Editor: Sapoche
Sao Chu Yến Kinh lại nói thế chứ!
Độ ấm trên mặt Mạnh Đan Chi từ từ tăng lên, chữ trên màn hình cũng từ từ lớn lên, hai chữ “tương tư” đập vào mắt cô.
Cô chỉ muốn tặng hoa thôi, chỉ là nói năng lung tung…
Bây giờ bị Chu Yến Kinh hỏi như thế, Mạnh Đan Chi không biết phải trả lời như thế nào, lướt về trước xem lời nói của mình.
Vốn dĩ cô đang dựa vào giường, ôm lấy mặt mình.
Nhìn một lát, Mạnh Đan Chi lập tức lấy di động để lên giường, cả người nằm yên xuống.
Giống như bị anh nói đúng, bản thân cô khi nãy nói câu kia giống như đang nhờ hoa biểu đạt ý nghĩ gì đấy hay gì đó.
Nghĩ thế nào cũng đều là ý tứ kia.
Hoa cũng không phải thật sự bởi vì muốn gặp người mà mất hứng, vừa khéo cô và Chu Yến Kinh lại ở hai quốc gia khác nhau.
Không có không có, cô không có đâu.
Mạnh Đan Chi mở di động ra lần nữa, [Không có!]
Chu Yến Kinh đã sớm đoán được cô sẽ tức giận như thế, tính tình cô thế nào, tự bản thân cô cũng không thể phát hiện ra chút kiêu ngạo nào, vừa đáng yêu vừa dễ thương.
Anh đang nghĩ phải trả lời cô thế nào.
Mạnh Đan Chi thấy trong khung tin nhắn xuất hiện dòng chữ “Đang nhập”, nên Chu Yến Kinh sẽ không phải đang gửi cái gì đến chứ?
Mấy giây sau: [Em và quà em tặng suy nghĩ không đồng nhất với nhau à.]
Mạnh Đan Chi nhìn ý nghĩa tin nhắn của anh, trái tim như bị ai bóp chặt lấy: [Anh Yến Kinh, trước kia ngữ văn của anh có phải điểm đọc hiểu được tuyệt đối không?]
Sao lại lý giải thành thế này rồi!
Chu Yến Kinh: [Không có tuyệt đối.]
Chu Yến Kinh: [Nhưng có thể được.]
Cái kiểu trả lời này Mạnh Đan Chi xem ra chỉ là khiêm tốn thôi, anh ấy “còn có thể” đương nhiên trình độ rất không tệ rồi.
Chu Yến Kinh biết rõ còn cố hỏi: [Hỏi cái này làm gì thế?]
Mạnh Đan Chi: [Giống như giáo viên ra đề phân tích cây táo, và cây táo tàu thì luôn có một đáp án tiêu chuẩn.]
Mạnh Đan Chi: [Anh chắc chắn rất tiêu chuẩn.]
Giống như đang khen anh, nhưng nghĩ sâu xa hơn thì những lời này giống như lại có một tầng ý tứ khác.
Bây giờ Chu Yến Kinh muốn nhìn thấy biểu hiện của cô.
Muốn biết dáng vẻ lúc này của cô.
Tưởng Đông bên cạnh đang nhìn chăm chú một lát, lúc đầu anh ấy còn nghĩ cục trưởng nhà mình đang xem tài liệu công ty, sau đó lại phát hiện chắc là đang trả lời tin nhắn.
Từ hành lang đến chỗ ăn cơm.
Anh ấy thấy khóe môi cục trưởng gợi lên nụ cười nhẹ, đối phương đương nhiên là phu nhân rồi.
Trời ạ, mấy cặp đôi đều thế này sao?
Trước kia lúc ở trong nước, Tưởng Đông chưa từng thấy cục trưởng và phu nhân nói chuyện phiếm thường xuyên như thế này, chẳng lẽ là do giờ phút này đang ở đất khách quê người sao?
Anh ấy vẫn còn đang muốn hỏi rốt cuộc nhất kiến chung tình mà Trình Tư Tư nói là tình huống gì thế.
Nhưng thôi quên đi, chuyện tình cảm không phải trong phạm vi công việc của anh ấy.
Chỗ hai người ăn cơm có không ít người, rất nhiều người trước đó đã biết tuần này hai người họ đến đây, hai người vào nhà ăn đã thu hút không ít ánh mắt nhìn.
“Cậu nhìn đi, tôi nói rồi đấy.” Có người khẽ nói nhỏ.
“Người ta là cục trưởng phòng thông dịch, chắc chắn phải kết hôn cùng một cô gái môn đăng hộ đối, nói không chừng so với cục trưởng Chu còn lợi hại hơn nữa kìa.”
Trình Tư Tư làm việc ở đây gần hai năm, cũng từng có một đoạn tình cảm nhưng đã sớm chia tay rồi, đoạn thời gian trước mới biết Chu Yến Kinh sen nên chủ động xin đi đánh giặc.
Đến lúc này, mọi người mới chỉ biết được, thì ra người đẹp đã có người trong lòng rồi.
Kết quả, đến hôm nay lại biết được tin tức lớn hơn: Cục trưởng Chu đã đính hôn rồi.
Tuy chưa thấy mặt lần nào, nhưng mọi người đã so sánh Trình Tư Tư này với “vợ chưa cưới” trong truyền thuyết vô cùng tò mò rồi.
Bọn họ nói vài ba câu bên trong, đã mặc định cho Mạnh Đan Chi là thiên kim tiểu thư.
-
Lúc này trong nước đã là mười một giờ khuya rồi.
Khi trở về căn hộ, lúc này Mạnh Đan Chi nên sớm đi nghỉ ngơi.
Trước kia cô hơi giống cú đêm một chút, nhưng nhiều nhất chỉ đến mười hai giờ, sau khi Chu Yến Kinh trở về, thời gian đều từ mười giờ đến mười một giờ.
Bởi vì cô còn phải lên lớp, nên thời gian ngủ không thể ít quá được.
Thỉnh thoảng cũng vượt qua thời gian, cũng bởi vì sống về đêm.
Tuy Mạnh Đan Chi không hề buồn ngủ, nhưng cũng theo thói quen mà tắt đèn, nhắm mắt lại thì lại nghĩ đến đoạn đối thoại trên WeChat khi nãy.
Giống như mỗi lần ngủ ở nơi này, cô đã rất lâu mới ngủ.
Mỗi lần đều như thế, Chu Yến Kinh đều cố ý quyến rũ cô.
Mạnh Đan Chi trở người, nghĩ một hồi, lại mở WeChat của Trần Thư Âm lên nhắn: [Âm Âm, có ở đấy không?]
Về phần có chuyện gì để nói, nguyên tắc không sáng đèn thì không phải hai người.
"...Quên tắt rồi.”
Trần Thư Âm nhìn Sở Thiều lè lưỡi.
Sở Thiều đè cánh tay đang nhẹ nhàng vươn ra của cô ấy, “Đừng động.”
“Lỡ đâu có chuyện quan trọng thì làm sao giờ?” Trần Thư Âm vẫn không bị giọng anh ta mê hoặc, lấy di động đưa lên mặt mở khóa.
Sở Thiều liếc mắt thấy hai chữ Chi Chi.
Anh lật người, xuống giường đến phòng tắm.
Trong lòng Trần Thư Âm chỉ còn chị em tốt thôi, [Sao đấy cục cưng à?]
Mạnh Đan Chi chờ một hồi lâu còn tưởng cô ấy ngủ mất rồi, thấy tin nhắn trả lời, thì trực tiếp gửi lịch sử nói chuyện phiếm sang cho cô ấy.
Cô còn sẵn tay cắt mất khúc mình tặng anh bông hoa còn nói héo rũ kia đi.
Trong miệng Trần Thư Âm còn nói một câu “mẹ nó”, tên đàn ông chó Chu Yến Kinh kia, lại có thể trêu chọc Mạnh Đan Chi như thế, thật sự nhìn không ra nha.
Vẻ ngoài lạnh lùng, bên trong lại đầy hm muốn.
Trần Thư Âm: [Anh ấy nhớ cậu.]
Mạnh Đan Chi: [?]
Trần Thư Âm không nhịn được cười.
Tiếc cho miệng mồm lợi hại của Chu Yến Kinh, đáng tiếc Mạnh Đan Chi chưa từng nói chuyện yêu đương, đàn ông theo đuổi cô rất nhiều, nhưng thật ra cô tránh còn chẳng kịp nên chuyện tình cảm này có chút mơ hồ.
Trần Thư Âm: [Chứ nếu không thì nói hoa thế nào được, hỏi trên người cậu.]
Thế mà Mạnh Đan Chi lại cảm thấy cách nói này rất có đạo lý.
Nhưng Chu Yến Kinh nói ra mấy chữ nhớ cô này, giống như khoảng cách giữa hai người thật sự rất xa xôi vậy, cô thật sự không nghĩ ra được dáng vẻ nhớ cô của anh là thế nào.
Chỉ tưởng tượng một chút như thế, mặt cô đã đỏ lên rồi.
Trần Thư Âm: [Anh ấy suy nghĩ cái gì thì tớ không biết, nhưng những lời này của cậu, quả thật có chút không vui vẻ khi thấy anh ấy đi công tác đấy.]
Mạnh Đan Chi: [Không có đâu.]
Trần Thư Âm: [Cái này gọi là khẩu xà tâm phật.]
Mạnh Đan Chi: [Không thèm nói với cậu nữa.]
Trần Thư Âm: [Được thôi được thôi, cậu và Chu Yến Kinh thỉnh thoảng rất khác nhau, vẫn không nắm chắc được thời gian để nói chuyện, để giải được bệnh tương tư.]
Mạnh Đan Chi: [Đã nói là không có rồi.]
Trần Thư Âm buồn cười: [Tớ cũng chẳng nói là cậu, tớ nói bệnh tương tư của anh ấy.]
Đối diện quả nhiên chẳng trả lời nữa.
Đây là lần thứ hai Trần Thư Âm thưởng thức tài ăn nói của Chu Yến Kinh, quả nhiên là người dựa vào miệng kiếm cơm, tấm hình chụp bông hoa thôi cũng bị anh ấy lấy ra trêu chọc được.
Trong phòng tắm có tiếng động, Sở Thiều đi ra.
“Cục cưng, chúng ta tiếp tục đi.” Trần Thư Âm nhìn anh ta ngoắc tay.
“Em cũng có nhiều cục cưng thật đấy.” Sở Thiều liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
“Nào có đâu, chỉ có một người là anh.” Người khác đều là con gái cả, Trần Thư Âm chớp chớp mắt.
Sở Thiều cười ra tiếng, rất nghi ngờ, cũng chẳng biết có nên tin mấy lời nói nhăn nói cuội này của cô hay không. Dù sao bây giờ cô ấy nghĩ chắc chỉ là muốn đạt được.
Anh không tiến lên, mà đứng cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống, tay anh đặt trên người cô ấy, từng chỗ được anh ta chạm qua đều lây hơi thở của anh ta.
Nửa người dưới cửa Trần Thư Âm được kéo lên, không khỏi nắm chặt hai chân.
“Thật khẩn trương.” Sở Thiều nói.
Cô ấy chịu không nổi anh ấy cứ như thế, nắm lấy cổ tay anh, kéo anh lên giường: “Anh cứ trực tiếp tiến lên là được rồi, vớ vẩn làm gì.”
-
Sau khi cùng Trần Thư Âm nói chuyện một hồi, Mạnh Đan Chi vẫn chưa được trấn an tốt, ngược lại càng suy nghĩ nhiều hơn.
Lúc này, cô và Chu Yến Kinh đã ở hai đầu của địa cầu, cách nhau khoảng sáu tiếng, nhưng thời gian trùng nhau cũng chỉ có buổi tối là nhiều nhất.
Mạnh Đan Chi bị suy nghĩ của mình là cho kinh ngạc, chẳng lẽ cô thật sự nhớ Chu Yến Kinh, chỉ là anh mới đi có một, hai ngày thôi, có cái gì tốt mà nhớ chứ.
Trong đầu càng nhiều suy nghĩ, thì cả người càng hưng phấn hơn.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào và ánh sáng từ căn phòng sát vách, con cú đêm Hứa Hạnh này, chắc chắn vẫn còn đang thức.
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Hứa Hạnh: [Link]
Hứa Hạnh: [Hu hu hu đàn anh Chu thật đẹp trai! Sao có thể đẹp trai đến thế này cơ chứ!]
Giỏi thật đấy, vốn dĩ Mạnh Đan Chi còn không biết link đấy là gì, bây giờ chắc cũng chẳng cần xem cũng biết liên quan đến Chu Yến Kinh.
Nhưng mà, sau khi mở ra, cô mới biết được là tin tức ngày hôm nay.
Tuy lúc này đã là đêm khuya rồi, nhưng thời gian làm việc cũng vừa mới kết thúc, tin tức trong nước rất nhanh đã nói đại khái về hội nghị gặp gỡ hôm nay.
Trên bìa của đường liên kết chính là người Mạnh Đan Chi thấy trên tin tức.
Nhấp mở còn có thể thấy một vài tấm hình chính thức, có thể thấy được Chu Yến Kinh trong đấy. Cô vừa mới mở vài tấm, đáng tiếc chỉ có trong ảnh tập thể mới có anh.
Hứa Hạnh: [Bà chủ tớ không cần lo lắng chuyện sính lễ cho đàn anh Chu nữa rồi.]
Mạnh Đan Chi buồn cười, đang muốn thoát ra trả lời, thoáng nhìn thấy trong một tấm hình, màu sắc cà vạt của Chu Yến Kinh vô cùng quen mắt.
Tây trang của bọn họ đều được cài nút rất kín, một phần ba của cà vạt đều bị giấu bên trong, thật ra không nhìn ra được gì cả.
Nhưng nhìn cái cà vạt này, phía trên đã được động tay qua, liếc mắt đã có thể nhận ra ngay.
Trời.
Mạnh Đan Chi không tin được, anh thế mà lại đeo cà vạt cô thêu vào nơi quan trọng như thế, lại công khai nữa.
Nhưng lập tức, có một loại cảm xúc lấp kín ngực của cô.
Mạnh Đan Chi theo bản năng chạm vào lỗ tai mình, giống như có một dòng nước ấm nóng, may mà Chu Yến Kinh không ở cạnh cô, nếu không chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Cô thở ra một hơi dài.
Thấy lâu mà chưa trả lời, Hứa Hạnh nghi ngờ: [Bà chủ, cậu ngủ rồi sao?]
Hứa Hạnh: [Ngủ ngon ngủ ngon.]
Mạnh Đan Chi giật giật, cuối cùng vẫn không trả lời, coi như mình đã ngủ rồi.
Hôm nay thật sự chuyện ngạc nhiên quá nhiều, ban đầu cô bởi vì chuyện cành hoa hồng mà ngủ không được, nhưng bây giờ lại có thêm một chuyện tâm sự, ngoài ý muốn lại bị cơn buồn ngủ đánh úp.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hạnh thức dậy trễ, lúc rời giường đánh răng, đã thấy Mạnh Đan Chi đứng cạnh bồn hoa: “Bà chủ, cậu đã thấy tin tức tối qua tớ gửi cho cậu chưa?”
“Thấy rồi.”
Mạnh Đan Chi lấy những giống hoa chưa chết trồng trong bồn hoa lại lần nữa.
“Đàn anh Chu có phải rất đẹp trai không, có phải rất lợi hại không!” Hứa Hạnh ngồi xổm một bên, “Cũng đều khô rồi, còn bỏ vào làm gì?”
Mạnh Đan Chi như mèo bị giẫm trúng, thuận miệng nói: “Đương nhiên chăm sóc rồi.”
“À, đúng ha.” Hứa Hạnh có chút nghi ngờ.
Chờ khi cô ấy rửa mặt xong, Mạnh Đan Chi đã ngồi bên cạnh bàn ăn dùng bữa sáng, nói: “Chiều hôm nay tớ phải đi ra ngoài rồi, nếu cậu muốn đi chơi, nhớ mang theo chìa khóa đấy.”
“Được.”
Ăn sáng xong, Mạnh Đan Chi đến nhà họ Lạc để lấy tấm bình phong, lại cũng bởi vì chuyện con gái của Chu Hương Như, cô nghĩ sản phẩm này sẽ có tác dụng nên chờ khi nhận định xong sẽ mang trở về.
Đương nhiên ông cụ cũng không từ chối.
Vốn dĩ đã hẹn với Lục Dương và buổi sáng hôm nay, nhưng anh ấy lại có chuyện đột xuất cần phải xử lý nên mới dời cuộc hẹn đến hai giờ chiều.
Qua mười hai giờ một chút thì hai người cũng cơm nước xong xuôi.
Mạnh Đan Chi đang định đi đến nhà kho tìm kiếm đồ một chút, thì cô lại nghe thấy Hứa Hạnh kêu lên: “Bà chủ, điện thoại cậu reng kìa.”
Cô ấy lại bổ sung thêm: “Đàn anh Chu tìm cậu!”
Mạnh Đan Chi: “Xạo quá.”
Hứa Hạnh nhướng mi nói: “Không có lừa cậu.”
Dù nói không tin, nhưng Mạnh Đan Chi vẫn trở về phòng khách, di động trên bàn đang hiện lời mời nói chuyện video.
Đến từ Chu Yến Kinh.
Vừa thấy tên này, cô lại bất giác nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Tim Mạnh Đan Chi đập rất nhanh, bên anh bây giờ đang là buổi sáng, sớm như thế mà gọi video đến cho cô làm gì.
Cô đi về phòng ngủ, ngón tay nhấn đồng ý chấp nhận cuộc gọi, mặt anh thoáng chốc đã hiện lên trước mắt cô.
Ngay sau đó, cô lại một mình vào phòng ngủ.
Vốn dĩ hai ngày nay mới vừa mưa, hơn nữa phòng ngủ trong nhà thiết kế đều có mục đích, chỉ có một cửa, ánh sáng cũng không vào được, phải bật đèn mới được, nhưng cô không mở nên có chút u ám.
Bên kia của Chu Yến Kinh thì vô cùng sáng, góc độ rất thấp, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng phía sau lưng anh, ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Từ chỗ của cô thì anh đẹp vô cùng.
“Em phải ngủ trưa rồi, anh gọi video làm gì thế?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“Khi nào lại có thói quen ngủ trưa rồi?” Trong bóng tối mơ hồ, Chu Yến Kinh cũng mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của cô, hỏi: “Sao không bật đèn?”
Da mặt Mạnh Đan Chi căng thẳng, “Mất điện.”
Cô lại nói nhăn nói cuội rồi đấy.
Chu Yến Kinh không đánh vỡ lời nói dối của cô: “Thật không, thế tối hôm nay em xuống giường nhớ cẩn thận một chút.”
“…”
Mạnh Đan Chi không nói về chủ đề này nữa: “Bây giờ, anh đang ở bên ngoài sao?”
“Ừm, đi ăn sáng.” Chu Yến Kinh xoay điện thoại một vòng, phong cảnh xung quanh không có những tòa nhà cao tầng như cô nghĩ, mà giống một khu phố cũ lạc hậu.
Tuy có thể thấy được người bản xứ, mặc các trang phục màu sắc, nhưng da lại rất đen.
Trong cảnh đen tối như thế, nhan sắc rực rỡ của bọn họ mới như từng dòng thủy triều cuốn đến.
Tuy bây giờ đã sáu, bảy giờ nhưng mặt trời đã lên cao.
Mạnh Đan Chi không khỏi nhớ đến cuộc đối thoại về những người đẹp tóc vàng và người da đen cùng Chu Yến Kinh trước kia, cong môi: “Thật là sinh động.”
“Mọi người ở đây đều là phú ông hàng tỉ.” Anh nói.
Mạnh Đan Chi cũng biết chỗ đó bị lạm phát tiền, trêu chọc: “Vậy bây giờ anh có thể là người giàu nhất trên đường này, cẩn thận bị nắm lấy đấy.”
Có lẽ do miệng cô xui quá. Giây tiếp theo, trên màn hình đã có hai cô gái xinh đẹp, gợi cảm đến gần, cũng không phải nói chuyện bằng tiếng anh.
“…”
Tuy không nhìn thấy mặt Chu Yến Kinh, cũng chẳng nghe hiểu được ngôn ngữ bản địa ở đấy, nhưng Mạnh Đan Chi đại khái cũng có thể tưởng tượng một chút: “Thật đẹp trai, có thể thêm WeChat không?”
À, bên đấy không có WeChat.
Cô không nghe thấy Chu Yến Kinh nói chuyện gì, mà hai cô gái ấy đã tránh ra.
Tim Mạnh Đan Chi giống hệt như bị móng vuốt mèo cào qua, ngưa ngứa, khi anh quay mặt lại nhìn camera cô hỏi: “Anh vừa mới làm gì thế?”
Chu Yến Kinh dịu dàng nói: “Đoán xem?”
Mạnh Đan Chi: “Để cho các cô ấy rời đi sao? Nhưng mà anh không nói gì sao?”
Phất tay không quá lễ phép, anh không thể nào làm cách này được.
Chu Yến Kinh biết cô hiểu lầm rồi, biết thời biết thế nên đưa tay để trước máy ảnh, “Có thể các cô ấy thấy được cái này.”
Không phải có thể, mà rõ ràng anh đang cố ý.
Bên cô trong phòng mờ ám, chỉ có ánh sáng yếu ớt của di động chiếu vào, hai má của Mạnh Đan Chi cũng dần nâng lên, từng thớ thịt trên mặt căng ra, khóe môi nâng cao lên.
“Anh nhanh đi ăn sáng đi.” Cô hối anh, vờ đánh trống lảng sang chuyện khác.
Chu Yến Kinh không buông tha: “Em không muốn biết hai cô ấy nói gì sao?”
Mạnh Đan Chi nghiêm túc: “Em không có học qua ngôn ngữ của các cô ấy.”
Chu Yến Kinh: “Trước kia, các cô ấy có từng đến Trung Quốc, hỏi anh có phải đến nơi này du lịch không?”
Lúc này anh trực tiếp đưa đáp án cho cô.
Mạnh Đan Chi sửng sốt một lúc, cũng hiểu được ý của anh, biết bản thân mình khi nãy đã hiểu lầm mục đích tiếp xúc của anh ấy.
Mấu chốt là anh ấy còn cố ý chiều theo sai lầm của cô, để cô tiếp tục hiểu lầm---
Khiến cho cô hệt như đang ghen.
Mạnh Đan Chi cảm thấy ngại ngùng không muốn trả lời anh.
Thấy đối diện không lên tiếng, nhưng Mạnh Đan Chi cũng đã đoán trước được.
Mạnh Đan Chi nghe rõ tiếng cười của anh, trong hoàn cảnh ồn ào trên đường đi, nhưng tiếng cười của anh vô cùng rõ ràng lọt vào trong tai cô.
“Chi Chi, em thật đáng yêu.” Anh nói.