công cho cấp dưới xong.
Mới cùng nhóm lãnh đạo tách ra, anh đã trở về phòng thông dịch.
Tưởng Đông quan sát dư luận cả một ngày: “Triển lãm thật sự rất thuận lợi, đánh giá trên mạng rất tốt, cục trưởng, anh còn có hotsearch đấy.”
Anh ấy còn dựa vào hai chữ chưa nói xong.
Tuy đa phần đều dựa vào mặt, nhưng công việc cũng là một trong số đó.
Tưởng Đông thấy anh không có hứng thú, loại nhắc đến chuyện khác, “Video về lễ hội văn hóa ở đại học B cũng bị người ta kiếm ra, ngài và phu nhân đều cùng nhau xuất hiện.”
Anh ấy kinh ngạc: “Cửa hàng của phu nhân còn dính được một chút danh tiếng của anh đấy.”
“Cái gì thế?” Chu Yến Kinh mở mắt ra.
Anh biết của hàng của Mạnh Đan Chi tên gì, nhưng cùng anh có quan hệ gì.
Tưởng Đông chớp mắt: “Tôi nhìn thấy trên mạng nói tên cửa hàng là tên hai người ghép lại, lấy mỗi tên ghép chung.”
“…”
Chu Yến Kinh xoa xoa mi tâm, tuy nghe rất không đúng nhưng lại cảm giác vô cùng hợp lý.
Anh không nhịn được cười,
Lấy tính cách của Mạnh Đan Chi, chắc chắn tin này là giả.
“Nhưng mà cũng có thể bọn họ đu CP nói bừa---“ Tưởng Đông cố nói: “Đúng rồi còn một chuyện rất kỳ lạ.”
Anh ấy tạm dừng chút, tiếp tục nói: “Thông tin trên Baidu của anh, trạng thái gia đình được viết là đã đính hôn.”
Cái này không phải bí mật à?
Theo anh ấy biết, trong đại học B không ai biết chuyện này.
Trước đấy cục trưởng xin phép, tất cả mọi người đều biết, cũng không phải là người trong công ty họ làm đi, bọn họ sao rảnh rỗi còn đi sửa mấy thứ như thế.
“Đã đính hôn?” Đuôi lông mày Chu Yến Kinh nhếch lên.
Anh chưa bao giờ chú ý đến mấy cái này, nhưng không có nghĩa không biết bách khoa toàn thư trên Baidu là gì.
Tưởng Đông lập tức nói rõ: “Không phải tôi làm.”
Anh ấy không nhịn được nói ra: “Chắc cũng không phải phu nhân làm nhỉ!”
Tim Chu Yến Kinh nhảy lên.
“Cậu khẳng định.” Anh sâu xa nở nụ cười: “Cậu dùng gì để cam đoan?”
Tưởng Đông: “… Tại sao không?”