Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh ăn sáng xong, đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy cô ném di động như ném củ khoai nóng, rồi sau đó lại nằm xuống giả vờ ngủ.
Anh suy nghĩ một lát, “Trong trường có người biết rồi sao?”
Mạnh Đan Chi bỗng ngẩng đầu: “Đều tại anh!”
Chu Yến Kinh: “Xem ra sự cố gắng của bọn họ không uổng phí rồi.”
Mạnh Đan Chi ngồi xuống, “Hôm nay làm sao em đi học được bây giờ?”
Trên di động đều có rất nhiều người hỏi, bây giờ chắc chắn trong cửa hàng sẽ có không ít người đâu, dù sao cũng tiện đường đến [Kinh Chi].
Cô cúi đầu: [Hứa Hạnh, cậu chụp ảnh cửa hàng cho tớ xem đi.]
Ngay lúc cô gửi tin nhắn đi, vẫn còn có bạn học gửi tin nhắn đến hỏi cô: [Chi Chi, tớ nhất định sẽ thay cậu giữ bí mật, chỉ cần cậu thừa nhận thôi.]
Tất cả mọi người ai cũng muốn giữ bí mật hộ cô.
Mạnh Đan Chi suy nghĩ có phải cô chỉ cần nói ra lời thừa nhận, thì giây tiếp theo có thể lời nói của cô sẽ bị lan truyền trong miệng của những người trong trường luôn không.
“Có người tìm anh.” Cô đưa di động cho Chu Yến Kinh rồi tiếp tục nằm xuống.
Chu Yến Kinh nhận lấy, phía trên chính là điện thoại mời gọi video, cùng với rất nhiều tin nhắn chưa đọc phía dưới, không nhịn được cười.
Mấy bạn học này của cô cũng không phải nhiều chuyện bình thường đâu.
“Em xác định để anh nhận video call hả?” Chu Yến Kinh hỏi.
Cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng tỉnh táo lại, “Vẫn nên thôi đi.”
Cô lấy lại di động, Hứa Hạnh vừa mới gửi đến một bức hình, mới mở ra nhìn thấy trong cửa hàng chật kín người, đều là mấy em trai, em gái khóa dưới trong trường cô.
Như thế này sẽ không đến mua quần áo, mà đều đến tìm cô.
May mà hôm nay quyết định không đến cửa hàng.
Cảm xúc của Mạnh Đan Chi dần dần ổn định lại, mở mấy bức ảnh mà lớp trưởng gửi sang, là chia sẻ một bài post, tiêu đề đều nói đến tên của cô và Chu Yến Kinh.
Chính là hai topic được đặt cùng với nhau.
Tấm thứ nhất là chụp nửa người, bên trái là hình Chu Yến Kinh trên bục giảng ngày hôm qua, bên phải chính là bức ảnh mà hôm trước cô quay về trường bị chụp được.
Tấm thứ hai thì phóng to tay lên, bên trái là tay Chu Yến Kinh, bên phải là tay cô.
Chủ topic còn lên tiếng khiêu khích: [Cái gì mà đồng nghiệp làm việc chung với nhau chứ, mọi người nhìn thử cặp nhẫn này đi có dám nói không phải một đôi không chứ?]
Phía dưới bình luận tất cả đều là dấu chấm than.
Qua mười bình luận, cuối cùng cũng có chữ viết.
[Này… thật sự giống nhẫn đôi đấy?]
[Tôi nhìn cậu trông thật quen nha, cậu là fan CP à, không phải đã photoshop rồi chứ?]
[Hoa văn trên nhẫn, bao gồm một chút suy nghĩ cẩn thận, thì vị trí cũng giống hệt nhau, không phải mắt tôi nhìn nhầm chứ.]
[Này lầu trên ơi, không cần như thế.]
[Cứ cho là hình này là thật, tôi còn có hình chụp này, hai người bọn họ thật sự là một đôi sao, chỉ là tôi không nhớ họ đã từng xuất hiện chung với nhau chưa đấy?]
[Có thể nào là sau khi quen biết ở lễ hội văn hóa thì ở bên nhau luôn không?]
[Trời ạ, thế người chồng chưa cưới kia của đàn chị Mạnh xấu đến mức không dám bước chân ra khỏi nhà luôn à!]
[Tôi đã đi tra thử cặp nhẫn trong hình, một cặp cũng rất khó nhận ra, này hình như cũng giống thật, không thể nói rõ được.]
[Cp đầu tiên mình theo dõi trong trường hóa ra là thật!]
[Má nó, đàn anh Chu lại có thể theo đuổi được đàn chị Mạnh!]
[Các cậu không nhớ sao… đàn chị Mạnh nói nhanh chóng hủy hôn sao?]
Mạnh Đan Chi kéo xuống dưới một chút, nội dung còn lại một nửa nói về chuyện cái nhận, một nửa là thảo luận vấn đề có hủy hôn không.
Từ hai ngày trước, mọi người trong trường học ai ai cũng chúc cô sắp độc thân trở lại.
Hôm nay, hầu như tất cả mọi người nói không cần độc thân, vẫn nên ở cùng với nhau đi.
[Nghĩ lại nếu người kia là đàn anh Chu, thôi quên đi, đàn chị, chị đừng hủy hôn nữa, hai người là đôi trai tài gái sắc mà trời đất tạo thành đấy!]
[Tôi thích hai người ở cùng với nhau.]
[Đàn anh Chu thế mà cũng sẽ bị vứt bỏ sao?]
[Đàn chị Mạnh đẹp như thế, đàn anh Chu bị mê hoặc cũng là chuyện thường tình thôi, nếu sớm hơn một chút nói không chừng là sắp kết hôn rồi.]
[Các cậu nói xem, có phải đàn chị Mạnh muốn chia tay, sắp độc thân, cho nên đàn anh Chu mới đột nhiên đến trường học hay không?!]
[Có lý nha!]
[Đàn anh Chu nham hiểm thế à! Ngày hôm qua đàn chị Mạnh ở đâu thế.]
[Hu hu hu, đàn chị rất thờ ơ, chắc chắn là chết tim rồi.]
[Người dịu dàng như đàn chị Mạnh như thế, nhất định là do đàn anh Chu làm không tốt rồi!]
[Đàn anh Chu lợi hại như thế, còn dịu dàng nữa, chắc chắn là đàn chị Mạnh phải cảm thấy hai người không thể nào hẹn nhau mỗi ngày được đó!]
[Ai da, cục trưởng phòng thông dịch không phải vẫn phải đi theo đuổi vợ đấy sao.]
Bài post cuối cùng cũng nghiêm túc thảo luận lý do vì sao Mạnh Đan Chi muốn hủy hôn.
Một bên bàn về Mạnh Đan Chi, một bên bàn về Chu Yến Kinh, ở trong đấy làm long trời lở đất.
Mạnh Đan Chi nằm vật ra, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
Dù sao hôm nay cô cũng không trả lời đâu, không đến cửa hàng, ai cũng không ép được cô, dù sao cũng sẽ không đến mức đến cửa nhà bao vây chứ.
Về phần suy đoán của họ, dù sao cùng bàn luận về Chu Yến Kinh, tốt lắm.
Chính là lỗi của anh.
-
Từ giữa trưa [Kinh Chi] đã mở cửa rồi, cũng đã có vài ba người đến.
Các sinh viên buổi sáng không có tiết, cũng kéo một đống đến góp vui.
Hứa Hạnh ở bên trong không ngừng nhìn xung quanh, thật ra là đang chờ Mạnh Đan Chi xuất hiện: [Rất nhiều người luôn đó, cửa hàng của chúng ta nổi tiếng rồi!]
Mạnh Đan Chi không nói gì: [Lần trước cậu cũng nói như thế.]
Cô cảm thấy Hứa Hạnh này cái gì cũng đều tốt, chỉ có duy nhất một cái không tốt chính là thích thổi phồng mọi thứ lên.
Hứa Hạnh lè lưỡi, là sự thật mà.
“Hứa Hạnh, khi nào thì đàn chị mới đến thế?” Cuối cùng có người không nhịn được mà hỏi.
“Không ai biết cả.” Hứa Hạnh vẫn giả vờ mờ mịt, “Tôi chỉ là một nhân viên bé nhỏ, sao bà chủ có thể nói cho tôi biết được chứ.”
Người hỏi: “?”
Hai người trước kia đều hay đi ra ngoài cùng nhau mà.
Hứa Hạnh nhân cơ hội này đẩy mạnh tiêu thụ: “Mọi người có mua quần áo không? Đây đều là đồ mới đấy, đều do đàn chị tự tay thiết kế cả, bên ngoài không mua được đâu.”
Tuy mọi người tới gặp Mạnh Đan Chi, nhưng mấy cô gái vẫn rất yêu thích sườn xám, bình thường không dám thử qua mà hôm nay lại mua hai bộ.
Hứa Hạnh trong lòng thầm tính toán chút chuyện, lại đến nhiều người hơn nữa đi.
Lần trước lúc cô ấy vừa mới biết, chắc là vui vẻ tận hai ngày mới dừng, một người giữ bí mật thật khó khăn, vẫn nên để mọi người cùng biết thì tốt hơn.
Đáng tiếc, nếu bà chủ ở đây lúc này thì tốt rồi.
-
Tận một tuần rồi, nhưng nhiệt độ vẫn chưa tan đi.
Phòng thông dịch vẫn cứ trước sau như một, chỉ là hôm nay có chút khác biệt hơn.
Ngày đầu tiên Trình Tư Tư đến nhận chức, nên cô ta đến rất sớm, cô ta tuy chưa từng làm việc qua với những đồng nghiệp khác nhưng cơ bản đều quen biết nhau.
Dù sao nhà cô ta cũng coi như là gia đình làm phiên dịch mà.
Có người cười nói: “Chắc cục trưởng Chu chừng ba phút nữa sẽ đến.”
Trình Tư Tư lộ ra một vẻ mặt tươi cười: “Trước kia anh ấy ở đại sứ quán có thể là người đi làm đầu tiên đấy, sau này về nước lại chẳng giống thế nữa.”
Mọi người cười cười, khi nào cục trưởng đến, mấy người họ cũng không quan tâm lắm.
Lại còn nói, thời gian sau này đều là trước khi đi làm chính thức.
Đột nhiên Trình Tư Tư hỏi: “Vị hôn thê của cục trưởng Chu đi làm ở chỗ này sao?”
Người kia kinh ngạc, cô ta cũng biết chuyện đính hôn à.
“Không có.”
Tuy nói như thế, nhưng bọn họ ai cũng biết sự tồn tại của Mạnh Đan Chi.
Lúc trước từ Phòng thông dịch ra, chỉ là có không ít đồng nghiệp nhìn thấy, một người đẹp mặc sườn xám, có thể nói là phong tình vạn chủng ().
() Phong tình vạn chủng: là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân. Họ không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đóa hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.
Đang nói chuyện thì bóng dáng của Chu Yến Kinh từ chỗ rẽ ở hành lang đi đến, Tưởng Đông đi theo bên cạnh, hai người đang nói gì đấy.
“Cục trưởng Chu, đã lâu không gặp.” Trình Tư Tư chào hỏi.
Chu Yến Kinh vuốt cằm: “Đã lâu không gặp.”
Mọi người cùng nhau đi vào.
Trình Tư Tư dừng ở phía sau, cho Tưởng Đông một ánh mắt, lại nghe thấy người bên cạnh thấp giọng hỏi: “Trước kia không phải cô theo đuổi cục trưởng Chu sao? Bây giờ thì ngừng…”
Mấy tin đồn này từ khi cô ta nhận chức mọi người đã biết rồi.
Trình Tư Tư: “Đó là trước kia.”
Bây giờ cô ta chỉ muốn làm việc, cô ta cũng muốn trở thành cục trưởng phòng thông dịch, tuy lý lịch thì cô ta vẫn còn kém rất nhiều.
Nhưng không sao, cô ta có thể bù đắp được, cô ta còn trẻ.
Cô ta chỉ muốn học tập tiền bối, làm nữ cục trưởng.
Nhưng mà, bây giờ… Trình Tư Tư nhỏ giọng hỏi: “Mọi người cũng chưa từng thấy qua vị hôn thê của anh ấy sao? Không thể nào đâu nhỉ?”
Chu Yến Kinh giấu kỹ thế à?
Đối phương trả lời: “Gặp qua rồi, rất đẹp.”
Vừa nghe thấy thì tim của Trình Tư Tư cũng rơi xuống đất, nói như thế bản thân nếu không so sánh được với vẻ ngoài bình thường, tuy rằng không đến mức tức giận bất công nhưng cũng cảm thấy không dễ chịu gì.
Huống chi chính miệng Chu Yến Kinh còn nói là anh vừa gặp đã yêu.
May thay, xem ra anh từ chối cô ta cũng không phải nguyên do cô ta không đủ xinh đẹp.
Trình Tư Tư nở nụ cười trêu chọc: “Sao hôm nay cục trưởng Chu lại không đeo nhẫn thế?”
Chu Yến Kinh nói: “Tất cả mọi người cũng đã biết.”
Không nói chuyện đó trong lúc đi làm.
Cái đó khác hoàn toàn với đại học B.
Thật khó khăn mới đến gần được, có cơ hội thấy người khác bàn tán về cục trưởng, nhân lúc Trình Tư Tư mở miệng nói thì mọi người đều vãnh tai lên nghe.
Trình tư Tư thoải mái đùa giỡn: “Còn tưởng rằng anh còn độc thân đấy.”
Cô ta ở nước ngoài nhiều năm, đối với chuyện tình cảm này cũng không thấy xấu hổ, tự chế giễu bản thân cũng là chuyện bình thường.
Chu Yến Kinh không quay đầu lại: “Tuyệt đối không thể.”
Anh lập tức vào văn phòng.
Những người khác ở phía sau chờ đến khi cửa đóng lại, nhịn không được cười rộ lên, cục trưởng Chu cũng tự tin quá rồi.
-
Ba giờ chiều,
Mạnh Đan Chi nói Hứa Hạnh mang chút đồ đến căn hộ, Hứa Hạnh không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng học kỳ này cũng chưa từng đến đây.
Cô ấy đứng ở cửa lén hỏi: “Đàn anh Chu ở đây sao?”
Mạnh Đan Chi liếc mắt nhìn cô ấy một cái, “Đi, đi làm.”
“Cho nên đây là vì sao hai người không hẹn nhau sao, nhân viên văn phòng và sinh viên.” Hứa Hạnh chắt lưỡi hai tiếng, lúc này mới đi vào, phát hiện trong phòng khách có không ít đồ.
Cô ấy tò mò: “Đây là của đoàn làm phim đưa đến sao?”
Mạnh Đan Chi: “Sao có thể chứ, là của bà ngoại tớ đấy.”
Hứa Hạnh: “À, tớ còn mới nghĩ vì sao chúng nó lại khóa lại.”
Mạnh Đan Chi để mấy đồ này vào phòng chứa quần áo, “Lần trước tớ nói muốn quay một video dạy học nhập môn, gần đây chắc là cũng không có thời gian rảnh.”
“Cậu cứ trực tiếp luôn đi.” Hứa Hạnh giật dây, “Bây giờ fan đều như thế, trực tiếp một lúc cũng coi như trở về tặng cho bọn họ.”
Mạnh Đan Chi từng nghĩ qua phương án này. Bây giờ có Hứa Hạnh ủng hộ, cô còn thêm chắc chắn hôn một chút, trực tiếp rất tốt.
“Chỉ là trước kia có mấy thùng kiểu cũ, đoàn làm phim đều dùng kẹp tăm để mở ra, là thật sao?”
Hứa Hạnh ngồi xổm trước ghế sô pha.
Mạnh Đan Chi: “Chắc giả đấy, cậu có thể thử xem.”
Dù sao ở khóa này cô vẫn chưa tìm ra được.
Được chủ nhân cho phép, Hứa Hạnh bắt tay vào làm, cô ấy chỉ xem qua mấy video thôi, còn chưa tự mình làm bao giờ, thử xoay xoay kẹp tóc vài cái.
“Tạch.”
Một tiếng mở khóa vang lên.
Hứa Hạnh: “Thật sự được này!”
Mạnh Đan Chi ngạc nhiên đưa mắt sang nhìn, thấy chiếc ổ khóa kiểu cũ đã được mở ra, trên ở trên.
Hứa Hạnh vỗ vỗ tay, “Tớ nên quay phim lại chứ, tớ cũng rất lợi hại đó.”
Cô không tính nhìn thử trong rương này có gì, nhanh chí mở miệng: “Trong cửa hàng bây giờ rất bận, tớ phải về bán quần áo đây.”
Mạnh Đan Chi mở được thùng thì dũng khí cũng bé đi.
“Từ từ, đợi lát nữa lại đi.”
Hứa Hạnh phát hiện ra sự khác thường của cô, im lặng ngồi xổm một bên.
Mạnh Đan Chi nhắm mắt hít sâu, từ từ nâng cái nắp rương nặng lên, nhìn thấy một tầng vải bố, che kín đồ ở phía dưới lại.
Tim của cô cùng từ từ leo đến tận đỉnh núi luôn rồi.
Mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô đá chính là một bức tranh có trăm ngàn chữ hỉ.
Có vô số các ký tự khác nhau, khác với chữ hỷ thêu ở trên vải bố, đỏ rực, đẹp đẽ như hôn lễ mới.
Hứa Hạnh cũng ngạc nhiên, trừng lớn mắt: “Oa!”
Cái đó trước kia cô ấy đã từng thấy qua trăm chữ thọ, chỉ là cái này càng đẹp hơn nhiều.
Giống như ảnh chụp, trăm chữ hỷ giấu ở dưới thủy tinh, bảo vệ hoàn hảo, không biết qua bao nhiêu năm rồi đến giờ cô mới phát hiện ra.
Mạnh Đan Chi đưa tay chạm vào thì thấy lạnh, cho đến giờ cô chưa từng thấy qua bức tranh thêu này.
Cô đưa mắt nhìn vào phòng ăn, có phải cái này giống như cái đó không, đều là quà tặng tân hôn, hay chỉ là… đồ cưới?
Là bà không đưa toàn bộ cho mẹ của cô sao?
Hay là… đây là thứ giữ lại cho cô?
Người trước đó rõ ràng không thể, nhưng mà cô có thể tùy ý tưởng tượng, lại nhớ đến kho còn sống bà ngoại để cho cô và bạn trai cùng nhau dọn dẹp, nên cũng dễ hiểu.
Tim Mạnh Đan Chi bỗng đập nhanh lên, rồi khép rương lại.
Hứa Hạnh bất ngờ không kịp làm gì, trừng mắt nhìn: “Phía dưới còn rất nhiều đấy, bà chủ, cậu không nhìn sao?”
Mạnh Đan Chi nói: “Tối lại nhìn.”
Hứa Hạnh không nghi ngờ gì, chỉ thuận miệng nói: “Đây đúng là do bà ngoại cậu thêu sao, trời ạ, sẽ không phải để cậu khi kết hôn dùng chứ.”
“…”
Cảm xúc của Mạnh Đan Chi vừa mới dâng lên đã bị cảm xúc ngạc nhiên của cô ấy làm cho bớt nhiều rồi, khóe môi cong lên: “Sao cậu lại nói đúng rồi?”
Hứa Hạnh: “Đưa cho cậu, nếu không thì cho ai? Có thể nào cho đàn anh Chu không?”
Mạnh Đan Chi: “Bà ngoại quả thật đã từng gặp qua anh ấy rồi.”
Hứa Hạnh: “Chỉ là khi đó hai người vẫn chưa ở cùng với nhau mà.”
Nói đến đó, cô ấy lại tò mò: “Đàn anh Chu và cậu khi nào thì công khai thế, cuối cùng là vì sao hai người lại nảy sinh tình cảm ở nơi dị quốc tha thương thế?”
Mạnh Đan Chi không trả lời.
Sao cô biết được chứ, nghĩ đến mọi chuyện đều bắt đầu từ lần sau rượu đó --- nhưng cảm giác gần đây, cũng không giống như thế.
“Không biết.”
“Ai da, sắp kết hôn còn không chịu nói gì.”
Mạnh Đan Chi nhàn nhạt nói: “Hỏi cái này làm gì.”
Hứa Hạnh à một tiếng: “Tớ cũng không tin cậu không thế hiếu kỳ.”
Dù sao ở cùng trường lâu như thế, Mạnh Đan Chi đối với cô ấy hiểu rất rõ, cô ấy đối với tính cách của Mạnh Đan Chi cơ bản cũng hiểu rõ.
Mạnh Đan Chi: “Tớ không hiếu kỳ.”
Hứa Hạnh lại à một tiếng nói: “Tớ cảm thấy được, vẫn là đàn anh Chu mới có thể chịu được cái miệng khẩu xà tâm phật của cậu.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Lời này sao nghe thấy cũng bình thường, nhưng sao lại nghe thấy vấn đề nhỉ.
Tuy không hỏi gì, nhưng cô vẫn chụp mấy tấm ảnh này gửi cho Chu Yến Kinh, cũng nhắn với anh: [Thùng của bà ngoại đã mở được rồi.]
Hứa Hạnh đợi nửa ngày, “Đàn anh Chu làm như thế còn nghiêm túc sao?”
Cùng không phải câu cá!
Lỡ đâu sau này báo tin vợ sinh em bé thì làm sao.
Mạnh Đan Chi liếc nhìn cô ấy, “Cậu cho là ai cũng như cậu hả?”
Cô đứng lên, vuốt cuốt đầu tóc rối tung của mình, tính đi đến lấy đồ cột tóc lại.
Không ngờ trên điện thoại phát ra một tiếng “ting”.
Hai người trong phòng khác đều cùng nhau nhìn sang.
Hứa Hạnh: “Đến đây, mau nhìn này.”
Mạnh Đan Chi đến phòng ngủ: “Không vội.”
Hứa Hạnh: “?”
Cậu không vội thì lấy di động theo làm cái gì?
-
Trở lại phòng ngủ, Mạnh Đan Chi đóng cửa lại.
Cô dựa lưng vào cửa, điện thoại tự động mở khóa khuôn mặt, tim đập nhanh vô cùng.
Trên wechat thật sự là tin nhắn của Chu Yến Kinh, Mạnh Đan Chi muốn nhắc nhở anh, đường đường là cục trưởng lại đi trả lời tin nhắn nhanh thế này.
Sau khi mở ra, thì ý tưởng này của cô lại bị quăng ra sau đầu.
Chu Yến Kinh: [Đây là tác phẩm thêu của bà ngoại sao?]
Mạnh Đan Chi: [Ừm, vừa mới mở ra được.]
Không ngờ, Chu Yến Kinh lập tức trả lời: [Thoạt nhìn là muốn tặng cho hai chúng ta.]
Nghĩ hay thật, Mạnh Đan Chi sửa lại cho đúng: [Là của em! Đồ cưới!]
Chu Yến Kinh trả lời: [Được, là đồ cưới của em.]
Anh lại có thể chiều theo ý của cô à?
Mạnh Đan Chi giật mình mất một chút, mấy giây sau hiểu được vì sao anh lại nhanh chóng thừa nhận như thế, ngay cả lỗ tai của cô cũng đỏ hết lên.
Đồ cưới, đồ cưới, tên cũng như nghĩa, chân chính là khi xuất giá.