Editor: Sapoche
Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh mang hai cuốn sổ màu đỏ này trở về nhà họ Mạnh, về chuyện [Kinh Chi] treo bản “Đăng ký kết hôn vui vẻ” giờ đã lan truyền khắp tứ phía trên mạng xã hội rồi.
Có hình có chứng cứ luôn.
Bốn chữ trên đấy đều được viết vô cùng sinh động.
[Đăng ký kết hôn vui vẻ!]
[Hai người vui vẻ, tôi cũng vui vẻ!!]
[A a a a a a phu nhân!]
[Chồng và vợ mãi mãi là hai xưng hô mà tôi thích nhất.]
[Thật muốn nhìn bà chủ bị gọi là phu nhân! Vẻ mặt!]
[Lần trước lộ mặt hãy còn xấu hổ, là cửa hàng nhà mình mà!]
[Cái này có thể gọi vợ hợp pháp mà nhỉ?]
[Hôm nay phu nhân ở đâu @Mạnh Đan Chi]
[Cục Dân chính rồi.]
[Ha ha ha ha ha ha ha cứ gọi bà xã và phu nhân thay phiên đi.]
[Mời bà chủ nhanh xuất hiện đi nào.]
Cứ tuyên truyền như thế, vốn dĩ không tính hôm nay sẽ đến đây, người ở gần lại nghĩ, thật đúng là nhìn thấy tấm bảng.
Vốn dĩ không phải photoshop, thật sự đi đăng ký kết hôn.
Từ sáng sớm ngày hôm nay, em gái này đã ngồi trong cửa hàng, là người đầu tiên nhìn thấy tấm bảng đen nhỏ, vừa kích động vừa căng thẳng, chỉ nói với chị em tốt của mình.
Hôm nay là đầu tuần, đàn chị Mạnh và đàn anh Chu chắc chắn đã cùng nhau đi đăng ký kết hôn rồi!
Đang suy nghĩ thì đoàn người đang chụp hình ngoài cửa đi vào, nhìn cô ấy, nói: “Bà chủ của cô thật sự không tới à.”
Đàn em: “Bà chủ nghỉ.”
“Mỗi ngày bà chủ đều nghỉ.” Có người trêu chọc, “Nhưng mà hôm nay lời nói dối này có thể được miễn, phải mời.”
“Bà chủ có phải thật sự đi đăng ký kết hôn không?”
“Cô có biết tiền lương của Chu tiên sinh là bao nhiêu không, có thể nào nuôi nổi một gia đình hay không?”
Đàn em bị hỏi thì mơ màng luôn: “… Chắc là đủ đi, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ là người trông cửa hàng thôi.”
Weibo đứng đầu đã có bình luận mới nhất:
[Chắc chắn là Chu tiên sinh viết rồi!]
[Tôi cảm thấy giống như con gái viết hơn, chắc bà chủ viết nhỉ?]
[Nhìn qua thì bà chủ trong dịu dàng như thế, sẽ có thể phóng khoáng như thế hay sao?]
[Sau này cửa hàng sườn xám thật sự không bán sườn xám nữa hay sao?]
Ngay lập tức đã có người lấy ra quy định người không thể mua bán rồi, có không ít người chưa vào đời, là sinh viên hoàn toàn không biết đến chuyện này.
[Đã học được.]
[A, thế bà chủ kiếm tiền như thế nào?]
[Cậu và tôi có suy nghĩ giống nhau không.]
[Không thể mua bán, nhưng có rất nhiều cách khác nữa mà, bà chủ chính là người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể đấy, mấy người nghĩ sao đấy.]
[Được được làm gì cũng được.]
[Đến công ty tôi đi! Tôi có xí nghiệp trong nước! Có một người đẹp như thế này, mỗi ngày tôi đều có động lực để làm việc.]
Trong lúc này, nhóm fan đã bắt đầu thay Mạnh Đan Chi lo nghĩ cho tương lai luôn rồi.
Nhưng khi suy nghĩ lại, nhìn mấy video hơn hàng trăm triệu lượt xem của cô ấy thì đã hiểu được, cho dù chỉ làm một chủ Weibo thôi cũng sẽ không thiếu tiền.
Có người đến tìm kiếm tư liệu Baidu của Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh.
Phía trên cũng chưa sửa chữa gì, một người là độc thân, một người là đã đính hôn.
“Bây giờ có chứng cứ xét duyệt rồi.” Mạnh Đan Chi nắm lấy giấy kết hôn, “Cái này không có khả năng là có người vợ đâu nhỉ?”
Tự cô gọi như thế này, lại phát hiện thật ra vợ cũng rất dễ gọi.
Nhưng có vẻ như từ phu nhân hợp với cô hơn.
Mạnh Đan Chi quay đầu: “Để cho em chụp một tấm hình.”
“Muốn đăng lên sao?” Chu Yến Kinh đưa cho cô, cô chụp hai tấm, sau đó muốn đăng trên vòng bạn bè của mình.
“Anh muốn làm gì không?” Mạnh Đan Chi cố ý hỏi.
“Làm gì cũng được.” Chu Yến Kinh vô cùng bình tĩnh.
Mạnh Đan Chi cười trêu chọc anh, học theo giọng của mấy fan: “Đàn anh Chu ôm người đẹp về, bây giờ cái gì cũng không để ý phải không?”
Chu Yến Kinh buồn cười: “Đúng thật.”
Còn “thật” nữa, Mạnh Đan Chi tiện tay đưa cuốn sổ đỏ ấy về cho anh, vứt vào ngực anh, thúc giục nói: “Nhanh chóng sửa tư liệu lại đi.”
Chu Yến Kinh: “Được.”
Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, nhìn qua nhỏ giọng nói: “Cũng sửa của em lại.”
Chu Yến Kinh: “Vì sao em không tự mình đổi đi?”
Mạnh Đan Chi hợp tình hợp lý nói: “Lần trước em sửa của anh, lần này anh sửa của em đi, không phải rất công bằng sao?”
Chu Yến Kinh đè nén ý cười: “Công bằng là dùng trong trường hợp này sao?”
Mạnh Đan Chi: “Chính là chỗ đấy.”
Chu Yến Kinh không từ chối: “Được.”
Rõ ràng đâu có thể, hơn nữa sau chữ đấy, Mạnh Đan Cho còn cảm thấy anh đang cố ý, có chút ý tứ trêu chọc cô nữa.
-
Bởi vì đăng ký kết hôn là chuyện lớn, nên giữa trưa Mạnh Chiếu Thanh cũng trở về nhà.
Thấy hai người cùng sánh bước vào cửa với nhau, vẻ mặt của anh ấy đầu tiên là kỳ lạ, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ vốn dĩ của mình.
Em gái thật sự đã trưởng thành rồi.
Mạnh Đan Chi nhìn anh ấy, vội vàng đi qua: “Anh, anh đã trở về rồi.”
Cô lấy giấy kết hôn ra cho anh ấy xem.
Trong lòng Mạnh Chiếu Thanh càng khó chịu hơn: “Không cần phải đưa mấy thứ này cho anh xem.”
Mạnh Đan Chi: “Dạ.”
Mạnh Chiếu Thanh nhận lấy, “Anh nhìn chút xem.”
Giấy kết hôn thì có gì đẹp chứ, phía trên chẳng có gì cả, toàn bộ chỉ có tấm ảnh chụp chung phông màu đỏ, chụp còn không đẹp bằng người thật.
Đương nhiên những lời này anh ấy không nói ra.
Chu Yến Kinh cũng đưa qua, Mạnh Chiếu Thanh kỳ quái mà nhìn anh: “Cậu làm gì?”
“Cho anh xem.”
“…”
Mạnh Chiếu Thanh cảm thấy vô cùng rõ ràng là anh đang khoe khoang.
Đương nhiên, Chu Yến Kinh không phải đang khoe, anh thậm chí còn dịu dàng gọi theo Mạnh Đan Chi một tiếng “Anh”.
Mạnh Chiếu Thanh càng cảm thấy không được tự nhiên.
“Cậu vẫn cứ gọi tên tớ đi.” Anh ấy đã sắp nổi hết cả da gà rồi.
“Kêu là anh là chuyện nên làm.” Chu Yến Kinh hình như còn rất nghiêm túc: “Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thấy, không muốn nghe thấy sao?”
Mạnh Đan Chi cũng nhìn sang,
Mạnh Chiếu Thanh tốn hơi tốn sức nói: “Được, cậu kêu đi.”
Quả nhiên lộ bộ mặt thật rồi.
Chu Yến Kinh cong môi cười nhạt một cái, lại nói: “Anh.”
Mạnh Đan Chi không thể hiểu nổi cái đoạn nói chuyện giữa hai người, chỉ cảm thấy bầu không khí thật kỳ quái, vừa khéo mẹ Lý đi ra, kéo cô đi vào trước.
Ở cửa giờ chỉ còn hai người.
Mạnh Chiếu Thanh liếc mắt: “Đắc ý lắm nhỉ?”
Thấy anh khó được như thế, Chu Yến Kinh cười: “Còn ổn.”
Mạnh Chiếu Thanh không nói gì: “Lại còn đến trước mặt tớ mà diễu võ dương oai, Chi Chi chính là em gái tớ, Chu Yến Kinh cậu kiềm chế chút đi.”
“Được.” Hôm nay Chu Yến Kinh rất dễ nói chuyện.
Càng như thế, Mạnh Chiếu Thanh càng cảm thấy dáng vẻ này của anh rất đáng đánh.
Em gái đăng ký kết hôn vui vẻ, anh đương nhiên sẽ chúc mừng cô, nhưng Chu Yến Kinh…. Anh ấy rất muốn đánh cho một trận, nhưng vẫn nhịn xuống.
Sao trước kia mình lại quen biết bạn bè thế này chứ.
Sao để cậu ta và Chi Chi ở cùng chung với nhau được.
Vẻ mặt Mạnh Chiếu Thanh đầy sự nghi ngờ đi vào phòng khách, giáo sư Mạnh còn đang đeo cặp kính viễn xem giấy chứng nhận kết hôn: “Trước kia, thời của ông không có mấy thứ này.”
“Vậy làm như nào ạ? Không làm trực tiếp ạ?” Mạnh Đan Chi tò mò.
“Chỉ giống với giấy khen đấy.”
Mạnh Đan Chi tưởng tượng: “Thế cũng không tệ.”
Giáo sư Mạnh hỏi: “Yến Kinh đâu?”
“Anh ấy đang nói chuyện với anh trai ạ.”
“Thật sự nói chuyện thôi sao?”
Mạnh Chiếu Thanh cũng chợt nghe thấy ông nội lại nói mình như thế, ho khan một tiếng: “Ông nội, con nghe thấy được đấy nhé.”
Giáo sư Mạnh lập tức nghiêm túc lên: “Nghe thấy thì nghe thấy, ông cũng chưa nói gì.”
Mạnh Chiếu Thanh: “Sao ông lại như thế chứ.”
Giáo sư Mạnh: “Ông vẫn như thế mà.”
Nhìn hai bên đấu võ miệng qua lại một hồi, Mạnh Đan Chi lén đến cạnh Chu Yến Kinh: “Trên mạng đều nói bảng hiệu em treo lên là do anh viết đấy.”
Chu Yến Kinh khẽ đưa mắt nhìn cô: “Bảng hiệu gì thế?”
Lúc này Mạnh Đan Chi mới phát hiện mình lộ chuyện rồi, cô không nói cho anh nghe nữa.
Cô giả vờ muốn đi khỏi, đã bị Chu Yến Kinh đưa tay nắm lấy, “Chi Chi, nói còn chưa xong, vội vã cái gì chứ.”
“Em muốn đến nói chuyện với ông nội.” Mạnh Đan Chi lấy cớ.
“Bây giờ ông nội có người nói chuyện cùng rồi.” Chu Yến Kinh chăm chú nhìn cô: “Em giấu anh làm chuyện gì rồi?”
“Không có gì.”
“Có.”
Nhìn nhau hồi lâu, Mạnh Đan Chi vẫn đầu hàng anh: “Thì… đêm qua trong cửa hàng em treo một tấm bảng nghỉ thôi mà.”
Mặt Chu Yến Kinh chẳng chút thay đổi mà tiếp tục nghe cô nói.
Mạnh Đan Chi đành phải tiếp tục: “Bọn họ cảm thấy chữ của em viết rất giống con trai, nên nghi ngờ có phải anh viết hay không.”
Chu Yến Kinh: “Nội dung em viết là gì?”
Mạnh Đan Chi không ngờ anh thế mà lại nắm bắt chính xác trọng điểm không phải chữ, mà là nội dung: “Lý do nghỉ.”
Anh thản nhiên nhìn cô.
Loại chuyện này đã làm rồi, nhưng đối mặt với đương sự rất khó để nói ra, Mạnh Đan Chi nói rõ ràng: “Tự anh xem đi.”
Chu Yến Kinh: “?”
Anh nhìn cô.
Thật ra không cần lên mạng xem, chỉ cần nhìn những tin nhắn chưa đọc trong WeChat thì đã biết hết mọi chuyện rồi, có nhiều người nhắn tin, rồi chụp hình gửi cho anh lắm.
[Hôm nay Chu cục trưởng đi đăng ký kết hôn à?]
[Tôi thấy ở trên tin tức đấy ha ha ha!]
Ngay cả lãnh đạo cấp trên cũng đều nhắn tin đến hỏi: [Đây là cậu viết sao? Nhìn không giống chữ của cậu lắm, vui đến nỗi chữ cũng thành rồng bay phượng múa à?]
Chu Yến Kinh kỳ quái mở ảnh chụp lên.
Bốn chữ đăng ký kết hôn vui vẻ phía trên thông báo hoàn toàn không phải cùng một kiểu chữ, khó trách mọi người ai cũng nghĩ anh viết.
Từ nhỏ Mạnh Đan Chi đã đi theo giáo sư Mạnh học tập rồi, hơn nữa không chỉ luyện một kiểu chữ, cô sẽ có vài kiểu chữ anh đều thấy qua rồi.
Cho nên khi cô viết cái này có tâm trạng thế nào?
Chu Yến Kinh cười cầm di động trả lời bọn họ: [Phu nhân viết đấy.]
Lúc này có người trả lời: [Hả, lần này là phu nhân thật rồi!]
Chu Yến Kinh: [Phải.]
Sau khi trả lời tin nhắn xong, anh còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của cô hỏi: “Cố ý cho anh đội nồi à?”
Mạnh Đan Chi: “Nào có.”
Chu Yến Kinh: “Vậy em viết ngoáy như thế, vì sao?”
Mạnh Đan Chi nghiêm túc nói: “Rất kích động.”
Chu Yến Kinh nghe được thứ mình muốn nghe, cũng mỉm cười: “Lý do này còn được.”
Mạnh Đan Chi nhìn dáng vẻ này của anh là biết ngay anh đang cố ý.
-
Chính chủ cũng không lên tiếng làm rõ, nên trên internet vẫn cứ nghĩ là do Chu Yến Kinh viết.
Vốn dĩ hiệu ứng mà [Cẩm Thư Lai] mang lại cũng sớm kết thúc rồi, nhưng tin tức Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đăng ký kết hôn đã tiếp tục tạo cho [Kinh Chi] một làn sóng khác nữa.
Chẳng qua, từ hôm nay trở đi, bọn họ không thể đến [Kinh Chi] mua sườn xám được nữa.
Lúc trước nhóm fan đến nhưng không gặp bà chủ nên đã mua mấy bộ quần áo, thầm cảm thán: “May mà lúc đó tôi mua một lúc sáu cái.”
Weibo này nhanh chóng lên đến cả trăm lượt bình luận.
[Ha ha ha ha]
[Nâng giá, nâng giá]
[Phiên bản giới hạn, không thành vấn đề.]
[Cười chết mất, tôi nghi ngờ trước đấy bà chủ vẫn không nghĩ tới hôm nay sẽ đi đăng ký kết hôn đâu, chứ nếu không sao lại phải thông báo vội vàng đến thế này chứ!]
Có người hỏi: [Nói thế nào nhỉ?]
Anh ta trả lời: [Cái loại chuyện này ý, ít nhất phải tuyên bố trước mấy ngày, cho dù cuối tuần đi nữa, cũng còn hơn là buổi tối.]
Không ít người có vẻ đồng ý, cứ đánh bậy đánh bạ thế mà đoán được sự thật.
Mạnh Đan Chi cầm di động lên, “Cuối cùng bọn họ cũng đoán đúng được một lần.”
Hai cái nồi lớn nhất này đều để Chu Yến Kinh cõng.
Mạnh Đan Chi khó có thể tưởng tượng được, nếu lúc trước bọn họ biết tư liệu trên Baidu là do cô sửa, đăng ký kết hôn cũng do cô làm, sẽ thế nào nhỉ?
Sẽ là ánh mắt vô cùng khiếp sợ sao?
Mạnh Đan Chi nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.
Hứa Hạnh đúng lúc gửi đến tin tức: [Link]
Hứa Hạnh: [Cười chết mất, bạn học của chúng ta sao lại hài hước thế này!]
Mạnh Đan Chi mở ra, là bài post trên diễn đàn đại học B --- [Thì ra “nhanh” không phải là hủy hôn mà là kết hôn đấy]
Bài post xuất hiện một cái đã rất hot, đã được mấy trăm lượt bình luận rồi.
[Má nó, tôi cũng trả lời lại đây!]
[Chúng ta bị đàn chị Mạnh trêu rồi!]
[Sao mọi người không nói là do năng lực suy luận của mình quá kém thế ha ha ha]
[Cười chết mất]
[Tôi đã đào ra được ảnh chụp của hốc cây ngày hôm đó, đều là bình luận nói đàn chị Mạnh muốn từ hôn, khác xa với hôm nay, thật sự buồn cười chết được!!]
[Mạnh Đan Chi: Sắp kết hôn.]
[Là từ nhẫn đính hôn đổi thành nhẫn kết hôn nha!]
[Chúng ta thế mà bị che mắt mất rối]
Hứa Hạnh gửi tin nhắn thoại đến, Mạnh Đan Chi tưởng là cái gì quan trọng lắm, kết quả nửa phút trước nói, còn nửa phần sau là ha ha ha.
Chủ yếu là, cô xem xong cũng không nhịn được mà cười theo luôn.
Lúc Chu Yến Kinh nhìn qua, Mạnh Đan Chi xém chút nữa là không ngừng cười kịp rồi, “Ăn cơm của anh đi, đừng nhìn em.”
Trên bàn mọi người đều đang nhìn sang.
Mạnh Chiếu Thanh: “Chi Chi, em xem cái gì mà cười vui thế?”
Giọng của anh trai nói rất nguy hiểm, Mạnh Đan Chi ra vẻ bình tĩnh: “Chỉ là bạn học nói chuyện rất vui, làm em cười theo.”
Cô tính chia sẻ một chút.
Mạnh Chiếu Thanh: “… Không cần chia sẻ.”
Mạnh Đan Chi chớp mắt, à một tiếng: “Em nghĩ anh đang tò mò.”
May mà tiếng cười này không có chưa nội dung gì khác nữa.
Cơm nước xong, giáo sư Mạnh mới hỏi: “Hai con đi đăng ký kết hôn, mọi người đều biết sao?”
Chu Yến Kinh nói: “Còn chưa nói ạ, nhưng mọi người chắc cũng đã đều biết hết rồi.”
Giáo sư Mạnh không hiểu: “Còn chưa nói làm sao mà biết được?”
Chu Yến Kinh không nói gì đưa mắt nhìn sang Mạnh Đan Chi, thấy cô ngồi nghiêm chỉnh, anh cong môi: “Con lấy hộ khẩu nên mọi người đều biết.”
Ở trước mặt ông cụ anh treo thêm một nụ cười nói dối đầy thiện ý.
Giáo sư Mạnh: “Ừm.”
Chờ khi ông cụ ra ngoài đi dạo, Mạnh Đan Chi mới nhìn sang Chu Yến Kinh: “Lúc anh lấy sổ hộ khẩu, mọi người đều đoán được sao?
Sao cô không biết anh về nhà lấy hộ khẩu từ lúc nào thế, chắc không phải đã sớm lấy rồi để trong căn hộ, chờ ngày đi đăng ký kết hôn chứ.
“Hộ khẩu này vẫn luôn ở chỗ anh.” Anh nói.
“Thế sao mà biết được?” Mạnh Đan Chi hỏi.
Chu Yến Kinh: “Chi Chi, em nói xem.”
Mạnh Đan Chi hiểu ra, “… Trên mạng?”
Cô nhanh chóng à một tiếng, che mặt chỉ lộ mỗi ánh mắt: “Đều đã biết, sau này em đi đến nhà anh thì làm sao giờ!”
Nhà họ Chu cũng không ít người, cũng không giống với giáo sư Mạnh và anh trai, chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra mà trêu chọc cô.
Nghĩ đến cái hình ảnh đấy, Mạnh Đan Chi đã mặt đỏ tai hồng.
Chu Yến Kinh vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ: “Không phải đã nói là anh viết sao?”
Cũng đúng, bên ngoài luôn nghĩ là anh viết mà.
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi cẩn thận suy nghĩ, cười khẽ: “Anh nói đúng, chuyện này không liên quan đến em, là do anh làm.”
Cô còn giả vờ hỏi: “Chu tiên sinh này, anh còn có làm chuyện gì khác nữa không?”
Chu Yến Kinh: “Có.”
Mạnh Đan Chi ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì?”
Chu Yến Kinh cong môi: “Một chuyện rất quan trọng, nhưng cũng rất bình thường.”
Không lâu sau đó, Mạnh Đan Chi đã biết.
WeChat của cô cứ “ong ong” không ngừng, bạn bè cùng trường quen biết cô đều gửi chia sẻ hình sang cho cô.
Là tài khoản đối ngoại của Chu Yến Kinh, là ID của anh.
Anh đăng ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, có lẽ từ vòng bạn bè của cô lấy ra.
Ánh mắt Mạnh Đan Chi nhìn mấy chữ tiếng Anh kia, tự động chuyển sang tiếng Trung, sau một hồi lâu không nói nên lời.
Cô che miệng, đôi mắt lại trong suốt, hai gò má phiếm hồng.
“Em hình như xem không hiểu rồi, cục trưởng Chu có thể phiên dịch một chút không?”
Chu Yến Kinh không phá vỡ lời nói dối vụng về này của cô. “Lần đầu tiên có một người, cô ấy dạy tôi nhớ mãi không quên nhiều năm, khiến cho tôi phải dùng trăm phương nghìn kế để trở thành một phần quan trọng, đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của cô ấy.” Anh nói.